Kỳ thật kẻ mù lòa đã quen với việc thử đồ cần có nhân viên cửa hàng hỗ trợ. Tuy nhiên hôm nay không giống. Chồng hợp pháp mới nhậm chức là nhóc tội nghiệp đang có ở đây cơ mà.
“Tiểu Ngụ, giúp tôi một chút.”
Hoàng Li vừa mới chuẩn bị đến phòng thử đồ giúp kẻ mù lòa thay quần áo, nghe thế thì sững sờ. Nhóc tội nghiệp cũng ngây người.
“Hả? Được.”
Nhóc tội nghiệp nhận lấy quần áo trên tay Hoàng Li rồi nhìn kẻ mù lòa, không biết mình nên dắt chỗ nào mới tốt. Cuối cùng cậu chọn kéo lấy tay áo của anh. Nào ngờ cậu vừa nắm được ống tay áo thì kẻ mù lòa trở lật tay một cái nắm chặt tay của cậu, mười ngón lồng vào nhau.
“Đi thôi!” Tâm trạng kẻ mù lòa rất tốt, tay kéo nhóc tội nghiệp còn đung đưa hai lần.
Nhóc tội nghiệp bị kẻ mù lòa dắt tay trước mặt nhiều người như vậy, lại nhịn không được mặt đỏ phừng phừng.
Hai người đi vào phòng thử đồ. Kẻ mù lòa tự giác bắt đầu cởi quần áo còn nhóc tội nghiệp giúp anh treo áo khoác lên tường. Cậu vừa quay người lại thì nhìn thấy kẻ mù lòa đã cởi ra hai cúc áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ. Anh nhìn về phía nhóc tội nghiệp đang mụ cả đầu. Kẻ mù lòa vừa tháo tới cúc áo thứ ba thì bị cậu vội vàng đưa tay ngăn cản, cài lại đàng hoàng.
“Không cần cởi áo sơ mi đâu anh!” Nhóc tội nghiệp cau mày cài lại hết các cúc áo đã cởi ra của kẻ mù lòa.
Kẻ mù lòa nhịn không được cười nói: “Vậy à?”
Nhóc tội nghiệp đột nhiên nhận ra kẻ mù lòa cố ý. Cậu xoay người đưa lưng về phía kẻ mù lòa, khẽ vươn tay đưa quần tây ra sau cho anh, nói: “Quần tự anh thay.”
Kẻ mù lòa nghe theo phương hướng phát ra âm thanh rồi đưa tay lấy quần, lui về sau một bước, ngồi lên ghế sô pha nhỏ bắt đầu đổi quần. Nhóc tội nghiệp đưa lưng về phía anh, lắng nghe tiếng mở khóa thắt lưng da, trong đầu rối bời, dường như lóe lên những hình ảnh kích thích nào đó.
Kẻ mù lòa thay quần xong, phát hiện nhóc tội nghiệp không có động tĩnh thì kêu: “Tiểu Ngụ, tôi thay xong rồi.”
Trong phòng thay quần áo vẫn yên ắng như cũ, nhưng kẻ mù lòa lại ngửi thấy một chút mùi hương ngòn ngọt.
“Tiểu Ngụ à?”
“Hả? Anh… anh Trạch thay xong rồi hả?” Nhóc tội nghiệp bừng tỉnh trong nháy mắt. Cậu thế mà lại đang tỏa ra một ít tin tức tố ngay trong lúc kẻ mù lòa thay quần áo.
“Ừ, lấy áo vest đi.” Kẻ mù lòa hết sức phối hợp giơ tay lên.
Nhóc tội nghiệp lấy xuống áo khoác treo một bên trên giá, cẩn thận giúp kẻ mù lòa mặc vào. Cậu nhớ lại dáng dấp cô gái sửa sang cho mình rồi đứng trước mặt kẻ mù lòa vuốt phẳng các nếp gấp trên quần áo. Nhóc tội nghiệp làm xong xuôi mọi thứ, ngẩng đầu lên thì đối diện với đôi mắt của anh.
Kẻ mù lòa cúi đầu, tầm mắt hơi hơi hạ xuống, dường như đang nhìn vào cậu. Nhóc tội nghiệp đột nhiên cảm giác lồng ngực mình không thể kiềm chế mà gia tốc nhảy lên.
Có lần trước, lần này kẻ mù lòa cũng đoán được nhóc tội nghiệp lại đang bắt đầu ngẩn người. Anh không có mở miệng gọi cậu mà lại vươn tay chạm đến cánh tay của nhóc tội nghiệp, nhẹ nhàng bóp một cái. Anh chợt phát hiện nhóc tội nghiệp gầy hơn mình quá nhiều.
Kẻ mù lòa đành cất tiếng nói: “Em gầy quá.”
Kẻ mù lòa bất ngờ lên tiếng làm nhóc tội nghiệp bị dọa mà lui về sau một bước, nhưng cậu lại không đứng vững, được kẻ mù lòa thuận thế đưa tay kéo vào trong ngực.
Kẻ mù lòa ôm người còn thừa cơ sờ soạng hai cái, nói: “Sau này bảo mẹ Khương làm thêm nhiều món cho em ăn, phải nuôi thêm chút thịt mới được.”
Nhóc tội nghiệp còn trong ngực kẻ mù lòa, không biết phải làm sao, nói: “Tôi, tôi cảm thấy mình vẫn ổn.”
Kẻ mù lòa sợ nhóc tội nghiệp có tâm lý phản ứng, chậm rãi buông tay, thả cậu ra. Nhóc tội nghiệp đỏ bừng hai gò má, cúi đầu nhìn mũi chân, nói nhỏ: “Chúng ta ra ngoài nhé?”
Kẻ mù lòa không nói gì, gật đầu rồi theo nhóc tội nghiệp rời khỏi phòng thử đồ.
“Em nhìn là biết bộ này hợp nhất!” Hoàng Li thấy kẻ mù lòa đi ra, trong nháy mắt tỏ ra thỏa mãn.
“Anh qua đây đi!”
“Sao thế?” Kẻ mù lòa rất bất đắc dĩ nghe theo âm thanh đi về phía trước mấy bước.
Kẻ mù lòa không nhìn thấy, nhưng nhóc tội nghiệp và các nhân viên thấy rõ bên trên đồ vest hiện ra những tia sáng do chính những đường chỉ chìm tạo nên.
Hoàng Li đột nhiên nhớ ra, lúc này hẳn là nhóc tội nghiệp mới là người nên phát biểu ý kiến nhất, nói: “Anh Tiểu Ngụ, anh trai em có đẹp trai không?”
“Đẹp trai.” Nhóc tội nghiệp thành thật gật nhẹ.
Nhóc tội nghiệp đứng sau lưng kẻ mù lòa không nhìn thấy, nhưng mà Hoàng Li đứng bên phía sườn mặt của anh thì lại thấy rõ ràng, Anh trai cô đang nhếch miệng lên.