Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 100: Bám đuôi.



Chương 99: Bám đuôi.

Thanh Hà tông 7 ngày sau.

Trên giường bệnh, Lâm Bình quận chủ bỗng nhiên bật dậy, cuối cùng lão cũng từ trong hôn mê tỉnh lại.

Hắn là Lý Liệt, một tu sĩ sống hơn 500 năm trước, là một kẻ may mắn khi đột phá Hóa Thần cảnh.

Trong mắt người của Diệp gia, hắn giống nhưng một thứ dược liệu đã quá tuổi, không còn thích hợp để làm thành đan dược nữa, nên hắn may mắn thoát c·hết.

Quận trưởng trước đó vì dám công khai phản đối hành động đồ sát của Diệp gia, nên đã bị người của Diệp gia xử lý.

Và sau đó, vị trí quận trưởng này rơi vào một Hóa Thần tu sĩ duy nhất còn tồn tại ở Lâm Bình quận thời điểm đó, chính là hắn.

Đợt t·hảm s·át do Tam công tử gây ra, Lý Liệt càng muốn tu luyện càng nhanh càng tốt, để không biến thành một loại thuốc nào đó cho Diệp gia.

Hơn 500 năm trôi qua, sau một đợt bế quan dài dằng dặc, cuối cùng hắn cũng đột phá 2 tiểu cảnh giới, từ Hóa Thần sơ kỳ đến Hóa Thần hậu kỳ.

Hắn muốn tiến thêm một bước, bế quan đến Hóa Thần đỉnh phong mới ra, nhưng nào có ngờ được, ngày hôm đó hắn cảm nhận có khí tức của 3 vị tuần sứ của Diệp gia đi ngang qua.

Lúc này, những kí ức kinh hoàng về Diệp gia tu sĩ quay trở lại khiến Lý Liệt lạnh cả sống lưng.

May mắn, không có thêm bất cứ cuộc đồ sát nào ở đây cả, cái vườn thuốc của Diệp gia rộng như vậy, chẳng có lý do gì họ lại cứ phải chọn một ô mà cắt.

Lúc này Lý Liệt nhớ tới một chức trách khác của quận trưởng, đó chính là khiến cho một khu vực sinh ra nhiều tu sĩ nhất có thể, cả về chất lượng lẫn số lượng.

Một loại trách nhiệm hắn đã bỏ quên hàng trăm năm.

Để cố sửa chữa sai lầm, hắn ngay lập tức sử dụng ngọc giản, cưỡng ép rót truyền thừa của mình vào trong đầu tất cả những người có mặt ở đó.

Nhưng ai mà ngờ được, trong phạm vi 5 dặm xung quanh quảng trường của Thanh Hà tông vẫn có 2 vị tu sĩ cấp cao, đang giấu mình ngay bên trong đám tu sĩ cấp thấp.

Phải biết, ở tu tiên giới này, chỉ có tu sĩ cấp thấp bái tu sĩ cấp cao làm thầy, chứ không hề có chuyện ngược lại.

Vì nếu tu sĩ cấp thấp không đủ tài hoa, chắc chắn tu sĩ cấp thấp kia sẽ bị khí vận và nhân quả phản phệ.

Nhẹ thì khí vận suy giảm, xui xẻo không ngừng, nặng thì c·hết ngay tại chỗ.

Hành động của Lý Liệt ngày hôm đó giống như cưỡng ép tất cả mọi người ở đó trở thành đệ tử của mình.

Và hắn đã phạm phải điều cấm kỵ trên, muốn 2 tu sĩ cấp cao hơn phải bái mình làm thầy.

May mắn, hai vị tiền bối kia không chấp nhặt với hắn, nếu không giờ này, hắn đ·ã c·hết thay vì tu vi thụt lùi xuống Hóa Thần sơ kỳ.

Nghĩ tới đây, Lý Liệt vẫn còn sợ hãi.

"Hai vị tiền bối kia tu vi sâu không lường được, thực lực mỗi người phải ngang bằng, không đúng, còn phải mạnh hơn 3 vị Hợp Thể cảnh tuần sứ mới đúng."

Tuy sợi dây nhân quả của hắn chưa thành hình thì đã đứt, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được thực lực hiện tại của Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ.

Ngay lúc này, cửa phòng được gõ vang, Thanh Hà tông lão tổ và một đám Kim Đan cảnh tu sĩ đang ở bên ngoài.

"Mau vào đi"

Cửa phòng được mở ra, một đám người quây quanh giường bệnh.

Bầu không khí vô cùng ồn ào náo nhiêtk

Liên tục bị người thăm hỏi làm một tu sĩ Hóa Thần như hắn cảm giác rất phiền lòng.

Thấy sắc mặt vị quận trưởng này không được tốt, đám tu sĩ lập tức yên lặng và lùi xa ba bước.

Lúc này chỉ còn Thanh Hà tông lão tổ vẫn đứng ở đó, dáng vẻ như một người hầu đang chờ lệnh.



"Mừng tiền bối đã tỉnh lại, tông môn có hơi đơn sơ, mong tiền bối tha thứ."

Lý Liệt rất thích bầu không khí yên tĩnh ngay lúc này.

Lão lấy ra hàng chục viên ngọc giản khác, đây đều là do người của Diệp gia phát cho hắn hàng trăm năm trước.

"Tất cả các ngươi, mỗi người cầm lấy một miếng ngọc giản, khi đem về tông môn thì nhất định phải truyền xuống cho tất cả mọi người.

Bên trong này có chứa đủ loại công pháp truyền thừa, hạn mức cao nhất có thể đạt tới Phân Thần cảnh.

Nhớ lấy, nhất định phải truyền xuống, ta mà phát hiện ra có kẻ nào muốn tàng tư thì ta chắc chắn sẽ tận tay bóp c·hết hắn."

Tất cả mọi người đều vui mừng, vị quận trưởng này quả nhiên khẳng khái.

Thực tế, đây giống như một quá trình gieo hạt, để chờ ngày nào đó đủ loại dược thảo có thể nảy mầm.

Sáng sớm hôm sau.

Lâm Bình quận trưởng Tiêu Thanh đã rời đi, tiện thể lão còn mang theo Thanh Hà tông lão tổ nữa, nơi cả hai người hướng tới là trụ sở chính của Lâm Bình quận.

Một đường bay rất bình tĩnh, không có bất cứ kẻ nào bám theo hai người cả, cũng không có bất cứ loại pháp thuật nào theo dõi họ.

Nhưng có nằm mơ, Tiêu Thanh cũng không thể nào ngờ được, người mà hắn mang theo lại giống như một cái camera trực tiếp.

Trong căn cứ ở Long Đầu đỉnh, Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ vẫn chăm chú nhìn vào màn hình số 1.

Qua tầm nhìn của Thanh Hà tông lão tổ, bầu trời ngay phía trước đang rung động như một màn nước.

Đây rõ ràng chính là một loại không gian trận pháp, là lối vào của một bí cảnh trên bầu trời.

Đi xuyên qua trận pháp, tín hiệu truyền về yếu rất nhiều, màn hình bắt đầu nổi lên hoa tuyết.

Liên kết giữa thiết bị và Hư Ảo Thân đang không ngừng bị kéo dài, Hư Ảo Thân trong người Thanh hà lão tổ chỉ cần di chuyển 1 mét trong bí cảnh, tín hiệu từ bên ngoài lại giống như bị kéo dài cả vạn dặm.

Màn hình chính thức nổi lên hoa tuyết, may mắn là, âm thanh vẫn có thể truyền tới.

Một cuộc trò chuyện đang diễn ra ở phía bên kia.

Bắt đầu với giọng nói đầy kinh ngạc của Thanh Hà tông thái thượng trưởng lão.

"Thật không ngờ trong bí cảnh này còn có một thành trì lớn như vậy."

Tiếp theo đó là tiếng cười của Lâm Bình quận chủ.

"Haha, lần đầu tiên tới nơi đây, ta cũng phải choáng ngợp trước sự hoành tráng của nơi đây, giống như bước vào một thế giới khác vậy."

Ngay sau đó, giọng nói của vị Hóa Thần tu sĩ này bỗng trở nên nghiêm nghị.

"Được rồi, người mới, đi theo phương hướng kia, ngươi sẽ đi đến cục phân phối việc làm Nguyên Anh cảnh, nơi đó sẽ có người an bài cho ngươi phải làm những gì ở thành phố này."

Hơn 3 giờ sau đó, Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ chỉ nghe được tiếng gió rít gào khi Nguyên Anh cảnh phi hành.

Đến khi hai người muốn ngủ gật, cuối cùng cũng có một giọng nói khác xuất hiện.

Đây là một giọng nói hoàn toàn xa lạ, cảm giác giống như mấy bác gái quản lý ký túc xá.

"Người mới đến sao?

Tu vi Nguyên Anh cảnh sơ kỳ, tu luyện Huyền Âm ma kinh bản thiếu, tuy có hơi yếu một chút nhưng nếu ngươi chịu tu luyện theo danh sách này, ta cam đoan thực lực của ngươi có thể tăng tiến."

Tiếp theo đó chỉ là tiếng lật sách, nhưng tiếng lật sách này càng ngày càng nhanh, đồng thời tiếng thở của Thanh Hà lão tổ càng ngày càng dồn dập.



"Cái quái gì đây!

Các ngươi muốn ta vừa một bên tu luyện, một bên dùng tận chín phần pháp lực của mình nuôi sống Huyền Âm thảo!

Chuyện này không thể nào!"

Oanh!

Tiếng nổ to lớn phát ra từ bên Thanh Hà lão tổ.

"Khụ khụ! Người Diệp gia các ngươi làm thế này thì khác gì ma tu chứ?"

Nhưng đáp lại lời của lão, chỉ có tiếng cười nhạo.

"Haha, ma tu?

Mấy con sâu hại tàn phá nông sản của chúng ta mà thôi, ngươi lại dám lấy mấy con sâu kiến đó ra để so sánh với người Diệp gia chúng ta?

Cái tiểu thiên thế giới các ngươi đang sống, thậm chí là hàng trăm thế giới khác, tất cả đều là vật trong lòng bàn tay của Diệp gia, chúng ta muốn lấy thứ gì trong sân vườn nhà mình có gì sai sao?

Sâu kiến?"

Tuy hãi hùng kh·iếp vía trước sự thật về việc thế giới này đã có bá chủ, nhưng Thanh Hà tông thái thượng trưởng lão vẫn không tin.

Lão là người đã sống 400 năm, đã gặp qua nhiều điều, nghe qua nhiều chuyện, nhưng chưa bao giờ nghe nói về Diệp gia, trong trí nhớ của lão không có bất cứ tin tức nào cho thấy tu tiên giới là của gia tộc này.

Làm sao lão có thể tin lời từ một người lạ ngay lập tức.

"Hừm! Tu tiên giới lớn như vậy, ta không tin Diệp gia các ngươi có thể thống trị toàn bộ thế giới này!

Gia tộc kiêu ngạo của các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị tất cả người trong chính đạo càn quét!"

Thanh Hà lão tổ cứng miệng tới cùng, là một Nguyên Anh tu sĩ, lão ta cũng có kiêu ngạo của riêng mình, làm sao có thể dễ dàng chấp nhận việc bị bóc lột như một nô lệ cho được.

Nhưng đáp lại hắn chỉ là sự thở dài của nhân viên quản lý.

"500 năm trước, có vị Tam công tử của Diệp gia chúng ta đi ngang qua nơi đây, hắn thu hoạch quá ác dẫn đến Nguyên Anh cảnh gần như tuyệt chủng ở cái Lâm Bình quận này.

Việc chúng ta cần ngươi dùng pháp lực để nuôi sống Huyền Âm hoa đã quá nhân từ rồi, thế mà ngươi còn không biết quý trọng.

Vậy thì ngoan ngoãn làm phân bón đi."

Ở cuối cùng của cuộc trò chuyện này, chỉ còn là những tiếng la hét trong tuyệt vọng của Thanh Hà lão tổ kèm theo đó là những tiếng xương cốt bị chặt đứt đầy ghê rợn.

Màn hình số 1 đã hoàn toàn mất đi tín hiệu, điều này cũng có nghĩa, quân cờ đầu tiên của bọn họ đ·ã c·hết chưa được bao lâu sau khi tiến vào hạch tâm của Lâm bình quận.

Thật đáng tiếc nhưng cũng may mắn, khi mà hai người đã tìm được tọa độ tiến vào bí cảnh mà Diệp gia đặt tại khu vực này.

Quân cờ đầu tiên đã không còn, nên giờ hai người cần đầu tư nhiều hơn vào hai quân cờ khác.

Để tăng nhanh tốc độ phát triển, có lẽ nên cân nhắc cho tên tán tu và Lục Minh một chút cơ duyên.

Nhưng khi hai người còn chưa kịp suy nghĩ cách tặng cơ duyên.

Trên bầu trời của Thanh Hà tông bỗng dưng xuất hiện hàng chục luồng khí tức mạnh mẽ, tất cả đều từ Hóa Thần cảnh trở lên.

Lúc này, xung quanh Thanh Hà tông vẫn còn tập hợp vô số người.

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, các tu sĩ kinh ngạc không thôi.

Vì họ biết việc hàng chục cao thủ bao vây một tông môn có ý nghĩa là gì, đây chính là một cuộc t·hảm s·át diệt môn.



Thanh Hà tông đắc tội thế lực nào mà lại có gần trăm vị Hóa Thần cảnh vây công như thế này?

Rất nhanh chóng, họ đã biết được đáp án.

"Thanh Hà tông thái thượng trưởng lão, gia nhập Nguyên Anh cục được Diệp gia cung cấp tài nguyên tu luyện, nhưng không những không hề cảm ân mà còn dám công nhiên sỉ nhục Diệp gia.

Nay lấy toàn bộ Thanh Hà tông diệt môn để làm gương cho các vị, sau này khi đột phá tới Nguyên Anh cảnh, nhớ phải giữ lấy mình, đừng để xúc động nhất thời mà kéo theo cả tông môn hủy diệt."

Giọng nói đang vang vọng khắp Lâm Bình quận này không phải là của ai khác, chính là giọng nói của Lâm Bình quận trưởng Lý Liệt.

Thật không nghĩ, mới buổi sáng hắn còn rời khỏi Thanh Hà tông, nhưng đến buổi trưa đã phải quay lại hủy diệt nơi này.

Bình thường, chỉ cần Hóa Thần cảnh tát nhẹ một cái cũng có thể hủy diệt cái tông môn không có đến một vị Kim Đan này.

Nhưng đây là hành động g·iết gà dọa khỉ, nên hành động cần phải càng tàn nhẫn càng tốt, dù sao Diệp gia thống trị hàng ngàn vũ trụ không phải bằng luật lệ và công bằng.

Chúng thống trị tất cả bằng sự bá đạo.

Một màn sáng màu đỏ xuất hiện, bao quanh Thanh Hà tông từ bốn phương tám hướng.

Bầu trời cũng vì trận pháp này mà được nhuộm đỏ.

Những đám mây lúc này xuất hiện vô số những hình chiếu, có đệ tử của Thanh Hà tông đang ngơ ngác ngước nhìn trời, cũng có những vị khách bị mắc kẹt cố gắng đập màn sáng màu đỏ đang bao phủ tông môn trong vô vọng.

Một dự cảm xấu nổi lên trong lòng tất cả mọi người, tất cả bọn họ sẽ c·hết ở đây, nhưng không biết sẽ c·hết kiểu gì mà thôi.

Nhưng chắc chắn, nó sẽ không phải là một c·ái c·hết nhẹ nhàng.

4 tu sĩ Hóa Thần đi ra từ đám người Diệp gia, cách ăn mặc của chúng giống y hệt 3 tên tu sĩ từng xuất hiện trước đó.

Chỉ khác là bên dưới chữ Diệp sau lưng chúng, còn có một chữ Hình.

Ở Lâm Bình quận có lẽ sẽ không ai biết đến sự tồn tại của đám người này, nhưng ở những nơi khác, uy danh của đám Hình Điện này khiến cho không biết bao nhiêu tông môn, gia tộc ăn ngủ không yên.

Tu vi thấp nhất để gia nhập vào tổ chức này chính là Hóa Thần cảnh.

Hóa Thần tu sĩ là những kẻ đã chạm được vào đạo và mượn được một phần uy năng của đại đạo.

Và ngày hôm nay, mấy cái thứ nghe rất đao to búa lớn như, Liệt Hỏa Đại Đạo, Trảm Thiên Kiếm Đạo, Hoàng Tuyền Đại Đạo, Huyết Hải Đại Đạo,... sẽ được dùng để làm công cụ hành hình.

Dùng Hóa Thần đại đạo chỉ để tàn sát một đám Luyện Khí, Trúc Cơ, nhìn kiểu gì cũng giống như dùng đại pháo đánh con muỗi.

Những ô hình trên bầu trời bắt đầu chiếu hình ảnh cuộc hành hình Thanh Hà tông ra khắp Lâm Bình quận.

Có tu sĩ thân thể tự động b·ốc c·háy, hóa thành tro tàn nhưng linh hồn vẫn kêu rên, kêu cho tới khi hồn phi phách tán.

Người bị hàng ngàn đường kiếm khí lăng trì, sống sờ sờ nhìn da thịt của mình dần hóa thành sương máu.

Một thác nước đen xen lẫn vàng vô căn cứ từ trên trời rơi xuống, vô số tà ma yêu quỷ ẩn hiện bên trong, ánh mắt tham lam nhìn vào những kẻ còn đang sống.

Từ bên trong đó, đám yêu ma chui ra từ màn nước nhanh chóng kéo tất cả mọi người vào bên trong dòng thác ấy.

Da thịt của các n·ạn n·hân bắt đầu tan chảy, xương cốt, linh hồn bị đám yêu ma quỷ quái tranh ăn.

Cuối cùng là một biển máu chảy qua, cọ rửa toàn bộ Thanh Hà tông, len lỏi vào từng góc nhỏ nhất, cắn nuốt tất cả những kẻ may mắn trốn thoát 3 kiếp nạn kia.

Khi buổi hành hình này diễn ra, tất cả sinh linh trong phạm vi Lâm Bình quận đều không thể làm chủ mình.

Họ chẳng có thể làm gì khác ngoài ngước nhìn từng cảnh tượng ghê rợn đang diễn ra tại Thanh Hà tông.

Một tông môn với một lượng lớn khách tham quan đang có mặt cứ như vậy bị hủy diệt, khoảng 20000 tu sĩ vì ở trong phạm vi đồ sát nên bị lan đến gần.

Nhưng không ai dám đứng lên vì họ mà báo thù.

Sau hơn 500 năm, người ta mới nhớ tới ai là bá chủ thực sự của cái tu tiên giới này.