Các tiên nhân còn sống sót của Diệp gia tuyệt vọng rồi, người đã buông v·ũ k·hí, kẻ thẫn thờ quỳ rạp xuống, không ai còn có ý chí chiến đấu nữa.
"Không thể nào, đến cả Hủy Diệt Thần Quang cũng không thể xóa bỏ thứ hắc ám này, rốt cuộc chúng ta đang phải đối đầu với thứ gì?"
Hắc ám tiếp tục lan tràn, khói đen men theo cột sáng, hướng thẳng về phía Thiên Phạt Chi Nhãn.
Nhìn bầu trời càng trở nên tối tăm, đám người Diệp gia cũng chẳng có gì bất ngờ nữa bởi vì tất cả bọn họ đều đ·ã c·hết lặng.
Thiên Phạt Chi Nhãn về bản chất là một đám mây thiên kiếp khổng lồ.
Nhưng sau khi bị hắc ám ăn mòn, nó đã biến thành một phần của bóng tối, ngay lập tức cắn nuốt 3 trung thiên thế giới và vô vàn tiểu thiên giới xung quanh.
Hắc ám giống như một ngọn lửa bất diệt có thể thiêu đốt mọi thứ.
Trong cái thời khắc tuyệt vọng này, một đạo kiếm quang lóe sáng, xé rách màn đêm, đem lại một chút hi vọng cho mọi người.
"Bọn đạo chích nào dám xâm nhập Diệp gia ta!"
Một giọng nói của người trẻ tuổi vang lên, kiếm khí ngang dọc tứ phương.
Thật đáng kinh ngạc khi thứ sức mạnh này lại không bị hắc ám ăn mòn.
Người của Hắc Vũ nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Họ lập tức gửi thông tin này cho người đứng sau tất cả, Lâm Lục Dạ.
Nhưng ngay sau đó bọn họ đã nhận được một đáp án cho câu hỏi của mình.
Hắc ám có thể ăn mòn năng lượng, yên diệt mọi vật chất nhưng không phải là hoàn toàn vô địch, nó không thể tác động quá nhiều lên ý chí hoặc linh hồn mạnh mẽ.
Nhưng phần lớn mọi người đều hoảng sợ trước uy lực của hắc ám nên ý chí bị bẻ gãy, linh hồn trở nên bất lực.
Vì vậy không ai nhận ra được điểm yếu này trừ Diệp Hiên ra, bởi vì tên này vừa mới xuất quan nên không biết không sợ.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Diệp Hiên xuất hiện trước mặt đám người Hắc Vũ, kiếm chỉ về phía kẻ thù của mình, mặc kệ bên trong đó có bao nhiêu kẻ có thể sánh ngang Tiên Đế chăng nữa.
Kiếm tu thẳng tiến không lùi, chém hết tất cả địch.
Ngay lúc này, có mặt nạ của một thành viên Hắc Vũ tan vỡ, để lộ ra gương mặt của một người khiến Diệp Hiên không thể ngờ tới.
"Không thể nào, tại sao ngươi vẫn có thể sống sót?"
Diệp Hiên lúc này giật mình khi chứng kiến gương mặt của Lâm Lục Dạ, trận chiến hơn 1 vạn năm trước đối với Diệp Hiên vẫn nhớ y như ngày hôm qua, hắn đương nhiên cũng nhớ tới một cô gái đi theo tên Lâm Bạch đối chọi với liên quân của Diệp gia.
Nhưng đáng ra người này phải bị c·hôn v·ùi dưới sức mạnh của Tru Tiên Chiến Hạm mới đúng.
Ánh mắt Lâm Lục Dạ lúc này đầy vẻ trêu tức.
"A, tại sao ta không thể sống sót chứ?
Ngươi và cả đám người Diệp gia vẫn sống sót cơ mà?"
Lâm Lục Dạ vẫy tay ra hiệu cho bọn thuộc hạ rời đi, Diệp Hiên cũng hiểu ý và không muốn chặn lại đám người này làm gì.
Từng bóng đen nhanh chóng biến mất trên quảng trường rộng lớn, dọn chỗ cho một cuộc quyết đấu sinh tử.
Diệp Hiên là kẻ bắt đầu trước, đường kiếm quang hắn chém ra vô cùng thuần túy, dễ dàng cắt vụn tất cả mọi thứ cản đường thành tro bụi.
Nhưng khi những đường kiếm ấy cắt qua người Lâm Lục Dạ, chúng bay xuyên qua như thể nơi cô nàng đang đứng chẳng có bất cứ thứ gì cả.
Trái lại, không biết từ khi nào trên người Diệp Hiên đã xuất hiện không biết bao nhiêu lỗ máu.
Đối với một kẻ đã bước vào Tiên Đế cảnh như hắn, vài v·ết t·hương nhỏ như thế này không ảnh hưởng quá nhiều tới khả năng chiến đấu của hắn.
Cái c·hết người nhất ở đây là thứ hắc ám kia đã thông qua các v·ết t·hương mà xâm nhập vào trong thân thể hắn, khiến một Tiên Đế cũng khó mà chịu nổi.
"C·hết tiệt, ả ta t·ấn c·ông ta từ lúc nào chứ?"
Trong khoảng khắc vừa rồi, cơ thể Diệp Hiên lại xuất hiện thêm vài lỗ máu mới, mặc kệ cho hắn có sử dụng đủ loại quy tắc để phòng vệ, đủ loại pháp bảo hay phù lục phòng thân cũng không thể cản nổi những đòn t·ấn c·ông trong vô hình này.
Hắn giờ không quan tâm đến đối thủ trước mặt mình nữa.
Trong thần thức của hắn, Lâm Lục Dạ vẫn tồn tại ở nơi đó, nhưng sự thật lại khiến hắn nhìn ra cô gái ở trước mặt chỉ đơn giản là một hình chiếu, còn đối thủ của hắn lại giống như không tồn tại ở chiều không gian này.
Từng giây từng phút trôi qua, Diệp Hiên lúc này đã dùng kiếm khí để phòng thân, trong phạm vi hàng vạn dặm lúc này đều chìm trong một cơn gió lốc kiếm khí.
Nhưng mặc kệ hắn có dùng bất cứ biện pháp phòng vệ nào, thứ duy nhất Diệp Hiên nhận được chính là số v·ết t·hương càng ngày càng nhiều, cùng với tiếng cười như chuông bạc của Lâm Lục Dạ văng vẳng bên tai.
Một bóng người đi xuyên qua cơn bão kiếm như thể đi dạo phố.
Không có bất cứ thứ gì có thể gây tổn hại cho cô ta.
Cô nàng ghé vào tai Diệp Hiên.
"Diệp Tiên Đế cũng chỉ có vậy thôi sao? Nếu vậy thì ngươi chính là đối thủ kém cỏi nhất mà ta từng đối đầu."
Lâm Lục Dạ giờ này bắt đầu cảm thấy nhàm chán, trong tất cả những Diệp Hiên cô từng đối đầu, Diệp Hiên phiên bản này chẳng để lại bất cứ ấn tượng nào cho cô cả.
Trong mắt cô, giờ này một Tiên Đế cũng chỉ là một kẻ phàm nhân chỉ biết vung loạn cây kiếm của mình trong bất lực.
Nhưng ngay lúc này, tình hình trận chiến xuất hiện chuyển cơ.
Diệp Hiên bất ngờ quay người về phía sau, hắn nhìn thấy vài mũi tên bóng tối đang bắn về phía mình.
Những mũi tên bóng tối này giống như những cái bóng rất bình thường, chúng dễ dàng xuyên qua cơn bão kiếm khí một cách dễ dàng, đồng thời cũng không thể bị cảm ứng bởi bất cứ thủ đoạn dò xét nào.
Nhưng ngay khi những mũi tên ấy chạm vào da thịt Diệp Hiên sẽ lập tức để lại trên thân thể hắn vài cái lỗ máu.
Tiên nhân đúng là tai thính mắt tinh, có thể nhìn thấy đủ loại pháp tắc, đại đạo của thế giới.
Nhưng lấy nhãn lực của một Tiên Đế, cái duy nhất mà Diệp Hiên có thể chứng kiến khi nhìn những đòn công kích ấy lại là chẳng có bất cứ thứ gì cả, hoặc có thể có thứ gì ở đó.
Nhưng hắn lại bất lực giống như một người thường vọng tưởng muốn hái trăng bắt sao trong một màn đêm vĩnh cửu.
Đây là lần đầu tiên Diệp Hiên cảm thấy hoảng sợ trước những điều hắn không thể hiểu nổi.
Giờ việc duy nhất mà Diệp Hiên có thể làm để đối phó với cách t·ấn c·ông này chính là sử dụng ánh mắt của mình để xác định những mũi tên lao tới từ nơi nào.
"Ồ thú vị đấy, xem ra ngươi cũng nhận ra rồi nhỉ."
Diệp Hiên lúc này trên nhảy dưới tránh, rất nhanh chóng hắn đã trúng thêm vài mũi tên bóng tối khác, nhưng đồng thời hắn cũng nhìn thấy nơi những mũi tên bóng tối kia phát ra.
Chúng xuất hiện từ trong bóng tối.
Hắn cũng t·ấn c·ông về phía những nơi đó, nhưng chẳng có bất cứ thứ gì ở nơi đó cả, không có bất kỳ một xạ thủ đánh lén nào.
Chỉ có bóng tối, bóng tối và bóng tối.
Diệp Hiên lập tức bay lên trời cao, tránh xa những góc khuất.
Nhưng điều này dường như là vô ích.
Vì tại cái thế giới đang bị hắc ám ăn mòn này, chẳng còn bất cứ nơi nào bóng tối không bao phủ cả.
Từ trên bầu trời, một cơn mưa tên nhắm thẳng về phía Diệp Hiên.
Vị Tiên Đế trẻ tuổi nhanh chóng xé rách không gian, tạo ra một vùng không gian riêng biệt, nhưng hình chiếu của hắn vẫn tồn tại bên ngoài thế giới thực.
Và một điều kì lạ đã xảy ra, dù thân có ở trong khe hẹp không gian, Diệp Hiên vẫn phải chịu hàng đống sát thương khi hình chiếu ngoài thế giới thực của hắn bị những mũi tên bóng tối đánh trúng.
Hắn không chịu nổi cường độ sát thương lớn như vậy nên lập tức rời khỏi khe hẹp không gian.
Nhưng điều này không có nghĩa là Diệp Hiên sẽ chịu thua.
Người xưa có câu, lấy độc trị độc.
Kiếm khí thuần khiết của Diệp Hiên giờ này được nhuộm đen bởi hắc ám pháp tắc.
Ngay sau đó một lồng chắn bởi vô số kiếm khí màu đen đã bao quanh hắn.
Quả nhiên, các mũi tên bóng tối lập tức biến mất ngay khi chạm vào lá chắn kiếm khí này.
Nhưng Diệp Hiên còn chưa kịp vui mừng, những mũi tên bóng tối đã được ngưng tụ ngay trong lá chắn của hắn.
"Cái gì!"
Lập tức vị Tiên Đế đã bị hàng tá những mũi tên đâm thành cái tổ ong.
Diệp Hiên lúc này thực sự quá mệt mỏi rồi, hắn muốn gục ngã, thứ hắc ám kia tồn tại trong tất cả những mũi tên đã đánh trúng hắn.
Việc một Tiên Đế có thể chống lại sự ăn mòn của hắc ám cũng chỉ là nhất thời, ở vài ngàn năm trong hắc ám thì sớm muộn Tiên Đế cũng ăn mòn thành phàm nhân.
Đừng nói gì tới một Tiên Đế mới đột phá như Diệp Hiên đã trúng hàng ngàn mũi tên bóng tối.
Hắn lúc này cảm thấy vô cùng tồi tệ, bóng tối đã ăn mòn tiên khí trong thân thể hắn, ăn mòn bản nguyên, ăn mòn mọi quy tắc,...
Diệp Hiên gục ngã chỉ còn là vấn đề thời gian.
Lâm Lục Dạ nhìn thấy cảnh này mà cảm thấy không còn gì thú vị.
Vô số bóng tối khắp Diệp gia đại thiên thế giới hóa thành vô số những sợi xích đen khổng lồ, chúng tụ tập lại cùng một chỗ, tạo thành một mũi tên bóng tối có thể nhìn thấy từ khắp nơi trên đại thiên thế giới này.
Nể tình từng đối đầu với hắn trong vài kiếp trước, Lâm Lục Dạ quyết định tiễn đưa tên này một cách hoành tráng nhất có thể.
Mũi tên bóng tối khổng lồ nhắm thẳng vào vị trí Diệp Hiên đang nửa quỳ trên mặt đất.
"Kết thúc."
Lâm Lục Dạ lạnh lùng nói, mũi tên khổng lồ được tạo nên từ hắc ám cô đặc nhất rơi xuống.
Án tử đã được buông xuống, Diệp Hiên lúc này giống như một kẻ đã cam chịu số phận của mình.
Nhưng thực tế, chỉ có thân thể và năng lượng trong thân thể hắn đã bị hắc ám ăn mòn là cam chịu.
Còn linh hồn và kiếm trong tay hắn chưa bao giờ đầu hàng.
Ngay lúc mũi tên khổng lồ sắp sửa rơi xuống, thân thể của Diệp Hiên bỗng xuất hiện vô số các vết rách, ánh sáng chói lóa phát ra từ những khe hở ấy.
Rắc rắc!
Giống như một con sâu bướm thoát kén mà ra, thân thể của Diệp Hiên hoàn toàn sụp đổ.
Một linh hồn đi ra từ đó, linh hồn này có ngoại hình giống hệt Diệp Hiên, hắn liên tục tỏa ra những tia sáng hoàng kim rực rỡ.
Bất cứ nơi nào ánh sáng chiếu qua, mọi thứ đều tan biến thành tro bụi.
Đây chính là ý chí, linh hồn và kiếm của Diệp Hiên sau khi gộp lại cùng một chỗ, trong giờ phút cuối cùng đã hóa thành một ý chí bất diệt có thể chém nát hết thảy.
Ánh sáng chói lóa như mặt trời ló rạng, chiếu sáng toàn bộ Diệp gia đại thiên thế giới.
Nhìn lên cái mũi tên bóng tối tưởng chừng vô giải kia, ý chí của Diệp Hiên chỉ sử dụng một ngón tay, lấy chỉ là kiếm, một đường kiếm được chém ra hướng thẳng về mũi tên đang rơi xuống.
Mũi tên từ hắc ám kết tinh v·a c·hạm với đường kiếm nhỏ bé ấy mà lập tức tan vỡ, từng vết nứt tràn đầy ánh sáng xuất hiện trên cái mũi tên khổng lồ ấy.
Chỉ dùng một kiếm, Diệp Hiên lập tức đã hóa giải tình huống hẳn phải c·hết, hắn thậm chí còn vượt xa cái gọi là Tiên Đế cảnh.
Trong nháy mắt, ý chí của Diệp Hiên đã xuất hiện ngay trước thành viên của Hắc Vũ, kẻ đang được Lâm Lục Dạ đích thân điều khiển.
"Bắt được ngươi rồi."
Diệp Hiên thò cánh tay xuống bên dưới cái bóng của cô nàng, hắn chỉ dùng một tay lôi ra một người sống ngay bên dưới cái bóng ấy.
Nhưng ngay khi chứng kiến cô gái này, hắn lại nheo mắt lại.
"Không đúng, ngươi không phải cô gái đó."
Hắn đã nhận ra bản chất của cô gái hắn đang b·óp c·ổ.
"Nếu ta đoán không sai, ngươi cũng chỉ là một phân thân đi."
Lúc này sắc mặt của Diệp Hiên không được tốt cho lắm, đối phương chỉ dùng một vài phân thân mà đã có thể ép một Tiên Đế như hắn vào cửa tử, nếu không phải hắn đột phá trong giây phút cuối cùng thì có lẽ giờ hắn đã hồn phi phách tán.
Với chỉ một phân thân, người gọi Lâm Lục Dạ kia cũng đã mạnh như vậy, nếu là bản tôn thì còn mạnh tới đâu nữa.
Nhưng Diệp Hiên cũng không muốn nghĩ nhiều, trước tiên hắn phải giải quyết đối thủ trước mắt đã.
Kiếm ý lan tràn, giờ này Diệp Hiên có thể chém bất cứ vật chất, năng lượng hay khái niệm nào trên thế giới.
Hắc ám của Lâm Lục Dạ tuy rất mạnh nhưng hắn cũng không sợ chút nào.
Cảm nhận được kiếm ý đang lan tràn, Lâm Lục Dạ vội vàng biến thành một đoàn khói đen bay khỏi lòng bàn tay của Diệp Hiên.
Nhưng còn chưa bay được bao xa, chỗ khói đen ấy đã bị xoắn nát thành vô số mảnh trên không trung.
Đây là điều tốt nhất Diệp Hiên có thể làm được vào lúc này, cái thứ sức mạnh hắc ám đó quá khó chơi.
Hắn quay người muốn đi điều tra vị trí hiện tại của Lâm Lục Dạ thực sự.
"Ha ha, Diệp Hiên, ngươi thực sự nghĩ rằng mình có thể chém c·hết được bóng tối chứ?"
Một giọng nói xuất hiện từ phía sau làm Diệp Hiên dừng bước một chút.
Ở phía sau hắn, cô gái với gương mặt của Lâm Lục Dạ mặc trên người bộ đồ của Hắc Vũ lại xuất hiện một lần nữa.
Nhưng Diệp Hiên chỉ liếc mắt qua mà không hề phản ứng.
"A. Ta biết kiếm của ta không chém c·hết ngươi được, nhưng ngươi nghĩ kiếm của ta là vô dụng thì ngươi quá sai lầm rồi."
Hắn tiếp tục bước đi.
Còn cô gái phía sau lưng hắn lập tức lại vỡ thành vô số khối.
Ngay sau đó, các mảnh vỡ của cô nàng lại hóa thành bóng tối và hợp lại thành hình dáng con người.
Còn chưa kịp nói thêm câu nào thì thành viên Hắc Vũ này lại vỡ thành vô số khối.
Cô ta cứ như vậy mà rơi vào một vòng lặp vô tận của phục hồi và hủy diệt.
Kiếm ý của Diệp Hiên và hắc ám của Lâm Lục Dạ không ngừng đối đầu với nhau, hai loại lực lượng chém g·iết lẫn nhau tới lúc nào thì không ai biết được, có lẽ đây sẽ là một trận chiến vĩnh cửu.
Diệp Hiên xuất hiện trên bầu trời của đại thiên thế giới giống như mặt trời ban trưa, ánh sáng của hắn chiếu tới nơi đâu là các thành viên của Hắc Vũ lại lâm vào vòng lặp vô tận của hủy diệt và hồi sinh.