Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 119: Cháy nhà ra mặt chuột.



Chương 118: Cháy nhà ra mặt chuột.

Ở siêu lục địa nơi là lãnh địa riêng của Thần Cấp Chiến Sĩ cuối cùng.

Đang có một trận đánh hội đồng diễn ra.

Một người khổng lồ ánh sáng đang bị hàng chục ngàn susanoo, nhầm là hàng chục ngàn thiên thần ánh sáng với đủ loại màu sắc vây đánh.

Ngoài 72 mẫu đầu tiên do Số 4 thiết kế còn được giữ nguyên hình dạng, còn lại tất cả các nguyên anh pháp tướng khác được Số 1 chế tạo theo một mẫu duy nhất.

Đó là các thiên thần trong bộ áo giáp hiệp sĩ nặng nề, nếu có gì khác nhau thì họ chỉ có màu sắc khác nhau và v·ũ k·hí có khác biệt đôi chút.

Ví dụ như các thiên thần đang tham gia quần ẩu người khổng lồ ánh sáng kia.

Thiên thần có màu đỏ như lửa đang dùng một đoạn dây xích, người có màu xanh lam dùng chỉ hổ, kẻ màu xám thì dùng gậy bóng chày.

Nhìn kiểu gì cũng như một đám d·u c·ôn lưu manh đang bắt nạt một ông già.

Thạch Cương cũng cảm thấy rất biệt khuất, sống cả vạn năm rồi lão chưa lần nào đánh một trận mà lại cảm thấy biệt khuất như thế này cả.

Lão cố gắng phản công bằng tất cả những gì mình có nhưng vô ích.

Dù Thạch Cương có sử dụng bất cứ thủ đoạn nào, như ngưng đọng thời gian, điều khiển năng lượng, xé rách không gian,...

Tất cả đều giống như đã bị nhìn thấu, nên giờ lão chẳng thể làm gì khác ngoài nằm đó và b·ị đ·ánh hội đồng.

Từ trong người khổng lồ ánh sáng, ánh mắt oán độc của Thạch Cương nhìn chằm chằm Số 1, lão nhìn vào con mắt của tên đó và vô số ánh mắt trên áo giáp và đôi cánh của hắn.

Những con mắt đỏ có thể dễ dàng nhìn ra tất cả các điểm yếu, và hóa giải mọi thủ đoạn chỉ bằng một cái giá nhỏ nhất.

Nhưng không vì kẻ địch quá mạnh mà Thạch Cương lại cam tâm.

Dựa vào quyền năng mà vũ trụ này trao cho lão, lão vẫn có thể sử dụng một chiêu cuối cùng.

Oanh!

Một v·ụ n·ổ lớn bao quanh người khổng lồ ánh sáng, nghiền nát tất cả các thiên thần đang quay xung quanh Thạch Cương.

Năng lượng thời không lan tỏa ra xung quanh, dù rất mạnh nhưng Số 1 cũng không nghĩ đối cứng với v·ụ n·ổ này.

Hắn có thể sống sót nhưng chắc chắn cũng sẽ b·ị t·hương không hề nhẹ.

Thiên thần bóng tối vội lui ra xa, dùng đôi cánh bóng tối vặn vẹo để che chắn bản thân mình trước v·ụ n·ổ hủy diệt.

Mọi thứ một lần nữa trở về bình tĩnh.

Số 1 nhìn chăm chú, tầm mắt không góc c·hết nhưng lại không thể tìm ra lão già Thạch Bì tộc đã trốn nơi đâu.

Chỉ còn lại ở nguyên chỗ một vùng năng lượng thời không hỗn loạn đang tàn phá mọi thứ xung quanh và hàng trăm thân thể các thiên thần khổng lồ của Số 1 bị nghiền nát.

Bỗng nhiên, Số 1 lại cảm giác được cơn đau dữ dội truyền ra từ ngực của mình.

Không biết từ lúc nào, trên ngực hắn đã xuất hiện thêm một lỗ hổng lớn với năng lượng thời không cuồng bạo đang liên tục ăn mòn các v·ết t·hương.

Một đoạn trí nhớ ngay sau đó được truyền vào trong não bộ của Số 1.

Đó là vài phút trước, khi hắn vừa mới giải trừ lĩnh vực lá chắn bảo vệ mình trước những xúc tu năng lượng hủy diệt.

Nhưng ngay sau đó, một lão già Thạch Bì tộc đột nhiên chui ra từ một đường hầm thời không.

Không cần nói gì nhiều, lão ta đã đánh một đòn mạnh nhất, nắm đấm đục xuyên một lỗ qua ngực của Số 1 khiến hắn bị trọng thương.

Đồng thời, do thời không của vũ trụ sắp hủy diệt này không được ổn định cho lắm, kết quả là Thạch Cương chỉ đánh được một đòn thì thân thể lão không thể chịu nổi và tan thành từng mảnh.



Nếu vũ trụ này còn ổn định, có lẽ lão đã không phải c·hết, nhưng vì thời không quy tắc của vũ trụ này đã sụp đổ, thân thể mạnh mẽ của Thần Cấp Chiến Sĩ cũng khó lòng chịu nổi áp lực khủng kh·iếp từ thời gian và không gian.

Ngay lúc này, Số 1 có cảm giác không ổn cho lắm.

Quả nhiên, trên chiến trường đã xuất hiện rất nhiều vệt máu không nên xuất hiện.

Thời gian bao trùm, quá khứ mới đã đè lên quá khứ cũ, loại bỏ thực tại cũ tạo thành một thực tại mới.

Điều đó cũng có nghĩa là Số 1 đã chiến đấu với Thạch Cương với tình trạng ngực bị đục hai cái lỗ lớn.

Vết thương quá nặng, Số 1 không nhịn được mà rơi xuống phía dưới.

Bàn tay hắn cố che đi v·ết t·hương của mình, đây là lần đầu tiên hắn b·ị t·hương nặng đến vậy, nếu hiện tại xảy ra chiến đấu, hắn có thể chỉ sử dụng được ba phần lực lượng.

"C·hết tiệt!"

Số 1 nhìn chăm chăm vào nơi Thạch Cương đã biến mất, chẳng có bất cứ thứ gì ở đó ngoài một vùng thời không hỗn loạn, không có bất cứ một chiến lợi phẩm nào xuất hiện hay điểm kinh nghiệm nhận được mỗi khi tiêu diệt một kẻ địch.

Chuyến này hắn đổ máu nhiều như vậy, góp hơn nửa quân đoàn vào chiến dịch này mà chẳng kiếm được bất cứ thứ gì có giá trị, chỉ có thể nói là thua thiệt đến nhà bà ngoại.

Số 1 cũng chỉ đành bất lực ngồi dưỡng thương, nhìn về phía vùng không gian vũ trụ đang dần sụp đổ.

Mất đi "thiên mệnh chi tử" và một lượng lớn quy tắc thế giới còn sót lại.

Đã vậy thời không quy tắc cũng sụp đổ chỉ để bóp c·hết Số 1 nhưng không thành.

Ý chí vũ trụ này không cam lòng mà tiêu vong, đi cùng với đó là những cơn bão hủy diệt cũng đang kéo tới, sớm muộn c·ái c·hết của vũ trụ cũng lan tỏa đến và cắn nuốt tất cả những gì còn sót lại từ ốc đảo của Thạch Bì tộc.

Nhưng với cái tốc độ sụp đổ kia, có lẽ phải tốn 1 năm nữa sự hủy diệt mới lan tràn đến nơi đây, đến cái lúc đó, chẳng còn bất kỳ sự sống nào còn tồn tại ở nơi đây cả.

Nhìn phần còn lại của Thạch Bì tộc là hiểu, chủng tộc này sắp bị hủy diệt từ trong ra ngoài.

Những đợt sóng ô nhiễm do Số 1 vô tình phát ra liên tục phá hủy lý trí của chủng tộc này, biến tất cả chúng thành những con thú điên loạn khát máu.

Chẳng còn tộc nhân của Thạch Bì tộc nào còn lý trí nữa, giờ họ chỉ là những con quái vật đang điên cuồng tàn sát lẫn nhau.

Nhưng Số 1 không biết được, nhân lúc quân đoàn Số 1 đang trọng thương, 3 quân đoàn còn lại dưới sự chỉ huy của Bạch Hồn đã hốt sạch những bãi quái còn lại.

Dù sao thì Thạch Bì tộc lúc này chẳng khác nào một đàn zombie, chỉ còn lại thể xác hoạt động theo bản năng dã thú.

Cấp độ binh lính của 3 quân đoàn này tăng lên quá nhanh, đã hoàn toàn bắt kịp với cấp độ của quân đoàn Số 1.

3 chỉ huy khác cũng nhân cơ hội này mà thăng cấp.

Sau 2 ngày dọn dẹp, những gì còn lại của Thạch Bì tộc văn minh đ·ã c·hết cùng với vũ trụ này.

Chiến tranh ở thế giới này là tàn khốc như vậy, dù cho bất cứ một lực lượng nào khác của Liên Minh Nhân Loại tới đây để dẹp loạn, họ cũng sẽ làm những điều tương tự.

Ở Liên Minh Nhân Loại, con người không tin vào hòa bình.

Lần cuối cùng họ tin hòa bình sẽ trở lại một lần nữa là vào 5000 năm trước.

Và cái giá của niềm tin ấy chính là gần như một nửa chủng tộc bị hủy diệt, gần nửa lãnh thổ bị ô nhiễm đến không thể tái định cư.

Trong 2 ngày này, các "lính mới" do Bạch Hồn điều khiển liên tục trở thành những quân tốt dò đường, họ chiến đấu như thể không biết đến chữ sợ là gì.

Sinh mạng của những "lính mới" được dâng hiến để diễn lên một màn kịch đẫm máu.

Trong mắt của quân đoàn Số 1, 3 quân đoàn còn lại chiến đấu vô cùng anh dũng, nhiệt huyết khiến t·hương v·ong nặng nề khi thiệt hại hơn 50 vạn quân.

Và quả nhiên, mọi thứ diễn ra rất đúng ý của Bạch Hồn.



Quân đoàn Số 1 tuy bị trọng thương nhưng họ vẫn giữ sự kiêu ngạo của quân đoàn mạnh nhất, họ liên tục chiến đấu ở tuyến đầu để chứng minh bản thân mình.

Dù ít người nhưng việc cực việc khổ vẫn bị quân đoàn này bao hết.

Vì vậy, trong lúc tất cả các quân đoàn khác nhìn vẫn rất sung sức, quân đoàn Số 1 lại lộ ra một vẻ uể oải trong lúc nghỉ ngơi.

Quân đoàn Số 1 đã mất quá nửa quân lính của mình trong trận chiến này, hiện tại họ còn lại 25000 quân, với phần lớn binh sĩ đều b·ị t·hương.

Còn 3 quân đoàn khác nhận được lệnh đánh cẩn thận, tiêu hao binh lính ít nhất có thể.

Nên sau 2 ngày chiến đấu, số t·hương v·ong thực tế của cả 3 quân đoàn này gộp lại vẫn chưa quá 1 vạn quân, và họ vẫn giữ được chiến lực ở mức đỉnh cao.

Lục địa trung tâm của ốc đảo.

Vì nơi đây vốn là lãnh địa riêng của Thạch Cương nên có rất ít người của Thạch Bì tộc bén mảng đến nơi đây.

Đã vậy nơi đây còn là một lục địa khá bằng phẳng và rộng lớn, nên rất nhanh chóng, cả 4 quân đoàn đã đóng quân và biến lục địa này thành một căn cứ vững chắc.

Một căn phòng hiện đại nơi chỉ huy của quân đoàn Số 1 đang dưỡng thương.

Vì tất cả những quái vật nguy hiểm đều đã bị tiêu diệt, không còn nhiều điểm kinh nghiệm để thăng cấp nữa.

Ngày hôm nay, 3 chỉ huy còn lại đến để thăm sức khỏe Số 1.

Tình trạng hiện tại của Số 1 cũng không được tốt cho lắm.

Vì bộ áo giáp gắn chặt với thân thể nên hắn không thể băng bó như bình thường.

Hai cái lỗ hổng lớn trên ngực hắn giờ đang được thay thế bằng hàng tá những xúc tu đang ngọ nguậy.

Sắc mặt của Số 1 không được tốt cho lắm, và nó càng tệ hơn khi hắn chứng kiến 3 người anh em khác của mình mặc áo giáp đến để thăm hỏi sức khỏe hắn.

Thiên thần bóng tối cảm nhận được có chuyện gì đó không ổn sắp diễn ra với mình.

Bình thường thì 3 con cá mặn này đều tự nhốt mình trong phòng, không làm nghiên cứu thì cũng là uống rượu chơi game.

Nay cả 3 đều nghiêm túc như vậy khiến Số 1 có cảm giác nguy hiểm.

Số 5 hiện tại mặc một bộ áo giáp đen bóng nặng nề, được trang trí ở ngực, giáp vai và các khớp nối bằng các họa tiết hình đầu sói vô cùng tỉ mỉ, cái gương mặt tiều tụy của một gã nghiện rượu giờ cũng được che đi đằng sau một chiếc mũ giáp hình đầu sói.

Số 3 thì vẫn mặc bộ áo giáp thông thường của quân đoàn Tử Vong Hiệp Sĩ.

Còn Số 4, biết nói thế nào nhỉ?

Tên này ăn mặc khá là kỳ hoa.

Nhìn cái đống phụ kiện trên người giống như hắn vừa mới đi ăn c·ướp từ một cái hội trường cosplay nào đó.

Hắn mặc một bộ đồ luyện võ màu cam giống như một siêu saiya nào đó, thắt lưng của một kamen rider qua đường, trên thắt lưng ấy còn treo 7 vision với đủ loại nguyên tố.

Hắn phủ đến tận 2 lớp áo, với lớp choàng bên trong tuy bị che đi nhưng vẫn có thể thấy rõ những hoa văn trang trí hình ngọn lửa, chắc chắn đây là áo choàng hokage, còn lớp áo ngoài cùng là một chiếc áo khoác tử thần màu trắng có ghi rõ số 4 sau lưng.

Quan trọng nhất là Số 4 đeo băng trán kim loại có ghi hai chữ Lâm Bạch nhưng đã bị gạch đi, đủ để hiểu ý định của hắn vào lúc này.

Ngoài ra còn một vài phụ kiện khác như mũ rơm trên đầu, máy rút thẻ ở tay trái,...

Khí tức của một chuunibyou cường giả tỏa ra khiến cho Số 1 trong lúc vô tình cũng phải lui về sau.

Việc thiên thần bóng tối có tận 72 con mắt sharingan trên cánh làm kỷ niệm đã là quá đủ rồi.

Hít một hơi thật sâu, Số 1 mới bình tĩnh lại, hắn nghiêm túc hỏi 3 người.



"Các anh em, có mục đích gì thì nói thẳng ra đi, nếu có gì thì chúng ta có thể nói chuyện với nhau, đừng làm chuyện ngu dốt."

Số 1 lúc này một phần vì hắn đang suy yếu, một phần vì hắn không muốn chiến đấu với các anh em của mình, nên hắn cố gắng nói chuyện với họ.

Nghe Số 1 nói vậy, Số 3 thẳng tính nói luôn mục đích của bọn họ khi tới đây.

"À, Số 1, chúng ta muốn tạo phản, muốn hố c·hết Lâm Bạch mà thôi, nên ngươi muốn tham gia vụ này cùng chúng ta không?

Anh cả?"

Số 1 nghe vậy thì sắc mặt lập tức thẫn thờ, hắn khó có thể tin nổi chuyện hoang đường này lại được nói ra từ miệng của các chỉ huy của 3 quân đoàn còn lại.

Nó giống như một ngày hai chân bàn luận với tay trái và rủ tay phải đi chơi c·hết bộ não.

Chỉ một giây sau, ánh mắt Số 1 tràn đầy sát khí, tiếng kim loại ma sát khi chiếc găng tay sắt của thiên thần bóng tối nắm chặt vang lên.

"Nói. Cho ta một lý do để đi theo các ngươi, và tại sao các ngươi muốn làm phản."

Tiếp theo đó, Số 3 lại lấy ra toàn bộ bằng chứng và lập luận mà Bạch Hồn đã đưa ra từ trước, xua tan đi mây mù trong nhận thức của Số 1.

Số 1 trầm ngâm suy nghĩ một lát, hắn cũng gật đầu đồng ý với những lập luận này.

Thiên thần bóng tối đưa tay ra, muốn bắt tay đồng ý với kế hoạch này.

Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức rụt tay trở về.

"Rống! A!"

Từng tiếng thét vang lên, giống như một con mãnh thú đang kêu gào trong đau đớn.

Số 1 dùng hai tay ôm đầu của mình và liên tục gào thét.

Có hai luồng ý thức bên trong hắn đang cố gắng tranh giành nhau bộ thân thể và cả linh hồn của thiên thần bóng tối.

Trong tầm nhìn linh hồn, nhánh rễ cây của Số 1 giờ đang liên tục quằn quại như một chiếc xúc tu màu trắng.

Từng bọc mủ giống như nấm mốc đang kí sinh lên trên rễ cây ấy.

Dù cho rễ cây linh hồn màu trắng có mạnh mẽ như thế nào cũng vô ích, giống như gặp phải thiên địch trong tự nhiên, sự ăn mòn là không thể chống cự.

Thiên thần bóng tối tiếp tục sử dụng sức mạnh của mình, mặc kệ cho thân thể này có bị tàn phá đến cái mức nào.

Số 1 đã không phải là Số 1 nữa rồi, giờ này hắn là một phân thân của nguyên chủ Lâm Bạch.

"Haha! Dù không biết các ngươi bằng cách nào có thể nhận ra sự tồn tại của ta.

Nhưng kế hoạch của các ngươi chắc chắn không thể nào thành công, vì kể từ lúc này, thông tin về cuộc phản loạn sẽ được gửi tới chủ thể của ta.

Kẻ các ngươi muốn cứu rỗi, tên người xuyên việt chủ thể của các ngươi sẽ ra lệnh xóa bỏ ý thức của các ngươi sớm thôi."

Số 1 ngẩng đầu lên nhìn 3 người anh em, ánh mắt của hắn đỏ lừ tràn đầy sát ý.

Hắn muốn nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của 3 tên phản bội này.

Nhưng kết quả lại không giống như hắn mong muốn, không có bất cứ vẻ hoảng loạn nào ở đây cả, chỉ có 3 ánh mắt rất bình tĩnh giống như đã biết được tất cả mọi thứ.

Đến giờ này, ý thức phân thân của nguyên chủ Lâm Bạch vẫn không hiểu tại sao.

Tại sao 3 tên kia còn có thể bình tĩnh như vậy?

Chúng không sợ bị xóa bỏ sao?

Hắn không biết rằng 3 kẻ trước mắt vốn đã nhận ra sự tồn tại của hắn ngay từ đầu, và họ đã bố trí sẵn vài thủ đoạn để ngăn chặn phân thân của nguyên chủ Lâm Bạch có thể truyền lại thông tin về bản thể.

Và quan trọng nhất, còn một Bạch Hồn đang núp trong bóng tối.