Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 128: Trả miếng.



Chương 127: Trả miếng.

Trong phòng hội nghị của Diệp gia, tất cả các cao tầng của gia tộc lúc này đã có mặt.

"C·hết tiệt! Đội cảnh vệ các ngươi làm ăn kiểu gì hả?

Tại sao mà đám người của Hắc Vũ làm loạn ngay trong lãnh thổ của Diệp gia chúng ta rồi!"

Diệp gia chủ vỗ bàn đầy phẫn nộ, hắn chỉ mặt hỏi trưởng lão phụ trách phòng vệ gia tộc.

Ở Tiên Vực này, mọi người đều biết Diệp gia phòng thủ mạnh như thế nào, một bức tường đỏ bao quanh cả một đại thiên thế giới, đủ các loại trận pháp bao quanh khiến nhiều kẻ thù của gia tộc này vô cùng nhức đầu.

Nhưng ngày hôm nay Hắc Vũ cung như một cái tát thẳng vào mặt hệ thống phòng ngự của gia tộc này.

Trưởng lão chuyên về phòng ngự còn chưa kịp giải thích thì một cảm giác nguy hiểm đánh tới.

Một mũi tên bóng tối như sao băng lướt qua bầu trời, nhắm thẳng về phía tòa cung điện hùng vĩ với kích thước tương đương một hành tinh kia.

Ầm! Ầm!

Mũi tên bóng tối va vào trận pháp bảo vệ và nổ tung, hắc ám lan tràn nhanh chóng ăn mòn trận văn bảo vệ.

Khiến cho loại trận pháp cao cấp nhất của Tiên Vực cũng trở thành thùng rỗng kêu to.

Lực hút mạnh mẽ như một lỗ đen nghiền nát công trình khổng lồ này thành đ·ống đ·ổ n·át.

Nếu không phải vật liệu xây dựng của các công trình xung quanh đủ vững chắc, trong phạm vi vài năm ánh sáng đều phải bị xoắn nát.

Đứng trên một ngọn núi, không phải nói là một mảnh ngói của cung điện gần đó là các thành viên của Hắc Vũ cung.

"Đám người Diệp gia này có bệnh hay sao ấy, xây cái gì cũng phải to như hành tinh mới chịu, trong khi đó chúng chỉ tận dụng chưa tới một phần vạn diện tích công trình."

Một thành viên Hắc Vũ không nhịn được mà nhổ nước bọt về cái tính chịu chơi của gia tộc này.

Từ trong phế tích của tòa cung điện, vô số các bóng người bay ra.

Khoảng 10 vạn Thiên Tiên cảnh, 2 ngàn Chân Tiên cảnh, khoảng 120 vị Tiên Vương và 13 vị Tiên Đế.

Còn những kẻ yếu hơn Thiên Tiên cảnh đều đã bị hút vào trong lỗ đen rồi.

Nhưng ở tu tiên giới mọi thứ luôn xoay quanh cường giả, còn kẻ yếu chỉ là một đám pháo hôi không đáng nhắc tới.

Dù đòn t·ấn c·ông vừa rồi của Hắc Vũ cung có tiêu diệt trăm vạn tu sĩ của Diệp gia thì cũng không quan trọng.

Nên đòn vừa rồi tuy hủy diệt một tòa cung điện nhưng ý nghĩa cũng chỉ tương đương ném ra một quả bom khói.

Tuy không nhận một chút sát thương nào nhưng cái dáng vẻ chạy trốn khỏi tòa cung điện sụp đổ của đám người cũng khá chật vật, không còn cái dáng vẻ tiên phong đạo cốt như thường ngày nữa.

"Hừm! Phương nào đạo chích, ăn gan hùm tim báo hay sao mà dám tới Diệp gia chúng ta làm loạn!"

Một tiếng quát lớn vang lên từ phía Diệp gia gia chủ vang lên thổi bay toàn bộ khói bụi, để lộ ra những bóng người của tổ chức Hắc Vũ đang đứng trên mái nhà đối diện.

Thái độ của người nhà họ Diệp lập tức thay đổi khi cảm nhận được khí tức của những thành viên Hắc Vũ cung tỏa ra.

Đây là một loại sức mạnh không thuộc về tiên đạo nhưng có thể chắc chắn một điều, sức mạnh của các thành viên Hắc Vũ cung đột kích nơi đây đều có thể ngang với Tiên Vương, thậm chí có thể sánh ngang với Tiên Đế.

Trong lòng đám người lúc này chỉ muốn mắng đám tình báo một trận, không biết chúng làm ăn kiểu gì mà lại để một thế lực lợi hại như vậy mọc rễ ngay dưới chân của Diệp gia.

"Hắc Vũ cung! Diệp gia chúng ta không thù không oán với các ngươi!

Tại sao các ngươi lại x·âm p·hạm Diệp gia chúng ta?"

Có thể cảm nhận được giọng nói của người Diệp gia đã không còn bá đạo như trước nữa.



Ỷ mạnh h·iếp yếu đã ăn quá sâu vào trong các tu tiên giả, đến cả người của một gia tộc lớn như Diệp gia cũng không tránh khỏi.

Nhận thấy đối phương chỉ mang tới vài trăm người mà cũng đã có vài kẻ có thể sánh ngang với Tiên Đế, người của Diệp gia cũng sợ rồi.

Từ mái nhà đối diện cách vài trăm vạn dặm, một thành viên của Hắc Vũ cung lập tức buông lời chế giễu.

"A, Diệp gia các ngươi chẳng lẽ cảm nhận kém như vậy sao?

Chẳng lẽ các ngươi không nhận ra được chúng ta không phải là người trong chính đạo, mà là một đám đi đường ngang ngõ tắt, là tà đạo tu sĩ người người kêu đánh trong miệng của các ngươi đó sao?

Còn Hắc Vũ cung có ân oán gì với Diệp gia các ngươi không?

Tất nhiên là có, hơn một vạn năm trước người Diệp gia các ngươi tổ chức một lực lượng lớn vây công cung chủ của Hắc Vũ cung chúng ta, đồng thời cũng g·iết c·hết đạo lữ của ngài.

Các ngươi nói xem chúng ta liệu có thù oán hay không?"

Nghe được thông tin này, tất cả cao tầng của Diệp gia đều lấy ra v·ũ k·hí của mình và chuẩn bị chiến đấu.

Ở cái tình huống hiện tại, việc có một trận chiến là điều không thể tránh khỏi.

Hít sâu một hơi, Diệp gia chủ nói ra những lời cuối cùng, hắn vẫn hi vọng có một chút chỗ trống.

Tu sĩ vì đại đạo có thể từ bỏ tất cả, vất bỏ đạo lữ cũng chẳng phải việc hiếm lạ gì.

Trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần cho Hắc Vũ cung chủ một vài cơ duyên về cảnh giới phía trên Tiên Đế làm bồi thường, hai bên có thể bỏ qua chuyện cũ.

Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì phía đối diện đã ra tay trước.

Từng cánh cổng không gian đột ngột mọc ra phía sau đội hình của Diệp gia, cùng lúc đó, các thành viên của Hắc Vũ cũng lần lượt biến mất.

Chỉ trong nháy mắt, người của Hắc Vũ cung đã đánh cận chiến với người của Diệp gia.

Người của Hắc Vũ giống như những bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện, đám người này sử dụng những con dao có thế giới quy tắc cộng với bản nguyên lực lượng.

Chỉ cần một đòn là có thể trọng thương Tiên Vương cảnh, Tiên Đế cũng phải gặp nguy hiểm.

Trong nháy mắt, bên phía Diệp gia lập tức đã tổn thất nặng nề.

Hơn một nửa Tiên Vương cảnh c·hết ngay lập tức, tất cả Tiên Đế đều lập tức xuất hiện các v·ết t·hương lớn nhỏ.

"Thế quái nào mà Hắc Vũ có thể có nhiều Tiên Đế cảnh cường giả như vậy được.

Dù cho ngươi tu luyện bất cứ con đường nào, đến mức độ nhất định đều phải chịu thiên kiếp.

Mà một vạn năm qua, ta chưa bao giờ cảm nhận được có Tiên Đế cấp Thiên Kiếp."

Lời của Diệp gia gia chủ nói ra khiến cho những người còn sống sót bên phía Diệp gia phải suy ngẫm.

Chẳng lẽ trên đời này thực sự có một con đường tu luyện không cần phải chịu thiên kiếp sao?

Phải biết tu tiên giống như thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, chỉ cần sơ sẩy một bước chính là rơi xuống vực sâu vạn dặm.

Nếu tất cả các thiên tài đều có thể tu luyện thành Tiên Đế, có lẽ giờ này người Diệp gia cũng phải có tới hàng trăm ngàn Tiên Đế.

Ánh mắt của đám người Diệp gia lúc này được lấp đầy bởi lòng tham.

Nếu đánh bại Hắc Vũ cung và lấy được công pháp tu luyện của đám người này, thực lực của Diệp gia sẽ tăng lên nhanh như thế nào chứ?

Đám người này nghĩ nhiều rồi.

Do Lâm Lục Dạ và những người nhân bản của cô nàng chuyên lấy năng lượng từ thiên kiếp làm quân lương đột phá cảnh giới quá nhiều.



Nên thiên kiếp khi cảm nhận được loại khí tức quen thuộc kia phải lập tức bỏ chạy.

Các cao tầng của Diệp gia lại không biết chuyện đó, đám người này nếu không có át chủ bài trên sân nhà thì đúng là sống uổng cả trăm vạn năm.

Người tế ra Đế Khí là Kim Quang Bảo Tháp, kẻ gọi ra hàng chục khôi lỗi Tiên Đế cảnh, người kích hoạt trận pháp của gia tộc.

Cả bầu trời của Diệp gia lúc này được ánh sáng từ vô số trận văn bao phủ.

Nhưng ở phía đối diện, các thành viên của Hắc Vũ lại không hề lo lắng chút nào.

Đừng quên trụ sở chính của Hắc Vũ nằm ngay trong Diệp gia.

Qua 12000 năm điều tra kỹ càng, con bài chưa lật của các vị trưởng lão, sát trận của Diệp gia không còn là vô giải với Hắc Vũ.

Đối đầu với Đế Khí vậy thì dùng Đế Khí, những con dao trên tay của các thành viên Hắc Vũ được giải phong ấn, trong nháy mắt khí tức kinh khủng của Đế Khí tỏa ra khiến người Diệp gia há hốc mồm.

Đế Khí này ở căn cứ của Hắc Vũ đã được sản xuất hàng loạt, tuy uy lực không mạnh bằng Đế Khí truyền thống nhưng số lượng vô cùng đông đảo.

Còn một đội quân hàng chục Tiên Đế cảnh?

Thích lấy nhiều đánh ít sao?

Người của Hắc Vũ không che giấu khí tức nữa, khí tức của 50 vị Tiên Đế xuất hiện khiến người của Diệp gia sợ xanh mặt.

Bình thường một vị Tiên Đế xuất hiện là nhờ thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Cần vận khí cấp độ khí vận chi tử mới có thể chạm được một bước vào cảnh giới này, còn có qua được hay không cần phải dựa vào vận khí có đủ hay không.

Còn Lâm Lục Dạ lại khác.

Cô tạo ra một con đường tu luyện không cần cảm ngộ mà chỉ cần năng lượng, tài nguyên góp đủ có thể vô não đột phá.

Không có cảm ngộ nên cảnh giới không vững chắc? Không quan trọng.

Cảnh giới cũng chỉ là cảnh giới, còn người là người.

Với Lâm Lục Dạ cảnh giới cũng chỉ là một loại công cụ mà thôi, đủ dùng là được.

Còn về cái sát trận đang treo trên đầu kia.

Chỉ thấy một thành viên của Hắc Vũ lấy ra một lá bùa, bên trong nó phong ấn một phần sức mạnh từ thiên phú Hắc Ám của Lâm Lục Dạ.

Ngay khi lá bùa được lấy ra, các tu sĩ trên khắp đại thiên thế giới này đều cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Còn các Tiên Đế có thể nghe được đại đạo đang sợ hãi.

Và bắt nguồn của mọi thứ chính là một lá bùa nhỏ bé.

Không nói một lời nào, thành viên Hắc Vũ lập tức ném lá bùa về phía trận pháp.

"Mau ngăn lá bùa đó lại!

Nếu không Diệp gia chúng ta sẽ lâm vào đại họa!"

Có vị trưởng lão lập tức ném Kim Quang Bảo Tháp chặn đường, Đế Khí đánh vào phá hủy lá bùa khiến nó nổ tung trên không.

Nhưng tất cả mọi người còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì một làn khói đen bay ra, tiếp tục hướng về trận pháp.

Hắc ám được phong ấn bên trong lá bùa được giải phóng nhanh chóng ăn mòn tiên khí bên trong Kim Quang Bảo Tháp, thậm chí còn ăn mòn cả vật chất tạo nên thứ v·ũ k·hí ấy và cả thần thức của chủ nhân Đế Khí.

Chỉ thấy vị trưởng lão sở hữu Đế Khí lập tức bị phản phệ, một ngụm máu phun ra, cả người lập tức uể oải như sắp bước vào quan tài.



Chứng kiến cảnh tượng đáng sợ ấy, các Tiên Vương, Tiên Đế chỉ dám sử dụng thần thông phép thuật, hi vọng có thể ngăn chặn lại thứ hắc ám đó.

Nhưng mọi thứ đều vô vọng, tất cả các đòn t·ấn c·ông còn chưa kịp chặn đường thứ hắc ám ấy đã lập tức bị đồng hóa thành những làn sương mù đen.

Sương mù đen tiếp tục lan tràn trong không khí, đồng hóa linh khí.

Diệp gia gia chủ lúc này cảm giác hít thở không thông, hắn quay về phía người của Hắc Vũ.

"Hắc Vũ cung!

Các ngươi điên rồi!

Các ngươi muốn kéo cả thế giới c·hết chung hay sao?!"

Nhưng mặc kệ lời của Diệp gia chủ có nói như thế nào, đám người của Hắc Vũ ngày hôm nay đến đây quả thực nhằm mục đích hủy diệt thế giới.

Tiên Vực và tất cả các thế giới phụ thuộc vào nó đều sẽ bị nhấn chìm trong hắc ám vô tận.

Chỉ thấy thứ hắc ám kia đã chạm vào trận pháp của Diệp gia, trong nháy mắt, hắc ám thông qua trận pháp này lan tràn ra toàn bộ đại thiên thế giới.

Linh khí có trong không khí nhanh chóng bị đồng hóa thành hắc ám, các tu sĩ cấp thấp lập tức mất đi tu vi và bị cắn nuốt bởi chỗ linh khí đã hóa thành hắc ám trong thân thể.

Những phàm nhân không có tu vi cũng chẳng khá hơn là bao.

Họ cảm thấy vô cùng lạnh giá, ánh sáng và nhiệt duy trì sự sống cho họ đang dần bị hắc ám tước đoạt.

Những ngọn lửa nóng bỏng cũng đang dần lụi tàn, chẳng có bất cứ thứ năng lượng nào có thể tồn tại trong thứ hắc ám này cả.

Thậm chí vật chất cũng bị ăn mòn một cách chậm rãi, tất cả mọi thứ rồi sẽ chìm trong hắc ám hư vô.

Mạt pháp thời đại là ác mộng của tu tiên giới, nhưng thứ hắc ám cất dấu sâu trong người Lâm Lục Dạ còn kinh khủng hơn cả cơn ác mộng tồi tệ nhất.

Thiên phú Hắc Ám là thứ sức mạnh có thể dễ dàng hủy diệt bất cứ thế giới nào, mặc kệ cho ngươi là thế giới siêu phàm hay thế giới thông thường.

Nó là thiên phú SSS cấp vì cấp độ thiên phú cao nhất của Liên Minh Nhân Loại là SSS cấp, nhưng về bản chất, nó hoàn toàn ở một đẳng cấp khác.

Hắc ám lan tràn khắp đại thiên thế giới, thế giới của Diệp gia giờ này đã bị bao phủ trong một màn sương đen vô vọng.

Hắc ám hàng lâm bất ngờ tuy khiến phần lớn n·gười c·hết ngay lập tức, nhưng vẫn còn một số người có thể kéo dài hơi tàn.

Đó là những phàm nhân không có linh khí, hoặc những cường giả từ Thiên Tiên cảnh trở lên.

Đương nhiên là người của Hắc Vũ không nằm trong số này, bọn họ hoàn toàn thích nghi và có thể hoạt động dễ dàng như cá gặp nước.

Cả Tiên Vực ngay lúc này r·úng đ·ộng, bầu trời phía trên Diệp gia lúc này xuất hiện một mắt bão khổng lồ.

"Đây là Thiên Phạt Chi Nhãn trong truyền thuyết!

Thiên đạo muốn xóa sổ mối nguy hiểm đe dọa tới sự tồn tại của cả thế giới!"

Một vài tiên nhân còn sống sót nhận ra cảnh tượng kỳ dị này, bọn họ hoảng sợ không thôi, vì tất cả những nơi thiên phạt chi nhãn xuất hiện đều sẽ bị xóa sổ, tất cả các vết tích về những nơi bị hủy diệt đó sẽ biến mất hoàn toàn.

Từ Thiên Phạt Chi Nhãn, một cột sáng khổng lồ đánh xuống như muốn bao trọn cả cái đại thiên thế giới này.

"Xong! Tất cả xong rồi!"

"Hủy Diệt Thần Quang trong truyền thuyết, thứ có thể xóa sạch tất cả dấu vết, từ vật chất năng lượng đến nhân quả."

"Cả thế giới này rồi sẽ lãng quên Diệp gia chúng ta từng tồn tại."

Ánh sáng chiếu xuống như muốn xua tan đi bóng tối, xóa bỏ hoàn toàn Diệp gia đại thiên thế giới này.

Nhưng một cảnh tượng bất ngờ đã xảy ra.

Trong ánh mắt của bao người, Hủy Diệt Thần Quang không chỉ không xuyên qua được hắc ám, thậm chí ánh sáng cũng bắt đầu bị ăn mòn ngược lại.