Đã 10 năm trôi qua kể từ ngày Thanh Hà tông bị diệt môn.
Tu tiên giới ở Lâm Bình quận đã thay đổi rất nhiều sau ngày đó.
10 năm qua đi, vô số thiên kiêu quật khởi, hàng chục Nguyên Anh cảnh liên tục xuất hiện.
Toàn bộ bọn họ đều tới trung tâm của Lâm Bình quận, đăng ký trở thành một thành viên của Nguyên Anh sở.
Do có gương của Thanh Hà tông đi trước, nên không có bất cứ ai dám ngỗ nghịch lại ý của Diệp gia.
Dù cho bọn họ có bị bóc lột nặng nề đến cỡ nào chăng nữa.
Nhưng không thể phủ nhận một sự thật, đó chính là tài nguyên Diệp gia ban cho dùng quá tốt rồi.
Thế hệ đột phá Nguyên Anh cảnh sau Thanh Hà lão tổ phát triển nhanh như dùng thuốc kích thích, đã có nhiều người đạt tới Nguyên Anh cảnh hậu kỳ, điều mà bọn họ có thể phải tốn 100 đến 200 năm nếu tự mình tu luyện.
Tin tức này truyền ra ngoài, Diệp gia không phải là một nơi đáng sợ ăn người không nhả xương nữa, tìm cách gia nhập vào trụ sở của Diệp gia tại Lâm Bình quận giờ thành ước mong của bao nhiêu người.
Mong ước này càng mãnh liệt hơn nữa khi mà Lâm Bình quận chủ Tiêu Thanh thông báo, chỉ còn lại 50 vị trí trống cho các Nguyên Anh cảnh.
Tất cả các Kim Đan tu sĩ đều cuống cuồng, mọi người điên cuồng chém g·iết lẫn nhau để tranh đoạt tài nguyên.
Từ sau khi thế lực mang tên Diệp gia được lộ ra ánh sáng, mọi người đã định nghĩa lại từ "tán tu".
Hiện tại, tất cả những tu sĩ không gia nhập vào Diệp gia đều được mang cái danh là tán tu, mặc kệ cho ngươi có là Kim Đan tông môn chăng nữa.
Và không một ai muốn làm tán tu cả.
Trên bầu trời của một khu rừng hoang.
Từng tiếng âm bạo phát ra do các tu sĩ truy đuổi lẫn nhau khiến muông thú và các hung thú cấp thấp chạy tứ tán.
"Mau đầu hàng đi, Bạch Bằng! Giao ra chí bảo, chúng ta còn có thể để ngươi sống sót!"
Tán tu Bạch Bằng, quân cờ thứ 2 được Lâm Bạch tung ra giờ này đang bị đuổi bắt.
Đã 10 năm trôi qua, với chí bảo trong tay, chẳng có gì ngạc nhiên khi tên ma tu này có thể đột phá tới Nguyên Anh cảnh, thành một trong những người gia nhập vào Diệp gia.
Dựa vào Linh Hồn Bình, ở trong môi trường bị bóc lột nặng nề như ở Diệp gia, hắn vẫn có thể sống rất tiêu sái.
Nhưng có vẻ cuộc sống nhàn nhã đã khiến hắn quên đi một trong những nguyên tắc cốt lõi khi sống ở tu tiên giới.
Có vẻ việc có một chỗ dựa vững chắc đã khiến hắn đã quá chủ quan mà không che dấu bản thân mình.
Ban đầu, mọi thứ vẫn rất bình thường, trong bí cảnh đó có một tòa thành, một xã hội tách biệt với thế giới bên ngoài, và đương nhiên, mỗi ngày đều có n·gười c·hết, cung cấp một lượng Linh Hồn Dịch khá ổn định giúp cho Bạch Bằng có thể tu luyện thần tốc.
Nhưng hắn nào có ngờ được, trong trụ sở của Diệp gia tại Lâm Bình quận, cũng có một loại pháp bảo khác có thể thu thập lại linh hồn của những người đ·ã c·hết.
Người Diệp gia nhanh chóng điều tra vụ ăn chặn này.
Chúng khóa chặt những kẻ gia nhập Diệp gia vào 5 năm trước, khoảng thời gian món pháp bảo chuyên thu thập linh hồn của Diệp gia bị suy giảm sản lượng.
Đáng ra Bạch Bằng có thể tránh được tai họa ngày hôm nay, nếu như hắn chịu khó tìm hiểu chút thông tin thông qua kí ức của n·gười c·hết.
Nhưng hắn vẫn hành động như ở bên dưới Lâm Bình quận, chỉ quan tâm đến công pháp truyền thừa mà không quan tâm thu thập thông tin.
Vì vậy, hắn đã được các hộ vệ của Diệp gia xếp vào dạng tình nghi.
Trong lúc trốn chạy, Bạch Bằng cũng vô tình để lộ ra cả món bảo vật Linh Hồn Bình của mình nữa, khiến cho người của Diệp gia càng có động lực để săn đuổi hắn.
Hiện tại, Bạch Bằng đã bị dồn vào đường cùng.
Tu vi của hắn mới đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ, hoàn toàn không phải đối thủ của 40 vị Hóa Thần cảnh đang bám theo sau.
Uống cạn Linh Hồn Dịch bên trong, Bạch Bằng cảm nhận được pháp lực của mình lại nhiều thêm một đoạn.
Hắn lại dùng bí pháp, tiếp tục tăng nhanh tốc độ bay của mình.
Nhưng có vẻ mọi cố gắng của hắn đều giống như vô ích.
Một bóng đen khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, che khuất đi ánh sáng, rơi xuống như một thiên thạch hình bàn tay khổng lồ muốn xóa sạch mọi sự sống.
Trong ánh mắt sững sờ tuyệt vọng của Bạch Bằng, một bàn tay khổng lồ ấy rơi xuống với một sức mạnh hủy diệt khủng kh·iếp, nó vỗ vào hắn giống như đang vỗ một con muỗi.
Ầm!
Cả khu rừng rung chuyển khi bàn tay khổng lồ kia v·a c·hạm với mặt đất.
Một mảng rừng rộng lớn bị đè sập, được thay thế bằng một dấu bàn tay kéo dài 10 dặm.
Không có bất kỳ ai xuất hiện để cứu Bạch Bằng, cũng như không có gì bất ngờ diễn ra.
Dưới dấu bàn tay ấy, chỉ còn lại một chỗ máu tươi trộn lẫn với các mảnh quần áo, chứng tỏ có kẻ vừa bị đè c·hết ở đây.
Và giữa đống máu tươi trộn thịt nát ấy, một chiếc bình trắng như ngọc vẫn còn nguyên vẹn.
Chứng kiến một món đồ chịu v·a c·hạm kịch liệt mà không vỡ, ở trong máu mà không hề dính máu.
Tất cả mọi người đều có thể xác nhận đây chính là thứ bảo vật mà ma tu Bạch Bằng sở hữu, là thứ khiến một người tầm thường như hắn có thể quật khởi nhanh như vậy.
Cái c·hết của Bạch Bằng không gây ra bất cứ rung động nào cả, ngoài việc làm cho Nguyên Anh sở trống thêm một vị trí.
Trong căn cứ ở Long Đầu đỉnh, tuy Bạch Bằng đ·ã c·hết nhưng màn hình này vẫn còn sáng.
Vì đơn giản, Hư Ảo Thân của Lâm Bạch không được kí sinh trong thần hồn của tên ma tu, mà ở bên trong Linh Hồn Bình.
Nhưng cả Lâm Bạch lẫn Lâm Lục Dạ đều không quan tâm tới màn hình này nữa, bởi vì trong căn phòng này còn chứa hàng trăm màn hình khác.
10 năm qua đi, Lâm Bạch không thể chỉ bố trí vài quân cờ như vậy được, hắn còn bố trí thêm hàng trăm Nguyên Anh cảnh khác thâm nhập vào bên trong trụ sở của Diệp gia.
Còn tại sao Lâm Bạch phải làm vậy?
Hắn có khả năng đọc thông tin của thế giới giả lập này mà?
Bởi vì Lâm Bạch đã mất đi liên lạc với bản thể của mình ở thế giới thực, đồng thời, một vài quyền thao tác với thế giới ảo của phân hồn này cũng đã bị cắt giảm.
Có gì đó đã xảy ra với bản thể của hắn ngoài thế giới thực.
Vì chính bản thể của hắn đang vội vã tăng tốc độ chảy của thời gian trong vũ trụ giả lập này trở nên nhanh hơn so với thế giới thực quá nhiều lần.
"Bản thể điên rồi, hắn không sợ Lục Dạ sẽ c·hết vì cháy não sao?" Lâm Bạch trầm ngâm nghĩ.
Hiện tại dòng thời gian đã là 10 năm thế giới ảo một phút thế giới thực.
Lâm Bạch có thể xem như đã gần như tách hoàn toàn với bản thể chính của mình ở ngoài kia.
Có một tin nhắn từ chính bản thể của hắn đã được truyền thẳng vào linh hồn hắn, rồi ngay sau đó liên kết giữa hắn và bản thể bị chặt đứt.
Nội dung được ghi trong thông báo ấy chính là bản thể không thể chờ đợi lâu hơn nữa, cái hắn cần lúc này chỉ là một Lâm Lục Dạ đã khai phát tất cả thiên phú mà thôi, mặc kệ cô ta còn giữ được ý thức của mình hay không.
Còn phần linh hồn còn lại trong cỗ máy mô phỏng này có thể bày ra một kế hoạch tự hủy để làm Lâm Lục Dạ kích động, khiến cô ta tăng tốc độ khai phát thiên phú.
Đáng lẽ ra, một phân hồn như hắn phải không s·ợ c·hết, nhưng không biết tại sao, "Lâm Bạch" giờ lại nảy sinh cảm giác muốn sống mãnh liệt.
Hắn không muốn bản thân mình sẽ bị c·hôn v·ùi khi cỗ máy mô phỏng giấc mơ của Lâm Lục Dạ tắt đi.
Và đồng thời, hắn cũng không muốn cô nàng bị tổn thương.
Là một phân hồn của Lâm Bạch, hắn không cần lo lắng khi tiếp nhận quá nhiều thông tin.
Nhưng Lâm Lục Dạ lại khác, khi giấc mộng này kết thúc, cô nàng bắt buộc sẽ phải quên đi rất nhiều thứ nếu không muốn đầu óc bị quá tải.
Như vậy cũng đồng nghĩa với vô số kinh nghiệm quý báu trong giấc mơ này sẽ tan biến, cả những kỉ niệm đẹp của hai người nữa.
Là một phân hồn của Lâm Bạch, hắn trên lý thuyết cũng chỉ là một công cụ không hơn không kém.
Nhưng người đâu phải cỏ cây, ai có thể vô tình.
Tuy đã mất đi phần lớn khả năng quản lý thế giới giả lập này, nhưng "Lâm Bạch" muốn nhìn ra thế giới thực cũng là một chuyện rất đơn giản, dù sao hắn cũng là một phân hồn.
Hắn chứng kiến, ở thế giới thực, Lâm Bạch đang điên cuồng ôm đầu của chính mình.
Gương mặt của hắn trở nên vặn vẹo, biểu cảm trở nên điên loạn, như thể đang có một người khác tranh giành quyền kiểm soát cơ thể.
"Báo thù! Ta không thể chờ được lâu hơn nữa! Ta cần phải báo thù!
Đúng rồi, phải tăng tốc độ huấn luyện thứ v·ũ k·hí đó!"
"Không! Không được! Nếu làm như vậy, tinh thần của Lục Dạ sẽ không chịu nổi mất."
"Ta, ta là Lâm Bạch! Là thiếu chủ của Lâm gia! Vì gia tộc, vì cha mẹ! Ta phải g·iết c·hết Diệp Hiên! Phải báo thù cho tất cả mọi người!
Dù có phải trả bất cứ cái giá nào chăng nữa!"
Ánh mắt của Lâm Bạch ngoài thế giới thực giờ này hoàn toàn trở nên thâm trầm, bên trong ánh mắt lạnh lùng ấy ẩn chứa một ngọn lửa điên loạn.
"Lâm Bạch" đã sống ở thế giới giả lập này hơn 10 năm, một khoảng thời gian dài hơn hẳn so với thời gian ở thế giới thực.
Hắn trong khoảng thời gian này đã suy nghĩ rất nhiều, chủ thể của hắn có thực sự là Lâm Bạch?
Hay hắn chỉ là một tên người xuyên việt vô danh, số nhọ, bị cuốn vào một cuộc báo thù của Lâm gia, và đã trở thành một con rối trong tay người khác lúc nào không biết.
Tuy là một phân hồn nhưng Lâm Bạch có tư tưởng giống y hệt bản thể của mình ngoài thế giới thực.
Có thể coi hắn chính là một phiên bản Lâm Bạch khác nếu như không bị chấp niệm của nguyên chủ ảnh hưởng trong 10 năm.
Ánh mắt của "Lâm Bạch" nhìn lên bầu trời, nhìn về thế giới thực, nhìn thẳng vào linh hồn mình hiện tại.
Một gốc cây như thể những tia sáng thuần khiết nhất tạo thành, ấy vậy mà ở giữa gốc cây thần thánh ấy, một khối u xám xịt đục ngầu đang ngày càng lan rộng.
Nhìn thấy linh hồn của bản thể mình lúc này, giống như một giọt nước tràn ly.
Hắn ở thế giới ngoài kia liệu có còn là "hắn" hay không?
Lúc này, hắn cảm thấy giống như có một thứ gì đó đặt trong tiềm thức mình tan vỡ.
Hắn nhớ ra được, lý do tại sao mình lại ở nơi đây.
Hắn không phải là một phần linh hồn nhỏ bé, hắn là một nửa linh hồn của người xuyên việt kia!
Ở ngoài thế giới thực, trong cái lần thiên phú Hắc Ám của Lâm Lục Dạ suýt nữa mất kiểm soát ấy, linh hồn của người xuyên việt đã có một giây phút ngắn ngủi tỉnh táo.
Hắn không ngần ngại tách một nửa linh hồn của mình, phần còn chưa bị nguyên chủ Lâm Bạch ô nhiễm, và ném nửa linh hồn ấy vào trong thế giới giả lập cùng với Lâm Lục Dạ!
"Lâm Bạch" lúc này nhận ra mình là ai.
Hắn không phải là Lâm gia thiếu chủ, Lâm Bạch chưa hề c·hết, hắn vẫn ở đó!
Ngay từ khi tới thế giới, có lẽ người xuyên việt đã bị Lâm Bạch thực sự điều khiển, làm mọi thứ chỉ để phục vụ mục đích báo thù cho một cái Lâm gia mà hắn không hề quen biết.
Đáng sợ hơn nữa, không biết từ lúc nào, tên người xuyên việt xui xẻo dần quên mất bản thân mình là ai, đến từ đâu?
"Lâm Bạch" nhìn vào màn hình số 3, một màn hình không biết đã mất tín hiệu từ bao giờ.
Màn hình đó thuộc về thiếu niên Lục Minh, một "người xuyên việt" khác.
Do có được "hệ thống" nên thiếu niên năm nào giờ đã trở thành một thiên tài được vô số người biết đến.
Nhờ "thiên phú" kinh người, mới 23 tuổi đã đột phá Hóa Thần cảnh, Lục Minh được đặc cách tiến thẳng vào hạch tâm của Diệp gia, được đào tạo trở thành một tuần sát sứ của thế lực bá chủ này.
Nhưng đây cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Lục Minh càng tu luyện công pháp của Diệp gia, trong tiềm thức, hắn càng trở nên trung thành với gia tộc này.
Đây là một sự cải tạo trong vô hình.
Một "người xuyên việt" không biết bản thân mình từ lúc nào đã trở thành một con chó trung thành của Diệp gia.
Trong tiềm thức của Lục Minh, hắn vừa là một người xuyên việt, đồng thời cũng là một nô bộc trung thành của Diệp gia.
Và vì trung thành, nên Lục Minh đã nói ra bí mật lớn nhất của hắn.
Đó là việc hắn là một người xuyên việt có hệ thống.
Một hành động nhìn có vẻ ngu ngốc nhưng nó đã thực sự diễn ra.
"Lâm Bạch" được dịp mở to mắt, thật không nghĩ khả năng tẩy não do công pháp của Diệp gia gây ra lại mạnh tới vậy.
Một người xuyên việt đang phối hợp hết mức với người của Diệp gia, nhằm lấy hệ thống hiến tặng cho chủ nhân của mình.
Hành động trong mắt người hiện đại chỉ có thể nói là ngu ngốc.
Kết quả là Lục Minh bị giải phẫu từ thân thể tới linh hồn, c·hết không thể c·hết thêm.
Nhìn vào người này, "Lâm Bạch" chỉ có thể cười khổ.
Nhưng nghĩ lại thì hắn cũng đâu khác gì "người xuyên việt" kia, khi kí ức bị xuyên tạc, tiềm thức bị sửa đổi mà không hề hay biết.
Nếu hắn không quyết đoán, tự ném một nửa linh hồn của mình vào trong thế giới giả lập.
Có lẽ, giờ này hắn vẫn đang mơ mơ màng màng, tiếp tục bị lợi dụng như một công cụ để báo thù.
"Có chuyện gì vậy đạo lữ của ta?"
Thấy "Lâm Bạch" ngẩn người, Lâm Lục Dạ xuất hiện, vẫy vẫy tay trước mặt hắn.
"Không có chuyện gì đâu, ta chỉ đang nghĩ, thế giới tu tiên này khắc nghiệt như vậy, làm sao chúng ta có thể chạy trốn khỏi nơi đây."
"Lâm Bạch" biết, hiện tại hắn vẫn không thể có bất cứ biểu lộ khác người nào khi mà Lâm Bạch thực sự vẫn quan sát từ bên ngoài màn hình.
Trong lòng hắn hiện tại đang nung nấu một kế hoạch, một kế hoạch để hắn và cả Lâm Lục Dạ có thể có được tự do, không phải tham gia vào một kế hoạch báo thù ngu ngốc nào nữa.
"Lâm Bạch" nở một nụ cười lạnh.
Tiến vào một góc phòng riêng biệt, phân hồn của người xuyên việt vô danh bắt đầu thở dài.
Nhìn vào linh hồn của bản thể hắn đang dần bị khối u kia cắn nuốt từng chút một.
Sao đó hắn quay lại nhìn thân ảnh của Lâm Lục Dạ đang bận rộn nghiên cứu.
"Lâm gia đại thiếu gia a Lâm gia đại thiếu gia, ngươi muốn cắn nuốt linh hồn của ta thì thôi đi, đằng nào ta cũng sắp không phân biệt được ngươi là ta hay ta là ngươi nữa.
Ấy vậy mà ngươi lại muốn đẩy Lục Dạ của ta vào chỗ c·hết, vậy thì đừng trách ta p·há h·oại cái kế hoạch báo thù của ngươi."
Lúc này, người xuyên việt vô danh bắt đầu cảm thấy chán ghét cái tên Lâm Bạch.
Hắn muốn đặt lại một cái tên mới cho mình, hắn muốn triệt để vạch mặt với cái thân phận sau khi xuyên việt.
Nhắc đến đặt tên, hắn nhớ lại cái ngày hắn đặt tên cho cái nghề nghiệp SSS cấp của mình.
Bạch Hồn Tà Thần.
Vạn Giới Linh Hồn Thôn Phệ Giả.
Luyện Hồn Sư.
Nghĩ lại thì, do hắn muốn điệu thấp nên mới chọn Luyện Hồn Sư, còn cái tên khí phách nhất phải là Bạch Hồn Tà Thần.
Như vậy, nụ cười có vẻ hơi điên loạn nở trên môi của người thanh niên.
"Kiếp trước của ta như thế nào? Ta quên rồi.
Cái tên cũ của ta là gì? Ta cũng không nhớ.
Nhưng chắc chắn một điều, ta không phải Lâm gia đại thiếu gia, Lâm Bạch.
Mặc kệ chuyện cũ đã qua, những quá khứ bị người thiêu hủy chỉ còn lại tro tàn.
Giờ khắc này, và cả tương lai xa xôi nữa, ta biết mình là ai và sẽ trở thành ai.