Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 125: Nội chiến (6).



Chương 124: Nội chiến (6).

Phân thân của Lâm Bạch lại cảm nhận được một cảm giác bị nhằm vào, và thứ nhằm vào hắn là không biết bao nhiêu ngọn núi xung quanh nơi đây.

Nhân lúc hắn còn đang phải chật vật khi đối mặt với Bát Hạp Trấn Thời Không của Lôi Điện.

Nham Long đã nhân cơ hội này dùng thiên phú của hắn chế tạo hàng vạn ngọn núi, bày ra một trong những chiêu thức mạnh nhất của mình.

Thiên thần bóng tối liếc nhìn xung quanh, sau đó nhìn l·ên đ·ỉnh đầu, hắn cười lạnh.

"Ta không hiểu tại sao ngươi lại bày ra cái trò vô nghĩa này, giờ trên cái lục địa này, ai lại không biết bay chứ?

Nghĩ ta sẽ đần độn ở lại mà chịu đánh chắc?"

Nói rồi thiên thần bóng tối vỗ cánh bay lên không trung với đôi cánh rách nát của mình.

Nhưng làm sao có chuyện đơn giản như vậy, những hạt bụi đất, hay bất cứ thứ gì có liên quan tới nguyên tố thổ trên người hắn và cả trong không khí lúc này đang sáng lên.

Một lực hút vô hình níu giữ lấy hắn, khiến cho hắn làm cách nào cũng không thể bay khỏi khu vực này.

Từ trên cao, hắn nhìn thấy khu vực này giống như đã trở thành trung tâm của một trận pháp nào đó.

"C·hết tiệt!"

Một ngọn núi với đủ loại phù văn đang lao tới.

Lực hút của ngọn núi ấy mạnh mẽ đến nỗi khiến thiên thần bóng tối cũng khó mà thoát thân.

Nhưng hạt bụi nguyên tố thổ trên người giống như một bàn tay vô hình lôi kéo hắn va thẳng vào ngọn núi đầu tiên.

Còn chưa kịp thoát khỏi lực hút kỳ lạ này thì ngọn núi thứ 2 đã lao tới, đè vào thân thể tàn tạ của Số 1 đang dãy dụa.

Tiếp theo đó, ngọn núi thứ 3, thứ 4...

Hàng vạn ngọn núi xoay tròn và dung hợp vào cùng một chỗ, áp lực tạo ra không hề thua kém Bát Hạp Trấn Thời Không.

Đây cũng là một chiêu được Bạch Hồn dạy riêng cho Nham Long, Dung Sơn Trận, một loại trận pháp cỡ lớn.

Trận pháp này giống như một loại phong ấn hơn là một trận pháp gây sát thương.

Càng nhiều ngọn núi được sử dụng, sức sát thương và khả năng phong ấn đối thủ của trận pháp này càng mạnh.

Đến khi ngọn núi cuối cùng dung nhập, Dung Sơn Trận cũng kết thúc.

Thứ duy nhất còn lại không phải là một ngọn núi to lớn như thế nào, mà là một cột đá vững chắc cao 30 mét với đủ loại phù văn huyền ảo lúc ẩn lúc hiện.

Nhưng đây chắc chắn không phải là kết thúc.

Khi đột phá tới Thần Tàng cảnh, Số 1 đã sở hữu 5 loại thần thông.

Thần Tàng dạ dày, cắn nuốt khái niệm, tạo ra thần thông pháp thuật từ những khái niệm đã bị cắn nuốt.

Thần Tàng Tim, tạo ra chấn động.

Thần Tàng phổi, thở ra nguyền rủa nhưng đồng thời người sử dụng cũng phải chịu một áp lực tương ứng.

Thần Tàng thận, tăng tốc độ khôi phục năng lượng.

Thần Tàng gan, tăng khả năng khôi phục sinh mệnh.

Tình hình hiện tại của thiên thần bóng tối chỉ có thể nói một chữ thảm.

Cây nham trụ này không chỉ phong ấn hắn mà còn đang hấp thụ sức mạnh của hắn và truyền vào mặt đất bên dưới.



Hiện giờ hắn cảm thấy thân thể này gần như đã sụp đổ, cơn đau truyền tới từ khắp nơi trên cơ thể như muốn xé rách hắn thành hàng ngàn mảnh nhỏ, thân thể bất lực khi bị khóa cứng, đến một đầu ngón tay giờ cũng khó mà cử động.

Tuy thân thể hắn bị khóa cứng nhưng vẫn còn một cơ quan trong cơ thể đang hoạt động.

Thần Tàng tim kích hoạt, mỗi một nhịp tim vang lên, một đợt rung chấn lại xảy ra khiến cả lục địa khổng lồ phải rung chuyển.

Nhịp tim càng ngày càng dồn dập, các vết nứt xuất hiện càng ngày càng nhiều, phân thân của Lâm Bạch cảm nhận được phong ấn đang ngày càng bị nới lỏng, hắn cảm thấy mừng rỡ mà làm chậm đi nhịp tim của mình.

Ngay sau đó, các vết nứt trên trụ đá lập tức tự lành, áp lực của phong ấn một lần nữa đổ ngược lại như muốn ép cho giọt máu cuối cùng chảy khỏi thân thể đã nát bét của Số 1.

Tiếng tim đập một lần nữa vang lên, lần này dồn dập hơn lần trước không biết bao nhiêu lần.

Những vết rách trên trụ đá phong ấn bắt đầu trải rộng, nhưng phong ấn của Dung Sơn trận cũng đâu phải ăn chay.

Tốc độ khôi phục của nham trụ cũng không kém, gần như ngang bằng với tốc độ phá hư.

Việc phải duy trì đối chọi với phong ấn này giống như một cuộc c·hiến t·ranh tiêu hao, với thiên thần bóng tối đang ở thế yếu.

Hắn đang phải duy trì hơn 70000 thiên thần khổng lồ đang chiến đấu ở phương xa, trong lúc bị phong ấn cũng không ngừng bị trận pháp hấp thu năng lượng.

Đã vậy giờ còn phải duy trì đánh lâu dài để thoát khỏi cái phong ấn này nữa.

Nhưng nếu cứ duy trì tình hình này, hắn sẽ cạn sạch năng lượng trước khi phá bỏ phong ấn và rời đi.

Trong khoảnh khắc tuyệt vọng này, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn.

Oanh!

Một tiếng tim đập bất ngờ xuất hiện, nó mạnh hơn bất cứ một nhịp đập nào trước đây, đến cả không gian của vũ trụ sắp hủy diệt này cũng trở nên méo mó vì nó.

Nham trụ đang phong ấn thiên thần bóng tối rách nát như thể sắp sụp đổ đến nơi.

Còn phân thân của Lâm Bạch cảm thấy trái tim của thân thể này sắp nổ tung đến nơi rồi.

May mắn, có một khe nứt đủ lớn xuất hiện.

Miệng của hắn có thể cử động rồi.

Dùng Thần Tàng dạ dày, cắn nuốt khái niệm trấn áp của trụ đá này.

Mất đi khái niệm trấn áp, trận văn được khắc trên trụ đá nhanh chóng ảm đạm.

Không chỉ vậy, lực lượng khiến một khối vật chất bằng hàng vạn ngọn núi cao hàng trăm cây số vò thành một trụ đá cao 30 mét đã biến mất.

Chẳng cần người bị nhốt bên trong phá phong mà ra, trụ đá này tự mình sáng lên và p·hát n·ổ trong tích tắc.

Quả cầu lửa khổng lồ trồi lên như muốn nuốt sống cả lục địa, khiến cho cái nơi vốn không vững chắc này lập tức sụp đổ thành hàng ngàn mảnh vụn trôi nổi trong hư không.

Trong cái ánh lửa chói mắt này, Nham Long cảm nhận được có vật nào đó đang lao về phía hắn.

Hé mắt ra thì hắn chứng kiến một bóng người đang bay thẳng tới.

Một thiên thần chỉ còn lại một bên cánh đang lao tới, gương mặt tuy đã bị nhuộm đen bởi tro bụi nhưng vẫn có thể cảm nhận được sát ý mãnh liệt phát ra từ đôi mắt ấy.

Xoẹt!

Trong nháy mắt, thân thể rắn chắc của Nham Long đã bị thanh ma kiếm đâm xuyên qua người, sức mạnh hủy diệt trên lưỡi kiếm phát ra lập tức đục một lỗ lớn trên người gã to xác.

Thiên thần bóng tối thu kiếm về, một luồng sát khí khủng kh·iếp cùng với sức mạnh hắc ám không thể diễn tả lan tràn trên thân kiếm.

Hắn muốn xử lý Nham Long ngay tại đây.



Ngay lúc thanh kiếm sắp lấy đi đầu của gã to xác, thiên thần bóng tối lại cảm nhận được có một kẻ khác đang tiếp cận.

Bạo Phong từ trên trời giáng xuống, sau lưng cậu thiếu niên là một đôi cánh màu xanh lục như cánh của một thiên thần.

Những cơn gió cuồng bạo phát ra từ đôi cánh ấy không chỉ tăng tốc đáng kể cho cậu thiếu niên này mà còn xé rách một phần của v·ụ n·ổ đang diễn ra.

Một cước kèm theo gió xoáy cuồng bạo đánh vào cánh tay đang cầm kiếm của thiên thần bóng tối, khiến cho lưỡi kiếm chém lệch sang một hướng khác, cứu Nham Long trong tích tắc.

Ngay lúc này phân thân của Lâm Bạch cảm nhận được một cảm giác quen thuộc, giống như cái rễ cây linh hồn của Số 1 bên trong cái không gian ý thức mà hắn đang chiếm lĩnh.

"Số 1? Ngươi cũng phản bội sao?"

Nghe thấy lời này, cậu thiếu niên kia cúi chào một cách lịch sự.

"Đừng hiểu lầm, Lâm Bạch, ta là kẻ được phân ra từ linh hồn của người xuyên việt, ta không phải là công cụ của một thứ kí sinh lên trên linh hồn mình.

Nên chẳng có bất cứ sự phản bội nào ở đây cả, tất cả mọi thứ đi đến cái nước này là do ngươi và cả tên Lâm gia thiếu chủ sau lưng ngươi tự tìm mà thôi."

Nghe thấy những câu nói này, thiên thần bóng tối nổi giận.

"Ta tự tìm sao?

Thân là người xuyên việt, ngươi và cả tên người xuyên việt sau lưng ngươi nữa không chăm chú báo thù cho nguyên chủ để trả sạch nhân quả, đã vậy các ngươi còn nhiều lần lảng tránh trách nhiệm của mình nữa!"

Nhưng đáp lại hắn chỉ có nụ cười đầy khinh miệt từ phía đối diện.

"A, nhân quả sao?

Vậy ngươi giải thích cái gọi là hệ thống đang nắm trong tay tên nguyên chủ Lâm Bạch đó là gì?

Còn chuyện Lâm Bạch đang cố ăn mòn cây linh hồn nữa.

Hắn muốn con ngựa chạy nhưng lại không cho ngựa ăn cỏ? Trên đời làm sao có chuyện ngon ăn như vậy?

Đã vậy nguyên chủ còn muốn chiếm đoạt tất cả những thành tựu mà người xuyên việt đã đạt được nữa, nghĩ hay lắm.

Cái gọi là nhân quả có lẽ đã kết ngay từ lúc Lâm Bạch chiếm lấy hệ thống và bỏ mặc người xuyên việt tự sinh tự diệt đi!"

Người xuyên việt có hệ thống, nhưng rất tiếc là hệ thống đã khóa nhầm túc chủ, khóa vào linh hồn của nguyên chủ Lâm Bạch vẫn chưa tiêu tan.

Không nói nhiều lời nữa, sát khí của cả hai bên đã thăng đến đỉnh điểm.

Thiên thần bóng tối phẫn nộ vung kiếm lao tới, do đã mất quá nhiều năng lượng vào những trận đánh trước, nên cách đánh hiệu quả nhất vào lúc này chính là lao lên cận chiến.

Thiếu niên Bạo Phong nở nụ cười.

"A, đánh với chính bản thân mình đúng là một trải nghiệm không tệ a."

Lưỡi kiếm càng ngày càng tới gần nhưng thiếu niên không sợ hãi mà nở một nụ cười đắc chí.

Gảy nhẹ đầu ngón tay một chút, những sợi tơ trong suốt xuất hiện trong không gian, trói chặt lấy thiên thần bóng tối và cả thanh ma kiếm của hắn.

Bạo Phong khéo léo lui về sau, lưỡi kiếm chỉ cách trán của hắn có 1 cm ngắn ngủi.

"Ây da, ta cũng chịu ngươi luôn ạ, đây là lần thứ 3 ngươi chui vào bẫy vì cái tính nóng nảy của mình rồi đấy."

Nghe thấy lời nói này, phân thân của Lâm Bạch càng trở nên nóng nảy hơn, hắn cố gắng giãy dụa nhưng cũng chẳng khác nào ruồi sa lưới nhện.

Ngay lúc này, vô số các loại v·ũ k·hí được Số 3 ném ra từ trước đồng loạt bay đến theo lời triệu hoán của Số 1.

Thiên thần bóng tối lúc này cảm thấy có gì đó không ổn cho lắm.



Ánh mắt đầy hoảng sợ của hắn nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang cầm trong tay một cây thương vàng do Số 3 chế tạo.

"Ngươi! Ngươi tính làm cái gì chứ?!

Đây chính là cơ thể của ngươi đó!"

Nhưng đáp lại hắn chỉ có một vẻ thản nhiên, Số 1 không lo lắng cho lắm, hắn tin vào tay nghề của Bạch Hồn mới đi du học hơn 12000 năm trở về từ tu tiên giới.

Một thương vừa nhanh vừa chuẩn đâm xuyên qua thân thể thiên thần bóng tối, những phù văn được khắc trên cây thương bắt đầu sáng lên, giống như một loại phong ấn nào đó được kích hoạt.

Tiếp theo đó, lại thêm một cây thương nữa đâm xuyên qua người hắn, sức mạnh phong ấn lại một lần nữa được tăng lên đáng kể.

"C·hết tiệt! Nếu ngươi muốn chơi đến cùng thì đồng quy vu tận thôi!"

Nói rồi trong không gian ý thức của Số 1, phân thân của Lâm Bạch bắt đầu xâm lấn, hắn muốn bóp c·hết linh hồn của Số 1.

Quả nhiên cách này có hiệu quả, thiếu niên Bạo Phong bắt đầu ôm đầu trong đau đớn.

Nhân cơ hội này, thiên thần bóng tối lập tức bỏ chạy, sức chiến đấu của hắn hiện tại không đủ để đánh với bất kỳ ai.

Ở một nơi gần đó, Số 5 cũng đã tỉnh lại, luồng khí tức vặn vẹo phát ra từ thân thể hắn, thần tính ít ỏi còn lại bắt đầu biến đổi.

Từng chiếc xúc tu chui ra từ hai cánh tay đã cụt, những xúc tu đen này đan vào nhau tạo thành hai cánh tay đầy cơ bắp một cách quái dị, chỉ cần nhìn qua từng thớ cơ rắn chắc như thép nguội kia cũng đủ biết lực lượng của hai cánh tay này kinh khủng như thế nào.

Số 5 vươn tay ra, thanh đại kiếm của hắn từ ngàn dặm xa xôi lập tức bay tới.

Mũ giáp sói đã vỡ một nửa kết hợp với gương mặt đẫm máu đầy sẹo, thân thể rắn chắc với hai cánh tay biến dị, khí huyết dư thừa trào ra nhuộm đỏ một vùng trời làm Số 5 lúc này như thần như ma.

Ánh mắt đầy b·ạo l·ực và hủy diệt nhắm thẳng vào thiên thần bóng tối đang bay trên bầu trời.

Một cú bật cực mạnh phá hủy mặt đất phía bên dưới, trong nháy mắt, Số 5 đã xuất hiện ngay bên cạnh thân thể đã tan nát của Số 1.

Thanh đại kiếm vỗ mạnh xuống khiến thiên thần bóng tối rơi xuống đất.

Hắn chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, trong tay hắn lúc này lại xuất hiện một lá bài kỳ lạ.

Gương mặt của tên phân thân lúc này hiện rõ vẻ tiếc của, nhưng hiện tại hắn đã bị dồn vào bước đường cùng, việc giữ lại con bài chưa lật này sẽ chẳng có tác dụng gì ngoài tăng cường sức mạnh cho đám phản loạn cả.

Hắn không hề nghi ngờ gì về khả năng nghiên cứu của người xuyên việt, thậm chí tạo vật của hệ thống rất có thể sẽ khiến đám người này chơi ra nhiều hoa văn hơn nữa.

Cầm tấm thẻ này trên tay, thiên thần bóng tối không hề ngần ngại mà t·ự s·át.

Trái tim hắn nổ tung, thân thể Số 1 gục ngã trong ánh mắt nghi hoặc của đối thủ.

Ngay sau khi hắn c·hết, tấm thẻ cũng nát vụn, hào quang màu trắng bao phủ lấy xác c·hết của vị thiên thần, biến thân thể gần như vỡ nát này trở lại trạng thái đỉnh phong.

Đây là một tấm Thẻ Hồi Sinh, có thể hồi sinh người sở hữu nó trong một khoảng thời gian ngắn, là một con bài chưa lật được chuẩn bị để đối phó với Diệp Hiên.

Thiên thần bóng tối đứng lên một lần nữa, sau khi c·hết một lần, hắn đã học hỏi kinh nghiệm và thông minh hơn.

Giờ hắn sẽ dùng thủ đoạn mạnh nhất để chém g·iết tất cả kẻ địch.

Nhưng không phải chỉ riêng phân thân của Lâm Bạch có át chủ bài, phía đối diện cũng đã chuẩn bị sẵn quân bài tuyệt sát cho trường hợp xấu nhất.

Thiên thần bóng tối sững sờ, có một cô gái kỳ lạ đang đứng trước mặt hắn.

Ngoài làn da xanh xám nhợt nhạt ra thì cô nàng này sở hữu một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, một cái nhăn mày một nụ cười đều có thể dụ dỗ bất cứ người đàn ông nào.

Là phân thân của Lâm Bạch, là một tay ăn chơi đã duyệt qua không biết bao nhiêu mỹ nhân cũng không thể cưỡng lại được trước vẻ đẹp này.

Nếu là Số 1 điều khiển thân thể chắc chắn hắn sẽ không để ý tới sắc đẹp của đối thủ mà lập tức xuống tay tàn nhẫn.

Đáng tiếc, tên phân thân này không phải, hắn vốn là một tên háo sắc.

Cứ như vậy, thiên thần bóng tối hoàn toàn bị mê đảo, từ từ tiến lại gần Cấm, sinh vật thần tính cuối cùng được Số 4 chế tạo.