Người xuyên việt tự xưng tên Bạch Hồn dắt tay Lâm Lục Dạ đi dạo trên con đường núi vắng vẻ.
Cảm nhận nắng sớm thoải mái, thiên nhiên tươi đẹp, nắm chặt bàn tay ngọc ngà của người con gái bên cạnh.
Thời gian 10 năm đủ để Lâm Lục Dạ cải tiến lại cảnh giới của mình, triệt tiêu một vài tác dụng phụ khi đột phá Thần Thể cảnh, làm cho cái huyết mạch long tộc phải thay đổi cho hợp với cô, thay vì cơ thể cô phải biến đổi khi dùng huyết mạch long tộc.
Nên giờ này ngoại hình của Lâm Lục Dạ không khác người thường.
Bạch Hồn đã dùng quyền hạn của mình, ảnh hưởng đến kịch bản của Diệp Hiên, cho tên đó biết trước về tương lai tăm tối của hắn.
Nên trong lúc chờ trận chiến đang tới, Bạch Hồn phải nhân cơ hội này ở bên cạnh Lâm Lục Dạ càng lâu càng tốt.
Với Lâm Lục Dạ.
Trong một tháng này, cô nàng cảm thấy "Lâm Bạch" như có chút tâm sự.
Hắn giống như một tử tù đang chờ đợi phán quyết đến.
Mọi công việc nghiên cứu đều được hắn dẹp sang một bên, hắn mời cô đi những nơi chưa bao giờ đi, thấy những điều chưa bao giờ thấy, ăn những món ngon mà cô chưa bao giờ nếm thử.
Nghiên cứu hơn 10 năm trong phòng thí nghiệm rồi, có lẽ nên đi ra ngoài một chút để giải tỏa tâm lý.
Ở cái tu tiên giới này, ngoài nhân tính ghê tởm ra thì những thứ còn lại như cảnh quan, sông núi, đều rất tươi đẹp.
Tuy rất vui nhưng Lâm Lục Dạ càng lúc càng cảm thấy có gì đó không ổn, giống như mọi thứ yên bình trước khi cơn bão đến.
Và quả thực, bão đã đến rồi.
Không gian xuất hiện hai vết rách khổng lồ đan chéo vào nhau, như thể một tấm vài bị lưỡi kiếm sắc bén cắt qua.
Vết rách không gian được mở rộng, một chiến hạm hình thuyền buồm xuất hiện, một thứ v·ũ k·hí với kích thước không hề thua kém Địa Lục giới ở ngay bên cạnh.
Đây là chiến hạm lớn nhất và là con bài chưa lật của Diệp gia, Tru Tiên chiến hạm.
Để huy động thứ v·ũ k·hí hủy diệt này, Diệp Hiên phải tốn không biết bao nhiêu miệng lưỡi mới có thể thuyết phục được các trưởng bối trong nhà.
Dù sao thì chiến hạm này giống như một v·ũ k·hí h·ạt nhân, không phải đồ muốn dùng thì dùng.
Diệp Hiên lúc này ngồi trên ghế, hắn từ từ thu kiếm vào trong bao, vết rách không gian cũng nhỏ đi trông thấy.
Sự xuất hiện của chiến hạm này cũng chỉ là sự bắt đầu.
Hàng trăm triệu chiến hạm cỡ nhỏ khác liên tục xuất hiện trên bầu trời của Địa Lục giới.
Có chiến hạm nhìn như một chiếc thuyền gỗ được phóng to bằng hành tinh, có chiến hạm lại giống như bước ra từ các tác phẩm khoa kỹ.
Chiến hạm cỡ nhỏ nhất cũng phải ngang bằng với mặt trăng, còn lớn nhất có lẽ phải ngang với mặt trời.
Giờ này, Địa Lục giới đã hoàn toàn bị bao vây.
Hàng trăm ngàn chủng tộc khác nhau nghe theo lời hiệu triệu của Diệp Hiên đã có mặt, chúng ở đây để tiêu diệt mối hiểm họa được dự đoán sẽ hủy diệt Tiên Vực trong tương lai.
Khi tất cả các sinh linh trên Địa Lục giới còn chưa hiểu có chuyện gì đang diễn ra.
Hàng tỉ khẩu pháo đã nhắm thẳng vào lục địa khổng lồ phía bên dưới, bầu không khí tuyệt vọng bao trùm cả thế giới.
Thiên đạo của Địa Lục giới cũng biết khó có thể thoát khỏi vận mệnh diệt vong, cả bầu trời giờ này được nhuộm đỏ bởi mưa máu.
Lâm Lục Dạ nhìn về phía Bạch Hồn, trực giác của cô nàng cảm thấy Bạch Hồn chắc chắn biết có chuyện gì đã xảy ra.
Mất đi một vài quyền can thiệp vào thế giới ảo, Bạch Hồn giờ không thể biết chính xác trong lòng Lâm Lục Dạ đang nghĩ gì, nhưng với người đã sống cùng mình 10 năm, hắn cũng có thể đoán được tâm tình của cô.
Bạch Hồn nhìn thẳng về phía cô.
"Ở tu tiên giới này có không biết bao nhiêu bảo vật có thể dự đoán tương lai, có lẽ, tương lai chúng ta quật khởi đã bị người nhìn thấy được, vì vậy chiến trận lớn như thế này cũng chỉ là để đón tiếp hai con tôm nhỏ như chúng ta."
Lâm Lục Dạ nghe vậy thở dài.
Với cô nàng, kiếp này sống quả thực rất dài rồi.
Mấy kiếp trước, cô đều c·hết khi chưa quá tuổi 25, lần này vượt qua 26 tuổi, cô cứ nghĩ mình còn có thể sống lâu hơn chút nữa nhưng cuối cùng cái ngày này cũng phải tới.
Trên chiến hạm chính, Diệp Hiên nhìn về lục địa nhỏ bé ở bên dưới, hắn không định ra tay ngay lập tức.
Một phát bắn của Tru Tiên chiến hạm có thể phá hủy một đại thiên thế giới, nhưng đồng thời, mỗi lần bắn cũng tiêu tốn lượng tài nguyên bằng một thế lực lớn như Diệp gia tích súc trong vòng 100 năm.
Vì vậy lực lượng chính trong cuộc truy quét lần này không phải người của Diệp gia, mà là các thế lực dưới trướng.
Còn cái chiến hạm khổng lồ kia chỉ được phép sử dụng nếu đối thủ mạnh quá mức.
"Khai hỏa."
Diệp Hiên lạnh lùng ra lệnh, mặc kệ dưới Địa Lục giới có bao nhiêu sinh mạng vô tội, có bao nhiêu người của Diệp gia còn ở đó.
Hàng trăm triệu chiến hạm từ các tộc vào vị trí, liên tục oanh tạc lục địa khổng lồ phía dưới.
Từ người phàm đến tu sĩ của Địa Lục giới lúc này đều ngước đầu nhìn trời, nhìn từng đợt công kích như những ngôi sao băng tuyệt đẹp rơi xuống, một vẻ đẹp đầy c·hết chóc.
Và thứ cuối cùng họ có thể nhìn thấy là ánh sáng bao trùm toàn bộ thế giới, họ c·hết ngay lập tức khi còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Dù cho Địa Lục giới là một lục địa rộng lớn kéo dài 72 năm ánh sáng cũng không thể chịu nổi cường độ đả kích này.
Hàng trăm triệu t·àu c·hiến oanh tạc mặt đất, mỗi một t·àu c·hiến lại được trang bị hàng chục ngàn v·ũ k·hí có thể phá hủy các ngôi sao dễ dàng.
Một phát bắn xuống là có thể hủy diệt một vùng đất rộng lớn, hàng trăm ngàn dặm đất đai hóa khí ngay lập tức, không biết có bao nhiêu sinh linh c·hết đi mỗi giây.
Chỗ đứng của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ liên tục bị hơn 100 quả đạn pháo lan đến gần.
Tuy cường độ t·ấn c·ông này rất mạnh nhưng cũng chưa đủ để vượt qua khả năng phòng hộ của Bạch Hồn.
Tấm lá chắn tâm linh màu trắng vẫn vững chắc che chở ở phía trước, mặc kệ cho cơn bão năng lượng ở bên ngoài đang tàn phá thế giới như thế nào.
Sau hơn 1 giờ đồng hồ liên tục oanh tạc, cả Địa Lục giới lúc này đã biến thành một lục địa dung nham khổng lồ, tín hiệu sự sống trên lục địa này chỉ còn một vài điểm nhỏ.
Tất cả những người có thể sống sót qua cuộc oanh tạc này đều phải có tu vi Độ Kiếp kỳ trở lên.
Các chiến hạm đã dừng bắn, cửa khoang được mở ra, vô số các chủng tộc với đủ thứ hình dạng xuất hiện.
Họ đạp lên những tiên khí và bay về phía Địa Lục thế giới đang b·ốc c·háy.
Các chủng tộc này liên tục bàn bạc với nhau về những gì đang diễn ra, lý do họ có mặt ở nơi đây.
"Chúng ta ở đây là để tìm kiếm Lâm Bạch, một tên vực ngoại thiên ma, kẻ được dự đoán mang tới đại kiếp cho Tiên Vực."
"Ta thật không hiểu Diệp gia tam thiếu chủ đang nghĩ cái gì nữa, chẳng phải chỉ là muốn xử lý một sinh linh còn chưa đạt tới nhân tiên cảnh thôi sao? Có cần thiết phải đao to búa lớn như vậy không?"
"Haha, huynh đệ ngươi lại không biết đi, nghe nói sau tiệc sinh nhật, Diệp gia thiếu chủ đã vô tình sử dụng một loại bảo vật có thể nhìn thấy tương lai.
Nghe nói tam thiếu gia đã chứng kiến kẻ tên Lâm Bạch kia đồ sát cả Diệp gia, lật đổ tất cả các thế lực, độc đoán vạn cổ."
"Ta hiểu rồi, chẳng trách tam thiếu gia lại hành động quyết liệt như vậy.
Người có thể bước lên ngôi vị chí cao vô thượng của Tiên Vực chắc chắn là một kẻ bất phàm, khí vận chắc chắn cực kỳ nghịch thiên, nếu không chuẩn bị thật kỹ lưỡng, rất có thể sẽ nuôi mập đối thủ của mình lúc nào không hay."
Thường thì người trùng sinh thường giấu thông tin mình là kẻ trở về từ tương lai như giấu vàng.
Nhưng Diệp Hiên lại không làm vậy, nhà hắn giàu và nhà hàng xóm cũng vậy, không cần gì phải giấu.
Ở Tiên Vực, đủ loại bói toán thần thông, các loại bảo vật có thể dự đoán được tương lai không phải số ít.
Nên Diệp Hiên chỉ cần nói hắn dùng Dòng Cát Thời gian để nhìn thấy một tương lai xa xôi, chắc chắn tất cả mọi người đều tin lời hắn nói.
Trong lần truy quét này, có không ít thiên kiêu, yêu nghiệt của các tộc, các tông môn ở Tiên Vực muốn tới để xem kẻ tương lai quét ngang Tiên Vực sẽ mạnh như thế nào.
Địa Lục giới vừa yên tĩnh chưa được bao lâu lại xuất hiện từng đợt chấn động mạnh mẽ.
"Các ngươi làm cái gì vậy, có biết ta là người của Diệp gia hay không?"
"Mau dừng tay a, tuy cùng cha khác mẹ nhưng đại ca ta là một thành viên hạch tâm của Diệp gia! Các ngươi không sợ sẽ bị trả thù sao?"
Đó là các thiên tài đến từ Tiên Vực đang tàn sát tất cả các tu sĩ ở Địa Lục giới mà chúng có thể nhìn thấy, mặc kệ đó có phải là người của Diệp gia phái đến hay không.
Đương nhiên là do cuộc tàn sát này đã được chính Diệp gia đồng ý.
Dù sao với Diệp gia, để đảm bảo mọi thứ thật hoàn mỹ, việc tàn sát tất cả những kẻ còn sót lại là cần thiết, làm sao có thể chắc chắn được một trong số chúng không phải là Lâm Bạch trong tương lai.
Kết cục của Địa Lục giới và vô số sinh linh trên thế giới này đã được quyết định từ trước, nơi này sẽ bị xóa sổ hoàn toàn.
Và thế giới này lại dần đi vào yên tĩnh, khi mà những Độ Kiếp cảnh lần lượt bị g·iết c·hết.
Nơi cuối cùng còn có người phản kháng lúc này lại chính là nơi Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đang đứng.
Hàng trăm chiến sĩ với các hình dáng khác nhau, người có đuôi cáo, kẻ mọc ra xúc tu,... đang bao vây chặt vùng trời này, ngăn không cho hai kẻ cuối cùng trên thế giới có thể chạy thoát.
Nhìn thấy cảnh tượng bầu trời chỉ còn một màu đỏ lửa, mặt đất chỉ còn dung nham nóng chảy, kẻ địch vô cùng vô tận, một tình huống tuyệt vọng không còn đường lui.
Lâm Lục Dạ không hề tỏ vẻ sợ hãi, thậm chí cô nàng còn đang cười to sảng khoái.
"Haha! Đến rồi sao?
Tử kiếp của ta!
Lần này ngươi đến quá muộn! Làm ta mừng hụt, cứ tưởng ta đã có thể thoát khỏi cái số làm ma c·hết sớm rồi chứ?"
Nhưng đám người kia không quan tâm đến cô nàng, chúng chỉ coi cô là một người đang điên loạn khi chứng kiến cả thế giới bị hủy diệt mà thôi.
Ai lại quan tâm tới một con điên đang nói mê sảng chứ?
Cái chúng quan tâm là thanh niên đang đứng ngay bên cạnh cô ta, từng sợi tinh thần lực như những rễ cây màu trắng đang tỏa ra xung quanh.
Những đặc điểm này cho thấy, đây chính là Lâm Bạch mà chúng cần tìm rồi, là kẻ được dự đoán sẽ hủy diệt Tiên Vực trong tương lai.
Và kẻ này chắc chắn phải bị bóp c·hết ngay lập tức.
"Thật không ngờ chúng ta lại gặp may mắn như vậy, ngay từ đầu đã gặp đúng đối tượng cần tìm rồi."
"Giết hắn, phần lớn công lao đều sẽ thuộc về chúng ta!"
"Đây chính là kẻ sẽ mang tới đại kiếp cho Tiên Vực trong tương lai sao?
Thật đáng tiếc, hắn còn chưa kịp trưởng thành đã gặp phải chúng ta."
Bạch Hồn tuy là người đã sắp xếp cuộc chiến này, nhưng điều đó không đồng nghĩa là hắn muốn chịu c·hết đơn giản như vậy.
Chỉ thấy thanh niên nhắm mắt lại, một vài tia sáng bắt đầu le lói qua mí mắt.
Thấy dáng vẻ của thanh niên giống như một kẻ đã buông tha chống cự, đám dị tộc bắt đầu lao lên, chúng đều muốn là người đầu tiên bắt lấy tên vực ngoại thiên ma này.
Nhưng khi ánh mắt của Bạch Hồn đột ngột mở ra, cả khoảng trời như bừng sáng, ánh sáng phát ra khi tinh thần lực mạnh mẽ tỏa ra tràn ngập không gian.
Ngay lúc này, thời không như dừng lại.
Mọi thứ giống như bị nhấn nút tạm dừng.
Ánh mắt của người xuyên việt tự gọi mình là Bạch Hồn đảo đến chỗ nào, kẻ thù của hắn đều bị nghiền nát đến đó, cả về thể xác lẫn linh hồn.
Trong nháy mắt, một nửa số người đến vây quét hắn đã bị nghiền nát thành cặn bã, c·hết không thể c·hết lại.
Dù cho chúng có là Độ Kiếp Nhân Tiên, có quân bài bảo mệnh mạnh mẽ như thế nào.
Nhưng không kịp dùng thì c·hết vẫn phải c·hết.
Đám người còn lại thấy kết quả của đồng bạn thì sợ hết hồn hết vía, chúng nhận ra rằng mình sẽ c·hết nếu bị kẻ này nhìn trúng.
Vừa bay xa khỏi nơi này, vừa cố tránh đi ánh mắt của Bạch Hồn.
Nhưng hành động này của chúng làm cho Lâm Lục Dạ ở ngay bên cạnh rất khó chịu.
Một người sống đứng lù lù ở đó mà đám người này lại không hề để ý, rõ ràng coi cô nàng là không khí đây mà.
Lâm Lục Dạ nâng bàn tay mình về phía trước, nụ cười nham hiểm xuất hiện trên môi của cô nàng.
Không gian phía trước giống như bị ngưng đọng, cả một vùng rộng lớn nhanh chóng thu nhỏ lại, tất cả những kẻ đang chạy trốn lập tức bị nhốt trong vùng không gian đang dần co lại.
Chẳng mấy chốc, không khí, vật chất, và cả đám truy binh đã bị nhốt trong một vùng không gian nhỏ bằng quả bóng rổ.
Thân thể đám truy binh giờ này bị vò thành một cục và bị nén lại cùng nhau với một áp lực khủng kh·iếp.
Bên trong quả cầu không gian ấy giờ chỉ còn là một mớ hỗn độn, không thể nhận ra ai đang bị nhốt trong đó.
Với sức sống mãnh liệt của Nhân Tiên cảnh, cả đám người vẫn còn sống sót, nhưng sống không bằng c·hết.
Hình ảnh cuối cùng mà chúng có thể nhìn thấy là nắm đấm đầy uy lực của Lâm Lục Dạ đang tiếp cận.
Oanh!
Nắm đấm của Lâm Lục Dạ nghiền nát quả cầu không gian, gây ra một vết nứt không gian kéo dài hàng vạn dặm.
Hàng trăm tên truy binh của Diệp gia bên trong c·hết ngay lập tức, cú đấm không chỉ nghiền nát không gian, mà còn nghiền nát thân thể và cả linh hồn chúng.
Tất cả những gì còn sót lại chỉ là sương máu đang tung bay trong không khí.
Lâm Lục Dạ muốn đi trốn cùng Bạch Hồn nhưng có vẻ đã quá muộn rồi.
"Ta cứ nghĩ kẻ làm cho Diệp gia thiếu gia phải kiêng kị là nhân vật mạnh mẽ như thế nào, thật không ngờ cũng chỉ là tà ma ngoại đạo."
Hàng loạt khí tức khác đang khóa chặt lấy hai người, một vòng vây cực lớn đang được bày ra.