Adplina tiến vào trong phòng với một chiếc khay kim loại.
Trên chiếc khay ấy có một vài chiếc bánh quy hình người được trang tri vô cùng đẹp mắt và một cốc sữa tươi.
"Cha! Con mới làm vài chiếc bánh quy này! Cha mau nếm thử đi cho mau chóng khôi phục!"
Cô bé đáng yêu đưa khay bánh về phía Số 1 với một nụ cười hồn nhiên.
Việc đưa bánh quy và cốc sữa cho một người đang băng bó khắp người nhìn qua có vẻ khá buồn cười, nhưng may mắn Số 1 không phải là người bình thường.
Những chiếc xúc tu đen mọc ra từ phía sau lưng hắn, cũng là vị trí đôi cánh.
Chúng cuốn lấy một chiếc bánh và ly sữa.
Một chiếc xúc tu khác hóa thành một chiếc miệng đầy răng.
Giọng nói khàn khàn của Số 1 vang lên, do miệng hắn không mở ra được nên đành phải giao tiếp bằng mấy cái miệng phụ hiếm khi được dùng để nói chuyện.
"Cảm ơn con, Adplina. Ta chỉ cần một chiếc bánh là đủ rồi, phần còn lại con mau chia cho tất cả mọi người đi."
Nghe Số 1 nói vậy, tất cả mọi người trong phòng đều lập tức biến sắc.
Đám người này thông qua đủ loại thiết bị giá·m s·át cũng đã nhìn thấy cách những chiếc bánh này được chế tạo và nhà bếp đã hóa thành bãi chiến trường như thế nào.
Mọi người mong chờ gì về tài nấu ăn của một đứa trẻ mới vài ngày tuổi chứ?
Nhưng cả đám cũng đành chịu, thôi thì nhắm mắt nhắm mũi mà ăn vậy.
Không phải là do Adplina dễ thương mà là vì bối cảnh sau lưng cô nhóc.
Sau khi Adplina nảy mầm trên xác c·hết của Cấm.
Số 4 đã cho người quay trở lại và điều tra sâu hơn về di tích nơi Hạt Giống Cấm Kỵ được tìm thấy.
Họ đã phát hiện ra những manh mối chưa từng được tìm thấy trước đó.
Những manh mối chỉ xuất hiện khi mà Adplina chính thức ra đời.
Đó là một câu chuyện ngụ ngôn được viết dài dằng dặc trên những bức tường đó.
Nhưng nói đi thì nói lại, ý nghĩa của câu chuyện đó cũng là một lời nhắn, một lời nhắn vừa tràn đầy oán hận nhưng cũng đầy thành kính.
Sau khi phiên dịch thì đại loại là.
"Chúc mừng mày, thằng xui xẻo nào đó đã nhận được hạt giống từ cây thế giới.
Bọn tao và cả văn minh của tao nhận được ân huệ từ Người và đã phải đánh đổi tất cả để giúp đứa con của Người ra đời.
Nhưng đáng tiếc, dù cho cả văn minh bị c·hôn v·ùi, thế giới trở nên khô kiệt, vẫn không thể giúp đứa trẻ đó ra đời.
Nếu những dòng chữ này xuất hiện cũng có nghĩa là đứa trẻ của Người cũng đã ra đời.
Vì vậy, kẻ xui xẻo, hãy chăm sóc thật tốt đứa con của Người cho đến ngày vận mệnh dẫn lối ngươi tìm đến Người.
Đừng cố làm bất cứ chuyện gì ngu xuẩn với Adplina, nếu ngươi không sợ lửa giận của ####?"
Phần cuối của lời nhắn này đã hoàn toàn bị che dấu, người nhà của Adplina không hề đơn giản chút nào.
Dù đã trải qua vô số năm nhưng năng lượng lưu lại trên vách đá ấy vẫn rất mạnh mẽ, thậm chí các văn tự ấy còn ẩn chứa bên trong ý chí của vị cường giả đã viết lên nó.
Đến cả ý chí của Bạch Hồn khi nhìn thấy cũng phải sợ hết hồn.
Tuy mạnh là vậy nhưng vị cường giả kia vẫn rất kính sợ người nhà của Adplina, thậm chí đến sức mạnh kinh khủng của cường giả này cũng không thể ghi lại tên phụ huynh của cô nhóc.
Nhìn thấy từng dòng nhắc nhở này, Bạch Hồn chỉ muốn quỳ.
Cái số của hắn sao lại nhọ như vậy chứ.
Ở trước mặt hắn còn phải giải quyết Lâm Bạch, một tên có hệ thống đánh dấu.
Phải đề phòng Diệp Hiên, một kẻ có hệ thống mô phỏng.
Đã vậy Lâm Lục Dạ được sinh ra cũng nằm trong kế hoạch của một vị nào đó.
Giờ lại thêm phải trông trẻ nữa, nhất là đứa trẻ này có cha mẹ cũng không đơn giản gì.
May mắn, Adplina hiện vẫn đang là một đứa trẻ ngoan vô cùng hiểu chuyện.
Giờ này, Adplina được tất cả mọi người nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Dù không muốn nhưng cả đám cũng không dám làm cô bé buồn, mọi người đều cùng một lúc thưởng thức món bánh quy này.
Tất cả mọi người đều phải bất ngờ khi nếm được hương vị của những chiếc bánh.
Thứ nhìn giống bánh quy này có hương vị ngon hơn họ nghĩ.
Sinh mệnh quy tắc luân chuyển bên trong những chiếc bánh chữa trị v·ết t·hương cho mọi người một cách nhanh chóng.
Thần tính có trong những chiếc bánh khiến cho tiềm lực của tất cả mọi người tăng lên một cấp bậc.
Với đủ những thứ trên, dù món ăn có được xử lý hắc ám như thế nào cũng sẽ trở thành một món ngon.
Tuy khả năng của cô bé thần kỳ là vậy nhưng không có ai trong phòng muốn lợi dụng khả năng của Adplina.
Không nói về thân thế của cô nhóc, chính thực lực của Adplina cũng không thể khinh thường.
Nếu có người để ý, trên cổ cô nhóc lúc này có đeo một chiếc vòng ngọc phỉ thúy, với viên ngọc hình cầu nhỏ như một viên bi.
Đó không phải là một viên ngọc bình thường mà chính là bãi chiến trường nơi xảy ra cuộc n·ội c·hiến vài ngày trước.
Mọi người trong phòng vẫn nhớ như in khoảnh khắc ấy.
Khi mà tất cả mọi người rời khỏi chiến trường, Adplina tinh nghịch muốn có đồ chơi nên đã thò tay vào trong khe nứt, kéo cả cái vũ trụ đó ra bên ngoài và chế thành một món đồ chơi cho riêng mình.
Khe nứt biến mất vĩnh viễn trên thế giới, đây là một điều chưa bao giờ xảy ra trong Liên Minh Nhân Loại, hoặc ít nhất là trên Hoàng Tinh V643 này.
Tất cả mọi người đều c·hết kh·iếp trước sức mạnh kinh khủng của cô bé nhỏ nhắn.
Bạch Hồn để ý, dù là hắn hay bất cứ ai, bất cứ quái vật nào trong và ngoài bí cảnh khe nứt đều sẽ có một bảng trạng thái.
Nhưng chỉ riêng có Adplina là không có là đủ biết cô bé đặc thù thế nào.
Bạch Hồn biết đây là một gánh nặng nhưng cô bé vẫn là một bắp đùi.
Hắn muốn lợi dụng cô bé để giải quyết các vấn đề trước mắt, như là xử lý Lâm Bạch hoặc là Diệp Hiên.
Nhưng khi nghĩ tới những kế hoạch ấy, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm còn hơn cả c·ái c·hết xuất hiện trong lòng hắn.
Một cảm giác giống như vô số hắn từ tương lai vượt qua thời gian bóp lấy cổ hắn, muốn hắn bóp tắt những suy nghĩ nguy hiểm ấy.
Quả nhiên, những lời nhắc nhở được khắc ghi trên bức tường đá đó là sự thật.
Vì vậy, giờ Bạch Hồn và đám thuộc hạ của mình phải thành thành thật thật làm người trông trẻ.
Dù sao Adplina rất ngoan nên giờ hắn cũng coi cô bé như con gái của mình.
Chỉ mong Lâm Lục Dạ sau khi đi ra ngoài, nhìn thấy đứa con gái nuôi của hắn có thể bình tĩnh một chút là được, ai mà biết được một yandere như cô có thể làm chuyện điên rồ gì.
Trong không gian ý thức của Số 1.
Có 3 bóng người đang quây quần cùng một chỗ, họ cầm trên tay các lá bài, cùng nhau chơi một ván.
3 bóng người này lần lượt là Số 1 trong hình dạng thiên thần bóng tối, Bạch Hồn trong trạng thái mạnh nhất, cuối cùng là phân thân của Lâm Bạch nhưng thân thể bầm dập và cái miệng đã bị khâu lại.
Ở ván bài này, Số 1 đang là người chiếm ưu thế khi hắn chỉ còn lại hai lá bài cuối cùng.
Bạch Hồn còn 5 lá và phân thân Lâm Bạch còn 6 lá.
Số 1 cười lớn ra bài.
"2 cơ!"
Hắn tung ra lá bài lớn nhất trong hai lá còn lại, bình thường lúc này sẽ không có ai ngăn cản hắn chiến thắng.
Nhưng đáng tiếc, Bạch Hồn bên cạnh đã ra hiệu cho hắn ngừng đánh xuống lá bài cuối cùng.
"Đừng quá vội mừng, Số 1.
Ván này ta thắng.
Tứ quý chặt 2!"
4 lá Q đánh xuống khiến Số 1 cũng đành ngừng tay, phân thân Lâm Bạch bên cạnh cũng lắc đầu chịu thua.
Bạch Hồn mỉm cười ném ra lá cuối cùng.
"3 bích, ta thắng, Lâm Bạch chia bài đi."
Nhưng có vẻ phân thân của Lâm Bạch không vui vẻ cho lắm, hắn ném hết tất cả các lá bài trên tay rồi rời khỏi chiếu bạc, ngồi vào góc trầm ngâm như một thằng tự kỷ.
Hai người còn lại cũng mất hết cả hứng, dẹp đi chiếu bạc này.
Bạch Hồn do không có thân thể vật lý nên giờ hắn sống nhờ trong thân thể Số 1, cũng tiện thể thu thập luôn tên phân thân của Lâm Bạch, giúp Số 1 thoát khỏi khống chế.
Ngay từ khi có trong tay mẫu ô nhiễm do Lâm Bạch chế tạo ra, Bạch Hồn đã nhanh chóng phân tích được cách ứng phó với thứ ô nhiễm linh hồn này.
Trong tầm nhìn linh hồn, có thể thấy rễ cây linh hồn của Số 1 đã hoàn toàn sạch sẽ, tất cả những khối u ghê tởm kia đã được tách ra và gom lại một chỗ.
Bạch Hồn thực tế có thể bóp c·hết cái thứ phân thân này bất cứ lúc nào, nhưng hắn sẽ không làm vậy.
Mất đi một phân thân quan trọng, như thể phân thân bám trên người Số 1 chắc chắn sẽ khiến Lâm Bạch chú ý.
Bạch Hồn không muốn thử xem một tên có hệ thống đánh giống sẽ tàng trữ đồ tốt như thế nào.
Hắn muốn nhìn chó cắn chó, hắn muốn thấy Diệp Hiên và Lâm Bạch đối đầu trực tiếp với nhau.
Nghĩa trang phía sau núi của Đệ Nhất Học Viện, cũng là nơi Diệp Hiên ngày ngày không ăn không ngủ luyện kiếm.
Nhưng hôm nay lại xuất hiện một chuyện lạ.
Cái bóng người hơn hai tháng liên tiếp vung kiếm trên đỉnh đồi nay không còn nữa.
Chủ nhân của máy mô phỏng tương lai ngồi trên ghế đá như đang chờ ai đó.
Diệp Hiên lúc này râu tóc xồm xoàm giống như một người rừng, quần áo thanh lịch trên thân thể hắn giờ này lại rách nát như một tên ăn mày, mà còn kém hơn cả ăn mày nữa, vì ít ra người ta còn biết đường may vá lại những vết rách.
Nhìn qua có vẻ thảm hại nhưng không ai dám trào phúng hắn, nếu có thì bọn họ cũng phải cách thật xa rồi mới có thể mở lời.
Cái đôi mắt đầy tơ máu tràn ngập sát khí ấy, thứ khiến tất cả mọi người đều có cảm giác như một giây sau sẽ bị một tên điên chém thành muôn mảnh.
Nhưng hôm nay, đôi mắt của hắn đã bình tĩnh hơn rất nhiều, bởi vì ngày hôm nay sẽ có một người rất quan trọng sẽ tới để gặp mặt hắn.
Từ phía xa, một bóng người khoác trên mình một bộ áo choàng đen mà tới, chiếc mặt nạ trắng che khuất đi toàn bộ ngũ quan.
Hắn ta giống như đột ngột xuất hiện mà không để lại bất cứ dấu vết nào.
Nếu là người khác có thể sẽ lo sợ, nhưng Diệp Hiên lại không.
"Ngươi tới rồi sao?"
Giọng nói của Diệp Hiên lạnh lùng, người thần bí kia lập tức cảm nhận một cảm giác giống như một thanh kiếm sắc bén đang gác trên cổ mình.
"Quả không hổ là người xuyên việt sở hữu mô phỏng tương lai hệ thống, lần đầu gặp mặt rất hân hạnh được biết ngươi.
Ngươi biết ta có mặt ở đây cũng đồng nghĩa với ngươi đã biết toàn bộ kế hoạch hợp tác trong tương lai rồi đi.
Hiện tại đầu ta chưa rơi xuống đất cũng có nghĩa là ngươi đồng ý với kế hoạch của ta rồi.
Ta tự hỏi liệu bây giờ ta có nên trình bày kế hoạch của mình không, hay cứ như vậy mà ra về?"
Nghe người đeo mặt nạ trắng nói vậy, Diệp Hiên nhẹ nhàng gật đầu.
"Được rồi, ta cũng đã nghe ngươi trình bày cái bản kế hoạch vừa dài vừa thối của ngươi hàng ngàn lần rồi.
Ta đồng ý với kế hoạch hợp tác lần này."
Nghe Diệp Hiên nói vậy, người thần bí lập tức biến mất không một dấu vết, như thể hắn ta chỉ là một nhân vật trong tưởng tượng của Diệp Hiên.
Thấy người thần bí đã biến mất, Diệp Hiên ngẩng đầu nhìn trời, vẻ chán nản trên gương mặt hắn thoáng qua như một cơn gió.
"Mọi thứ đúng như trong mô phỏng, lại một lần nữa ta hoàn toàn không thể tìm được nhân quả tuyến kết nối với hắn."
Từ mô phỏng tới hiện thực, Diệp Hiên cố gắng đánh dấu để tìm ra hang ổ của người thần bí này nhưng không thể.
Hắn rất nhanh chóng lấy lại tinh thần, một người một kiếm leo l·ên đ·ỉnh đồi tiếp tục luyện tập.
Từ sau khi chém vỡ hệ thống của mình, thi thoảng Diệp Hiên sẽ lại nhìn thấy một vài hình ảnh từ tương lai.
Hắn biết được, nếu người thần bí đã xuất hiện ở nơi đây cũng có nghĩa là hắn sẽ sống sót trong trận chiến quyết định ấy.
Thế giới giả lập, trụ sở của Hắc Vũ cung.
Lâm Lục Dạ đang xem xét tình báo được gửi về từ khắp nơi trên tiên vực, chợt trái tim của Bạch Hồn được cô đặt như vật trang trí bắt đầu sáng lên.
Nhìn thấy thứ ánh sáng này, Lâm Lục Dạ vội vàng xem xét quả tim.
Một luồng tin tức lập tức được truyền tới.
Nhận được luồng thông tin này, cô nàng biết kế hoạch của Bạch Hồn ngoài thế giới thực đã thành công rồi.
Giờ chỉ cần cô phối hợp gây ra một chút hỗn loạn nữa thôi.
Ví dụ như thiên phú Hắc Ám một lần nữa mất khống chế gây ảnh hưởng tới căn cứ, khiến cho Lâm Bạch không thể làm gì khác ngoài việc tự mình ra tay để ngăn chặn.
Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má cô, đây là lần đầu tiên sau 12000 năm dài dằng dặc Lâm Lục Dạ vui mừng như vậy.
Gạt đi nước mắt.
Lâm Lục Dạ thu lại trái tim của Bạch Hồn, cô lập tức ra lệnh cho Hắc Vũ cung hành động.
Kế hoạch trả thù được chuẩn bị cả vạn năm được kích hoạt.
Và giờ.
Hãy để Tiên Vực này bùng cháy những ngọn lửa cuối cùng, và c·hôn v·ùi tất cả trong bóng tối.
Ngày hôm đó, Tiên Vực loạn rồi.
Chư thiên vạn giới, tất cả những thế giới thuộc về Diệp gia đều bị đột kích.
Những kẻ t·ấn c·ông đeo mặt nạ quạ đen, mặc một bộ đồ bó màu đen, được bao phủ bên ngoài bởi một lớp áo choàng lông vũ.
Đây là trang phục đặc trưng của Hắc Vũ cung, một thế lực thần bí không ai quan tâm.
Nhưng thật không ngờ tổ chức không đáng chú ý này lại mạnh như vậy.
Toàn bộ hệ thống tình báo của Diệp gia gần như bị t·ê l·iệt, hàng tá những tin tức cầu cứu được gửi tới như muốn chen bể cái hòm thư của gia tộc này.
Diệp gia lúc này r·ối l·oạn rồi.
Các đội tiếp viện cứ gửi một nhóm lại một nhóm ra ngoài, nhưng tin tức chiến thắng thì ít mà tin dữ được gửi về càng ngày càng nhiều.
Hơn 9 phần các tu sĩ được gửi đi dẹp loạn đều t·hương v·ong nặng nề khiến một gia tộc truyền thừa của vạn năm cũng phải hoảng loạn.
Những gì mà Diệp gia trải qua trong nửa ngày này còn phong phú hơn cả vạn năm cộng lại.
Nhưng tất cả mới chỉ là bắt đầu.
Diệp giới, đại thiên thế giới tổng bộ của Diệp gia bắt đầu rung chuyển.
Trong nháy mắt hàng vạn điểm đỏ xuất hiện trên bản đồ, không còn nơi nào an toàn cho người của Diệp gia nữa.