Do chênh lệch thời gian giữa hai thế giới lúc này thực sự là quá lớn, cái mà Bạch Hồn có thể chứng kiến lúc này là Lâm Bạch đã tốn hơn 7 năm trời mới có thể quay người và rời khỏi căn phòng.
Thấy căn phòng máy lúc này đã hoàn toàn trống trải, Bạch Hồn thử dùng một sợi rễ tiến ra thế giới bên ngoài.
Cảm nhận được thời không sai lệch, một thế giới với những quy tắc hoàn toàn khác với tu tiên giới, Bạch Hồn biết ý nghĩ của hắn là đúng.
Hắn không phải là một NPC bị vây khốn bên trong một trò chơi, hắn là một đoạn phân hồn của người xuyên việt vô danh kia, nên hắn có thể rời khỏi thế giới này.
Càng khiến hắn cảm thấy bất ngờ hơn nữa, đó chính là có thể đem một phần thực lực từ thế giới ảo ra ngoài đời thật.
Tuy không biết có phải là quy tắc của các thế giới khác nhau, hay sức mạnh của hắn bị thế giới giả lập giữ lại mà nhánh rễ đâm ra ngoài thực tế nhanh chóng héo tàn.
Có lẽ, mục đích ban đầu của vị Chủ Thần đã chế tạo ra phần mềm lập trình thế giới ảo này chính là để tất cả mọi người có thể đề thăng thực lực, có được sức mạnh mà không cần phải liều mạng.
Nhưng sức mạnh phản hồi từ thế giới giả lập thực sự ít đến không cần nhắc tới, nên sản phẩm này mới ế chổng vó.
Nhìn vào thực tế là biết, bên trong thế giới giả lập, Bạch Hồn mạnh đủ để uy h·iếp cả một cái đại thiên thế giới, nhưng khi tới thế giới thực, sức mạnh hắn nhận được lại quá ít.
Một sợi rễ hắn đem ra bên ngoài cũng chỉ tương đương một tên Luyện Khí tầng 1.
Trong thế giới giả lập, sau khi chờ vài tháng tương đương với vài giây ngoài thế giới thực, có cảm giác từ phía sợi rễ kia phản hồi cho hắn.
Có một loại áp chế vô hình ở thế giới thực, sẽ khiến cho mọi lực lượng siêu phàm không được công nhận bị áp chế.
Mất đi lực lượng tương đương một Luyện Khí kỳ che chở, sợi rễ chui ra nhanh chóng bị phân giải, hồn phi phách tán.
Bạch Hồn lúc này trầm ngâm, đây cũng sẽ là kết cục của hắn nếu ra ngoài thế giới thực ngay bây giờ.
Hắn giống như một tàn hồn có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.
Khi nhắc đến tàn hồn, một ý tưởng lập tức nổi lên trong đầu hắn.
Nhưng để thực hiện được ý tưởng này, Bạch Hồn cần một "khí vận chi tử" phối hợp.
Có lẽ đây sẽ là một khoảng thời gian rất dài đối với hắn, khi phải chờ đợi một Tử Vong Hiệp Sĩ hoặc một Bạch Hồn Tinh Linh tới nơi đây.
Hắn mở ra một thế giới mới nằm giữa thế giới giả lập và thế giới thực, nơi hắn chỉ cần thò chân ra ngoài cũng có thể trở về hiện thực.
Một thế giới riêng chỉ có một mình hắn.
Thời gian trôi qua nhanh.
Ở thế giới thực có lẽ mới chỉ trôi qua một ngày ngắn ngủi.
Nhưng bên trong thế giới giả lập, hơn 12000 năm đã trôi qua.
Trong 12000 năm dài dằng dặc ấy, Lâm Lục Dạ vẫn tiếp tục ở trên hòn đảo hoang, nghiên cứu vô số những tri thức cô học được từ đám tiên nhân đã bị cô cắn nuốt tiên hồn, cùng với những tri thức có bên trong các Hư Ảo Thân mà Bạch Hồn đã tặng cho cô.
12000 năm yên bình trôi qua, chỉ là không biết sức mạnh của Lâm Lục Dạ đã tăng lên như thế nào, nhưng có một điều chắc chắn, cô có thể hủy diệt cả Tiên Vực bất cứ lúc nào cô muốn.
Nhưng ánh mắt cô nàng không đặt ở Tiên Vực nữa, qua tri thức có được từ Bạch Hồn, cô biết được thế giới rộng lớn như Tiên Vực cũng chỉ là một thế giới giả lập.
Việc thống trị cái thế giới ảo này là vô nghĩa, nên mọi nghiên cứu của cô đều hướng tới việc làm sao có thể phát triển nhanh nhất ở ngoài thế giới thực.
Và quan trọng nhất là làm sao cô có thể để mình không bị cháy não khi trở lại thực tế.
Ở một trung thiên thế giới nào đó trong lãnh thổ của Diệp gia.
Một con đường đất vàng với những ngôi nhà tranh thấp bé đổ nát, người dân đi qua đi lại với ánh mắt c·hết lặng.
Tất cả mọi người đều đề phòng lẫn nhau, thậm chí có vài tên móc túi đang chạy hết tốc lực tránh khỏi bị người đuổi bắt.
Đây rõ ràng là khu ổ chuột của một thị trấn nghèo nào đó.
Ở một góc không đáng chú ý.
Một bé gái đang tựa lưng lên tường, dáng người cô bé nhỏ nhắn gầy gò do quanh năm thiếu dinh dưỡng, một chiếc khăn trắng đã ngả vàng cuốn quanh người cô, che khuất đi phần lớn thân thể.
Oanh!
Một t·iếng n·ổ xảy ra thu hút tất cả mọi người.
Tiếng nổ này không xuất hiện trong thực tế mà xuất hiện trong tâm linh của họ.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về nơi t·iếng n·ổ ấy phát ra, về một cô nhóc đang nằm co ro trong góc tường.
Trước ánh mắt của bao nhiêu người, cô nhóc đang từ từ bay lên trên cao.
Ánh mắt tràn đầy t·ang t·hương của kẻ đã trải qua hàng vạn năm cuộc đời không hề hợp với cơ thể nhỏ bé đó chút nào.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này đều vô cùng hoảng sợ, tất cả đều quỳ xuống trước cô bé ấy, không có ai dám đứng ở trên đường lúc này.
Đây là tu tiên thế giới, việc phàm nhân quỳ bái trước người tu luyện đã là một loại bản năng sinh tồn.
Hơn nữa, tất cả người dân ở đây đều đã nghe nói qua những chuyện tương tự.
Trong ngàn năm gần đây, trung bình cứ mỗi năm một lần, trung thiên thế giới này lại xuất hiện một vị tiên nhân chuyển thế trùng sinh.
Nhưng không có bất cứ tình huống nào ngoại lệ khi đối tượng được chuyển thế đều là nữ giới.
"Thí nghiệm luân hồi chuyển thế số 5342 đang diễn ra.
Đã tìm được đối tượng thích hợp cho quá trình chuyển thế, bắt đầu kích hoạt quá trình đào tạo thần hồn."
Ầm!
Không khí nổ vang, đất trời rung chuyển.
Cảnh giới của cô nhóc kia điên cuồng tăng lên, nhưng không phải Luyện Khí, Trúc Cơ, mà một bước đột phá Nguyên Anh cảnh.
Trên chín tầng trời, mây đen đặc như một xoáy nước khổng lồ, vô số lôi điện được tích tụ ở vùng trung tâm, thề phải xóa đi kẻ dám nghịch thiên cải mệnh.
Thiên lôi rơi xuống không hề dài dòng, đủ để nướng cháy mặt đất phía bên dưới nếu nó chạm đất.
Nhưng một cảnh tượng kỳ dị đã xảy ra, khi mà thiên lôi giống như dừng ở ngay trên đầu của cô bé.
Tia sét khổng lồ nhanh chóng được vo lại một chỗ.
Chỉ thấy cô bé kia dùng tinh thần lực, gom toàn bộ thiên địa linh khí trong phạm vi hàng ngàn dặm tạo thành một... chiếc nồi cơm điện?
Bỏ quả cầu sấm sét cô đặc kia vào trong nồi cơm điện, xuống nút và chờ đợi, thao tác vô cùng thành thạo như thể cô đã làm chuyện này hàng ngàn lần trước đó.
Thiên kiếp giống như cảm nhận được khí tức phát ra từ người cô bé, cái khí tức quen thuộc đó.
Kiếp vân đáng ra phải đánh xuống vài tia sét nữa cho đúng thủ tục thì nhận ra người quen, mây tan nhanh chóng và biến mất ở phía chân trời, như thể nó đang chạy trốn một thứ gì đó rất đáng sợ.
Trung thiên thế giới này là Thiên Vu giới, một thế giới nằm trên một hồ nước ngay bên trong tổng bộ của Diệp gia.
Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, ai có thể nghĩ ra được nơi cuối cùng mà Bạch Hồn xuất hiện không phải ở một cái thế giới xa xôi nào đó, mà là ở ngay nhà chính của gia tộc này.
Ngàn năm nay, mỗi năm Thiên Đạo của Thiên Vụ giới lại phải bổ thiên kiếp xuống đầu mấy đứa dám đoạt xá trùng sinh.
Nhưng lần nào thiên kiếp cũng phải thất bại mà về, thậm chí, có thiên kiếp còn bị kẻ dám chuyển thế trùng sinh kia cắn nuốt đến không còn.
Và những người được đồn thổi là tiên nhân chuyển thế trùng sinh này lại chính là những thí nghiệm của Lâm Lục Dạ.
Suốt hàng ngàn năm, cô luôn nghiên cứu cách để tự cứu mình, khi thế giới giả lập này sụp đổ cũng là lúc cô phải đối mặt với hiện thực.
Để tránh lượng tri thức và kí ức khổng lồ sẽ biến mình thành ngu si, cô nàng đã nghiên cứu ra cách phong ấn kí ức của mình.
Đinh!
Nồi cơm điện cô bé ngưng tụ đã hoàn thành trách nhiệm của nó và tan biến giữa hư không.
Để lại ở đó một viên đan dược được luyện ra từ thiên lôi, thứ đan dược chứa một nguồn năng lượng khổng lồ.
Không hề lo ngại việc thân thể nhỏ bé ấy có chịu nổi năng lượng có trong đó hay không, cô bé trực tiếp nuốt đan dược vào trong bụng.
Đan dược vừa rồi không chỉ là đan dược bình thường, nó cũng tương đương một loại Kim Đan.
Tu vi thân thể tăng lên nhanh chóng, từ Luyện Khí tới Kim Đan cũng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bớt đi vài chục năm đường quanh co.
Trên bầu trời lúc này xuất hiện hàng chục luồng khí tức mạnh mẽ khác, tất cả đều từ Hóa Thần cảnh trở lên.
Đám tu sĩ này có mặt ở đây khi chứng kiến dị tượng xuất hiện, chúng nghĩ rằng nơi đây xuất hiện thiên tài địa bảo nào đó.
Nhưng những người này sau khi nhìn thấy ở trung tâm của dị tượng lại là một bé gái, cả đám người lập tức chán nản rời đi ngay lập tức.
"Trời ạ, ta cứ tưởng là có thiên tài địa bảo gì xuất thế, hóa ra lại là người của Hắc Vũ chuyển thế trùng tu."
"Là nữ nhân mà chuyển thế trùng tu, thì có 9 phần là người của Hắc Vũ, không có gì hay ho ở đây cả, mọi người mau tản thì tản đi."
Thấy tất cả mọi người rời đi, một vài vị Hóa Thần sơ kỳ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, đây rõ ràng là những kẻ mới đột phá nên không biết rõ tin tức giữa các Hóa Thần cảnh với nhau.
Có một thanh niên trẻ tuổi đứng ra, người này tu vi đạt tới Hóa Thần sơ kỳ, tuy đạt tới cảnh giới cao như vậy mà không mặc trang phục có chứa biểu tượng của bất kỳ một thế lực nào, chắc chắn hắn là một tên tán tu.
"Chờ chút đã các vị đạo hữu, tại hạ mới đột phá không lâu nên có nhiều chuyện không hiểu.
Xin hỏi, tại sao một thiên tài tuổi trẻ như vậy mà các vị lại không có hứng thú thu vào môn hạ của mình?"
Một vị đạo nhân mặc đạo bào màu xanh đang định rời đi thì bị người gọi lại, gương mặt cau có nhìn về phía người vừa hỏi mình.
Ánh mắt người này đảo qua đảo lại, xác nhận hắn chưa bao giờ thấy qua người mới đột phá Hóa Thần cảnh kia.
Gương mặt đạo nhân bình tĩnh một chút, ôm quyền làm lễ chào hỏi người tuổi trẻ.
"Nhìn đạo hữu lạ mặt như vậy, hẳn là người mới đột phá Hóa Thần cảnh đi."
Chứng kiến người tuổi trẻ gật đầu, đạo nhân tiếp tục giảng giải cho người mới.
"Nếu như vậy thì đạo hữu không biết được về Hắc Vũ cung cũng là việc bình thường."
"Hắc Vũ cung?" Nghe thấy danh tự kỳ lạ này, người thanh niên trẻ tuổi gãi đầu tò mò.
Hắn là một tán tu không có thế lực nên thông tin không được linh thông cho lắm, đã vậy từ trước tới nay toàn một thân một mình sống ở những nơi hẻo lánh.
"Nói về Hắc Vũ cung, phải nói về trận đại chiến hơn một vạn năm về trước, khi mà Diệp gia kêu gọi quần hùng đi tiêu diệt vực ngoại thiên ma.
Trận chiến đó đánh đến không biết bao nhiêu thế giới tan vỡ, đến Tiên Vương cũng phải bỏ mình tới 10 vị.
Nếu lúc đó Diệp gia không lấy ra tiên khí trấn tộc, chắc chắn Chư Thiên Vạn Giới quanh Tiên Vực đã phải đổ máu."
"Trận chiến đó c·hết không biết bao nhiêu tiên nhân, nên qua hàng vạn năm, mỗi năm đều sẽ có tiên nhân chuyển thế trùng sinh, sống thêm một đời.
Dù không rõ ràng lắm nhưng từ hơn 5000 năm trước, cứ mỗi năm một lần, lại có một vị tiên nhân của Hắc Vũ cung chuyển thế trùng sinh."
Lúc này ánh mắt của tên tán tu kia nhìn vào cô bé Nguyên Anh cảnh kia mà tràn ngập sự tham lam.
Tuy không biết một vị tiên nhân chuyển thế trùng sinh mang trong người truyền thừa mạnh mẽ như thế nào.
Nhưng với tán tu mà nói, muốn có được truyền thừa là vô cùng khó khăn, vì phần lớn truyền thừa trên thế giới này đều đã có chủ.
Không phải ai cũng có dũng khí mở ra một con đường mới, đặc biệt là một đám người với cái tư tưởng cổ hủ, luôn cho rằng chỉ có cổ nhân mới có thể sáng tạo ra truyền thừa.
Còn một điều nữa khiến không ai dám sáng tạo cái mới.
Đó là vì Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đều có hệ thống tu luyện do chính họ sáng tạo ra, và biểu hiện của hai người này kinh khủng quá mức.
Điều đó khiến nhiều thế lực ăn không ngon ngủ không yên, lo ngại những hệ thống tu luyện không đi đường thường có thể đá đít mấy lão cổ hủ này ra khỏi lịch sử, đe dọa tới quyền lực chúng đã nắm trong tay hàng trăm vạn năm.
Vì vậy, Tiên Vực và tất cả các thế giới phụ thuộc vào nó đều xếp những hệ thống tu luyện không chính thống vào bàng môn tà đạo, người người có thể tru diệt.
Trên bầu trời lúc này không còn náo nhiệt như trước nữa.
Tuy mọi người đã rời khỏi gần hết nhưng vẫn còn một vài kẻ ở lại, đây là một đám tán tu đang tụ tập cùng nhau, chúng muốn chơi một ván lớn.
Chúng muốn bắt vị tiên nhân vừa chuyển thế trùng sinh kia khai ra truyền thừa của mình.
Luân Hồi phân thân của Lâm Lục Dạ đang muốn đi tới trụ sở của Hắc Vũ để báo cáo số liệu từ thí nghiệm lần này.
Nhưng trước mắt cô lại là một đám Hóa Thần cảnh tán tu đang chắn đường cô.
Ánh mắt chúng chứa đầy sự tham lam, giống như những con sói bị bỏ đói lâu ngày.
"Tiên nhân, dù quá khứ ngươi có mạnh như thế nào nhưng đừng quên ở hiện tại ngươi vẫn chỉ là một Nguyên Anh cảnh sơ kỳ mà thôi."
"Đúng vậy, phiền phức tiên nhân đi cùng với chúng ta một chuyến, chúng ta có tới 32 vị Hóa Thần cảnh, dù ngươi có thể vượt cấp chiến đấu chăng nữa cũng không thể đánh bại tất cả chúng ta."
Nhưng đáp lại đám tán tu chỉ có một vẻ lạnh lùng của cô bé.
Thấy đối phương không biết điều như vậy, đám tán tu nổi giận, chúng muốn lên cho cô nhóc này biết cách biệt về cảnh giới là như thế nào!
Nhưng chỉ thấy cô nhóc dùng một ngón tay chỉ về phía trước.
Tù Long Toái Thiên Chỉ, một môn pháp thuật trong vô số loại pháp thuật Lâm Lục Dạ sưu tầm.
Đám tán tu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chúng đã bị nhốt trong một cái hộp với 6 mặt giống như được làm từ pha lê.
Nhận thấy hình hộp này đang ngày càng thu nhỏ, một vài kẻ thử dùng phi kiếm, người dùng nắm đấm để cố phá vách tường giống như làm từ kính kia.
Nhưng mọi nỗ lực của chúng đều là vô nghĩa, thứ nhìn như vách kính ấy thực chất lại là không gian kết tinh.
Chiếc hộp ngày càng thu nhỏ lại, ép cho tất cả những kẻ bên trong đó đè lên nhau đến biến dạng.
"Tha... tha mạng."
Một vết rách không gian xuất hiện, xé rách tất cả mọi thứ, cuối cùng chỉ để lại một vết nứt không gian bên trong chiếc hộp kính.
Chiếc hộp tiếp tục thu nhỏ và biến mất hoàn toàn khỏi thế giới như chưa bao giờ tồn tại.