Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 126: Nội Chiến(phần cuối)



Chương 125: Nội Chiến(phần cuối)

Trong lúc mơ màng, thân thể của Số 1 giờ đã tiếp cận với Cấm.

Đôi tay ngọc ngà của mỹ nhân nhanh chóng ôm eo của thiên thần bóng tối.

Còn bàn tay của thiên thần bóng tối cũng rất thuần thục kiểm tra hàng hóa của cô nàng người thực vật.

Ở nơi nào đó trên bầu trời, Số 3 đang cầm một chiếc máy quay, ghi chép lại cảnh tượng này, hắn muốn biết biểu cảm của Số 1 sau khi nhìn thấy những cảnh này sẽ như thế nào.

Trong ánh mắt mê ly của thiên thần bóng tối, Cấm đột ngột tặng cho hắn nụ hôn đầu đời khiến những người anh em còn độc thân xung quanh ghen tị không thôi.

Nhưng rất nhanh chóng, họ không còn ghen tị nữa.

Từng viên hạt giống, bào tử thực vật đủ thể loại được thả vào bên trong cổ họng của tên háo sắc.

Cơn đau dữ dội khiến hắn rời khỏi trạng thái mê hoặc.

Ngay sau đó có thể thấy rõ ràng có vật gì đó đang động đậy bên trong cổ họng của thiên thần bóng tối, từng nhánh cây chui ra từ lỗ mũi, cổ họng khiến người nhìn qua mà cảm thấy nghẹt thở.

Tiếp theo đó, phân thân của Lâm Bạch dãy dụa, hắn nhanh chóng dùng tay kéo tất cả những nhánh cây kí sinh ra khỏi thân thể.

Từng nhánh cây cùng với máu thịt được lôi ra nhưng tình huống hỏng bét vẫn chưa kết thúc.

Những nhánh rễ chưa được dọn dẹp sạch, các loại hạt giống vẫn liên tục thông qua máu đi khắp các cơ quan trong thân thể, đâm chồi nảy mầm mặc kệ cho hoàn cảnh có khắc nghiệt như thế nào.

Nhận thấy trong khoảng thời gian ngắn không thể làm sạch những hạt giống kí sinh này, ánh mắt thiên thần bóng tối chăm chú nhìn về phía mỹ nhân trước mặt.

Giờ phân thân của Lâm Bạch đã cẩn thận hơn rồi, hắn không lao lên như những lần trước nữa.

Thay vào đó, hắn dùng thần thức ngự kiếm như một tu tiên giả.

Thanh ma kiếm như sao băng lướt qua bầu trời, dễ dàng đâm xuyên qua thân thể của Cấm.

Khí tức vặn vẹo không thể diễn tả như một loại c·hất đ·ộc nhanh chóng ăn mòn thân thể cô nàng.

Nhưng loại sức mạnh này cũng giống như một loại phân bón, nhanh chóng thôi thúc một vật đang ẩn giấu trong thân thể Cấm nhanh chóng trưởng thành.

Ngay lúc này, bên tai tất cả mọi người trên chiến trường vang lên âm thanh của Bạch Hồn.

"Tất cả mọi người mau tìm chỗ núp, nếu không núp được thì mau sử dụng tất cả các kỹ năng phòng ngự."

Vì Cấm không thể kiểm soát được sức mạnh của mình, Bạch Hồn cũng bó tay trước loại sức mạnh như đến từ một chiều không gian khác này, hắn cũng chỉ đành biến Cấm trở thành một quả bom dùng một lần.

Một cảm giác áp bách chợt xuất hiện trong lòng mọi người, và đầu nguồn của cảm giác kinh khủng ấy lại bắt nguồn từ cô nàng Cấm đang thoi thóp.

Khí tức của một sinh linh cấm kỵ xuất hiện, một luồng khí tức không thể diễn tả lan tràn ra như một cơn lũ màu lục càn quét khắp vũ trụ.

Tất cả tham số trên vũ trụ này đã biến đổi, không gian với những lỗ đen và khí tức hủy diệt đã được thay thế, ngoại trừ vùng không gian ốc đảo của Thạch Bì tộc, tất cả những nơi còn lại đều được lấp đầy bởi vô số các loài thực vật.

Cái vũ trụ sắp hủy diệt đầy tuyệt vọng này giờ bỗng nhiên hóa thành một vườn cây khổng lồ tràn đầy sinh mệnh.

Ở lục địa trung tâm, những mảng lục địa trôi nổi lúc này lại được kết nối bằng vô số những sợi rễ khổng lồ, hoa cỏ bao phủ lên khắp những bãi chiến trường hoang tàn.

Thân thể của Số 1 còn đứng ở đó, nhưng thân thể mới khôi phục của hắn giờ này lại rơi vào trạng thái trọng thương.

Để đối phó với luồng khí tức cấm kỵ ấy, thiên thần bóng tối lại một lần nữa dùng hết sức mình.

Giờ đến việc cử động một ngón tay cũng là điều khó khăn với hắn.



Một đám thực vật kí sinh trong thân thể hắn lúc này đã xuyên phá làn da, từng nhánh cây chui ra từ những khe hở của bộ giáp sống, khiến Số 1 vốn đã rất quái dị nay lại càng trở nên không thể diễn tả hơn nữa.

Đối thủ trước mặt hắn đã dùng một chiêu đồng quy vu tận, những thương tích quá năng trên thân thể nói cho tên phân thân biết hắn đã thua.

Hắn vừa ngẩng đầu lên thì thêm một cây thương với các phù văn phong ấn đã đâm xuyên qua thân thể hắn.

"Không thể nào! Chẳng phải ta vẫn đang t·ra t·ấn linh hồn của ngươi sao?!"

Người vừa đâm xuyên thân thể hắn không phải là Số 5 mới trở lại chiến trường mà lại là thiếu niên Bạo Phong.

"Haha! Việc Số 1 bị t·ra t·ấn thì liên quan gì tới Bạo Phong ta chứ?"

Nói xong thiếu niên găm một cây thương khác vào thân xác của Số 1, hắn cũng tiện thể ném một cây thương mới cho Số 5 từ trên trời rơi xuống.

Có hai người xuất hiện nên hiệu suất phong ấn nhanh hơn hẳn.

Chẳng mấy chốc khắp thân thể Số 1 đã được găm đầy những cây thương hoàng kim.

"Khụ, khụ. Ha ha.

Các ngươi phong ấn ta cũng vô ích mà thôi, chẳng mấy chốc Lâm Bạch sẽ nhận ra sự dị thường của các ngươi.

Ta thực sự rất tò mò, các ngươi sẽ lấy cái gì để giải thích cho sự biến mất của quân đoàn Số 1 đây?"

Nhưng ngay sau đó, một giọng nói kỳ lạ vang lên khiến phân thân của Lâm Bạch giật mình.

"Ngươi không cần lo lắng về vấn đề đó, ta sẽ lo dọn dẹp tất cả mọi thứ, quân đoàn Số 1 vẫn tồn tại, chỉ là b·ị t·hương vong thảm trọng trong cuộc chinh phạt mà thôi.

Giọng nói này lại giống hệt Lâm Bạch, khiến cho tên phân thân còn lầm tưởng bản thể của hắn đã đặt chân đến chiến trường này và chứng kiến tất cả hành động phản trắc của đám phản bội này.

Nhưng ngay sau đó hắn lại giật mình, bởi vì hắn không cảm nhận được sự tồn tại của linh hồn Lâm Bạch tại cái vũ trụ sắp tan vỡ này.

Cái mà hắn cảm nhận được là một luồng khí tức quen thuộc khác, nó giống như linh hồn của người xuyên việt.

Linh hồn của Bạch Hồn đã xuất hiện sau lưng hắn, mười ngón tay đâm vào đầu của Số 1 như thể những sợi rễ cây đâm sâu vào mặt đất.

Ánh mắt đỏ lừ của thiên thần bóng tối dần nhắm lại.

Bạch Hồn đang từ từ chui vào trong thân thể đã tàn tạ của Số 1, hắn muốn dạy cho phân thân của Lâm Bạch một trận nhớ đời, đồng thời thả tự do cho Số 1.

"Mọi thứ kết thúc rồi, đúng chứ?" Số 5 không nhịn được hỏi.

"Có lẽ vậy đi." Bạo Phong bên cạnh không chắc chắn trả lời.

Nhưng một động tĩnh phía sau lưng đã thu hút sự chú ý của hai người.

Trong thân xác của Cấm, có thứ gì đó rất mạnh mẽ đang chui ra.

Thần tính tỏa ra khiến những người chứng kiến phải run sợ...

Cuộc n·ội c·hiến giữa các quân đoàn đã kết thúc.

Cuộc chiến lớn nhất mà quân đoàn do người xuyên việt chế tạo ra thật trớ trêu lại là một cuộc chiến quân ta đánh quân mình.

Trong căn cứ của Lâm gia, Lâm Bạch đang xem báo cáo về cuộc chinh phạt mới nhất được thực hiện với sự phối hợp của cả 4 quân đoàn.

Nhìn cái kết quả chiến báo này lại càng khiến hắn cảm thấy đau đầu hơn.

Không biết tại sao, từ khi một nửa linh hồn của hắn vô tình bị hút vào bên trong thế giới giả lập, đầu óc của hắn ngày càng đau hơn.



Nhưng kỳ lạ là những máy tính trong đầu đều thông báo não bộ hắn vô cùng khỏe mạnh, đến cả thần niệm hắn dùng để quét não bộ mình cũng không tìm ra vấn đề.

Đây chẳng lẽ là di chứng sau khi mất đi một nửa linh hồn sao?

Người xuyên việt không biết được rằng, cây linh hồn bên trong thân thể hắn giờ này gần như đã bị nhấn chìm trong các bọc mủ.

Từ bên trong những bọc mủ ấy, còn có một không gian ý thức khác đang giá·m s·át nhất cử nhất động của hắn.

Đó là một chiều không gian nơi Lâm Bạch thực sự, cũng chính là Lâm gia thiếu chủ đang cư ngụ.

Không gian ý thức này khá đặc biệt khi nó được trang trí giống như căn phòng của các khách sạn 5 sao đắt tiền nhất.

Một thanh niên giống như một phiên bản đẹp trai nhất của Lâm Bạch ở ngoài thế giới thực đang nhâm nhi ly rượu nho đắt tiền.

Hắn thông qua tầm mắt của thân thể ngoài thế giới thực mà biết được kết quả của cuộc viễn chinh lớn nhất từ trước tới nay.

"Một đám phế vật, đánh một trận cũng t·hương v·ong lớn như vậy, không biết có thể đảm nhiệm làm pháo hôi trong trận chiến với Diệp Hiên không nữa.

Thế quái nào mà tên ngu ngốc kia lại dồn nhiều tư nguyên vào đám vô dụng này như vậy."

Tuy nói ngoài miệng như vậy nhưng Lâm Bạch cũng cảm nhận được khoái hoạt khi nắm trong tay quyền lực, trực tiếp chúa tể vận mạng của vô số người.

Nhưng chợt gương mặt hắn lại bắt đầu suy tư.

"Nhiều ngày như vậy rồi mà thứ v·ũ k·hí đó vẫn chưa được xuất xưởng, chẳng lẽ con nhỏ Lục Dạ đó muốn chơi cái trò chơi vương quyền, khống chế toàn bộ Tiên Vực hay sao?

Ta giờ không có nhiều thời gian để con nhỏ đó vui chơi như vậy."

Nghĩ rồi đầu ngón tay của Lâm Bạch bắn ra một tia sáng vặn vẹo ý thức vào trong không gian ý thức của tên người xuyên việt, khiến hắn đột nhiên nảy ra ý tưởng kiểm tra tình hình Lâm Lục Dạ.

Còn tại sao Lâm Bạch không đích thân điều khiển thân thể mình?

A, thân phận của hắn là ai chứ?

Hắn là người thừa kế hợp pháp và duy nhất của Lâm gia, một gia tộc cổ xưa có công với Liên Minh Nhân Loại, có thể nói là một quý tộc trong loài người.

Một người có thân phận cao quý như vậy sao phải tự mình ra tay chứ?

Hắn chỉ việc ngồi một chỗ và đợi đám nô lệ hoàn thành công việc được giao là được.

Còn nô lệ ở đây là ai chứ?

Đương nhiên là tên người xuyên việt xui xẻo nào đó đã nhập vào thân xác của Lâm gia đại thiếu gia.

Cũng chính là cái tên tự gọi mình là Bạch Hồn kia.

Đối với Lâm Bạch, người xuyên việt cũng chỉ đơn giản là một đám người vượt biên trái phép mà thôi, không có gì đáng sợ cả.

Việc để tên người xuyên việt kia sử dụng thân thể hắn đã là một đặc ân mà Lâm Bạch ban cho.

Nhưng nếu tên người xuyên việt kia không làm tốt, Lâm Bạch sẽ tự tay bóp nát linh hồn hắn.

Còn Lâm Bạch có sức mạnh ở đâu mà khẳng định điều đó?

"Keng! Ngày hôm nay kí chủ đã đánh dấu thành công, nhận được Thẻ Can Thiệp Nhận Thức."



Một âm thanh máy móc vang lên trong không gian ý thức này.

Trước mặt Lâm Bạch lúc này là một tấm màn sáng màu xanh lam, thứ đặt ở bên ngoài chỉ có hắn mới có thể chứng kiến.

Đây chính là hệ thống trong truyền thuyết, là kim thủ chỉ của vô số người xuyên việt.

Cũng là hệ thống mà đáng ra người xuyên việt phải nhận được, là thứ giúp hắn quật khởi chứ không phải nghiên cứu khoa học và tu luyện.

Nhưng rất tiếc, ngay từ đầu hệ thống này đã bị nguyên chủ Lâm Bạch nẫng tay trên, trở thành chỗ dựa vững chắc cho cuộc báo thù của Lâm Bạch.

"Lại là Thẻ Can Thiệp Nhận Thức nữa sao?"

Ánh mắt của Lâm Bạch lúc này lộ rõ vẻ ghét bỏ.

Ngay từ lúc đầu khóa lại, hệ thống này cam đoan với hắn sẽ đánh dấu ra những vật phẩm cần thiết nhất giúp cho hắn có thể quật khởi.

Nhưng cứ mười ngày nửa tháng, cái hệ thống này lại cho hắn một tấm Thẻ Can Thiệp Nhận Thức.

Không thể phủ nhận rằng tấm thẻ này dùng rất tốt, dưới sức mạnh của hệ thống, tên người xuyên việt kia vẫn mơ mơ màng màng không biết mình đã bị người lợi dụng từ khi nào.

Nhắc tới món bảo vật này, Lâm Bạch lại nhớ lại vài ngày trước, khi mà sức mạnh hắc ám của Lâm Lục Dạ mất kiểm soát, đó cũng là lúc mà tấm Thẻ Can Thiệp Ý Thức đầu tiên mà hắn sử dụng mất đi tác dụng trong vài phút ngắn ngủi trước khi được thay thế bằng một tấm thẻ mới.

Nghĩ tới đây, tính đa nghi của Lâm Bạch chợt nổi lên.

Có khi nào trong vài phút ngắn ngủi ấy, tên người xuyên việt kia đã nghĩ ra phương án chống đối hắn?

Nhưng gương mặt trầm ngâm của hắn rất nhanh chóng được thay thế bằng một nụ cười nhạt.

Trong vài phút ngắn ngủi ấy thì tên người xuyên việt có thể kịp làm gì chứ?

Với lại bất cứ âm mưu nào khi gặp lực lượng chân chính cũng chỉ là mưa bụi không đáng để ý.

Trên đời này, không ai ngoài chính Lâm Bạch biết được hắn đã đánh dấu được bao nhiêu đồ tốt, thực lực tăng lên mạnh như thế nào.

Mặc kệ tên người xuyên việt có làm trò gì, hắn cũng chỉ là một phàm nhân không thể nào sánh ngang với một người sở hữu hệ thống.

Lâm Bạch tự tin với sức mạnh từ hệ thống, hắn có thể đánh ngang tay được với Diệp Hiên, nhưng hắn không muốn đánh một trận ngang tài ngang sức, hắn muốn nghiền nát đối thủ như nghiền một con sâu kiến để giải nỗi hận trong lòng.

Ở một phương hướng khác, phòng nghỉ nơi cả 4 chỉ huy của các quân đoàn đang gặp mặt nhau.

Bầu không khí lúc này cười cười nói nói vô cùng hòa thuận, không ai có thể nghĩ ra được chỉ vài ngày trước đám người này còn đánh nhau sống c·hết.

Số 1 giờ đang băng bó khắp người, việc đạt đến cấp độ quá cao cũng không tốt, tất cả các loại thuốc chữa thương, các phép thuật hồi phục giờ suy yếu quá nhiều, không thể chữa trị thương thế ngay lập tức như ở cảnh giới thấp nữa.

Ở góc phòng là Lôi Điện đang lắp ghép lại cái thân thể máy móc đã b·ị c·hém thành hàng vạn mảnh của cô.

Bên cạnh đó còn có Nham Long và Số 5 cũng băng bó khắp người và phải ngồi xe lăn.

Hai cánh tay mới mọc ra của Số 5 giờ nhỏ xíu như tay em bé.

Hắn cũng có thể duy trì đôi tay xúc tu của mình, nhưng nếu làm như vậy, chỗ thần tính ít ỏi của hắn sẽ hoàn toàn biến mất, gây ảnh hưởng tới khả năng trưởng thành của hắn trong tương lai.

Số 4 và Bạo Phong có lẽ là kẻ duy nhất còn nguyên vẹn ở nơi đây.

Số 3 khiến cho tất cả mọi người đều nhìn hắn với một ánh mắt đầy khinh bỉ khi dùng cả một đống băng gạc bao trọn cánh tay của mình, mặc dù thương tích duy nhất trên người hắn chỉ là một vết xước da.

Trong lúc mọi người còn đang bàn luận vui vẻ, cánh cửa kim loại được mở ra.

Một cô bé khoảng 5 tuổi bật bật nhảy nhảy tiến vào.

Cô nhóc đáng yêu với đôi mắt màu xanh lục, đôi tai dài của tinh linh và mái tóc trắng được buộc thành hình nơ con bướm.

Mặc trên người một bộ váy áo màu trắng viền lục, được trang trí bởi các chi tiết nhỏ hình hoa lá.

Tên cô là Adplina, cũng chính là Hạt Giống Cấm Kỵ đã mọc ra từ xác c·hết của Cấm.