Người xuyên việt sau khi tỉnh ngộ, hắn đã tự gọi mình là Bạch Hồn thay vì Lâm Bạch.
Mục tiêu cao nhất của hắn hiện tại đó chính là giải phóng chính bản thân mình và cả Lâm Lục Dạ.
Và bước đầu tiên chính là ở cái thế giới giả lập này...
Nhờ có quân cờ số 3 là Lục Minh, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đã hiểu nhiều hơn về tu tiên giới.
Ban đầu, Địa Lục giới không có rộng lớn như vậy.
Nhưng người của Diệp gia không biết bằng cách nào đã gom tất cả vật chất có trong vũ trụ về cùng một nơi, tạo nên một đại lục khổng lồ.
Năng lượng từ các ngôi sao giống như mặt trời được phân giải hóa thành linh khí.
Một lượng lớn vật chất được cô đọng lại một chỗ hóa thành các loại thiên tài địa bảo.
Còn mặt trời và ánh trăng không phải là những hành tinh thực sự, chúng chỉ còn là một loại hình ảnh phản chiếu quy tắc của một thế giới rộng lớn được gọi là Tiên Vực.
Và trụ sở chính của Diệp gia chính là ở Tiên Vực ấy.
Bạch Hồn giờ ngày càng cảm nhận được quyền kiểm soát thế giới ảo của hắn đang suy yếu.
Thế giới này tuy là một thế giới ảo, nhưng đầu nguồn của nó lại là một kiện Thần Khí, Bạch Hồn biết sức mạnh hắn có được trong thế giới này chỉ là hư ảo, nhưng ngay lúc này tính lực của hắn lại là thực sự.
Qua 10 năm phát triển, Bạch Hồn đã hoàn thiện kế hoạch cho mỗi tế bào của mình thành một Hư Ảo Thân.
Với 64 nghìn tỉ tế bào tương đương với 64 nghìn tỉ tu sĩ.
Tuy tất cả đều thuần Luyện Khí 9 tầng, nhưng đó là về mặt năng lượng, còn về bản chất, mỗi Hư Ảo Thân đều có tinh thần lực ngang ngửa Nguyên Anh cảnh.
Năng lượng khổng lồ cùng với tinh thần lực đan xen với nhau khiến cho lực chiến của Bạch Hồn đã biến chất.
Thân thể của hắn đã sớm không còn là thân thể máu thịt nữa, mà là một dạng sống năng lượng kết hợp với tinh thần lực đậm đặc đã hóa thành thực thể.
Giờ này, có lẽ năng lượng trong cơ thể của hắn đã không hề thua kém Độ Kiếp Nhân Tiên, thậm chí còn có thể mạnh hơn.
Thần thức của Bạch Hồn còn kinh khủng hơn nữa.
Hắn ở Cực Hoang vực nhưng thần thức đã có thể quét hình tới tận Trung Châu, điều này có nghĩa là tinh thần lực của Bạch Hồn đã vượt qua khoảng cách hơn 90 ngàn tỉ dặm, đâu đó khoảng 15 năm ánh sáng.
Kể ra thì, thần thức của Nguyên Anh cảnh bung ra hết cỡ có thể dò xét trong phạm vi khoảng 100 đến 200 cây số.
Hóa Thần có khả năng dò xét khoảng 1000 dặm.
Phân Thần cảnh là một đường ranh giới, khi người tu tiên có thể dò xét một phạm vi 10 triệu dặm.
Hợp Thể cảnh phạm vi dò xét không tăng lên so với Phân Thần cảnh là bao.
Đến Đại Thừa cảnh, thần thức của người tu tiên phát triển tối đa là khoảng 80 triệu dặm.
Cuối cùng là Độ Kiếp cảnh, cảnh giới mạnh nhất ở Địa Lục giới hiện nay.
Độ Kiếp cảnh có 9 lần độ kiếp, mỗi qua một kiếp, thần thức của kẻ này sẽ mạnh gấp 3 lần so với trước.
Nên theo số liệu, Độ Kiếp cảnh thần thức có thể tỏa ra xa khoảng hơn 2 tỉ dặm, kém thần thức của Bạch Hồn khoảng 45000 lần.
Thần thức của Bạch Hồn mạnh như vậy, có nghĩa nếu hắn muốn, chỉ cần dùng pháp thuật cơ bản là châm lửa thuật, hắn có thể biến một nửa Địa Lục giới chìm trong biển lửa.
Hoặc điên rồ hơn nữa.
Chỉ dùng một ý nghĩ, biến một mảng đại lục khổng lồ với đường kính 180 nghìn tỉ dặm thành lõi của một quả bom hydro, Bạch Hồn đảm bảo có thể nổ bay cả cái Địa Lục giới này.
Kẻ bật hack vốn đã đáng sợ rồi, càng đáng sợ hơn là hắn còn liên tục cập nhật phần mềm hack.
Đạt tới cảnh giới mới này, Bạch Hồn cảm nhận được sự tồn tại của một thực thể nào đó sâu bên trong phần mềm đã tạo nên thế giới ảo này.
Quả nhiên lời đồn là có thật, đầu nguồn chế tạo ra phần mềm tạo thế giới ảo quả thực là một loại Thần Khí.
Bạch Hồn cảm nhận được món Thần Khí ấy, dù không biết nó là gì và hình dáng ra sao, hắn cảm thấy mình có thể sử dụng một phần quyền năng của Thần Khí này.
Hóa Ảo Vì Thật: Biến mọi thông tin thu nhận được hóa thành thực thể.
Với quyền năng của thần khí này, Bạch Hồn hoàn toàn có thể chế tạo ra một thân thể mới ngoài thế giới thực.
Nhưng chắc chắn hắn sẽ không làm như vậy, bại lộ ngay trước mặt địch nhân là hành động ngu không thể nói gì.
Hiện tại, Lâm Bạch ở chỗ sáng, hắn ở chỗ tối và đã sẵn sàng cho kế hoạch của mình.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Lục Dạ, một ánh mắt long lanh đẫm nước mắt, nhưng không có một giọt nước mắt nào chảy ra, vì vậy cô nàng vẫn chưa nhận ra sự khác thường của hắn.
Ở với nhau hơn 10 năm, Bạch Hồn vẫn muốn níu giữ Lâm Lục Dạ ở lại với mình lâu hơn nữa, nhưng hắn không thể.
Một phần là vì Lâm Bạch đã ra hạn cuối cùng cho hắn, phần còn lại là vì kế hoạch của hắn đã bắt đầu rồi.
"Thật có lỗi rồi, đạo lữ của ta.
Xin lỗi ngươi về mọi đau khổ trong quá khứ và tương lai."
Bạch Hồn sử dụng một vài quyền can thiệp vào thế giới ảo, sắp đặt ra một cuộc chiến không thể tránh khỏi.
Tiên Vực.
Một hỗn độn thế giới với diện tích lục địa rộng lớn vô biên, vô số các hoàn cảnh từ khắc nhiệt tới thoải mái.
Nhưng nói chung thế giới này chỉ có 1% diện tích lãnh thổ phù hợp với con người sinh sống, vì vậy phần lớn lãnh thổ của Tiên Vực đều là đất hoang không người.
Tuy vậy, thế giới này lại là thánh địa tu hành của vô số tu tiên giả, bảo vật khắp nơi trên đất, linh dược vạn năm tùy ý mọc như cỏ dại.
Trên bầu trời của Tiên Vực là vô số những hòn đảo đang trôi nổi trên không trung.
Đây là những đại thiên thế giới phụ thuộc vào Tiên Vực, và cũng là trụ sở của các thế lực bá chủ tiên giới.
Diệp gia đại thiên thế giới, một lục địa lơ lửng khổng lồ với hàng trăm trung thiên thế giới lơ lửng xung quanh.
Một bức tường khổng lồ được xây dựng bao quanh thế giới này.
Bức tường lớn tới nỗi, mỗi một viên gạch xây lên nó cũng có kích thước tương đương một tiểu thiên thế giới.
Đó mới chỉ là một bức tường phía bên ngoài, bên trong đại thiên thế giới này giống như một tòa thành dành cho người khổng lồ, mọi thứ bên trong đều lớn đến phi lý, đến cổng chào nhỏ nhất cũng phải có kích thước lớn bằng một hành tinh.
Nghe có vẻ phi lý nhưng đây lại là kiểu kiến trúc phổ biến nhất ở Tiên Vực.
Dù sao thì Tiên Vực khổng lồ, vạn tộc san sát.
Không thiếu những giống loài có kích thước to lớn sinh sống.
Để có thể tiếp đón những vị khách ngoại cỡ to bằng cả hành tinh này, kiến trúc ở các thế lực bá chủ thường lớn đến khủng kh·iếp.
Nhưng chủ yếu mấy thế lực lớn làm như vậy là để phô trương tài lực của mình.
Diệp gia cũng không ngoại lệ.
Là một thế lực thuộc hàng bá chủ ở Tiên Vực, cả cái Diệp gia đại thiên giới lớn như vậy cũng chỉ để xây dựng 10 vạn tòa cung điện phục vụ cho 10 vạn tộc nhân của Diệp gia.
Đương nhiên Diệp gia có nhiều người hơn thế, nhưng gia tộc này chỉ công nhận những kẻ mạnh mẽ nhất mới được ở trong Diệp gia giới.
Nên mỗi 100 năm, chủ nhân của các tòa cung điện này phải đổi một lần.
Ở thời đại này, Diệp gia cũng xuất hiện vô số các thiên tài, nổi bật nhất có lẽ là Diệp gia tam thiếu gia Diệp Hiên, tu vi Tiên Vương cảnh.
Lúc này, cung điện của Diệp Hiên được trang hoàng lộng lẫy, vô số tọa kỵ của các tiên nhân ra ra vào vào.
Thánh tử, thánh nữ, chưởng môn, giáo chủ của vô số các thế lực dưới trướng Diệp gia có mặt.
Người cưỡi kỳ lân, kẻ cưỡi phượng hoàng nô nức tiến vào.
Ngày hôm nay là ngày sinh nhật Diệp gia tam thiếu gia, người được xem như ứng cử viên sáng giá cho vị trí gia chủ tiếp theo của Diệp gia.
Nên vô số nhân vật quan trọng đều có mặt ở đây, dù có là người của những thế lực bá chủ khác chăng nữa.
Buổi tiệc kéo dài cả tháng trời mới kết thúc.
Lúc này Diệp Hiên như cảm thấy kiệt sức, hắn đã phải tiếp đãi hàng trăm ngàn nhân vật từ vô số các tộc và người của rất nhiều các thế lực bá chủ khác.
Giờ này, hắn chỉ muốn nằm nghỉ ngơi một chút.
Nhìn vào đống quà sinh nhật đang chất cao như núi, hắn cũng chẳng muốn mở ra làm gì nữa.
Ngoài chỗ quà sinh nhật mà người khác tặng, Diệp Hiên chỉ quan tâm tới hai hộp quà duy nhất.
Đó là hộp quà mà cha mẹ hắn đã tặng cho hắn.
Món quà mà cha hắn tặng cho hắn là một thanh kiếm cấp độ đế khí.
Còn món quà mà mẹ hắn tặng cho hắn có vẻ hơi kỳ lạ một chút, khi mà đây là một chiếc đồng hồ cát.
Khi hắn còn chưa hiểu món đồ cổ quái này có thể làm gì, chợt phía sau hắn lại xuất hiện động tĩnh.
"Aaaa!"
Một thị nữ tu vi Thiên Tiên đang bị một con phượng hoàng con lôi đi, tốc độ nhanh chóng va thẳng vào Diệp Hiên còn đang mệt mỏi.
Cú v·a c·hạm này làm Diệp Hiên bất ngờ, khiến hắn giật mình bóp vỡ chiếc đồng hồ cát trên tay hắn.
Ngay khi cơ thể Diệp Hiên chạm vào dòng cát ấy.
Diệp Hiên như thể nhìn thấy một thực tại khác, nơi mà Diệp gia huy hoàng một thời đã bị hủy diệt.
Diệp gia đại thiên thế giới chìm trong biển lửa, vô số vũ trụ bị phá toái.
Một trận chiến trong vô vọng đã diễn ra.
Trong luồng hào quang màu trắng thuần khiết, một thanh niên mặc đồ trắng xuất hiện, vô số Tiên Đế nổ tung thành sương máu ngay khi nhìn vào ánh mắt thanh niên này.
Vô số hình ảnh lướt qua, Diệp Hiên chứng kiến hàng trăm ngàn tỉ tộc nhân của Diệp gia bị những sợi rễ trắng chui ra từ hư không rút đi linh hồn.
Tiên Vực giờ đã biến thành đồ trong túi của người này, một thiên kiêu quật khởi nhanh chóng, trấn áp tất cả những kẻ không phục.
Hình ảnh cuối cùng mà Diệp Hiên được chứng kiến đã in sâu vào trong óc hắn.
Hắn nhìn thấy chính mình, một Diệp Hiên khác, một Diệp Hiên với dáng vẻ tiều tụy, gương mặt tuấn lãng bị phá hủy bởi vô số những vết sẹo, một bên mắt cũng b·ị đ·âm mù, tay phải chuyên dùng kiếm cũng đã bị chặt mất.
Lúc này, ở trung tâm của Tiên Vực, một gốc cây màu trắng khổng lồ trồi lên từ mặt đất, mỗi sợi rễ của nó cuốn quanh không biết bao nhiêu vũ trụ, bao nhiêu đại thiên thế giới.
Ngay lúc này linh hồn của vô số sinh linh rời khỏi cơ thể, tạo thành những dòng lũ linh hồn hướng về gốc cây ấy.
"Thấy được chưa? Ta ở quá khứ."
Một giọng nói vang lên làm Diệp Hiên bỗng giật nảy mình.
"Ai! Là ai đang nói!"
Hắn nhìn qua nhìn lại xung quanh, cuối cùng quay lại nhìn một phiên bản thảm hại khác của chính mình.
"Ngươi là?"
Diệp Hiên lúc này đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng hắn không thể tin đây là những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.
"Thật vui mừng khi nhìn thấy ngươi, quá khứ của ta.
Nếu ngươi có mặt ở đây, có nghĩa là ở sinh nhật năm 700 tuổi, ngươi đã sử dụng Dòng Cát Thời Gian.
Còn ta là một ngươi khác, ở một dòng thời gian khác, dòng thời gian mà ta đã không sử dụng Dòng Cát Thời Gian mà mẫu thân ban tặng."
Diệp Hiên nghe vậy làm hắn nhớ tới một truyền thuyết.
Ở dưới đáy của Thời Gian Trường Hà có một loại bảo vật, một thứ là kết tinh của thời gian, Dòng Cát Thời Gian.
Một thứ bảo vật cực kỳ hiếm có, khi chỉ những người đã chạm vào Thời Gian Trường Hà như Tiên Đế mới có thể lấy được.
Nghe tới đây, Diệp Hiên tin lời nói của Diệp Hiên ở tương lai.
Hắn bình tĩnh lại nhìn xung quanh, cả Tiên Vực chìm trong khói lửa, giống như ngày tận thế đã hàng lâm.
"Nếu ngươi nói đây là tương lai, tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?"
Diệp Hiên đi thẳng vào vấn đề, hỏi chính bản thân mình ở tương lai.
"Vực ngoại thiên ma! Tất cả là do vực ngoại thiên ma!
Một kẻ không thuộc về thế giới này đã xuất hiện, hắn một đường quật khởi quá nhanh chóng, đến khi tất cả mọi người nhận ra sự nguy hiểm của hắn thì cũng đã quá muộn."
Vừa nói được một câu, cả người của Diệp Hiên từ tương lai bắt đầu nổi lên ánh sáng màu trắng, lúc này phiên bản tương lai của Diệp Hiên bắt đầu lộ rõ vẻ hoảng hốt.
"Thời gian không còn nhiều nữa rồi, hãy nhớ lấy.
Vực ngoại thiên ma tên Lâm Bạch, xuất thân từ Địa Lục giới, một tiểu thiên thế giới thuộc Diệp gia chúng ta!
Cần phải tiêu diệt hắn càng sớm càng tốt, trước khi hắn trở nên quá mạnh!
Vì mọi người, ngươi phải nhớ lấy!
Ta ở quá khứ!"
Ngay khi vừa dứt lời, linh hồn của Diệp Hiên ở tương lai đã bị lôi ra ngoài cơ thể, hòa cùng vào dòng lũ linh hồn đang chảy vào bên trong thân cây khổng lồ kia.
Còn chưa biết phải làm sao, Diệp Hiên chợt cảm thấy tim mình đập nhanh hơn hẳn, mọi giác quan đang cảnh báo hắn rằng có một thứ nguy hiểm đang đến gần.
Từ cành lá của gốc cây màu trắng thuần khiết kia, vô số ánh mắt được mọc ra, lít nha lít nhít, hàng ngàn hàng vạn, nhiều khiến một Tiên Vương như Diệp Hiên cũng phải cảm thấy tê cả da đầu.
Cảm giác kinh khủng này càng được phóng đại ngay khi vô số ánh mắt cùng nhìn về một phía.
Hắn đã bị khóa chặt rồi.
Nhưng ngay lúc này, một luồng hào quang xuất hiện quanh người hắn, ngăn chặn tất cả ánh mắt có ác ý.
Khi mở mắt ra một lần nữa, Diệp Hiên phát hiện không gian xung quanh vẫn tươi đẹp như vậy, không có chút khói lửa của c·hiến t·ranh, cũng chẳng có ai b·ị b·ắt đi linh hồn cả.
Hắn đã trở về rồi.
"Thiếu chủ, nô tì biết lỗi rồi, hi vọng thiếu chủ khai ân, không diệt tộc nô tì."
Một giọng nữ đang nức nở cầu xin kéo Diệp Hiên quay trở lại hiện thực.
Diệp Hiên quay người lại.
Hắn thấy một thị nữ mặc tiên bào màu lục đang quỳ xuống cầu xin, hai mắt đẹp của nàng đẫm lệ.
Nếu hắn nhớ không lầm, tên cô gái này là Triệu Vi thì phải.
Hai bên thị nữ này là hai hộ vệ của Diệp gia đang gác kiếm lên cổ Triệu Vi, cả con phượng hoàng con bên cạnh cũng bị người gác kiếm lên cổ.
Chỉ cần Diệp Hiên đưa ra phán xử, mấy tên hộ vệ này sẽ xử lý mọi thứ sạch sẽ.
Nhưng thật kỳ lạ là Diệp Hiên không hề ra lệnh chém g·iết như mọi lần.
Hắn ra hiệu cho hộ vệ lui xuống.
"Ngẩng đầu lên, vừa rồi ngươi không hề có tội, ngược lại, ngươi còn lập một công lớn."
Giờ này Diệp Hiên còn có chuyện quan trọng hơn, nên hắn rời đi ngay lập tức.
Tiếng nói của hắn vang vọng trong căn phòng khổng lồ trước khi rời đi.
"Có công thì được thưởng, ta sẽ nạp ngươi làm th·iếp thất."
Lúc này ánh nhìn của những người xung quanh về thị nữ Triệu Vi đã thay đổi hoàn toàn, từ những ánh mắt khinh thường thương hại giờ chỉ còn là những ánh mắt hâm mộ, ghen tị.
Ngày hôm đó, một mệnh lệnh đã được Diệp gia ban ra.
Truy bắt Lâm Bạch trên tất cả các thế giới mà Diệp gia cai quản.