Thị trấn mạo hiểm giả đào tạo ra những con người có tính cách sáng sủa, vui vẻ, lạc quan.
Là những anh hùng đạt tiêu chuẩn nếu được gửi sang bất cứ các thế giới dũng giả đấu ma vương nào khác.
Nhưng lòng người khó dò, con người trong cả đời làm điều tốt vô số lần họ vẫn sẽ là người tốt, nhưng nếu phạm sai lầm dù chỉ một lần, họ có thể được xem là người xấu.
Và người xấu thì không được phép trở lại thị trấn mạo hiểm giả.
Khi một mạo hiểm giả có ác ý t·ấn c·ông một đồng đội khác, tấm thẻ trở về thị trấn của họ sẽ lập tức bị đốt cháy, khiến họ bị mắc kẹt vĩnh viễn trong các mảnh vỡ thế giới.
Hoặc xui xẻo hơn là một mạo hiểm giả lỡ đánh mất tấm thẻ giúp họ trở về nhà, và họ biến thành những kẻ lưu lạc.
Đây chẳng khác nào một án lưu đày cả, dù cho có là người tính cách sáng sủa đến mấy, sau khi lưu lạc cô độc một mình thì tính cách của họ cũng dần bị bóp méo.
Trong mắt gần như tất cả mạo hiểm giả ở thị trấn, những kẻ lưu lạc đã được đánh nhãn hiệu không đáng tin.
Inami nhớ được những thông tin này mà nuốt nước miếng, những kẻ lưu lạc sống sót qua các mảnh vỡ thế giới đại đổi mới đều không phải là người dễ động vào.
Đám người đó rất có thể mạnh hơn đội mạo hiểm giả Tinh Không rất nhiều.
"Đội trưởng? Chúng ta có thực sự cần thiết phải tiếp xúc với những kẻ lưu lạc hay không?"
Mục sư Karin lo lắng hỏi.
"Không còn cách nào khác, nếu chúng ta tới mảnh vỡ thế giới này mà không chào hỏi "địa đầu xà" chúng ta sẽ rất khó đi khỏi mảnh vỡ thế giới này, thậm chí còn có thể m·ất m·ạng lúc nào không hay."
Đội trưởng Targon cũng đành thở dài, dù sao đây cũng là luật bất thành văn giữa các mạo hiểm giả.
"Chỉ hi vọng đám người chúng ta phải tiếp xúc lần này không phải là một đám đạo tặc."
Các mạo hiểm giả dựa vào kinh nghiệm đã phân chia những kẻ lưu lạc thành 3 loại chính.
Loại thứ nhất là đạo tặc, loại người này không có gì đáng để nói, là một đám cầm đầu treo trên dây lưng quần, sẵn sàng đánh c·ướp bất cứ ai đi qua lãnh địa của bọn chúng.
Loại người thứ hai là các lính đánh thuê, đám người này sẽ cung cấp nhân lực, hỗ trợ đội mạo hiểm nhanh chóng càn quét cho xong một mảnh vỡ thế giới.
Nhưng đám lính đánh thuê này lại là lý do khiến cho đám kẻ lưu lạc thường mang tiếng xấu, chuyện đám người này nhận tiền xong lại quay sang chém g·iết mạo hiểm giả là một câu chuyện thường được đem lên bàn nhậu.
Loại cuối cùng chính là các thương nhân, những kẻ buôn bán trực tiếp vô số các sản vật trong các mảnh vỡ thế giới.
Loại người này đã được xem như là những kẻ đáng tin nhất khi rất nhiều thương nhân là những kẻ tự nguyện rời khỏi thị trấn, vứt bỏ tấm thẻ triệu hồi của mình để theo đuổi lợi ích.
Tuy là loại đáng tin nhất nhưng chuyện khách hàng vừa đi ra khỏi cửa, chân sau đã có người bám theo đuôi muốn đen ăn đen là chuyện rất bình thường.
Giờ Targon chỉ hi vọng mình gặp phải lính đánh thuê hoặc thương nhân, thật khó tưởng tượng những kẻ lưu lạc có thể sống sót sau t·hảm h·ọa sẽ mạnh như thế nào.
Khu doanh trại này gồm khoảng 30 người với những túp lều da thú là chủ yếu, đủ để thấy đám người này là một đám dân du mục.
Từ phía xa, tiểu đội mạo hiểm có thể nhìn rõ trang phục của những binh lính này được làm từ vảy và xương của quái vật một cách cực kỳ thô ráp.
Nhận thấy đội mạo hiểm đang tới gần, hai người đàn ông canh cửa ra hiệu cho đám người dừng lại.
"Các vị, đây là doanh trại của đội lính đánh thuê Lang Sát, nếu các vị muốn có giao dịch gì thì chúng ta có thể thực hiện ngay tại bên ngoài doanh trại này cũng được.”
Không chỉ các mạo hiểm giả từ thị trấn đề phòng những kẻ lưu lạc, mà những kẻ lưu lạc cũng phải đề phòng người tới từ thị trấn.
Phải biết người từ thị trấn sẽ không bị trục xuất khỏi thị trấn nếu họ có g·iết những kẻ lưu lạc, chuyện có vài cường giả từ thị trấn đi mạo hiểm ngứa tay đồ sát cả một doanh trại kẻ lưu lạc không phải chưa từng xảy ra.
Trong thị trấn và ngoài thị trấn chính là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, đám mạo hiểm giả có thể cho người khác cảm nhận chúng giống như những người tốt, nhưng đừng quên, trong thị trấn có một Sát Thủ đạo sư, hắn sẽ dạy cho tất cả các mạo hiểm giả về mặt tối của nhân tính.
Nên đám mạo hiểm giả đi ra từ thị trấn có thể rất tin tưởng vào đồng đội nhưng thái độ khi gặp người ngoài lại vô cùng cẩn trọng, dù cho những người đó có từng là một thành viên của thị trấn chăng nữa.
Ở thị trấn mạo hiểm giả, Bạch Hồn vẫn đang chăm chú nhìn vào hành trình của đội mạo hiểm giả Tinh Không.
Sau khi hắn nhìn thấy doanh địa này, một ý tưởng mới lập tức nảy ra.
Hắn không chỉ có thể giao đồ cho đám mạo hiểm giả trong thị trấn, hắn cũng có thể giao nhiệm vụ này cho những kẻ lưu lạc.
Phải biết cuộc sống sau khi rời khỏi thị trấn của đám người này cũng chẳng có gì tốt đẹp.
Không chỉ cần phải lo lắng quái vật tập kích, nguy cơ bị tàn sát trong ngày các mảnh vỡ đại đổi mới... chúng cũng mất đi một con đường nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.
Phải biết phần lớn truyền thừa đều nằm trong thị trấn của các mạo hiểm giả, đây là thứ mà những kẻ lưu lạc không có được.
Nếu những kẻ này muốn trở nên mạnh mẽ, chúng cần phải có thêm nhiều truyền thừa hơn nữa.
Trong các mảnh vỡ thế giới này, có rất nhiều truyền thừa bí ẩn trong các di tích, muốn giải mã những tri thức này tốn rất nhiều thời gian và công sức, không những vậy, truyền thừa ở những mảnh vỡ thế giới này khó mà sánh được với những truyền thừa trong thị trấn.
Vì vậy, chỉ cần đầu óc không có vấn đề, phần lớn những kẻ lưu lạc trong các mảnh vỡ thế giới sẽ không từ chối việc giao dịch tri thức.
Nhưng những tính toán này cần phải diễn ra sau khi đội mạo hiểm giả Tinh Không rời đi trước đã.
Các mạo hiểm giả của đội mạo hiểm Tinh Không được người của đoàn lính đánh thuê dẫn tới một nơi giống như chuồng nuôi nhốt gia súc.
"Các vị, giờ chỉ cần mấy người g·iết c·hết đám quái vật này, lập tức 50% số lượng quái vật trong mảnh vỡ thế giới này sẽ bị tiêu diệt, mấy người có thể rời khỏi nơi đây ngay lập tức."
Đây chính là một thủ đoạn kiếm tiền thường thấy của các doanh trại lính đánh thuê, Bạch Hồn thông qua tầm nhìn của đám mạo hiểm giả này mà liên tưởng tới "núi này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn đi qua đây, phải nộp tiền lộ phí".
Đương nhiên nếu đội mạo hiểm giả đủ mạnh, bọn họ cũng có thể g·iết c·hết đám quái vật rồi nghênh ngang rời đi mà không tốn một xu.
Dù sao ở mấy cái mảnh vỡ thế giới này, nắm đấm ai lớn hơn thì người đó là đạo lý.
Nhưng đội mạo hiểm Tinh Không chỉ có thể nói là có một chút uy tín mà thôi, họ cũng không phải cường giả số 1 số 2 trong thị trấn mà muốn làm gì thì làm.
Targon là một người khá hiểu quy củ, tên chiến sĩ lấy ra một túi tiền, có thể nghe thấy tiếng kim loại giữa các đồng xu v·a c·hạm với nhau.
Đây là một loại đồng vàng thông dụng được sử dụng để giao dịch trong cả thị trấn và những doanh địa của dân lưu lạc.
Nếu Bạch Hồn nhìn kỹ, hắn sẽ phát hiện mấy cái đồng xu này giống hệt với các đồng vàng được sử dụng ở chủ thế giới.
Giao dịch giữa đám lính đánh thuê và đội mạo hiểm diễn ra rất nhanh chóng, dù sao phần lớn các nhà mạo hiểm đều không muốn tiếp xúc quá nhiều với những kẻ lưu lạc.
Cánh cổng không gian được mở ra sau khi đội mạo hiểm Tinh Không g·iết sạch đám quái vật được nuôi nhốt.
Khi những mạo hiểm giả này rời đi, một thành viên trong đội lính đánh thuê mang tới một cọc tiêu kỳ lạ.
"Đội trưởng, vừa rồi ta phát hiện ra một tên Bạch Ngân cấp trong đội mạo hiểm kia lén lút cắm cái thứ này xuống đất.
Ta không biết nó có thể gây nguy hại gì cho chúng ta hay không nên ta đem nó đến đây."
Đội trưởng đội lính đánh thuê bắt lấy Thời Không Cọc Tiêu ngắm nghía một lúc, hắn không hề cảm nhận được bất cứ một chút nguy hiểm nào phát ra từ thứ đồ kỳ lạ này.
Nhưng ngay sau đó, một luồng khí tức mạnh mẽ phát ra từ cọc tiêu đó.
Một cánh cổng không gian đột ngột được mở ra.
Cảm giác linh hồn bị đè nén, giống như thể có một ngọn núi đè vào linh hồn tất cả mọi người ở doanh địa.
Dưới áp lực tâm linh kinh khủng này, tất cả lính đánh thuê đều không thể chịu nổi mà ngã lăn trên mặt đất.
"C·hết tiệt! Ta biết đám mạo hiểm giả đó sẽ chẳng đem lại thứ gì tốt lành mà!"
Lúc này thủ lĩnh của đoàn lính đánh thuê hối hận không thôi, nếu có lần sau thì hắn sẽ g·iết c·hết bất cứ mạo hiểm giả nào dám đặt chân lên mảnh vỡ thế giới này.
Nhưng cái cảm giác bị đè nén ấy đến cũng nhanh và đi cũng nhanh.
Các lính đánh thuê vừa mới tỉnh dậy thì phát hiện ra trong doanh địa đột nhiên xuất hiện một bóng người kỳ lạ, một người có đôi tai nhọn giống như tinh linh nhưng thân thể gần như trong suốt giống như một bóng ma.
"Quả nhiên theo dõi nhân vật chính, chúng ta sẽ luôn tìm được những điều thú vị."
Người khác khi không thể quyết định được làm chuyện gì tiếp theo, họ sẽ thường tung một đồng xu để quyết định, nhưng với Bạch Hồn, hắn sẽ lần theo dấu vết của người được hắn coi là nhân vật chính.
"Ngươi là ai?"
Thủ lĩnh của đám lính đánh thuê trong tư thế sẵn sàng chiến đấu nhìn Bạch Hồn với ánh mắt bất thiện.
Nhưng Bạch Hồn giống như không nhìn thấy hắn, bóng ma này chỉ ngắm nhìn không gian xung quanh một lúc giống như một du khách đang du sơn ngoạn thủy.
Tất cả lính đánh thuê trong doanh địa giờ đều đã được tập hợp, bọn họ sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Bị nhiều ánh mắt ác ý nhìn mình như vậy cũng khiến cho Hư Ảo Thân của Bạch Hồn cảm thấy khó chịu.
"Đừng nổi nóng, ta chỉ là một đạo sư mới tới thị trấn mà thôi."
Nghe thấy hai chữ đạo sư, đám lính đánh thuê lập tức bình tĩnh buông bỏ v·ũ k·hí, vẻ mặt đầy dữ tợn của chúng nhanh chóng biến thành một vẻ mặt đầy nịnh nọt.
"Ngài là đạo sư sao?
Trời ạ, đám các ngươi còn không mau quét dọn bàn ghế tiếp khách, mang ra rượu tốt từ trong hầm ra."
Thủ lĩnh của đoàn lính đánh thuê lập tức ra lệnh cho đàn em, dù cho những kẻ lưu lạc có thù ghét hay ghen tị với những người trong thị trấn như thế nào nữa, bọn họ đều không thể thù ghét nổi các đạo sư.
Dù sao bản lĩnh giúp đám người này có thể sống sót trong các mảnh vỡ thế giới học từ ai thì đám người này vẫn nhớ.
Nhưng Bạch Hồn cũng không có thời gian với đám lính đánh thuê này.
Hắn lập tức lấy ra một bản sau khác của bức tranh đá Bạch Hồn Thần Mộc được đặt ở thị trấn.
"Đây là truyền thừa của ta, đồng thời cũng là phần thưởng cho các ngươi nếu các ngươi đồng ý giúp ta làm việc."
Nói rồi một đống những chiếc cọc kim loại xuất hiện, chúng giống hệt như cái mà đoàn trưởng lính đánh thuê đang cầm trên tay.
"Đây là đạo cụ của nhiệm vụ, chỉ cần các ngươi đi tới một mảnh vỡ thế giới mới và cắm một chiếc cọc là đủ."
Giờ tên đoàn trưởng lính đánh thuê biết tại sao đám mạo hiểm giả kia lại phải cắm cái cọc kia lên đất nhà hắn rồi.
Hắn gật đầu liên tục, vội vàng thu gom tất cả những chiếc cọc đang chất đống trên mặt đất.
Đối với các mạo hiểm giả và những kẻ từng là mạo hiểm giả, mặt mũi của các đạo sư vẫn là rất lớn, bọn họ có thể hoàn thành ủy thác của các đạo sư mà không cần bất cứ phần thưởng nào, chỉ là sẽ không tích cực mà thôi.
Bạch Hồn cũng biết chuyện này, hắn có thẻ keo kiệt về tài nguyên nhưng về tri thức thì không, vì những tri thức này tuy có giá trị nhưng sẽ càng có giá trị hơn nếu đến tay càng nhiều người càng tốt.
Chợt Bạch Hồn chứng kiến một tấm thẻ trong túi áo của tên đoàn trưởng lính đánh thuê.
Đó là một tấm thẻ tương tự với thẻ trở về thị trấn, nhưng thay vì trở về thị trấn, tấm thẻ này sẽ đưa người sử dụng tới một mảnh vỡ thế giới khác đã được đánh dấu từ trước.
Rất nhanh chóng, Bạch Hồn đã nhận ra một tọa độ không gian có trên tấm thẻ đó.
Hắn dễ dàng xé rách không gian đi tới một mảnh vỡ thế giới mới, nơi một tòa thành khổng lồ đang đứng sừng sững trên bình nguyên rộng lớn.
"Một vương quốc được lập lên ngay trên một mảnh vỡ thế giới sao? Thú vị."
Bạch Hồn thả ra từ tay áo của mình một phù văn tỏa ra ánh sáng trắng.
Đây là phù văn toàn tri, có thể nắm bắt được tất cả các tri thức của thế giới, đây là một phù văn cực kỳ phức tạp được ghi chép lại bên trong các ghi chép của thư viện.
Bạch Hồn đã mô phỏng lại phù văn ấy nhưng có vẻ không được thành công cho lắm khi phù văn trên tay hắn nhìn rách tung rách tóe.
Nhưng hắn cũng đành chịu thôi, tất cả các đạo sư trong thị trấn này đều cùng một tính tình, tri thức cấp cao trong thị trấn đều có hố, chỉ có những tri thức cơ bản và đơn giản nhất không bị động tay động chân.
Vì vậy Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ không thể làm gì hơn ngoài tự mình nghiên cứu các phiên bản phù văn của riêng mình.
Tuy thứ phù văn này không được hoàn thiện nhưng cũng đủ dùng.
Một lượng lớn tri thức được truyền thẳng vào đầu Bạch Hồn và nhanh chóng được hàng tỉ Hư Ảo Thân cùng nhau tiêu hóa.
Khi mở mắt ra, Bạch Hồn cũng đã biết được một vài thông tin cơ bản về vương quốc này.
Nơi đây là một vương quốc được xây dựng trên một mảnh vỡ thế giới khá ổn định và an toàn, với các lãnh đạo và thế hệ đầu tiên là những kẻ lưu lạc, những người từng là các mạo hiểm giả của thị trấn.
Mảnh vỡ thế giới giống như một trạm trung chuyển khi vô số các thương nhân, lính đánh thuê, và mạo hiểm giả từ thị trấn tới nơi đây để giao dịch làm vương quốc này trở nên phồn hoa giàu có.
Không chỉ vậy, vì diện tích đất rộng lớn như một lục địa nên dân cư nơi này có đủ đất để phát triển, dân số tăng trưởng vô cùng nhanh chóng, không như cái thị trấn bé bằng mắt muỗi nào đó.
Và những người dân của vương quốc này cũng như các mạo hiểm giả trong thị trấn, họ cũng có thể rời đi đánh quái thăng cấp.
Bạch Hồn nhìn qua cũng biết nơi đây là một nơi phù hợp để phân phát nhiệm vụ rồi.