Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 140: Các ngươi coi thị trấn của ta là điểm phục sinh chắc?



Chương 139: Các ngươi coi thị trấn của ta là điểm phục sinh chắc?

Việc hai vị đạo sư mới cứ như vậy rời đi không hề khiến bất cứ ai trong thị trấn cảm thấy phản cảm cả.

Trái lại bọn họ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Phải biết bọn họ cũng đã thấy nhiều cái hình thức truyền thừa kỳ hoa từ các đạo sư.

Ví dụ như quảng trường nơi mọi người đang đứng chính là truyền thừa của Ma Đạo Sư Tris tạo ra vào khoảng 3000 năm trước.

Nếu để ý kỹ thì quảng trường này giống như một ma pháp trận khổng lồ ghi chép lại hàng triệu phù văn.

Chỉ cần có người chăm chú quan sát những phù văn này, bọn họ đều sẽ nhìn thấy vô số các phù văn đang chuyển động, nhưng đồng thời đầu óc của họ cũng phải chịu một áp lực cực lớn.

Cho đến khi ngừng chăm chú, mạo hiểm giả sẽ phát hiện không biết từ lúc nào mình lại biết thêm một loại phép thuật.

Ở góc bên trái của quảng trường có một góc nơi khói thuốc lúc nào cũng bay lên nghi ngút, đó là nơi mà hội giả kim thuật sĩ nhận được truyền thừa.

Cái lúc hội giả kim thuật sĩ không biết cách chế biến nguyên liệu mới như thế nào, bọn họ sẽ bỏ nguyên liệu mới vào trong vật truyền thừa do đạo sư Nhà Giả Kim để lại.

Đó là một cái boong, thứ nhìn kiểu gì cũng thấy nó dùng để phê pha chứ không phải là một đạo cụ truyền thừa.

Khi nguyên liệu được đốt trong cái boong, làn khói trắng bốc lên, các giả kim thuật sư xung quanh càng hít nhiều khói thì trong đầu họ càng xuất hiện nhiều cách chế tạo ma dược, luyện kim đạo cụ, các luyện kim ma trận,...

Tất cả mọi nguyên liệu khi cho vào trong cái boong này đều có thể cháy, và làn khói tỏa ra chỉ có thể khiến người cảm thấy đau đầu chứ không hề có các c·hất đ·ộc hại.

Bỏ qua cái truyền thừa nhìn có vẻ tệ nạn kia.

Có một căn phòng ở góc phải của quảng trường, một căn phòng nhỏ mà nhìn kiểu gì cũng giống một nhà vệ sinh công cộng.

Nhưng đó lại là nơi mà tiến sĩ Storm để lại truyền thừa của mình, một loại truyền thừa khó đỡ nhất.

Các n·ạn n·hân, à nhầm, các mạo hiểm giả khi bước vào căn phòng này sẽ lập tức bị trói chặt bởi vô số các cánh tay máy.

Ngay khi mạo hiểm giả đã được cố định, một mũi tiêm sẽ đâm thẳng vào tròng mắt của người muốn nhận truyền thừa, ngay sau đó vô số các kiến thức khoa học sẽ được truyền thẳng vào trong não bộ, biến một nông dân thời trung cổ trở thành một nhà khoa học uyên bác ngay lập tức.

Cứ việc yên tâm vì mũi kim vô cùng sắc nhọn, sẽ không để lại bất cứ di chứng nào sau khi nhận được truyền thừa ngoài việc có vài ngàn con người máy nano sẽ kí sinh trong con mắt của mạo hiểm giả.

Cả thị trấn đều đùa với nhau rằng chỉ có người nào mù mới dám nhận truyền thừa của tiến sĩ Storm.

Ngoài mấy truyền thừa khá độc lạ trên, những truyền thừa khác tỏ ra rất bình thường.

Như vết tích cú đấm mà Võ Sư để lại trên bức tường nhà tắm nữ, bia đá truyền thừa mà Đạo Sĩ để lại trong nghĩa địa, quả cầu pha lê mà Chiêm Tinh để lại trong vũ trường ở quán bar,...

Nên nhìn kiểu gì truyền thừa của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ khá độc lạ khi là người bình thường trong một đám kỳ hoa.

"Tuyệt! Hai vị đạo sư vạn tuế!"

"Cuối cùng cũng có một truyền thừa có thể dễ dàng nhận được rồi!"

Đám mạo hiểm giả vui mừng khôn xiết, cả quảng trường lúc này đều ngắm nhìn hai bức tranh đá mà hai vị đạo sư để lại.

"Haha! Ta ngộ ra được một bản công pháp võ học!"

"Ai! Thời gian cảm ngộ của ta quá ngắn chỉ có thể nhận được một kỹ năng bình thường."

"Thật không thể tin nổi, ta chỉ quan sát Vĩnh Dạ quan tưởng đồ mà trong thân thể ta lại xuất hiện một cơ quan biến dị gọi là đan điền."

"Trong thân thể ta đột nhiên xuất hiện một bảo vật gọi là Linh Hồn Bình."

"Khá lắm! Ta xuất hiện thêm một bảng chức nghiệp!"



Hai bức tranh đá của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đương nhiên không phải là hàng bình thường.

Để tạo nên hai bức tranh này, hai người đã lấy pháp tắc làm mực, lấy bản thân làm bút vẽ ra quy tắc truyền thừa của chính bản thân mình.

Các mạo hiểm giả càng quan sát hai bức tranh đá này càng nhiều, họ sẽ càng nhận được nhiều truyền thừa hơn từ Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ.

Số lượng tri thức trong những bức tranh đá này không phải là cố định, chỉ cần là những tri thức mà hai người biết tới đều sẽ được cập nhật đồng bộ trên hai bức tranh này.

Và ngược lại, khi các mạo hiểm giả biết được thêm nhiều tri thức, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ cũng sẽ nhận được tri thức ấy.

Nhìn kiểu gì cũng thấy hành động của hai người giống như đang làm từ thiện.

Nhưng thực tế, hai người bọn họ đang chuẩn bị đường lui cho chính mình.

Nếu như trong tương lai họ gặp phải một đối thủ cực mạnh và bị tiêu diệt, hai người có thể trùng sinh một lần nữa trên thân xác của các nhà mạo hiểm đã ghi nhớ tri thức của hai người.

Ánh nhìn của Bạch Vũ Thần vẫn luôn giá·m s·át thị trấn này kể từ khi Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ xuất hiện.

Nhìn thấy truyền thừa mà hai người để lại cho thị trấn, Bạch Vũ Thần không nhịn được mà chửi bậy.

"Ghế số 1, mấy đứa thuộc hạ của ta, rồi cả hai đứa bay nữa, ai cũng để lại cửa sau trong truyền thừa!

Các ngươi coi thị trấn của ta là điểm phục sinh chắc?"

Bạch Vũ Thần vừa nói xong, một giọng nói lập tức vang lên sau lưng khiến cô giật mình.

"À đúng rồi đấy, chỗ của cô khá an toàn, thoải mái, bầu không khí của đám mạo hiểm giả cũng rất tốt, vì vậy ta mới thường xuyên để lại một hình chiếu của mình ở đó."

Một thanh niên bí ẩn che kín từ đầu đến chân trong bộ đồ đen xuất hiện, một quả cầu pha lê huyền bí luôn tỏa ra hào quang đủ loại màu sắc lơ lửng xung quanh người này.

Hắn đi xuyên qua thời không loạn lưu như thể đi dạo, hình bóng của hắn giống như không hề được cố định, nhìn qua giống như một người bình thường nhưng một vài mảnh vỡ thế giới khi va vào người hắn lập tức biến mất.

"Sếp! Khụ khụ, ghế số 1, hôm nay ngươi tới đây làm gì?"

Chỉ thấy thanh niên nở một nụ cười bí hiểm.

"Không có gì đâu, ta tới chỉ để tự tay giá·m s·át mà thôi, ai mà biết được một người tâm tính không đủ như cô có vì nóng giận quá mức mà tự thân xuống đánh cho hai đứa kia một trận."

Tuy giận về giận nhưng Bạch Vũ Thần cũng chẳng thể làm gì cả, bởi vì ghế số 1 nói đúng.

Bạch Vũ Thần là người xuôi gió xuôi nước nhất trong 12 Chủ Thần của Liên Minh Nhân Loại, cô có thể một tay diệt sạch cả một đám Đại La Kim Tiên, nhưng nếu bàn về tâm tính thì có lẽ cô là người kém nhất trong đám.

Cộng với con đường tấn thăng của Bạch Vũ Thần cũng khá là đặc thù, cô càng dễ bị nhiều cảm xúc chi phối hơn những người khác.

Vì vậy Bạch Vũ Thần tìm một đa vũ trụ bị hủy diệt, muốn biến nơi đây thành một căn cứ bí mật để che giấu bản thể thực sự của mình.

Nếu bàn về những nơi an toàn và bí mật nhất mà Liên Minh Nhân Loại nắm giữ, thị trấn của Bạch Vũ Thần có thể xếp vào TOP 10.

Nhưng căn cứ bí mật kiểu gì mà lại cứ vài ngày là có người ra ra vào vào thế này.

Hôm nay ghế số 1 tới đây vừa là để giá·m s·át, vừa muốn xem truyền thừa hai đứa kia để lại như thế nào.

Dưới quảng trường, có 16 đạo khí tức vô cùng ẩn nấp đang quan sát 2 bức tranh đá do Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ để lại.

Ngày hôm nay tất cả 16 đạo sư đều có mặt ở đây.

Tất cả mọi người đều biết truyền thừa của hai đứa mặt nổi là Kim Cương cấp và Hắc Thiết cấp, nhưng thực tế là Thánh Giả cấp và Vương Giả cấp này không có tác dụng gì với mình.



Cả đám có mặt ở đây chỉ vì tò mò mà thôi, người đều Thần Vương cấp, thậm chí còn có một lãnh đạo cấp cao, loại cao nhất trong Liên Minh Nhân Loại có mặt ở đây.

"Quào, truyền thừa của hai vị này đúng là có hố thật, ai tu luyện ai xui xẻo."

"Hai bức quan tưởng đồ này về độ hố người có thể sánh ngang với tu tiên truyền thừa của đám Tiên Vực ở sát vách."

"Làm như truyền thừa của mấy người các ngươi trong sạch lắm ấy, ai cũng coi kẻ đến sau làm điểm phục sinh cho mình." Một lão Đạo Sĩ dạy các kiến thức tu tiên cho đám mạo hiểm giả phản bác lại luận điệu của đám đồng nghiệp.

Trong số 16 đạo sư này, chỉ có hai vị là Nhà Khảo Cổ và Chiêm Tinh nhìn qua rồi rời đi với một nụ cười nhạt.

Một ngày sau đó, quảng trường của thị trấn không còn đông đúc như trước đó.

Cả đám mạo hiểm giả đều chuẩn bị cho một cuộc mạo hiểm mới.

Bình minh ló rạng, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên người đám mạo hiểm giả với bao lớn bao nhỏ tiến về cánh cổng thời không, lối ra duy nhất của thị trấn này.

Đứng trên nóc của tòa chung cư, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đưa mắt nhìn về phương xa.

"Đạo lữ của ta, ngươi tin rằng đám người đó có thể tìm được đường giúp hai ta rời khỏi thế giới này chứ?"

Lâm Lục Dạ có cái nhìn khá bi quan về việc có thể trở về hay không.

Đối với cô, chuyện này chỉ từ hai người mò kim đáy biển trong vô vọng nay hóa thành hơn vạn người mò kim đáy biển mà thôi.

Tuy cũng là vô vọng nhưng ít nhất cũng không quá tuyệt vọng.

"A, nếu vậy cứ thử xem tài nghệ của đám mạo hiểm giả ở thế giới này như thế nào."

Bạch Hồn có vẻ vẫn khá lạc quan.

Hiện tại tầm mắt, cảm quan của hai người có thể cùng hưởng với đám mạo hiểm giả ở dưới kia.

Giờ này, bất cứ ai từng nhận được truyền thừa của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đều đã trở thành tai mắt của hai người lúc nào không hay.

Nếu hai vị đạo sư mới này muốn chơi thật, bọn họ có thể biến tất cả đám mạo hiểm giả nhận được truyền thừa hóa thành phân thân của mình ngay lập tức.

Bảng thông báo được đặt gần cánh cổng thời không giờ này được vô số mạo hiểm giả vây quanh.

Lâu lắm rồi tấm bảng này mới treo lên nhiệm vụ mới.

Phần lớn các mạo hiểm giả chỉ xem qua nhiệm vụ thôi chứ không ai dám nhận, bởi vì độ khó của các nhiệm vụ được đưa lên đều rất lớn, chỉ có một vài đội mạo hiểm giả lão luyện mới có thể tiếp nhận.

Và đội Tinh Không mạo hiểm giả là một trong số những đội có thực lực ấy.

Đội mạo hiểm giả này gồm 4 thành viên chính.

Hàng trước gồm 1 chiến binh được bọc giáp đầy đủ tên Targon, Hoàng Kim cấp, hắn nhận được đan điền biến dị sau khi quan sát Vĩnh Dạ quan tưởng đồ, và một kỹ năng lá chắn nguyên tố khi quan sát Bạch Hồn Thần Mộc.

Pháp sư Elie cấp độ Hoàng Kim là chủ lực của đội, là một cô gái tóc đỏ hâm mộ Ma Đạo Sư Tris từ nhỏ, nên cách ăn mặc của cô chẳng khác nào một phiên bản trẻ tuổi hơn của Tris.

Cô nhận được thiên phú Hắc Ám Thân Hòa từ chỗ Lâm Lục Dạ, và một kỹ năng Tràm Hồn có thể t·ấn c·ông trực tiếp vào linh hồn kẻ địch.

Xạ thủ Ami, một nữ cung thủ với mái tóc vàng trong bộ giáp da, một mạo hiểm giả Hoàng Kim cấp, nhận được kỹ năng bị động Thợ Săn Hoàn Mỹ, khả năng hư hóa như một bóng ma sau khi quan sát hai bức quan tưởng đồ.

Thành viên cuối cùng là một nữ mục sư Karin, một nữ tu tóc vàng trong bộ lễ phục trắng, cô không hề cảm ngộ được bất cứ thứ gì khi quan sát Vĩnh Dạ quan tưởng đồ, nhưng cô lại học được Thanh Khiết thuật từ Bạch Hồn.

Đây là đội hình chính của Tinh Không đội mạo hiểm, thông thường mỗi lần tổ chức một cuộc mạo hiểm mới, họ cũng thường chiêu mộ một vài thành viên lâm thời đảm nhiệm vai trò chân chạy.

Ngày hôm nay họ chiêu mộ thêm một thành viên mới, Inami, một thanh niên tóc đen che mắt, mặc trên người một bộ áo giáp da nhìn vô cùng rẻ tiền, sau lưng hắn là một ba lô chứa đủ mọi vật dụng cần thiết cho chuyến thám hiểm.

Lều bạt, nồi bát bầu bồn... đủ tất cả mọi thứ.



Lý do tại sao cái tiểu đội mạo hiểm này được Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ chú ý tới cũng là vì Inami.

Nhìn cái kiểu tóc đó là biết có tư chất làm nhân vật chính rồi, nhưng mà nhân vật chính trong thể loại nào thì hai người không nói.

Tên: Inami.

Chức nghiệp: Đạo Tặc (C cấp).

Cấp độ: 64 (Bạch Ngân cấp).

Thiên Phú: Nhanh Tay Lẹ Mắt (B cấp).

Sinh mệnh: 460 (Sức mạnh x 20).

Năng lượng: 280 (Tinh thần x20).

Phòng thủ: 23 (Sức mạnh x1).

Sức mạnh: 23.

Nhanh nhẹn: 35.

Tinh Thần: 14.

Trạng thái:

Bạch Hồn truyền thừa: sở hữu 1 Hư Ảo Thân.

Vĩnh Dạ truyền thừa: kỹ năng Hắc Ám Xuyên Toa.

Vì các mạo hiểm giả trong thị trấn đã nhận được truyền thừa từ hai người, trong thân thể họ có pháp tắc từ hai người, nên về lý thuyết họ được tính như một dạng phân thân.

Nhờ vào đó, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ có thể xem xét được bảng trạng thái của những người này.

Sắc mặt Bạch Hồn nhìn qua bảng trạng thái của Inami không được tốt cho lắm, người suốt ngày nhìn vào một đống nghề nghiệp và thiên phú toàn từ cấp S trở lên như hắn thật không để cái bảng trạng thái này vào trong mắt.

Mặc dù đây mới là chuyện thường ngày như ở huyện.

Lúc này Bạch Hồn cũng cảm thấy hơi sai sai, thế quái nào bên trong bí cảnh thế giới người ta vẫn phân chia cấp độ theo kiểu của Liên Minh Nhân Loại thế này?

Nhưng hắn rất nhanh chóng đã không để ý đến chi tiết nhỏ nhặt này.

Giờ Bạch Hồn đang bận nặn một Hư Ảo Thân của hắn thành hình dáng một cái bảng.

Thấy hành động kỳ lạ của hắn, cô nàng bên cạnh tò mò hỏi.

"Nặn Hư Ảo Thân thành hình dáng cái bảng như thế này, đạo lữ của ta, ngươi lại muốn chế ra một cái hệ thống sao?"

Bạch Hồn gật đầu mỉm cười.

"Đúng vậy, nhân vật chính nếu không có bảo vật nghịch thiên thì cũng cần phải có một cái hệ thống."

Nghe vậy, Lâm Lục Dạ mỉm cười, cô lấy ra một ngôi sao từ Hắc Ám Thế Giới của mình đưa về phía Bạch Hồn, bên trong ngôi sao này là phiên bản suy yếu của thiên phú Bạo Kích.

Tuy đã suy yếu rất nhiều nhưng nếu được trang bị kỹ năng bị động này, mạo hiểm giả cũng giống như sở hữu một thiên phú cấp S.

"Trò này cũng vui đấy, ta cho thêm ít vốn."

Người khác khi không biết làm gì thì họ thường sẽ tung đồng xu để quyết định, nhưng Bạch Hồn khi không biết nên làm gì trong một thế giới mới, hắn sẽ theo đuôi "nhân vật chính".

Nếu thế giới không có nhân vật chính hay thứ gì đó tương tự, Bạch Hồn sẽ tự chế ra một "nhân vật chính" của riêng hắn.