Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 139: Hai vị đạo sư mới.



Chương 138: Hai vị đạo sư mới.

May mà hiện tại thị trấn đã về đêm, còn là vào ngày các mảnh vỡ thế giới đại đổi mới.

Nên chẳng có một mạo hiểm giả nào rảnh rỗi lượn lờ quanh nơi đây.

Nếu như có người chứng kiến dáng vẻ chật vật của hai người khi trở lại thị trấn thì đúng là thật mất mặt.

Hai người thong dong trở lại thị trấn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Vừa đi Lâm Lục Dạ vừa ôm chặt tay phải của Bạch Hồn và tựa đầu vào vai hắn, như một cô bạn gái đang thân mật với bạn trai mình.

"Tim của đạo lữ ta trong lồng ngực ta, haha."

"Ta có nên lấy thêm một trái tim của hắn hay không?"

...

Nếu như cô ta không vừa đi vừa lẩm bẩm từng lời nói đầy quỷ dị thì cảnh tượng này nhìn vẫn rất ngọt ngào.

Nếu có một cô bạn gái đáng sợ như vậy, là người thường có lẽ đã cố chạy càng xa càng tốt.

Nhưng với Bạch Hồn thì hắn cũng không quan tâm, với số Hư Ảo Thân đang càng ngày càng tăng này, mỗi ngày bị g·iết một hai lần cũng không phải vấn đề quá lớn gì.

Nghĩ như vậy Bạch Hồn chợt càng ngày càng cảm thấy mình trở nên quỷ dị rồi.

Không suy nghĩ nhiều nữa, hắn lơ lửng trên không trung dắt theo Lâm Lục Dạ đi tìm kiếm quán trọ của thị trấn.

Vì diện tích rất nhỏ mà mật độ dân số rất cao nên kiến trúc của thị trấn này ngoài vài cái công trình công cộng ra tất cả đều là những ngôi nhà chung cư.

Là một thế giới siêu phàm nên mặc kệ cho những ngôi nhà này có được xây dựng bằng gỗ chăng nữa thì chúng vẫn rất vững chắc.

Phòng nghỉ cho hai người được Ma Đạo Sư Tris đưa ra nằm trên đỉnh của một tòa chung cư.

Nhìn vào kiến trúc của công trình này, Bạch Hồn cũng chẳng biết nên nói gì luôn.

Ngươi hiểu cái cảm giác khi chứng kiến một ngôi nhà gỗ thời trung cổ được xây dựng thành một dạng chung cư cao tới 500 tầng nhìn nó rung động như thế nào chứ?

Với Bạch Hồn thì hắn nhìn vào mà nghi ngờ về chất lượng công trình này, chỉ sợ một giây sau công trình như xếp tháp gỗ này sẽ đổ sụp ngay lập tức.

Với lại nhìn qua thì tòa chung cư này cũng khá bẩn đi, khi mà khắp nơi trên tường đều tràn ngập dấu dày.

Có lẽ do tập tục sơn tường ở thế giới này nó dị như vậy đi, quan tâm làm gì.

Nhưng khi bước vào tòa chung cư, mọi lo lắng của hắn đã tan biến hoàn toàn, khi cả công trình khổng lồ có vô số các phù văn ẩn hiện kết nối.

Trong hành lang chật hẹp của chung cư này thật không ngờ cũng có thang máy.

Nhưng thật kỳ lạ là thang máy này bị mạng nhện bám đầy, bụi bẩn phủ kín như hàng chục năm không có người sử dụng.

Vừa vào trong thang máy, Bạch Hồn vừa nhớ lại những điểm đáng ngờ, đặc biệt là cả đống dấu dày trên tường ấy.

Ngay sau đó hắn hiểu ra một chuyện, nơi đây là một cái thế giới siêu phàm, toàn dân đều là siêu nhân thì mấy ai đi thang máy?



Toàn một đám coi cửa sổ là cửa chính thì phải người nào rảnh rỗi lắm mới dùng cái thang máy giống như hai người.

Vừa đi thang máy vừa suy nghĩ lung tung, hai người đã l·ên đ·ỉnh chung cư từ bao giờ không hay.

Bạch Hồn không nghĩ ra được, tầng trên cùng của chung cư với hàng trăm căn phòng, nhưng tất cả chỉ để dành riêng cho hai người sinh hoạt.

Cả đêm ngày hôm đó, rất nhiều hàng xóm ở tầng dưới muốn ngủ cũng không được, không biết hai người ở tầng trên làm cái trò gì mà xuất hiện nhiều tiếng động lạ như vậy.

Mãi đến khi có quản lý gõ cửa yêu cầu hai người bé tiếng xuống, cả chung cứ mới có thể bình yên mà qua hết đêm nay.

Sáng hôm sau, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đều đang nghiên cứu đủ thứ nguyên vật liệu, các phù văn và đặc tính của chúng.

Cả hai người đã nghiên cứu cả đêm mà không hề ngừng nghỉ, dù sao Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ cũng khó có thể tính là con người.

Đêm qua vì nghiên cứu, nên xảy ra một vài sự cố c·háy n·ổ khiến cho tầng dưới phải phàn nàn.

Hiện tại trên bàn mổ của hai người xuất hiện vô số những vật liệu kỳ lạ đang tỏa ra lực lượng của pháp tắc.

Cả đêm qua hai người làm đủ các thí nghiệm để tìm hiểu cách các pháp tắc phù văn dung nhập vào vật thể như thế nào.

Nhưng sau khi bận rộn cả đêm, tiêu tốn hơn nửa số mẫu vật, thứ duy nhất hai người ghi chép lại là quy luật kết hợp giữa các pháp tắc, một thứ có giá trị nhưng không phải là thứ hai người cần.

Cuối cùng, cả hai quyết định muốn đi gặp Ma Đạo Sư Tris, hy vọng có thể tìm được những tài liệu nghiên cứu về thứ phù văn này.

Khi tới thư viện, một lần nữa Ma Đạo Sư Tris lại mời hai người vào trong phòng của mình, mái tóc đỏ của cô ta vẫn xơ cứng như ngày đầu tiên mọi người gặp mặt.

Mùi hương hồng trà lan tỏa trong không khí, Tris bình tĩnh tiếp đón hai người.

"Vậy hai vị tới vì những tri thức về phù văn sao?

Việc này đối với người trong thị trấn này cũng không phải bí mật gì quá lớn, nhưng thật đáng tiếc, vì hai vị là người ngoài nên chúng ta chỉ có thể tuân theo quy luật đồng giá trao đổi.

Hai vị muốn sử dụng tri thức hay bảo vật nào để đổi lấy những tri thức về phù văn đây?"

Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ lúc này đã rơi vào trầm ngâm, hai người họ đang lật tung kho tàng tri thức trong đầu mình, muốn tìm ra một tri thức phù hợp nhất có thể dùng cho cuộc trao đổi này.

Ma Đạo Sư Tris nhìn hai người đang trầm ngâm, cô ta cười mỉm, một nụ cười mỹ lệ như hoa hồng chớm nở.

"Đương nhiên vẫn còn một cách khác để sở hữu tri thức về phù văn này."

Sự chú ý của hai người lập tức bị hấp dẫn sau lời nói vừa rồi của Tris.

Cô nàng phù thủy nhẹ nhàng nhấp một ngụm hồng trà, sau đó từ từ giải thích.

"Như ta đã nói, ta muốn mời hai vị về làm đạo sư cho các mạo hiểm giả, khi hai vị nhận chức thì mọi tri thức bị phong cấm đều sẽ mở ra tùy ý cho hai vị nghiên cứu.

Hãy cứ yên tâm vì việc trở thành đạo sư trong thị trấn này không phải là một trói buộc, hai vị hoàn toàn có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Như hai người đã biết, hiện tại trong thị trấn này không có bất cứ vị đạo sư nào còn ở lại đây, tất cả chúng ta đều chỉ là hình chiếu mà thôi, thậm chí một vài người đã trở lại thế giới ban đầu của họ."

Nhắc tới thế giới ban đầu, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ liếc nhìn nhau một lát.



Tris nhìn thấy cảnh này lại cười mỉm, cô ta biết nên đưa ra một lý do cuối cùng để thuyết phục hai vị này trở thành đạo sư cho thị trấn.

Thậm chí đến chính bản thân cô cũng rất tò mò, không biết truyền thừa của hai vị có thể sánh ngang với Bạch Vũ Thần sẽ có gì đặc biệt.

"Ta đoán giờ này hai vị rất muốn trở về thế giới cũ đi, nhưng hai vị chẳng lẽ định lần mò loanh quanh hàng tỉ các mảnh vỡ thế giới sao?

Hai vị có lẽ đã biết chuyện một tháng các mảnh vỡ thế giới sẽ xuất hiện một lần đại thay đổi đi, đến lúc đó khí tức, địa hình, đặc điểm của các mảnh vỡ thế giới đều sẽ thay đổi một trời một vực, hai vị có chắc mình có thể tìm kiếm được lối ra chứ?

Chưa kể hạn mức cao nhất khi di chuyển giữa các mảnh vỡ thế giới chỉ có 30 lượt mà thôi, sau khi hết 30 lượt, tấm thẻ bảo hộ do Bạch Vũ Thần đại nhân chúc phúc sẽ tự động dịch chuyển hai vị về lại thị trấn này."

Lúc này Lâm Lục Dạ đưa ra một câu hỏi.

"Chuyện chúng ta trở thành đạo sư của thị trấn này và chuyện chúng ta rời khỏi nơi đây có liên quan gì với nhau?"

Ma Đạo Sư Tris nghe vậy mỉm cười đầy tự tin.

"Sức một người hay hai người đều có hạn, nhưng nếu vận dụng sức mạnh của tập thể đâu?

Hai vị mới đến có lẽ còn chưa biết, các đạo sư chúng ta có một đặc quyền đó chính là ban bố nhiệm vụ, chỉ cần nhiệm vụ được treo lên và thù lao thỏa đáng, các mạo hiểm giả có thể trở thành tai mắt của hai vị.

Nếu hai vị không tin, thì tại sao 16 đạo sư chúng ta có thể an toàn trở về thời không của mình chứ?"

Nghe nói như vậy, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đã hiểu tại sao người dân ở thị trấn này ăn chắc rằng hai người họ sẽ trở thành đạo sư của đám mạo hiểm giả rồi.

Có lẽ việc trở thành đạo sư ở thị trấn này là điều duy nhất, nhưng Bạch Hồn vẫn đưa ra câu hỏi cuối cùng.

"Pháp sư Tris, cô năm lần bảy lượt mời chào hai ta trở thành đạo sư, như vậy, cô có được chỗ tốt gì?"

Tris chỉ đáp lại hai người bằng một nụ cười vô cùng thân thiện.

"Không có gì đâu, chỉ là việc kéo người làm đạo sư sẽ nhận được ban thưởng từ chủ thần của ta mà thôi."

Lúc này Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ cảm thấy có gì đó không ổn, chẳng lẽ hai người đang chuẩn bị gia nhập một công ty đa cấp l·ừa đ·ảo sao?

"Ta dù đã trở về thế giới của mình nhưng trên danh nghĩa, ta vẫn làm việc cho vị kia."

Nói rồi Tris chỉ ngón trỏ của mình lên trời.

Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ nhìn theo hướng cô nàng Ma Đạo Sư chỉ, hai người nhìn lên trần nhà, ánh mắt của họ xuyên thấu qua lớp vật liệu xây dựng, nhìn lên bầu trời của thị trấn.

Sau khi chuyển đổi một vài tầm nhìn, cuối cùng hai người cũng chứng kiến một chiếc lông vũ khổng lồ đang lơ lửng trên bầu trời của thị trấn, nó tỏa ra hào quang thần thánh che chở vùng đất này không bị hủy diệt bởi thời không loạn lưu.

Một chiếc lông vũ cũng đủ để chống lại thời không loạn lưu trong cả ngàn năm, đây là thời không loạn lưu sau khi không biết bao nhiêu cái đa vũ trụ v·a c·hạm vào nhau tạo thành, đủ để biết bản thể của Bạch Vũ Thần mạnh thế nào.

Chuyện Ma Đạo Sư Tris dù đã trở về nhưng vẫn hiệu trung với người này có lẽ là một chuyện đương nhiên.

Việc cô ta đi ôm bắp đùi ai là việc của cô ta, hai người họ không có hứng thú.

Nên hai người đã ký một bản hợp đồng ngắn hạn, rằng hai người sẽ làm đạo sư cho thị trấn mạo hiểm giả này, còn thời hạn thì hai người có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Sau khi ký vào bản hợp đồng bằng chiếc bút lông vũ trắng muốt, lúc này Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ mới cảm nhận được sự tán đồng từ thế giới bé tẹo này.



Giờ đây, hai người không còn bị thị trấn này coi là người ngoài nữa, họ có thể lật xem bất cứ tài liệu nào trong thư viện mà họ muốn, thậm chí cả những tài liệu bí mật nhất.

Còn ngày khai giảng hai người quyết định sẽ tổ chức cùng lúc vào 3 ngày sau.

Trong khi Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đang thoải mái mà lật tung cả đống tài liệu trong thư viện, tìm hiểu vô số tri thức hai người chưa từng biết tới.

Ở bên ngoài cánh cửa, Ma Đạo Sư Tris lại tựa lưng vào cửa, gương mặt cô ta không còn một vẻ thong dong nữa mà là một vẻ mặt hưng phấn tới đỏ bừng.

"Haha, ta sống sót rồi, việc kéo hai vị kia vào tròng đúng là thật kích thích, nỗi sợ khi chỉ c·ần s·ai một ly là ta có thể bị xóa bỏ thật tuyệt vời."

Giờ gương mặt cô giống như vừa bị người đánh thuốc kích thích, dưới chân cô giờ đang chảy ra một vũng nước, không biết do quá sợ hãi nên tè ra quần hay là vì một lý do khác.

Hưng phấn qua đi, Tris lập tức phất tay, vũng nước dưới đất hay tất cả những vết tích trên quần áo của cô giờ đều trở nên sạch sẽ, trừ mái tóc xơ cứng như cả năm chưa gội đầu vẫn còn ở đó.

Hôm nay là một ngày đáng nhớ với Tris, không chỉ vì cô hoàn thành nhiệm vụ mà Bạch Vũ Thần giao cho, mà còn vì cô đã có thể kéo được hai vị sánh ngang với cấp trên của mình xuống nước.

Ba ngày trôi qua nhanh chóng.

Trong ba ngày này Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ không hề rời thư viện nửa bước.

Giờ xung quanh Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ xuất hiện vô số các pháp tắc phù văn vờn quanh, những phù văn này không được lấy ra từ trong đống chiến lợi phẩm mà được cả hai tự tay ngưng tụ ra.

Về mặt sức mạnh, hai người không có quá nhiều thay đổi, nhưng sau khi nắm giữ thủ đoạn mới, sức chiến đấu của cả hai đã mạnh gấp hàng chục lần so với trước đó.

Không những vậy, hai người cũng đã tiện tay soạn ra một giáo án mới để dậy dỗ cho các mạo hiểm giả hiếu học này.

Nhưng mỗi lần nghĩ đến giáo án này, nụ cười của hai người lại ngoác đến mang tai cực kỳ quỷ dị.

Nhìn qua là biết hai đứa này không có ý đồ gì tốt.

Quảng trường chính của thị trấn ngày hôm nay vô cùng náo nhiệt.

Gần như tất cả các mạo hiểm giả đã có mặt ở đây.

Sau khi nghe nói ba ngày sau hai vị đạo sư mới sẽ trực tiếp giảng bài ở quảng trường, rất nhiều mạo hiểm giả đã ngừng lại việc thám hiểm các mảnh vỡ thế giới mà chờ đợi.

Dù sao tất cả các mạo hiểm giả đều mong muốn có được sức mạnh mới giúp tăng khả năng sống sót sau mỗi chuyến thám hiểm.

"Được rồi, mọi người mau tránh ra, hai vị đạo sư mới đến rồi!"

Đám mạo hiểm giả tách sang hai bên, mở đường cho Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đi tới.

Đứng giữa biển người, hai vị đạo sư mới bình tĩnh lấy ra từ trong không gian trữ vật hai bức tranh được vẽ lên trên đá.

Một bức vẽ một gốc cây tỏa ra ánh sáng trắng thần thánh, bức còn lại vẽ một bầu trời đêm đầy sao đang không ngừng chuyển động.

Bạch Hồn vỗ vào bức tranh đá của mình và nói đầy tự hào.

"Trong bức Bạch Hồn Thần Mộc này có chứa truyền thừa của ta, nhìn vào trong đó có thể ngộ ra được gì là tùy vào ngộ tính của mỗi người."

Lâm Lục Dạ bên cạnh cũng cho mọi người xem bức tranh đá của mình.

"Còn đây là bức Vĩnh Dạ quan tưởng đồ, các người cứ việc đứng đó mà quan sát, ta để tất cả truyền thừa của mình ở trong đó."

Hai người giới thiệu xong về hai bức tranh đá của mình, sau đó cả hai cứ như vậy nghênh ngang mà rời khỏi quảng trường.