Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 109: Tru Tiên chiến hạm Khai hỏa!



Chương 108: Tru Tiên chiến hạm: Khai hỏa!

Một gốc cây to lớn mọc lên từ mặt đất, kèm theo sự xuất hiện của nó là những cơn gió mang theo ô nhiễm tâm linh càn quét khắp mặt đất và bầu trời.

Đợt sóng ô nhiễm này mạnh tới nỗi chỉ có Chân Tiên cảnh mới có thể chống lại.

Còn Thiên Tiên cảnh trở xuống không dị hóa thành đủ thứ quái vật người không ra người thì cũng hóa thành một bản sao khác của "Lâm Bạch".

Với số Chân Tiên cảnh chỉ còn lại một nửa sau khi rời khỏi Địa Lục giới, có thể tuyên bố quân đoàn đổ bộ xuống Địa Lục giới đã thất bại thảm hại.

Không những vậy, linh hồn của những kẻ đ·ã c·hết lại giống như một loại chất dinh dưỡng, khiến hai đứa bật hack ở bên dưới lục địa ấy trưởng thành nhanh như cưỡi t·ên l·ửa.

Hành động này có thể nói là "tặng đầu người" trong truyền thuyết.

Bạch Hồn Thần Mộc lớn nhanh như thổi, chẳng mấy chốc bộ rễ của nó đã bao phủ toàn bộ những phần còn sót lại của Địa Lục giới, tán cây mở rộng che khuất bầu trời.

Nhìn vào gốc cây to lớn này, Lâm Lục Dạ đang nằm trên lưới rễ cây cũng giơ ngón tay cái.

Nhưng hành động của cô có vẻ đã bị Bạch Hồn thấy được.

Một bóng người xuất hiện từ hư không.

Vẫn là dáng vẻ quen thuộc ấy, nhưng giờ này, "Lâm Bạch" nhìn lạ lắm.

Cả người hắn giờ phát ra một loại ánh sáng nhu hòa thần thánh.

Nhưng thứ ánh sáng đó chỉ là một vỏ bọc, nhằm che đi bản chất không thể diễn tả.

Hắn vẫn mặc một bộ đạo bào của người tu tiên, nhưng giờ bộ trang phục ấy giống như bị đồng hóa hoàn toàn với thân thể hắn, những sợi rễ màu trắng mọc ra từ tất cả những khe hở của bộ đồ, cổ áo, tay áo, ống quần,...

Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu những sợi rễ đó không chuyển động như những xúc tu.

Gương mặt với đôi mắt gấu trúc đã không còn nữa, thay vào đó là một gương mặt giống như ưu hóa vô số lần nhan sắc vốn có của Lâm Bạch.

Giữa trán hắn xuất hiện một khe nứt, một viên tinh thể màu trắng nhô ra từ đó, từ hai bên vết rách, những sợi rễ màu trắng chui ra, đan vào nhau tạo thành một chiếc vương miện.

Và quan trọng nhất, hai tai của Bạch Hồn nhọn hoắt giống như tai của tinh linh.

Bạch Hồn cũng nhận ra điều này.

Dù sao thì Thần Mộc Quan Tưởng Pháp vốn là hàng của tinh linh tộc, nên việc Bạch hồn bị ảnh hưởng sau khi tu luyện là điều không thể tránh khỏi.

Giống như việc hắn tạo ra các Bạch Hồn Tinh Linh hoặc là sau khi đột phá tới cảnh giới mới.

Bạch Hồn cũng giật mình với bộ dáng hiện tại, hắn nhớ lại môn quan tưởng pháp kia và phát hiện ra, tác dụng phụ này vốn đã được ghi rõ trên sách rồi, chỉ là vị trí của ghi chú này cực kỳ nhỏ và không đáng chú ý mà thôi.

Tác dụng phụ của Thần Mộc Quan Tưởng Pháp chính là dung mạo của người tu luyện sẽ ngày càng trở nên hoàn mỹ, và đôi tai sẽ ngày càng giống tinh linh tộc.

Muốn không mọc tai giống như tinh linh tộc ư?

Cũng được thôi, chỉ là hiệu suất của Thần Mộc Quan Tưởng Pháp sẽ giảm xuống chỉ còn một nửa.

Giờ Bạch Hồn mới nhớ lại một chuyện, dường như Thần Mộc Quan Tưởng Pháp được tìm thấy giữa đống tạp chí làm đẹp của mẹ nguyên chủ.

Ai có thể nghĩ được, Bạch Hồn lại dùng một môn quan tưởng pháp chuyên dùng để làm đẹp mà tu luyện đến cái mức hủy thiên diệt địa như thế này.

Lâm Lục Dạ suýt nữa không thể nhận ra Bạch Hồn, nếu cô không cảm nhận được khí tức quen thuộc mà hắn phát ra, cô đã tưởng đây là một người xa lạ nào đó.

Phải nói nhan sắc của gã này đã bị phong ấn bởi cặp mắt thâm quầng hắn luôn đeo trong nhiều năm qua.



Hai mắt Lâm Lục Dạ sáng hẳn lên khi chứng kiến vẻ ngoài của Bạch Hồn, đó là ánh mắt của một con thú săn mồi khi nhìn thấy con mồi của mình.

Nhưng mọi hảo cảm của cô nàng về hắn b·ị đ·ánh nát ngay sau đó, một giọng nói đầy vẻ trêu tức vang vọng khắp lục địa.

"Thấy ta có lợi hại không? Lục Dạ?

Bình thường vì không muốn kết thúc trò chơi này quá nhanh nên ta không bật hack mà thôi, một khi ta đã bật hack lên thì mấy ai có thể cản ta được."

Lâm Lục Dạ cảm thấy rất muốn đánh người.

Cô đáp lại giọng nói đầy sự khiêu khích kia với một vẻ giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ.

"Đạo lữ của ta, nếu bây giờ không phải ta đang suy yếu vì bảo hộ cho ngươi, ta phải kích hoạt thiên phú Hắc Ám bên trong thân thể mình, cắn nuốt vài cái thế giới để đột phá, sao đó đánh cho ngươi một trận.

Để nhắc nhở cho ngươi, ai là chủ của cái nhà này."

Đùa giỡn với Lâm Lục Dạ như vậy là quá đủ rồi, Bạch Hồn lúc này nghiêm túc ngước nhìn về bầu trời.

Tinh thần lực của hắn không ngừng mở rộng, bao phủ một nửa hạm đội đồng minh của Diệp gia.

Bạch Hồn nở một nụ cười đầy nguy hiểm.

"Lục Dạ, muốn xem pháo hoa không."

Bên trong lõi của những chiến hạm trên bầu trời đang nằm trong phạm vi ảnh hưởng của Bạch Hồn, lõi năng lượng của những chiến hạm này hiện tại đang bị biến đổi trong vô hình.

Với một ý niệm, kết hợp với cái "kim thủ chỉ" Chuyển Hóa Vật Chất.

Bạch Hồn đã biến một phần lớn các bộ phận bên trong các chiến hạm kia hóa thành một loại bom nguyên tử.

Nếu ai đó nói bom h·ạt n·hân không phá hủy nổi cấu trúc vật chất của các kim loại tới từ Tiên Vực thì được thôi.

Bạch Hồn đã khắc thêm hàng đống quy tắc khiến những quả bom này có sức công phá mạnh hơn, nhiệt độ cao hơn, nồng độ phóng xạ đến tiên nhân cũng phải quỳ.

Hàng chục triệu v·ụ n·ổ diễn ra cùng một lúc, cả bầu trời của Địa Lục giới chìm trong ánh sáng hủy diệt, nếu ở gần thì đây đúng là một t·hảm h·ọa, nhưng nhìn từ xa, những v·ụ n·ổ này lại giống như một cuộc thi bắn pháo hoa mỹ lệ.

Và sau đợt nổ pháo hoa này, vô số linh hồn cùng nhau hóa thành những dòng chảy kết nối thẳng vào Bạch Hồn Thần Mộc.

Mỗi một chiến hạm mà Diệp gia mang tới ngày hôm nay đều vô cùng to lớn, và để vận hành một thứ to lớn như vậy cần một lượng nhân viên cực kỳ đông đúc.

Phần lớn các chiến hạm này đều có một xã hội riêng ngay bên trong, thậm chí là có cả môi trường tự nhiên như sông suối, núi rừng, sa mạc...

Phàm nhân, tu sĩ, dị tộc,... dân số của chiến hạm lớn bằng mặt trăng là khoảng hơn 5 tỉ người, đây là loại chiến hạm loại nhỏ nhất mà Diệp gia mang tới.

Chưa kể tới các loại chiến hạm còn lớn như một hệ sao có số lượng dân số không thể đong đếm.

Và ngay vừa rồi, Bạch Hồn đã hủy diệt khoảng 60 triệu chiến hạm bên phía trận doanh của Diệp gia.

Sau khi cắn nuốt một lượng linh hồn khổng lồ này, Bạch Hồn Thần Mộc lại tiếp tục lớn lên, kích thước của nó nhanh chóng lớn gấp 10 lần so với trước.

Trên Tru Tiên chiến hạm, tất cả mọi người đều bàng hoàng khi chứng kiến tốc độ phát triển của thực thể được gọi là "Lâm Bạch" kia.

Diệp Hiên đã nói đúng, toàn bộ hội đồng trưởng lão và gia chủ Diệp gia đã tin những lời hắn nói.

Bọn họ ở đây và chứng kiến "Lâm Bạch" phát triển.



Ban đầu nhìn kiểu gì cũng chỉ là một Nguyên Anh tu sĩ, nhưng chiến lực lại quá bất hợp lý, có thể g·iết Độ Kiếp Nhân Tiên như g·iết gà.

Tu vi tăng còn nhanh hơn dùng thuốc kích thích.

Chỉ cần không đến một phút ngắn ngủi, hắn ta một đường đột phá từ Nguyên Anh cảnh tới Độ Kiếp cảnh, điều mà các tu sĩ khác phải tốn hàng ngàn, hàng trăm ngàn năm mới có thể đạt tới.

Đã vậy cô gái bên cạnh hắn cũng không kém, cũng yêu nghiệt tới cái mức mà bất cứ tổ chức của Tiên Vực nào biết được cũng phải tiêu diệt, không thể để cho cô ta trưởng thành.

Với cái tốc độ phát triển nhanh như vậy, chẳng mấy chốc Tiên Vực sẽ bị "Lâm Bạch" thống trị.

Tuy biết được mối nguy hiểm này, nhưng vẫn không có bất cứ trưởng lão nào nhắc tới việc khai hỏa Tru Tiên chiến hạm.

Đối với họ, thực lực của "Lâm Bạch" vẫn không đáng nhắc tới, hắn cùng lắm cũng chỉ ngang với một Tiên Vương cảnh mà thôi, vẫn có thể ứng phó.

"Các vị trưởng lão, như các vị đã thấy rồi đấy, tốc độ phát triển của Lâm Bạch quá nhanh, nếu không sử dụng Tru Tiên chiến hạm xử lý mối nguy hiểm này một lần và mãi mãi, Diệp gia chúng ta sẽ là thế lực đầu tiên của Tiên Vực bị thực thể này tiêu diệt!"

Nhưng đáp lại thái độ cầu khẩn của Diệp Hiên, các vị trưởng lão này vẫn chần chờ.

"Diệp Hiên, tình hình trận chiến này tuy nguy cấp nhưng vẫn chưa đến cái mức không thể cứu rỗi."

"Đúng vậy, Lâm Bạch tuy có mạnh nhưng hắn vẫn chưa ngưng tụ ra bản nguyên lực lượng, vẫn chỉ là một sâu kiến chúng ta có thể tùy ý bóp c·hết, mau cử một vài Tiên Vương ra đi."

Diệp Hiên hoàn toàn thất vọng về mấy lão già này.

Nhưng ngay khi vài Tiên Vương cảnh trên chiến hạm mới bước ra bên ngoài, ánh sáng từ vô số các v·ụ n·ổ đã chiếu sáng cả bầu trời.

Nhìn thấy gốc cây đang nhanh chóng lớn lên kia, Diệp Hiên quay lại nhìn các vị trưởng lão.

"Các vị đây chính là cơ hội cuối cùng để tiêu diệt thứ này rồi, đây mới chỉ là số linh hồn của những người đ·ã c·hết trên vài chục triệu chiến hạm mà thôi.

Nếu thứ này cắn nuốt toàn bộ sinh linh của một tiểu thiên thế giới, một trung thiên thế giới hay đại thiên thế giới đâu?

Đến lúc đó các vị còn tự tin có thể ngăn cản nó chứ?"

Có vẻ tình huống hiện tại vẫn chưa đủ thê thảm để khiến các trưởng lão này phải nhẫn tâm khai hỏa Tru Tiên chiến hạm.

Gương mặt Diệp Hiên lúc này tràn đầy vẻ phẫn nộ, hắn rút thanh trường kiếm bên hông ra.

"Chuẩn bị khai hỏa cho ta!

Nạp năng lượng cho pháo chính!"

Các trưởng lão lại một lần nữa xù lông khi tên tiểu bối này không nghe lời họ.

Nhưng mấy lão già này còn chưa kịp cậy già lên mặt, những sợi rễ màu trắng bắt đầu xuất hiện từ hư không, chúng giống như những xúc tu khổng lồ liên tục v·a c·hạm vào lớp lá chắn năng lượng của Tru Tiên chiến hạm.

Những vết rạn nứt nhanh chóng xuất hiện, chiến hạm chính của Diệp gia giống như đang rơi vào trong miệng của một con ác thú, với hàng tỉ sợi rễ cây giống như những chiếc răng sắc nhọn đang nhai nát lớp lá chắn.

Tàu chiến của lực lượng đồng minh không c·hết thì cũng trốn, mặc kệ Tru Tiên chiến hạm đang đau khổ chống cự, giờ đến cái lúc quyết định sinh tử rồi, ai còn quan tâm Diệp gia sống c·hết như thế nào.

Hàng trăm triệu chiến hạm kéo quân đến để tiêu diệt "Lâm Bạch" nhưng số t·àu c·hiến thoát ra khỏi chiến trường này mới có hơn 1 triệu tàu.

Bỏ lại phía sau vô số chiến hạm khác đang bị những xúc tu trắng khổng lồ xoắn nát, mỗi giây qua đi, hàng trăm tỉ sinh linh c·hết đi, vô số linh hồn của họ trở thành chất dinh dưỡng khiến Bạch Hồn Thần Mộc càng lúc càng trở nên to lớn.

Trên Tru Tiên chiến hạm lúc này cũng đã loạn thành một đoàn.

Rắc!

Một lỗ hổng lớn đã xuất hiện trên lá chắn, vô số xúc tu linh hồn mang theo đủ loại quy tắc hủy diệt đánh tới, Thiên Tiên cảnh va phải lập tức hóa thành tro bụi, Chân Tiên cảnh chạm vào cũng đi nửa cái mạng.



Tiên Vương cảnh lao lên tham chiến cũng chỉ có thể đánh ngang tay, nhưng trên chiến hạm này cũng chỉ có vài trăm Tiên Vương cảnh, dù sao cảnh giới này cũng không phải cải trắng ngoài đường.

Nhưng số lượng xúc tu mà bọn họ phải đối đầu giống như vô cùng vô tận.

Phân thân của các trưởng lão Diệp gia cũng đã phải tham chiến.

Ban đầu, mấy lão già này còn có thể dễ dàng tiêu diệt một đầu xúc tu, nhưng chỉ vài phút sau đó, cái thứ mà bọn họ đang đối đầu đã nhanh chóng biến đổi.

Từng thế hệ xúc tu mới được cập nhật phiên bản liên tục thay nhau đi lên chiến trường.

Giống như một giây trước ngươi còn đang đánh nhau với một con gà, giây sau đồng loại của con gà ấy đồng loạt hóa thành khủng long.

Thấy pháp thuật của mình không còn có thể gây ra sát thương cho những xúc tu trắng này nữa, các trưởng lão của Diệp gia bắt đầu vận dụng bản nguyên lực lượng để chiến đấu.

Quả nhiên, những rễ cây màu trắng này tuy rất mạnh nhưng vẫn chưa đủ để đối mặt với năng lượng bản nguyên.

Từng mảng lớn rễ cây bị chặt đứt giữa không gian, phủ kín cả boong tàu, lấp đầy cả không gian.

Tưởng rằng Diệp gia lần này có thể lật kèo, nhưng không.

Những đoạn rễ cây bị đứt ấy dần biến đổi, chúng nhanh chóng thay đổi hình dáng.

Hàng tỉ Bạch Hồn Tinh Linh cứ như vậy xuất hiện ngay trong lá chắn của Tru Tiên chiến hạm, giương cung cài tên bắn thẳng về phía người của Diệp gia.

Bị đánh bất ngờ, lực lượng phòng thủ của Diệp gia bị tổn thất thảm trọng, mỗi một Bạch Hồn Tinh Linh đều có thực lực Thiên Tiên cảnh, một lực lượng không thể coi thường.

Nhận thấy được tình huống hỏng bét phía sau lưng, mấy lão già bị phân tâm trong khi chiến đấu.

Nắm lấy thời cơ.

Những rễ cây màu trắng quật xuống, đánh cho đám Tiên Vương cảnh bay ngược về Tru Tiên chiến hạm.

"Sao ta có thể dễ dàng b·ị đ·ánh bay như vậy?

Không đúng! Vừa rồi, đó chính là lực lượng bản nguyên!"

"Không thể nào, tại sao thứ đó cũng có thể nắm giữ lực lượng bản nguyên chứ?"

Đám người này thắc mắc cho tới khi nhìn thấy kết cục của một Chân Tiên cảnh bị thứ rễ cây kia bắt được.

Thân thể cường hãn của Chân Tiên cảnh bị những sợi rễ trắng như những con trăn cuốn quanh, ép nát toàn bộ thân thể hắn, hấp thu tất cả những gì tinh hoa nhất, trong đó có cả bản nguyên lực lượng.

Ngay sau đó, lực lượng bản nguyên bắt đầu xuất hiện trên những rễ cây khổng lồ, mỗi sợi rễ vỗ xuống đều khiến lớp vỏ bên ngoài của chiến hạm bị biến dạng, khiến cho các trưởng lão Diệp gia tiếc của không thôi.

Nhưng đám người này còn phải tiếc của hơn nữa, khi từng sợi rễ cây do Bạch Hồn chế tạo bắt đầu chuyển hình thái.

Bất kỳ người hiện đại nào nhìn thấy cũng sẽ biết rõ, hình dáng kỳ lạ mà rễ cây hóa thành chính là nòng súng.

Tru Tiên chiến hạm là một thứ v·ũ k·hí có uy lực vượt xa một Tiên Đế, nhưng khả năng phòng ngự của nó lại chỉ có thể sánh với Tiên Vương cảnh.

Khả năng phòng thủ của nó gần như vô dụng khi phải đối mặt với những viên đạn năng lượng bản nguyên được bắn ra từ những sợi rễ.

Từng lỗ hổng lớn bắt đầu xuất hiện trên chiến hạm, hàng tỉ viên đạn năng lượng bản nguyên bắn vào biến chiến hạm oai hùng một thời nay hóa thành cái tổ ong.

Nhận thấy tình hình không thể cứu vãn, cuối cùng thì các trưởng lão cũng chịu đồng ý với ý kiến của Diệp Hiên.

"Được rồi! Được rồi! Chúng ta đồng ý!"

"Tru Tiên chiến hạm, khai hỏa!"