Những bức tường kim loại bắt đầu nứt ra, để lộ bên trong những thớ cơ bắp xen lẫn với dây cáp điện.
Màu đen xám của kim loại nhanh chóng được thay thế bởi màu đỏ của máu thịt.
Những thứ hỗn hợp giữa máu thịt và kim loại này chui ra từ mọi ngóc ngách, như một con hải quỳ muốn dùng những xúc tu cắn nuốt những sinh vật phù du xấu số.
Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ lúc này trên nhảy dưới tránh, trong tay họ là tấm thẻ trở về thị trấn.
Bình thường khi tấm thẻ này được kích hoạt cũng chỉ tốn khoảng 30 giây, nhưng trong cái khoảng thời gian các mảnh vỡ thế giới đại đổi mới này, thời gian cần kích hoạt đột nhiên tăng lên đến 5 phút.
Để tránh né những xúc tu máu thịt trộn lẫn kim loại, Bạch Hồn thử nghiệm hư hóa bản thân, biến thân thể linh hồn của mình thành một bóng ma vô hình vô chất.
Nhưng ngay sau đó, một cái xúc tu quét qua, đánh cho hắn lăn vài chục vòng, thoát ra khỏi trạng thái vô hình.
Một vết hằn giống như bị roi quất qua xuất hiện trên gương mặt của hắn.
Về phía Lâm Lục Dạ, cô cũng thử hoán đổi với chính cái bóng của mình.
Cô cứ nghĩ mình có thể ngồi yên trong bóng tối, thoải mái ăn dưa nhìn Bạch Hồn bị cả đống xúc tu h·ành h·ung.
Ai mà ngờ được vách tường nơi cái bóng cô đang núp bị nứt ra, một xúc tu trộn lẫn giữa máu thịt và máy móc chui ra hất bay cô ra khỏi bóng tối.
Nhận thấy thủ đoạn chạy trốn của mình là vô ích, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ lúc này đứng tựa lưng vào nhau.
Xung quanh hai người giờ này là vô số các xúc tu và mầm thịt bao quanh, cả mảnh vỡ thế giới này giống như miệng của một con quái vật nhiễu sóng.
"Mọe nó! Thích chơi xúc tu đúng không!"
Hàng tỉ Hư Ảo Thân bên trong Bạch Hồn giờ bắt đầu nảy mầm giống như những gốc cây, hàng tỉ căn rễ cây tỏa ra hào quang thần thánh chui ra từ hư không đối đầu với đám xúc tu.
Sau lưng hắn, pháp tắc, quy tắc, khái niệm của thế giới đang dần trở nên vặn vẹo.
Lâm Lục Dạ cũng giải p·hóng t·inh thần lực của mình, những tia tinh thần lực như những sợi tóc nhỏ nhưng đủ để vặn vẹo pháp tắc của thế giới.
Và chúng sẽ càng trở nên mạnh hơn khi được đan lại cùng một chỗ.
Vô số các búi tóc đen mọc ra nghiền nát những xúc tu đang lao tới.
Khi trận chiến rơi vào trạng thái giằng co cũng là lúc tất cả các bức tường kim loại vỡ tan, để lộ ra bầu trời đen kịt của mảnh vỡ thế giới này.
Từ trên bầu trời ấy, một con mắt đỏ lừ đầy tơ máu được mở ra.
Ngay sau đó là con mắt thứ 2 với tròng mắt giống như được làm từ máy móc, tiếp theo đó là con mắt thứ 3, thứ 4... cho tới khi cả bầu trời được phủ đầy bởi vô số các con mắt.
Giờ Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ mới cảm nhận được một cảm giác bị để mắt tới.
Những xúc tu vừa rồi chỉ là một loại phản ứng giống như cách mà các tế bào của cơ thể đề kháng khi bị vi khuẩn hay virus xâm nhập.
Điều đó cũng có nghĩa là con boss trong mảnh vỡ thế giới này vốn không quan tâm đến sự tồn tại của hai người.
Nhưng hiện tại, nó để ý rồi đấy.
Tên: Không biết.
Cấp độ: 389 (Thần Vương cấp).
Nhìn thấy cấp độ của cái thứ quái quỷ này, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ chỉ muốn chửi bậy.
Rõ ràng mục tiêu ban đầu của hai người là đi càn quét và c·ướp sạch một bí cảnh cấp độ Kim Cương thôi mà, thế quái nào nơi đây lại xuất hiện cả quái vật cấp độ Thần Vương thế này?
Lần này cũng coi như là một lần lọt hố, là một bài học nhớ đời.
Nếu có lần sau thì tốt nhất nên cho người vào thám thính trước, phải chắc chắn đó không phải một cái bí cảnh độc lạ khác thường thì hai người mới dám vào.
Nhưng những ghi chú này phải để dành cho lần sau, hoặc nếu hai người còn lần sau nữa.
Không biết có phải hai người đang có ảo giác hay không, nhưng trong tầm nhìn của hai người, những con mắt khổng lồ kia có vẻ đang càng ngày càng to ra, và đồng thời ánh sáng đỏ nó phát ra cũng càng ngày càng chói mắt.
Một tia sáng đỏ lóe qua, Bạch Hồn lập tức bị đục thủng hơn 10 cái lỗ lớn, thân thể hắn giờ nhìn như một cái giẻ rách.
Lâm Lục Dạ bên cạnh cũng ngã xuống với một nửa đầu bên trái đã biến mất, đồng thời vị trí trái tim của cô cũng bị đục thủng một cái lỗ.
Hai người cứ như vậy mà nằm im như thể hai cái xác c·hết.
Không cảm thấy dị vật xâm nhập kháng cự, những xúc tu cũng dần biến mất, cả một căn cứ khổng lồ lại một lần nữa trở về dáng vẻ vốn có, thậm chí cả vết tích trong trận chiến với người máy hầu gái kia cũng đã biến mất như chưa bao giờ xảy ra.
Tất cả mọi thứ khủng kh·iếp vừa rồi chỉ tựa như một cơn ác mộng, hoặc là ảo giác mà hai kẻ lạc đường đã tưởng tượng ra trong tuyệt vọng.
Một luồng hào quang nhu hòa đầy hi vọng tỏa ra từ tấm thẻ mà hai người đang nắm trên tay, dịch chuyển hai "cái xác" về thị trấn ban đầu.
Ngay sau khi hai người biến mất, căn cứ này lại thay đổi một lần nữa.
Cả căn cứ khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ lại vô số lần, nhỏ tới kích thước của một người bình thường mới dừng lại.
Sau khi lớp vỏ kim loại này biến mất, một vị tiến sĩ già mặc áo blouse trắng xuất hiện, hơn một nửa thân thể của ông ta được thay thế bằng những chi tiết máy móc.
Nếu có người dân của thị trấn mạo hiểm giả ở nơi đây, bọn họ chắc chắn sẽ rất bất ngờ khi chứng kiến gương mặt này.
Người này là một trong những đạo sư của thị trấn, là Nhà Khoa Học từng được mọi người nhắc tới, tiến sĩ Storm.
Ánh mắt của ông ta lúc này tràn đầy vẻ sợ hãi nhìn về phương hướng hai người kia biến mất, mồ hôi hột lăn dài trên gương mặt già.
"Hù c·hết ta a, cuối cùng hai vị kia cũng rời đi."
Ông ta thở dài như thể vừa thoát khỏi cái bóng của tử thần.
Nhưng tiếp đó, một giọng nữ xuất hiện từ phía sau khiến lão lạnh cả sống lưng.
"Storm, ngươi không nhớ rõ những gì mà ta đã nhắc nhở ngươi hay sao?
Ta nói là không cần lưu tình, cứ việc ra tay càng nặng càng tốt!
Hai đứa nó sống dai như gián ấy, g·iết vài chục lần thậm chí là vài triệu lần ngươi cũng không thể bóp c·hết chúng nó được!"
Gương mặt của tiến sĩ Storm nhăn lại đầy khổ sở.
"Chủ thần của tôi ơi, ngài ngang vai ngang vế nên mới không sợ hai vị kia.
Nhưng ta chỉ là một con tôm nhỏ, chỉ sợ bị hai vị kia vượt qua thời gian tuyến thanh lý ta lúc nào không hay."
Vô số những chiếc lông vũ trắng muốt rơi xuống như mưa, thánh quang ấm áp tràn đầy không gian, cho người ta một cảm giác trang nghiêm thần thánh như thiên thần hạ phàm.
Storm quay đầu lại nhìn, phía sau lưng lão ta là một thực thể thần thánh.
Gương mặt thực thể này từ sống mũi trở xuống đến cổ còn có hình người, chỉ cần nhìn qua miệng mũi cũng có thể đoán ra được đây là một giai nhân tuyệt sắc.
Nhưng có lẽ đó là phần giống người duy nhất ở thực thể này.
Từ sống mũi trở lên, phần còn lại của gương mặt "cô ta" bị che phủ hoàn toàn bởi vô số những đôi cánh trắng muốt xếp so le với nhau.
Từ phần cổ thực thể này trở xuống cũng vậy, vô số các cặp cánh chim trắng muốt bao phủ hoàn toàn thân thể.
Lơ lửng trên đầu thực thể này là một vòng hào quang đang tỏa ra ánh sáng thần thánh.
Sau lưng cô ta là một đôi cánh khổng lồ hoặc một thứ tương tự cánh chim nhưng kéo dài tới vô tận, lúc ẩn lúc hiện giống như một ảo ảnh khổng lồ.
Chiếc ngai vàng được thực thể này ngồi lên được chạm khắc vô cùng tinh xảo.
Khi cô nàng này nghiêng đầu, để lộ hoa văn "VIII" được điêu khắc tỉ mỉ.
Liên Minh Nhân Loại, 12 chủ thần.
Ghế số 8: Bạch Vũ Thần.
Bạch Vũ Thần nghiến răng nghiến lợi, giọng đầy căm tức chất vấn thuộc hạ của mình.
"Storm, ta rõ ràng đã nhắc nhở ngươi dịch chuyển hai đứa nó xuống đáy ruột già của ngươi, vậy mà ngươi chỉ dịch chuyển hai đứa nó đến ruột non của ngươi là sao?"
Nghe cấp trên của mình nói vậy, gương mặt già của lão tiến sĩ càng nhăn nhó hơn nữa.
Không biết cấp trên của mình có thù oán gì với hai vị đồng nghiệp mà muốn hố người ta như vậy.
Lão nghĩ đến cảnh có hai vị kia đột nhập vào trong vị trí đó của lão, vừa tuổi già khó giữ được khí tiết, vừa phải nơm nớp lo sợ không biết bị xóa bỏ khỏi dòng thời gian lúc nào không hay.
Nhìn thuộc hạ của mình nhăn nhó như vậy, Bạch Vũ Thần cũng bắt đầu nguôi giận.
Cô nghĩ lại thì mình cũng đã đặt quá nhiều hy vọng vào thuộc hạ.
Nhưng ngay sau đó, trong lòng Bạch Vũ Thần lại nổi lên những hồi ức không được tốt cho lắm.
Hồi nhỏ cô bị một tên tinh linh đẹp trai cả người phát sáng như bóng đèn đi qua lấy mất cây kẹo mút của cô rồi ăn nó.
Hắn vừa ăn vừa dùng một tay ngăn cản không cho cô dành lại kẹo mút của mình, vừa trêu chọc cô khiến cô trơ mắt nhìn chiếc kẹo mút bị ăn xong lau sạch trong vô vọng.
Khi lớn lên, trong học viện quý tộc, cô luôn bị ngáng chân bởi một cô gái tóc đen.
Một hai lần thì có lẽ đó chỉ là t·ai n·ạn, nhưng nếu lần nào gặp mà cô cũng ngã cái chó ăn đất thì chắc chắn có người cố ý.
Càng nghĩ càng cay cú, thậm chí cô hiện tại rất xúc động, muốn rời khỏi chỗ ngồi xuống dạy dỗ cho quá khứ của hai đứa nó biết thế nào là lễ độ.
Nhưng suy nghĩ ấy của cô nhanh chóng bị dập tắt khi hai cánh tay xuất hiện sau lưng cô, ghìm chặt cô trên ghế của mình.
Một cánh tay như được ngưng tụ từ hắc ám thuần khiết thon gọn rõ ràng là của nữ, còn bàn tay mờ ảo kia rõ ràng là của đàn ông, một vài sợi rễ trắng còn mọc ra từ bàn tay ấy.
Nhưng ngay sau đó, hai cánh tay chợt biến mất như thể chưa từng tồn tại.
Bạch Vũ Thần bình tĩnh lại, nhưng chỉ vài giây sau cô ta chợt cười to như một nhân vật phản diện.
"Kiệt kiệt kiệt, được thôi, đại thế không thể đổi nhưng tiểu thế có thể sửa."
"Hai ngươi nghĩ đánh nhau với ghế số 10 rồi giả c·hết, dụ cho Lâm Bạch thoát ra ngoài đánh nhau với kẻ thù một mất một còn, sau đó hai ngươi ra sau màn ngồi ăn dưa xem chó cắn chó."
"Kịch bản đấy rất đẹp nhưng ta không thích!"
"Ta muốn nhìn 3 ghế cuối các ngươi đánh nhau cái ngươi c·hết ta sống, cuối cùng Lâm Bạch nhảy ra đánh cho cả đám một trận hơn. Kiệt kiệt kiệt!"
Tiến sĩ Storm nhìn cấp trên của mình mà chẳng biết nên nói gì.
Hình tượng Bạch Vũ Thần dù có hơi dị nhưng nhìn kiểu gì cũng là hình tượng của người bên chính đạo.
Nhưng hôm nay, nàng lại cười như một nhân vật phản diện, cười làm người ta khó mà tin nổi một giọng nữ có thể phát ra tiếng cười dị như vậy.
Lão muốn chửi bậy lắm, nhưng lão là người nhà của Bạch Vũ Thần, ai lại đi chửi thần linh nhà mình bao giờ.
Trong cảm nhận của lão, đám chủ thần trong Liên Minh Nhân Loại đúng là một đám chuyên đào hố chôn nhau, hố nhau từ quá khứ tới tương lai.
Quay trở lại với Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ.
Ánh sáng trước cánh cổng thời không lóe lên, ngay sau đó hai "xác c·hết" được dịch chuyển về chỗ cũ.
Thân thể rách tung tóe của Bạch Hồn nhanh chóng khôi phục, từng sợi rễ chui ra đan vào nhau, bổ tu lại từng lỗ hổng trên thân thể.
Rất nhanh chóng, Bạch Hồn đã ngồi dậy.
"Ai nha, thật không nghĩ lần thám hiểm này ta lại mất một cái mạng, may mà ta còn hơn 64 nghìn tỷ cái mạng nữa."
Với Bạch Hồn, thân thể hắn dùng để xuất hiện trước mặt người đời tuy là tổng hợp của vô số linh hồn nhưng chưa bao giờ là linh hồn thực sự của hắn, và những gì người khác có thể thấy vĩnh viễn chỉ là một trong hàng nghìn tỉ Hư Ảo Thân của hắn mà thôi.
Còn Bạch Hồn và số Hư Ảo Thân còn lại ngay từ đầu đã lẩn trốn trong không gian ý thức.
Hắn có thể không mạnh nhưng khả năng bảo mệnh của hắn lại cực mạnh.
Giờ muốn chém c·hết Bạch Hồn không thể cân nhắc xem một đao có thể chém đi của hắn bao nhiêu máu, mà là phải g·iết c·hết hắn bao nhiêu lần.
Bất cứ ai phải đối phó với Bạch Hồn cũng sẽ cảm thấy vô cùng ác tâm khi phải g·iết một đối thủ vài ngàn tỉ lần mới có thể thực sự g·iết c·hết hắn, mặc cho kẻ đó có sức sát thương cao thế nào chăng nữa.
Bên cạnh hắn, thân thể của Lâm Lục Dạ bắt đầu vùng dậy như một xác sống.
Một vài mầm thịt bắt đầu mọc ra từ vị trí các v·ết t·hương, nơi khôi phục nhanh nhất hiện tại là phần đầu của cô nàng.
Bạch Hồn ở bên cạnh thấy vậy cũng giúp một tay, số kỹ năng hắn có thể sử dụng nhiều không thể đong đếm, biết một vài kỹ năng khôi phục cho đồng đội cũng rất bình thường.
"Phù! Sống lại rồi!"
Đây là câu nói đầu tiên sau khi khôi phục của cô nàng.
Về khả năng bảo mệnh của Lâm Lục Dạ cũng không kém, nhất là khi cô từ bỏ việc làm người và tự biến mình thành một đoạn dữ liệu sống.
Nếu thân thể này b·ị đ·ánh thành tro bụi và không thể tái sinh, Lâm Lục Dạ sẽ ngay lập tức trở lại bên trong Bia Đá Giác Tỉnh, ngụy trang thành một nghề nghiệp cấp SSS.
Sau này chỉ cần cô chọn trúng một người trong nghi lễ thức tỉnh, cô nàng sẽ một lần nữa trùng sinh.
Hiện tại mái tóc bên trái của Lâm Lục Dạ còn chưa kịp hồi phục lại, còn tóc ở nửa bên phải của cô vẫn dài suôn mượt.
Giờ nhìn Lâm Lục Dạ kiểu gì cũng giống như một cô nàng với tính cách nổi loạn.
Đầu đã khôi phục rồi, nhưng Lâm Lục Dạ vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó, cô nhìn xuống thì phát hiện lồng ngực mình bị đục một lỗ, v·ết t·hương còn đang trong giai đoạn khôi phục.
Quá trình này có thể tăng tốc nếu trong lồng ngực cô có một trái tim để thay thế.
Lâm Lục Dạ biết vậy nên lấy ra một vật được cô cất giấu trong không gian trữ vật của mình.
Một trái tim trong suốt như pha lê nằm gọn trong tay cô, trái tim này là thứ mấy tháng trước cô móc ra từ trong lồng ngực của Bạch Hồn.
Sau khi đặt trái tim vào bên trong, tốc độ khôi phục của cô nhanh hơn hẳn, chỉ vài giây lỗ thủng trước ngực đã hoàn toàn khép lại.