Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 137: Chạy.



Chương 136: Chạy.

Thành phố bị bỏ hoang đã trở lại dáng vẻ vốn có của nó.

Thê lương, đổ nát và quan trọng nhất là tĩnh lặng.

Trên nóc của tòa nhà cũ kỹ, Bạch Hồn đang kiểm tra lại những thu hoạch của mình khi đặt chân tới mảnh vỡ thế giới này.

Chỗ tài liệu quái vật do chỉ là Hoàng Kim cấp nên bị hắn ném tùy ý sang một bên chất cao giống như một đống rác.

Còn những phù văn rơi ra từ đám quái vật được hắn nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Mỗi phù văn đều được cất giữ một cách cẩn thận bên trong những chiếc bình thủy tinh được khắc họa đủ thứ trận pháp phong ấn đặc biệt.

Bạch Hồn buộc phải cẩn thận như vậy bởi vì nếu đặt các phù văn này lại gần nhau trong một khoảng thời gian dài, chúng sẽ tự động dung hợp với nhau.

Lúc này nếu có tác động từ bên ngoài muốn tách hai phù văn đang dung hợp ra, kết quả duy nhất sẽ chỉ là cả hai phù văn đều bị hủy diệt và tan biến không một giấu vết.

Lâm Lục Dạ sau một hồi lục lọi khắp thành phố cũng đã trở về với hai tay trống trơn.

Không phải cô không thu thập được bất cứ thứ gì, vì tất cả những tài liệu cô thu thập được giờ đều được cất giữ kỹ càng bên trong Hắc Ám Thế Giới.

Nhìn việc Bạch Hồn mân mê mấy cái thứ bình bình lọ lọ này làm cô cảm thấy khá hứng thú.

"Đây có lẽ là thứ tốt nhất chúng ta có được trong lần thám hiểm này.”

Bạch Hồn ngẩng đầu lên nhìn cô, gương mặt của hắn tràn đầy vẻ hưng phấn.

Lâm Lục Dạ nhìn vào cũng có thể nhìn ra những phù văn được Bạch Hồn cầm trên tay là một loại pháp tắc cô đặc có thể động chạm vào được.

Phải biết ở mấy cái tu tiên giới, huyền huyễn thế giới hay mấy thế giới tương tự, không biết có bao nhiêu tu sĩ ngồi mài đít trên bồ đoàn với cái hi vọng mong manh có thể ngộ ra pháp tắc.

Hắn đưa cho cô một mảnh phù văn pháp tắc, một thứ ký tự kỳ lạ được bọc trong lớp khói đen.

Khi Lâm Lục Dạ muốn chạm vào, giống như có một lực đẩy ngăn cản cô chạm vào thứ phù văn kỳ lạ này, nhưng đồng thời, thứ lực đẩy ấy cũng làm cho phù văn lơ lửng trong lòng bàn tay cô.

"Đúng là kỳ diệu thật, cái thứ phù văn đang trình bày lại là một phần hắc ám pháp tắc của thế giới nơi hai ta đang đứng."

Khi chạm vào thứ phù văn này, Lâm Lục Dạ cảm thấy chỉ cần sở hữu lực lượng đủ mạnh, một người bình thường cũng có thể chạm vào pháp tắc, cảm ngộ pháp tắc sau đó là điều khiển pháp tắc.

Nhưng rất có thể trước khi trở thành một cường giả, kẻ dám đụng chạm vào pháp tắc có thể bị pháp tắc ăn mòn trước khi có thể dung hợp pháp tắc.

Lâm Lục Dạ không hề ngần ngại mà bóp nát lớp màng ngăn cản, cô chạm vào pháp tắc và cảm nhận pháp tắc của thế giới này.

Cảm thấy có vật thể chạm vào mình, hắc ám pháp tắc cuốn chặt lấy bàn tay Lâm Lục Dạ, giống như chúng đang cố gắng tìm kiếm một khe hở trên bàn tay cô mà cố gắng chui vào.

Đáng tiếc, bàn tay Lâm Lục Dạ giống như có một trường lực vô hình ngăn cản không cho thứ pháp tắc ngoại lai có thể xâm nhập.

Sau khi đùa nghịch một lát với thứ pháp tắc kỳ lạ này, Lâm Lục Dạ không ngần ngại ném nó xuống đất, mặc kệ cho thứ pháp tắc ấy có đang dung hợp với một cục đá bên đường.

Là người cẩn thận, cả Lâm Lục Dạ và Bạch Hồn đều không tin vào chuyện có bánh từ trên trời rơi xuống, nếu muốn ăn bánh thì bọn họ sẽ tự làm chứ không phải bụng đói ăn quàng.

Ai mà biết được bên trong thứ pháp tắc kỳ diệu này ẩn chứa mối nguy hiểm nào, cả hai người đều từng nắm giữ pháp tắc, thậm chí cả sức mạnh bản nguyên, giờ hai người chỉ cần tu luyện lại một lần nữa là hoàn toàn có thể khôi phục thực lực.

Việc hấp thu thứ pháp tắc hoang dại này hoàn toàn là dư thừa đối với họ.

Tuy vậy, Bạch Hồn vẫn khó mà chấp nhận hành động phí phạm của Lâm Lục Dạ khi sử dụng các mẫu vật.

"Ai ai! Đừng phí phạm như thế chứ, đây là những mẫu vật chúng ta cần phải nghiên cứu đấy."

Bạch Hồn vội vàng thu nhặt lại cục đá đang hóa thành màu đen sau khi hấp thu hắc ám pháp tắc.



Hắn nhanh chóng dọn dẹp tất cả các thu hoạch của mình, tất cả mẫu vật đều được để vào trong Hắc Ám Thế Giới của Lâm Lục Dạ, dù sao thế giới của cô nàng vô cùng lớn và đang không ngừng mở rộng.

Lần này không có thời không loạn lưu nào dí sau lưng cả, hai người vừa cười vừa nói rồi tiến vào trong cánh cổng thời không được đặt ở chính giữa thành phố.

Khung cảnh lại một lần nữa thay đổi, Bạch Hồn và Lâm Lục dạ ngước đầu lên nhìn trời.

Chẳng còn bầu trời nào ở đó cả, chỉ có những miếng kim loại và đèn neon rực sáng.

Giống như hai người đã vô tình đi vào bên trong một nhà máy khổng lồ, với phần trần nhà có vô số các ống dẫn, những đường ray với những khoang kim loại đang liên tục vận chuyển.

Thật khó tin với quy mô của thành phố kim loại này, khi mà khoảng cách từ nơi hai người đang đứng đến chỗ thấp nhất của "trần nhà" cách nhau hàng chục cây số.

Có thể thấy trình độ khoa học kỹ thuật ở mảnh vỡ thế giới này là cực cao, đáng lẽ ra gặp phải một mảnh vỡ thế giới như này sẽ khiến hai người cảm thấy hưng phấn.

Nhưng nơi đây có gì đó rất kỳ quái.

Ngay khi hai người xuất hiện tại khu vực này, họ cảm nhận được vô số ánh mắt đã khóa chặt nơi đây, chính xác là các thiết bị theo dõi với số lượng khó mà đong đếm.

Một cảm giác đè nén xuất hiện như muốn nghiền nát hai người ra thành cặn bã.

Khí tức nguy hiểm đang tiếp cận hai người.

Ánh đỏ của đèn báo động lúc này nhuộm đỏ cả bầu không khí.

Tiếp theo đó là một giọng nữ máy móc vang vọng khắp nơi.

"Cảnh báo! Cảnh báo! Khu vực số 504C34A xuất hiện kẻ xâm nhập."

"Xác nhận cấp độ nguy hiểm."

"Đã xác nhận cấp độ nguy hiểm."

"Hai dạng sống chưa biết có mức phản ứng năng lượng một cấp 7 và một cấp 9."

"Đã phái ra người bảo hộ V12.1 tiếp cận mục tiêu."

Mặt sàn kim loại cách hai người chỉ 50 mét bắt đầu tách ra làm đôi, để lộ ra vị trí một thang máy ẩn.

Từ thang máy ấy, "người bảo hộ" được nhắc đến trong thông báo đã xuất hiện.

Đây là một cô nàng người máy cao gầy, làn da xám trắng với những chi tiết khớp nối và các mạch điện lúc ẩn lúc hiện, dáng người đầy đặn mặc trên mình một bộ đồ nữ hầu với váy cao quá đầu gối.

Gương mặt lạnh lùng vô cảm với một bên mắt trái được bịt lại, mái tóc đen cắt ngắn và... một đôi tai mèo?

Nhìn qua "người bảo hộ" của mảnh vỡ thế giới này có vẻ rất xinh đẹp, nhưng ngay sau khi nhìn thấy cánh tay phải của cô ta, chắc chẳng có ai có thể khinh thường người máy này.

Tử khủy tay phải trở xuống là một mớ hỗn độn với vô số các mầm thịt được trộn lẫn với những thiết bị điện tử tiên tiến.

Một lưỡi đao dài mọc ra từ mớ hổ lốn ấy, phần sàn kim loại lỡ chạm phải lưỡi đao lập tức bị hóa khí.

Nhiệt độ đang tăng lên nhanh chóng như muốn nung chảy mọi thứ xung quanh nơi đây.

Người bảo hộ V12.1.

Cấp độ: 246 (Thánh Giả cấp)

Lâm Lục Dạ nhìn chằm chằm vào người máy trước mặt, mồ hôi trên mặt cô bắt đầu tuôn ra không biết vì nóng nực hay là do lo lắng.



"Phiền phức rồi đây, xem ra mảnh vỡ thế giới này mạnh hơi phi lý."

Bạch Hồn bên cạnh cũng gật đầu.

"Quả nhiên là ngày mà các mảnh vỡ thế giới đại biến đổi có khác, không có bất cứ một quy luật thông thường nào là chính xác.

Mảnh vỡ thế giới đầu tiên chúng ta đạt tới đáng lẽ phải tràn ngập đám quái vật Hắc Thiết nhưng hai ta lại gặp phải một con quái vật Hoàng Kim cấp.

Đến mảnh vỡ thứ hai thì chúng ta phải đối đầu với hàng ngàn con quái vật Hoàng Kim cấp, độ khó lập tức tăng lên đến hàng ngàn lần.

Nhưng không nghĩ đến mảnh vỡ thế giới thứ 3 lại chơi lớn như vậy.

Một quái vật dùng để canh cổng cũng có thực lực cấp độ Thánh Giả, có lẽ hai ta nên bắt đầu nghĩ cách làm sao để trở về rồi."

Nghe Bạch Hồn nói vậy, Lâm Lục Dạ cũng gật đầu đồng ý, nhưng thay vì chuẩn bị chạy trốn, cô nàng lại giương cung cài tên, tư thế hiên ngang sẵn sàng chiến đấu.

"Ta biết hai ta phải dừng lại ở nơi này, nhưng trước khi đi, ta muốn tìm về một chút lợi tức."

Lâm Lục Dạ lập tức giương cung cài tên nhắm thẳng về phía trước.

Nhưng tay cô thậm chí còn chưa kịp kéo dây cung thì có thứ gì đó lướt qua chặt đứt hai cánh tay của cô.

Lâm Lục Dạ phản xạ nhanh chóng, cô né sang một bên để lại hai cánh tay gãy còn đang co giật.

Hầu gái kia đã xuất hiện ngay tại nơi cô vừa đứng, lưỡi đao để lại một vết cắt kéo dài trên sàn kim loại.

"Phát hiện thông số sai lầm."

"Mục tiêu có mức phản ứng năng lượng cấp 9, phản xạ cấp 7, tổng hợp sức chiến đấu vì cấp 8."

Giọng nói máy móc vang lên từ người máy hầu gái kia khiến Lâm Lục Dạ cảm thấy khá là nóng người.

Một phần vì nhiệt độ mà lưỡi đao kia truyền lại khiến máu trong cô thể cô đã sôi trên 100 độ, một phần là vì câu nói vừa rồi giống như đã chọc giận cô.

Nhìn qua có vẻ hai bên chênh lệch rất lớn nhưng Lâm Lục Dạ chưa tung hết sức đâu.

Ánh mắt cô nàng nhìn về con người máy dần trở nên nguy hiểm.

Ở một cái nơi tràn ngập bóng tối như mảnh vỡ thế giới này, nơi đây chính là sân nhà của cô.

Hầu gái người máy kia chỉ đứng yên tại chỗ, nhưng khi nó vung cánh tay phải lên, lưỡi đao trên tay bỗng dưng được bắn ra và kéo dài hàng cây số, đâm xuyên qua không gian, qua cả những bức tường kim loại khổng lồ.

Nó hướng thẳng về phía Lâm Lục Dạ nhìn qua còn chưa kịp đứng vững.

Tất cả những nơi lưỡi đao nóng rực ấy chạm vào đều bị nung chảy, ánh sáng của kim loại bị nung đỏ khiến cho hành lang khổng lồ tăm tối này giờ rực sáng như ban ngày.

Nhưng Lâm Lục Dạ đã biến mất ngay sau đó như thể chưa hề có ai từng đứng ở nơi đó.

Việc này kiến bộ xử lý của người máy giống như không kịp xử lý, nó hơi nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc.

Chợt từ hư không bỗng dưng xuất hiện cô số những rễ cây màu trắng từ bốn phương tám hướng bao vây người máy hầu gái này.

"Đừng quên còn có ta ở nơi đây chứ."

Bạch Hồn vừa nhắc nhở kẻ địch một câu rồi hắn tan biến giữa không trung như một bóng ma.

Đám rễ cây linh hoạt như những xúc tu một nửa đánh về phía tứ chi của người máy, nhằm hạn chế lại hành động của nó, một phần lao lên giống như những mũi thương, muốn biến hầu gái người máy này thành cái tổ ong kim loại.

Nhưng không hổ là một v·ũ k·hí cấp độ Thánh Giả, những rễ cây trắng của Bạch Hồn còn chưa kịp chạm vào bộ váy hầu gái đã bị một lực đẩy vô hình ngăn cản không thể tiến thêm một ly.

Tình trạng này khiến Bạch Hồn cảm thấy khá khó chơi.



Phải biết những rễ cây trắng của hắn không phải thực thể mà là linh hồn và tinh thần lực đan lại với nhau, điều này có nghĩa là con người máy hầu gái này gần như khắc chế sức mạnh của hắn.

Nhưng lực tác dụng lẫn nhau, những rễ cây trắng của Bạch Hồn vẫn có thể cầm chân người máy này trong vài giây ngắn ngủi.

Trong lúc bị khống chế này, người máy hầu gái cũng sử dụng một vài động cơ dịch chuyển không gian nhưng vô ích, tinh thần lực của Bạch Hồn khiến cho không gian và pháp tắc đều bị nhiễu loạn.

Có vẻ Bạch Hồn cũng không thể cầm chân kẻ địch lâu hơn được nữa, lưỡi dao mà người máy hầu gái trang bị không chỉ có thể kéo dài mà còn có thể tự do chuyển đổi phương hướng.

Từng sợi rễ cây mà Bạch Hồn thả ra nhanh chóng bị chặt đứt.

Ngay lúc này, một bóng đen bất ngờ chui ra từ trong bóng tối, tốc độ lao tới nhanh chóng khiến người máy hầu gái không kịp phản ứng.

Nắm đấm như hắc ám thuần túy nhất đánh vào khiến một nửa gương mặt của người máy vỡ tan.

Hắc ám lan tràn chui vào trong những khe nứt, ăn mòn vật chất và năng lượng bên trong, khiến cho rất nhiều chi tiết máy móc bị hư hỏng nặng nề.

Hành động của người máy sau khi ăn một cú đấm này đã chậm hơn hẳn, nhưng nó vẫn đủ nhanh để cắt bóng đen kia làm đôi.

Nhưng bóng đen nhanh chóng tan biến như một làn khói khiến đòn phản công vừa rồi của người máy này là vô nghĩa.

Vừa rồi chỉ là một phân thân bóng tối do Lâm Lục Dạ tạo ra, còn bản thể của cô nàng chắc giờ này đã lẻn vào bên trong một cái góc nào đó để tránh đối đầu trực diện rồi.

Ăn một đòn trực diện từ phía Lâm Lục Dạ khiến trường năng lượng bảo hộ bên ngoài người máy xuất hiện một khe hở.

Một luồng tinh thần lực mạnh mẽ qua lỗ hổng ấy nhanh chóng thâm nhập vào nội bộ người máy.

Các kim loại chế tạo người máy hầu gái này phần lớn đều rất chắc chắn, dù cho tinh thần lực có mạnh đến mấy cũng khó mà phá nát cấu trúc của nó được.

Nhưng đó chỉ là phần lớn thôi, vì vẫn còn một số ít tài liệu không đủ chắc chắn.

Dưới tác động của tinh thần lực mạnh mẽ, một vài bộ phận bên trong người máy trong vô hình đã bị chuyển hóa thành lõi của vô số những quả bom.

Oanh!

Từ cánh tay phải của người máy hầu gái, ánh sáng chói lóa xuất hiện cắn nuốt tất cả mọi thứ.

Vì có trường năng lực bao bọc nên uy lực của v·ụ n·ổ bị gói gọn xung quanh người máy hầu gái, khiến cô ta giống như hóa thành một mặt trời hình người.

Ánh sáng dần biến mất để lại một cỗ máy hình người giống như một con rối gỗ đã bị đốt thành than.

Lạch cạch!

Giờ trong mắt hai người thì cỗ máy này đúng là một bánh trái thơm ngon.

Nó bị hắc ám ăn mòn, p·hát n·ổ từ bên trong mà vẫn có thể đứng dậy như kỳ tích.

Hiện tại trường năng lượng bao bọc xung quanh người máy đã bị hỏng sau v·ụ n·ổ vừa rồi, nên người máy dễ dàng bị tinh thần lực khổng lồ của Bạch Hồn đóng băng trong không trung.

Lâm Lục Dạ chui lên từ bóng tối, cô nhanh chóng nhặt lại hai cánh tay đã đứt lìa của mình.

Cô vừa tiếp cận người máy hầu gái từ phía sau, vừa chỉnh lại hai cánh tay vừa được nối lại.

Nhờ có các tri thức khoa học, Lâm Lục Dạ nhanh chóng tìm được một công tắc ẩn, cô đánh về phần gáy cỗ máy, khiến cho nó bị vô hiệu hóa.

Nhưng việc người bảo hộ V12.1 b·ị đ·ánh bại giống như một kíp nổ.

Cả căn cứ bắt đầu sống lại rồi.

Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ hít sâu một hơi.

Chạy!