Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 130: Hắc Ám hàng lâm.



Chương 129: Hắc Ám hàng lâm.

Lâm Lục Dạ lúc này đang đứng ở một hang động vô cùng kỳ lạ.

Tuy ở dưới đất nhưng nơi đây lại vô cùng sáng sủa.

Tiên khí trong hang động này nồng đậm đến mức có thể ngưng tụ thành bản nguyên linh dịch bất cứ lúc nào.

Tiên dịch hóa thành thạch nhũ sau hàng tỉ năm nay đã trở thành những cột đá khổng lồ.

Tiên khí sau bao nhiêu năm cũng hóa thành yêu, chúng như những con đom đóm phát ra ánh sáng màu lam nhu hòa.

Đủ loại khoáng thạch hiếm có khó tìm trải dài khắp mặt đất, trên khắp các cột đá.

Nơi đây đủ sức khiến cho bất cứ tiên nhân nào nhìn thấy cũng phải điên cuồng.

Nhưng những tài nguyên tu luyện này lại không thể khiến cho Lâm Lục Dạ quan tâm một chút nào.

Cô ta đang hướng về vật thể sáng nhất trong hang động này, một cột đá phát ra ánh sáng màu lam, là đầu nguồn của vô số tiên khí trên khắp Tiên Vực.

Đối với các thế lực khác, nhận thức của bọn họ bị vặn vẹo khi hấp thu tiên khí của Tiên Vực để tu luyện.

Tất cả những tiên nhân đều vô tình hóa thành một phần của đầu nguồn tiên khí, nên nói theo một cách nào đó, tất cả các tiên nhân trên lục địa này đều hóa thành một dạng tế bào của một sinh vật khổng lồ.

Thân là một tế bào, bọn họ sẽ không có nhận thức về việc khai thác khu vực hạch tâm của Tiên Vực.

Nên trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, hang động này vẫn còn nguyên vẹn như thuở ban đầu.

Đáng tiếc, Tiên Vực rất đẹp nhưng ngày hôm nay sẽ đi đến cuối, tất cả mọi thứ rồi sẽ chìm vào trong hắc ám.

Khi Lâm Lục Dạ tiếp xúc với cột đá, cũng là linh mạch chính của toàn bộ Tiên Vực.

Tất cả các sinh linh đều nghe được tiếng kêu cứu.

Mọi sự chú ý của tất cả các sinh linh trong lúc vô tình đều đổ dồn về phía linh mạch chính của Tiên Vực.

Thiên đạo muốn kêu cứu nhưng đã quá muộn rồi.

"Hắc Ám hàng lâm."

Lâm Lục Dạ nhẹ nhàng nói ra 4 chữ, những xúc tu màu đen lập tức được giải phóng khỏi cơ thể cô.

Giống như một con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày, thiên phú Hắc Ám của Lâm Lục Dạ giờ không thể bị kiểm soát, cắn nuốt mọi loại năng lượng, ăn mòn tất cả vật chất.

Trong nháy mắt, bóng tối vĩnh cửu đã bao trùm toàn bộ hang động.

Linh mạch chính của Tiên Vực lập tức bị nhuộm đen.

Cảm nhận được loại khí tức hủy diệt kia, Diệp Hiên biết vị trí Lâm Lục Dạ ở đâu rồi.

Nhưng mọi thứ hiện tại đã quá muộn.

Diệp Hiên nhìn và cảm thấy mọi thứ vô cùng quen thuộc, đây chẳng phải là một phiên bản tận thế khác hay sao.

Thay vì một cái cây trắng chui lên từ mặt đất cắn nuốt linh hồn của tất cả các sinh linh, giờ Tiên Vực lại xuất hiện vô số những xúc tu đen trồi lên từ tất cả các linh mạch.

Mặt đất giàu sức sống giờ này trở nên xám xịt, màn sương đen xuất hiện bao phủ toàn bộ mặt đất.

Chỉ còn lại một vài điểm sáng cố gắng bám trụ trước màn đêm, đó là những tòa thành trì có tiên nhân trấn thủ.

Nhưng theo thời gian, ánh sáng le lói dần bị nhấn chìm trong đêm đen vô tận.

Tiên Vực giờ đã không thể cứu vớt.

Hắc ám tiếp tục lan tràn, cắn nuốt cả hư không vô tận.



Những xúc tu màu đen trồi lên vượt qua vô số khoảng cách, chúng bóp lấy tất cả các thế giới trên đường đi.

Không có gì có thể ngăn cản chúng.

Thậm chí đến cả Diệp Hiên lúc này cũng khó lòng chống lại thứ hắc ám ăn mòn này.

So với hắc ám ở Diệp gia đại thiên thế giới, thứ hắc ám này rõ ràng mạnh hơn vô số lần.

Lúc này, chư thiên vạn giới đều trầm luân trong hắc ám vô tận.

Trong màn đêm vô tận này, Lâm Lục Dạ cố gắng khống chế lại thiên phú của mình nhưng không thể, giống như thiên phú này có ý nghĩ riêng của nó, còn cô chỉ là một vật chứa không hơn không kém.

Giờ đến lượt ý thức của Lâm Lục Dạ cũng bị chính hắc ám của mình ăn mòn.

Đến Lâm Lục Dạ tưởng rằng mình đã hoàn toàn làm chủ được thiên phú cũng phải bất ngờ trước tình cảnh này.

Cô nàng thiều thào trong tuyệt vọng.

"Bạch Hồn, mau trả lời ta đi, chẳng phải ngươi đã nói đây là thiên phú của ta sao?"

Ngay lúc này, dị biến xảy ra.

Lâm Lục Dạ ngước nhìn phía trên đầu mình, một khe nứt không gian khổng lồ đang xuất hiện ở đó,

Một ánh mắt khổng lồ xuất hiện đưa mắt nhìn thế giới, nó xuất hiện bởi vì nồng độ hắc ám đã đạt đến ngưỡng đủ để gọi dậy thực thể ngủ say trong Lâm Lục Dạ.

Có thể nói Lâm Lục Dạ không được sinh ra bằng phương pháp thụ tinh nhân tạo thông thường.

Cô ta cũng giống như 4 sinh vật thần tính được Số 4 chế tạo ra, đặc biệt là Cấm, cô nàng người thực vật là vật chứa của Hạt Giống Cấm Kỵ Adplina.

Có lẽ trong quá trình chế tạo Lâm Lục Dạ, vợ chồng Lâm Hà đã bỏ thêm một số nguyên liệu có chứa thần tính của một cổ thần nào đó.

Nhìn vào con mắt khổng lồ không thể diễn tả ấy, Lâm Lục Dạ cảm nhận được vô số cao duy tri thức đang được truyền tải vào não bộ cô.

12000 năm trước, Quần Tinh Trận của Lâm Lục Dạ rất mạnh khi có thể xử lý thông tin vô cùng nhanh chóng.

12000 năm sau, Lâm Lục Dạ đã phổ cập Quần Tinh Trận cho vô số các thành viên của Hắc Vũ, chế tạo ra Vạn Duy Quần Tinh Trận, tốc độ xử lý so với phiên bản cũ cách biệt như phàm nhân và Tiên Đế.

Nhưng hiện tại, khi tiếp nhận những thông tin từ thực thể thần bí kia, Vạn Duy Quần Tinh Trận của Lâm Lục Dạ bắt đầu có dấu hiệu c·hết máy.

"Hắc Ám Đầu Nguồn, Kẻ Ăn Mòn Ngàn Vạn Thế Giới, Nữ Hoàng Màu Đen... Spherias."

Đó là những gì Lâm Lục Dạ thều thào trước khi ánh mắt hoàn toàn mất đi tiêu cự.

Ý thức của Lâm Lục Dạ lúc này đang bị cọ rửa bởi vô số tri thức phát ra bởi hình chiếu từ ánh mắt của Spherias.

Không chỉ mình Lâm Lục Dạ bị ảnh hưởng bởi ánh mắt của thực thể cổ xưa này.

Ở một phương hướng khác, một bóng người đang lao nhanh vào trong màn đêm vô tận, hướng thẳng về phía vết nứt không gian kia.

Đó không ai khác ngoài Diệp Hiên đang bay tới.

Nhưng kẻ mạnh nhất Tiên Vực hiện tại lại không thể trụ nổi trước ánh mắt của Spherias.

Thân thể giống như được làm từ ánh sáng của Diệp Hiên đang trở nên vặn vẹo, từng điểm đen xuất hiện bên trong ý chí của hắn, khiến thân thể của vị Tiên Vương xuất hiện những đốm đen nhỏ.

Nhưng rất nhanh chóng, diện tích bao phủ của những đốm đen ấy nhanh chóng được mở rộng, không những vậy, phần thân thể xung quanh những đốm đen cũng bị dị hóa và trở nên vặn vẹo.

Từng xúc tu, các cơ quan không thể diễn tả chui ra, biến thân thể của một kiếm tu trở nên vô cùng quái dị, không thể nhìn ra bất cứ giấu vết nào cho thấy cục thịt ghê tởm này từng là một con người.

Diệp Hiên vô cùng đau đớn, hắn muốn thét to lên nhưng không thể, những chiếc xúc tu, những cánh tay và vài cái miệng khác chui ra từ cổ họng hắn, biến âm thanh hắn phát ra nghe vô cùng thê lương.

Chỉ một ánh mắt liếc nhìn, một kẻ đã vượt qua Tiên Đế cảnh dị hóa thành một thứ quái dị ghê tởm và dần bị hòa tan trong màn đêm vô tận.



Cả thế giới này giờ chỉ còn duy nhất một người sống sót.

Lâm Lục Dạ vẫn đang hôn mê do có quá nhiều tri thức được nhồi vào đầu cô, cô nàng cứ như vậy mà trôi dạt trong bóng đêm vô tận.

Ánh mắt của Spherias liếc mắt nhìn cô một chút rồi đảo sang một vị trí khác, ánh mắt đầy tính xâm lược này giống như đang cố gắng tìm kiếm thứ gì đó.

Rắc rắc!

Khe nứt không gian tiếp tục mở rộng, một thân ảnh khổng lồ đi ra.

Chính xác hơn là chỉ có nửa người của thực thể này đi ra ngoài thế giới.

Đó là một quý cô với gương mặt lạnh lùng uy nghiêm, một phiên bản Lâm Lục Dạ không hề có cảm xúc, làn da xám lạnh, đôi mắt đen như màn đêm với đồng tử giống như những vết nứt không gian tỏa ra ánh sáng tím đầy c·hết chóc.

Nhưng nhìn kiểu gì thì thực thể này cũng không ở thời kỳ đỉnh cao, khi vương miện của ả b·ị đ·ánh nát một góc, áo quần màu đen tím hoa lệ đầy các vết rách.

Những vết nứt như vực sâu lan tràn khắp phần thân thể có thể chứng kiến, cô ả nhìn giống như một con búp bê sứ có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

Tuy vậy cũng không thể coi thường sức mạnh của thực thể này.

Đứng trước thực thể này, mọi khái niệm về thời không giống như trở nên hỗn loạn vô cùng.

Lúc thì nhìn kích thước của Spherias to lớn như một dải ngân hà, lúc lại chứng kiến hình dạng cô ả chỉ bằng một người bình thường.

Thời gian cũng dần trở nên bất ổn, dòng thời gian trong thế giới giả lập này đã thay đổi.

Một phút qua đi ở thế giới thực nhưng ở thế giới giả lập này giống như chỉ qua một cái nháy mắt, hoặc đã trải qua cả vạn năm.

Trong lúc chui ra bên ngoài, thân thể vốn đang tan vỡ của Spherias lại càng trở nên tan nát hơn nữa, khi mà những khe nứt càng lúc càng nhiều.

Ánh mắt của thực thể bí ẩn này thất vọng khi nhìn xung quanh, rồi sau đó cô ả trở nên tức giận.

"C·hết tiệt, có kẻ dám chơi ta."

Spherias nhẹ nhàng nắm tay, không gian dễ dàng tan vỡ như thủy tinh.

"Là ai! Ai dám tính toán Spherias vĩ đại!"

Nhưng sự giận dữ càng khiến thân thể của thực thể này tan vỡ nhanh chóng hơn.

"Đây chỉ là một thế giới giả lập, dù có chân thật đến mấy thì tất cả các pháp tắc đều quá bạc nhược."

Ngay lúc này Spherias cay cú không thôi, ả đang trọng thương nên cần một thế giới cỡ lớn để có thể khôi phục lại sức mạnh, nhưng ai ngờ lại vớ ngay phải một cái thế giới giả lập.

Có thể đám phàm nhân sẽ cho rằng Spherias xui xẻo khi nuốt một cái thế giới giả lập không có một chút dinh dưỡng.

Nhưng thân là một vị thần cổ xưa, Spherias rất nhanh chóng nhìn thấy dấu vết của các khái niệm cao cấp như nhân quả, vận mệnh.

Trong mắt của thực thể này, những sợi tơ vận mệnh tuy đã vô cùng mờ nhạt nhưng vẫn có thể được chứng kiến rõ ràng, giống như kẻ đã bày ra thế cục này cố ý không hề che giấu sự hiện diện của hắn.

Ánh mắt vô cảm của Spherias càng lúc càng trở nên âm trầm.

"C·hết tiệt! Con mọt sách đó chẳng lẽ muốn đuổi cùng diệt tận sao?"

Dù biết là có người đứng sau bố trí tất cả, khiến cho sự hồi sinh của Spherias bị ngăn chặn, thực thể này cũng chẳng thể làm được gì.

Spherias vẫn còn nhớ tại sao cô lại b·ị đ·ánh đến thân tàn ma dại như thế này.

Ánh mắt cô chợt đảo về phía Lâm Lục Dạ đang hôn mê và trôi dạt trong hắc ám.

"Đáng giận, ta còn phải chờ vật chứa ở thế giới thực mạnh đến cấp độ tương tự thế giới giả lập này mới có thể một lần nữa hồi sinh, không biết đó là lúc nào nữa?"

Ngay sau đó, thực thể này xuất hiện ngay bên cạnh vật chứa của mình, Lâm Lục Dạ.



Ánh mắt không kiên nhẫn nhìn về phía con người nhỏ bé có gương mặt giống y hệt mình.

Bàn tay thon gọn chạm vào trán cô nàng đang ngủ say, năng lượng bóng tối thuần khiết thông qua móng tay đen được thực thể này truyền vào trong linh hồn Lâm Lục Dạ, giúp cho cô nàng có thể nhanh chóng tiêu hóa những kiến thức có được khi chứng kiến cổ thần này.

Cảm nhận được sự tồn tại của mình đang trôi đi nhanh chóng, Spherias biết thời gian tồn tại ở thế giới bên ngoài của cô không còn nhiều nữa, cổ thần này một lần nữa trở lại không gian ẩn sâu bên trong thiên phú Hắc Ám của Lâm Lục Dạ.

Nhưng ánh mắt của cô nhìn về thế giới giả lập này lần cuối.

"Tuy ta không thể làm gì được chủ nhân của các ngươi, nhưng một đám mới thành thần cũng đòi chơi ta một vố thì ta cũng không ngại thu chút lợi tức."

Spherias bóp nhẹ tay, giống như có thứ gì đó rất quan trọng với thế giới giả lập này đã tan vỡ.

Ở một nơi nào đó gần trung tâm của Liên Minh Nhân Loại, một cung điện hoa lệ được xây dựng phần lớn bằng vàng ròng, nơi có 12 ngai vàng đầy hoa lệ.

Đây chính là một phòng họp chính cực kỳ quan trọng với liên minh, nơi chỉ có các Chủ Thần của Liên Minh Nhân Loại mới có thể vào.

"A! Không! Thế giới giả lập của ta!

Tác phẩm ta phải mất hơn 10 phút chăm chú mới có thể chế tạo ra!"

Một giọng nữ máy móc đầy tính trẻ con đang kêu ca khóc lóc trên ngai vàng số 5.

Ghế số 5 kêu ca khóc lóc như vậy nhưng không có bất cứ ai lên an ủi cô, tất cả mọi người đều cười rất vui vẻ.

"Các ngươi, các ngươi cười cái gì chứ?!"

Ghế số 9 lập tức thay những người ở trong phòng an ủi ghế số 5.

"Không có gì cả, chúng ta chỉ cười rất vui vì vận mệnh không có bất cứ thay đổi nào mà thôi."

Nhưng ghế số 5 cũng đâu phải trẻ con, ai mà tin đám người kia sẽ vì đồng nghiệp an toàn mà cười vui như vậy.

12 Chủ Thần của Liên Minh Nhân Loại là một đám cứ hở ra một cái là lại hố đồng nghiệp, chuyên chơi ngáng chân lẫn nhau.

Ghế số 5 nhớ được, nhờ ơn mấy vị tiền bối mà trong đó có cô sắp xếp, nên giờ có 3 ghế Chủ Thần khác của Liên Minh Nhân Loại chuẩn b·ị đ·ánh nhau.

Chợt một giọng nói phát ra từ ghế số 9, lập tức chấm dứt bầu không khí khoái hoạt này.

"Các vị, việc chúng ta lên kế hoạch biến một cổ thần thành ghế số 11 có ổn không?

Mấy người không sợ chúng ta sẽ bị thanh toán khi cô ta thành thần chứ?"

Nhưng những lời nói của ghế số 9 lập tức được đáp lại bởi ghế số 1, thủ lĩnh thực sự ở nơi đây.

"Chuyện này mọi người cứ yên tâm, dù sao ghế số 11 là một cổ thần là ý của chủ nhân Duy Độ Hải Dương, dù sao trong hợp đồng vay vốn để xây dựng thế giới, cũng đã có một điều khoản yêu cầu chuyện này diễn ra rồi."

Những người còn lại trong căn phòng nghe vậy có người thì vui vẻ, kẻ miễn cưỡng gật đầu.

Nhưng không ai để ý, bên cạnh cái bóng của ghế số 1, một chiếc mặt nạ trắng được ném bừa bãi trên sàn nhà.

Các Chủ Thần nhìn xuống bản đồ của Liên Minh Nhân Loại, chỉ là một vùng lãnh thổ bao quanh một thiên hà, một vùng đất nhỏ bé nếu so với vũ trụ bao la.

Nhưng có một gốc cây khổng lồ tỏa ra ánh sáng trắng thần thánh, nó giống như một hồn ma vô hình cắm rễ trên cả thiên hà.

Một gốc cây bị chặt ngang nhưng bộ rễ của nó đã đâm xuyên qua và kết nối Liên Minh Nhân Loại với không biết bao nhiêu cái vũ trụ.

Nên lãnh thổ thực sự của Liên Minh Nhân Loại rộng hơn phạm vi một cái thiên hà rất nhiều lần…

Căn cứ Lâm gia, trong căn phòng đặt khoang dinh dưỡng của Lâm Lục Dạ.

Lâm Bạch lúc này đã có mặt để xử lý tình huống khẩn cấp.

Cả căn phòng hiện tại đã chìm trong lớp sương mù đen giống y như trong thế giới giả lập.

Nhờ có tinh thần lực có thuộc tính thần thánh phong tỏa, căn cứ này mới có thể bình yên, tiểu thế giới này vẫn chưa hủy diệt.

Gương mặt của Lâm Bạch lúc này đã lộ rõ vẻ hưng phấn.

"Lâm Lục Dạ sắp thức tỉnh rồi."