Diệp Hiên đã chờ câu trả lời này ngay từ đầu rồi, nếu không phải mấy lão già này liên tục cản tay, hắn đã cho một pháo hủy diệt cả cái Địa Lục giới.
Cần gì phải diễn cái tiết mục tiễn đầu người kia.
Và giờ thì sao, nhờ các vị trưởng lão không ngừng cử người xuống thử trình độ của "Lâm Bạch".
Việc này chẳng khác gì bón đủ thứ c·hất k·ích t·hích cho một cái cây, khiến Bạch Hồn tiến bộ nhanh không tưởng nổi.
Đến cái mức độ đe dọa được sự tồn tại của Diệp gia.
Nhưng tình huống ngay lúc này không được tốt cho lắm, vì phía trước của t·àu c·hiến, hàng chục tỉ sợi rễ bay múa đầy trời, ngăn cản mọi nỗ lực ngắm bắn.
Nếu Diệp gia muốn ngắm bắn thì cũng được thôi, nhưng v·ụ n·ổ sẽ xảy ra ngay cạnh mũi tàu, cả hai bên đều nằm trong phạm vi của v·ụ n·ổ, đó sẽ là một tình huống đồng quy vu tận mà người của Diệp gia không mong muốn.
Diệp Hiên đã đứng yên trên mũi tàu từ nãy tới giờ, mặc kệ trận chiến có đang diễn ra ác liệt như thế nào chăng nữa.
Hai mắt nhắm nghiền, thiên nhân hợp nhất, cả cơ thể như hòa tan vào tự nhiên, giống như một bóng ma không đáng chú ý.
Hắn không tham chiến không phải là vì hắn đang giận dỗi phụ huynh giống như một đứa trẻ to xác, cũng không phải là một kẻ hèn nhát bỏ trốn khỏi chiến trường vì mạng sống.
Hắn đang tích tụ tất cả kiếm đạo cảm ngộ mà hắn đã tích lũy cả đời chỉ trong một đường kiếm, đây là một kiếm mạnh nhất hắn có thể chém ra.
Vô số cảm ngộ dâng lên như thủy triều, cảm ngộ kiếm đạo của Diệp Hiên trong lúc vô tình đã khiến cho không gian xung quanh Tru Tiên chiến hạm trở nên sắc bén, chém đứt không biết bao nhiêu rễ cây do Bạch Hồn thả ra.
"Ngay lúc này!"
Ánh mắt sắc bén của Diệp Hiên mở ra, tay hắn nắm chặt lấy thanh kiếm, ánh kiếm chiếu sáng toàn bộ chiến trường.
Toàn bộ những sợi rễ cây đang bắn phá Tru Tiên chiến hạm hay là đám Bạch Hồn Tinh Linh đang p·há h·oại khắp nơi trong con tàu.
Tất cả đều bị kiếm khí đảo qua chặt thành vô số mảnh.
Không gian phía trước con tàu, tàn dư do đường kiếm mạnh nhất của Diệp Hiên để lại tạo thành vô số các vết rách không gian xếp thành hình xoắn ốc.
Kiếm khí xoay tròn giống như một chiếc mũi khoan khổng lồ, xuyên qua và xé nát bất kỳ thứ gì cản đường, trong nháy mắt đã cắt bỏ tất cả những rễ cây khổng lồ phía trước.
Đường kiếm tiếp tục tiến về phía trước, chặn ngang chặt đứt Bạch Hồn Thần Mộc.
Chứng kiến gốc cây màu trắng mang lại cơn ác mộng kinh khủng nhất đã bị tách làm đôi, các tu sĩ của Diệp gia hò reo ăn mừng.
"Tam thiếu gia uy vũ!"
"Diệp gia vô địch!"
Nhưng mặc kệ đám người đang ăn mừng như thế nào, Diệp Hiên ánh mắt vẫn kiên định nhìn về phía trước.
"Khai hỏa cho ta! Hủy diệt tất cả những gì còn lại của Lâm Bạch!"
Cuối cùng, pháo chính của Tru Tiên chiến hạm đã khai hỏa, một tia sáng hủy diệt bay xuyên qua thời không, đánh thẳng vào phần còn lại của Địa Lục giới, hủy diệt một phạm vi rộng lớn.
Ánh sáng chói lóa bao phủ hư không.
Hàng trăm tiểu thiên thế giới lân cận lập tức hóa thành tro bụi, 3 trung thiên thế giới bị quét sạch hoàn toàn, một nửa sinh linh của 1 đại thiên thế giới bị hủy diệt.
Những thiệt hại về kinh tế, dân sự và cả những thiệt hại về quân sự trong chiến dịch lần này khiến cho Diệp gia tuy không thương cân động cốt nhưng chắc chắn thiệt hại nặng nề.
Không còn bất cứ thứ gì tồn tại ở Địa Lục giới, “Lâm Bạch” được người của Diệp gia xác nhận đã bị tiêu diệt.
Một vết nứt không gian xuất hiện tại đảo hoang tràn đầy sương mù của một thế giới chưa biết tên.
Có một trường lực tâm linh bao phủ cả hòn đảo này, vừa ngăn cản không cho bất cứ ai có thể tìm tới nơi đây, vừa che giấu đi những chấn động không gian.
Nhờ vậy, không có người của Diệp gia tìm tới đây.
Trong cái thời kỳ n·hạy c·ảm này, tất cả rung động về không gian, dù chỉ là nhỏ nhất cũng sẽ khiến Diệp gia chú ý.
Cái gia tộc đó cảm nhận một lần là quá đủ rồi, không muốn lần thứ 2 chứng kiến cái cây khổng lồ màu trắng đó xuất hiện trong lãnh thổ nhà mình.
"Khụ khụ!"
Trên bãi cát trắng, mùi gió biển mặn chát, mùi tanh của hải sản đánh thức Lâm Lục Dạ tỉnh dậy từ sau cơn hôn mê.
Những gì cô có thể nhớ được chính là một đường kiếm lướt qua hư không, chặt đứt lấy gốc cây màu trắng do “Lâm Bạch” ngưng tụ ra, ngay sau đó là một cảm giác khá quen thuộc đang kéo tới, cảm giác t·ử v·ong đang tới gần.
Nhưng tại sao cô vẫn còn cảm nhận được hơi thở của sự sống, có phép màu nào có thể cứu vớt cô khỏi vận mệnh phải c·hết chứ?
Lúc này cơ thể Lâm Lục Dạ cũng đã lấy lại được một chút cảm giác.
Cô nàng cảm nhận được mùi của biển, vị mặn trên đầu lưỡi, sóng biển lạnh buốt vỗ bờ, và có thứ gì đó đang đè lên người cô.
Và người đó không phải ai khác ngoài Bạch Hồn.
Lâm Lục Dạ nhớ ra rồi, ngay cái lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, hắn đã lấy thân mình cản toàn bộ sát thương cho cô.
Giờ này, thân thể Bạch Hồn nhìn suy yếu hơn hẳn.
Từ một kẻ như cái bóng đèn lúc nào cũng tỏa ra ánh sáng trắng thuần khiết, giờ này thân thể hắn đang trở nên trong suốt, như thể sắp tàng hình bất cứ lúc nào.
Lâm Lục Dạ tỉnh lại cũng đã đánh thức thân thể suy yếu của hắn, hai người cứ như vậy nhìn nhau.
Hai hàng lệ lăn dài trên má Lâm Lục Dạ, cô nhìn thấy trạng thái của hắn mà không thể ngừng khóc.
"Tại sao chứ?
Đạo lữ của ta, đáng lẽ ta phải là n·gười c·hết ở đó, ta biết ngươi có thể thoát mà, tại sao ngươi lại phải cứu ta!"
Nhưng những đáp án cô nhận được từ hắn lại khiến cô phải rùng mình.
"Không cần phải buồn đâu Lục Dạ, vì c·ái c·hết của ta là kế hoạch mà chính ta đã sắp đặt cho mình.
Lúc này cô vẫn chưa thể c·hết được, khi cô vẫn chưa nắm bắt được 100% thiên phú Hắc Ám.
Mà không nắm được thiên phú Hắc Ám thì kiếp sau cô sẽ khó có thể sống sót."
Lúc này mọi nỗi buồn đều được lấp đầy bằng sự nghi ngờ, Lâm Lục Dạ chắc chắn một điều rằng, cô chưa bao giờ nói chuyện mình đã liên tục 4 lần luân hồi chuyển kiếp với Bạch Hồn.
"Ngươi là kẻ đứng sau trò đùa này sao? Khiến ta liên tục luân hồi, cảm nhận đủ thứ đau khổ này sao!"
Con tim tan nát, nước mắt ngừng rơi.
Ánh mắt của Lâm Lục Dạ nhìn về phía hắn lúc này giống như nhìn một kẻ phản bội đã chơi đùa với tình cảm của mình.
"Không, ta chỉ là một người giá·m s·át mà thôi.
Đáng ra, theo kịch bản gốc, ta phải c·hết ngay từ giây phút đầu tiên cô tới thế giới này, nhưng có một vài sai sót đã xảy ra, đó là ta vẫn còn sống và bị mắc kẹt ở nơi đây.
Từ đó, nhiệm vụ của ta từ giá·m s·át cô trong âm thầm giờ đã trở thành một nhiệm vụ đồng hành cùng với cô, giúp cô phát triển.
Mọi thứ là như vậy cho tới 10 năm trước, ta hoàn toàn bị từ bỏ."
Hắn càng nói càng khiến Lâm Lục Dạ trầm ngâm, một ngọn lửa phẫn nộ đang được đốt lên trong lòng cô.
Lâm Lục Dạ hất Bạch Hồn sang một bên, do vẫn chưa khống chế được thân thể của mình, cô di chuyển một cách cứng ngắc.
Cô nhấc cổ áo của Bạch Hồn lên, mắt đối mắt.
"Ngươi nói nhiều bí mật cho ta như vậy, không sợ kẻ đứng sau màn xử lý ngươi sao?"
Nghe nói như vậy, Bạch Hồn cười đắng chát.
"Ta đúng là không sợ, vì nếu sợ ta đã không tổ chức một đám tang hoành tráng như vậy cho chính mình.
Với lại, phải mất một khoảng thời gian rất lâu nữa, kẻ sau màn mới giá·m s·át đến nơi đây."
Thở dài một hơi, Bạch Hồn nói ra tất cả những lời trong lòng mình.
"Tên sau màn đó lợi dụng ta làm việc cho hắn, sửa đổi tiềm thức của ta khiến ta không nhận ra được những điểm đáng ngờ, nhưng việc hắn muốn đẩy cô vào chỗ c·hết, đây là thứ ta không thể chấp nhận.
Và ta yêu cô, nên ta lựa chọn một cuộc phản loạn, c·ái c·hết của ta là bước đầu tiên để thực hiện kế hoạch này.
Vậy nên, ta xin lỗi."
Địch ý trong ánh mắt Lâm Lục Dạ dần dần giảm xuống, một lần nữa, nước mắt của cô không thể kiềm chế được mà rơi xuống.
Bạch Hồn không biết cách để làm người con gái trước mặt ngừng khóc, mà dù sao gương mặt của hai người cũng đã sát gần nhau rồi.
Vậy nên, Bạch Hồn muốn làm điều mà 10 năm rồi hắn vẫn chưa làm được.
Một nụ hôn bất ngờ từ phía đối diện khiến hai má Lâm Lục Dạ ửng hồng.
Đây là nụ hôn đầu tiên của cả hai người, một xử nữ 5 kiếp và một tên trai tân.
10 năm sống cùng nhau của hai anh chị là 10 năm vì nghiên cứu và tri thức, tình cảm giữa hai người cực kỳ thuần túy, không hề có một chút sắc dục ở giữa, nếu không hai người đã không có sự tiến bộ kinh khủng như vậy.
Người bình thường sẽ nói đây là hai đứa đầu gỗ, còn người trong tu hành sẽ cho rằng hai vị đạo hữu này đạo tâm kiên định.
10 năm qua đi, nếu là người khác có lẽ phải có vài đứa con, nhưng đến bây giờ Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ mới có nụ hôn đầu.
Nhưng đây không phải là một nụ hôn thông thường.
Lâm Lục Dạ cảm nhận được có gì đó từ phía Bạch Hồn, thông qua nụ hôn này tràn vào người cô.
Đó là vô số Hư Ảo Thân còn sót lại đang truyền vào Hư Ảo Giới, thắp sáng bầu trời đêm đen kịt bằng vô số những ngôi sao.
Cảm nhận được Quần Tinh Trận đang hoạt động trở lại, Lâm Lục Dạ vội tách Bạch Hồn ra.
Cơ thể hắn đang ngày càng trở nên mờ ảo, giống như một bóng ma sắp tan biến khỏi thế giới.
"Ngươi truyền nhiều Hư Ảo Thân cho ta làm cái gì, thân thể ngươi sắp tan biến rồi kìa!"
Nhưng nhìn dáng vẻ của Bạch Hồn có vẻ không quan tâm đến sống c·hết cho lắm, gương mặt hắn nở một nụ cười thỏa mãn, chỉ đáng tiếc hắn vẫn không thể tiến thêm một bước nữa
"A, đừng lo lắng cho ta làm gì, Lục Dạ.
Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào một ngày nào đó, nhưng hãy cẩn thận khi nhìn với một kẻ giống hệt ta ngồi xe lăn.
Đừng đặt niềm tin vào Lâm Bạch, hắn là một tên chỉ quan tâm vào báo thù và lợi ích."
Ánh mắt của Lâm Lục Dạ lại nổi lên một vẻ nghi hoặc, người trước mặt cô không được gọi là Lâm Bạch thì là gì?
Hắn đang thuyết phục cô không nên tin hắn?
Thân thể Bạch Hồn bắt đầu tan biến, cái thân thể của hắn từ lâu đã không còn là một thân thể máu thịt nữa, mà là do tinh thần lực và vô số Hư Ảo Thân kết nối với nhau tạo nên.
"Nhớ kỹ nhé Lục Dạ, nhớ lấy tên ta, Bạch Hồn."
Trong đầu Lâm Lục Dạ lúc này xuất hiện một hình ảnh, đó là trong cái không gian tăm tối mỗi khi cô chuẩn bị chuyển sang một kiếp mới, luôn có một bộ xương ở đó, bộ xương ấy cũng tự xưng mình là Bạch Hồn.
Chứng kiến thân thể của hắn sắp tan biến, Lâm Lục Dạ nhấc cổ áo hắn lên, tặng cho hắn một cái hôn sâu làm quà từ biệt.
Trong lúc Bạch Hồn đang cảm thấy như muốn bay lên, hắn lại cảm thấy có một cảm giác đau nhói xuất hiện.
Ngay khi mở mắt ra, hắn nhìn thấy tay phải của Lâm Lục Dạ đã hóa thành vuốt rồng, và trong lòng bàn tay cô nàng lại là một trái tim giống như được điêu khắc từ pha lê tinh khiết.
Nhìn vào lỗ hổng trên ngực của mình, Bạch Hồn cười khổ, quả nhiên Lâm Lục Dạ là một yandere.
Cô nàng vẫn nhìn hắn với một ánh mắt tràn đầy yêu thương, nhưng cánh tay lại không hề ngần ngại lấy mạng hắn.
"Đạo lữ của ta, sinh mệnh của ngươi thuộc về ta, vì vậy ta sẽ không để bất cứ ai, hay bất cứ thứ gì lấy đi nó, chỉ có thể là ta mới có tư cách ấy."
Thân thể của Bạch Hồn hoàn toàn tan biến, trên bãi biển chỉ còn lại Lâm Lục Dạ ôm lấy trái tim của người cô yêu.
Tiếng khóc than vang vọng trong màn sương mù mờ mịt.
Ở một góc vũ trụ nào đó.
Một mầm cây nhỏ mọc lên từ hư không, toàn bộ thân thể của Bạch Hồn đã được hồi sinh hoàn toàn, như thể chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra với hắn.
"Ta thật không ngờ mình mạnh đến vậy, ăn trọn một phát đạn từ Tru Tiên chiến hạm mà vẫn có thể sống sót.
Ai mà nghĩ được, mỗi một Hư Ảo Thân lại tương đương với một cái mạng, nếu muốn g·iết ta thì chấp cả cái Diệp gia bắn đến táng gia bại sản cũng không làm nổi."
Nếu mọi thứ đúng như kế hoạch, đáng lẽ giờ này Bạch Hồn lại phải trở về phòng chờ của thế giới giả lập, nhưng hắn không nghĩ đến hệ thống tu luyện mình tự chế ra lại mạnh như vậy.
Khi đột phá tới cái hình thái tinh linh tộc, thân thể của Bạch Hồn và vô số Hư Ảo Thân khác của hắn không còn tồn tại ở thực tế nữa mà tồn tại ở khe hẹp giữa hư ảo và thực tại.
Một chiều không gian mà sức công phá từ khẩu pháo chính không thể chạm tới.
Ngươi có thể thực sự g·iết một nhân vật chỉ tồn tại trong tưởng tượng sao?
Và thứ thực sự bị g·iết ngày hôm đó chỉ là một trong hàng chục tỉ Hư Ảo thân khác của Bạch Hồn.
Trước khi rời xa Lâm Lục Dạ, Bạch Hồn cũng đã tặng cho cô nàng khoảng 1 tỉ Hư Ảo thân để có thể khôi phục lại Quần Tinh Trận.
Ánh mắt Bạch Hồn nhìn về một phương hướng, tầm nhìn của hắn không hướng về cái thế giới giả lập này, mà hắn nhìn về thực tại.
Ngoài thế giới thực, Lâm Bạch không nhịn nổi tiến độ đào tạo quá chậm, nên hắn đã tăng thời gian qua đi ở tu tiên giới lên một cái mức độ khủng kh·iếp.
Một ngày bằng vạn năm!
Do vẫn có thể truy cập vào mạng lưới tâm linh, nên Bạch Hồn biết Lâm Bạch thực sự, hay Lâm gia thiếu chủ không hề quan tâm đến Lâm Lục Dạ sống c·hết như thế nào, não bộ cô có chịu nổi một lượng kí ức khổng lồ trùng kích hay không.
Cái Lâm gia thiếu chủ thực sự cần ở đây chính là thân xác của Lâm Lục Dạ, một thân xác có tận 3 thiên phú SSS cấp đã được khai phá hoàn tất.
Đến lúc đó, hắn chỉ cần điều khiển linh hồn của người xuyên việt, biến thân thể của Lâm Lục Dạ thành một dạng phân thân khác là được.