Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 144: Tạo hình pháp tắc.



Chương 143:Tạo hình pháp tắc.

Tòa tháp cao nhất nằm ở chính giữa tòa thành được dựng lên từ đá trắng.

Nơi có thể được xem là nơi được thủ vệ nghiêm ngặt nhất toàn bộ thủ đô vương quốc Fiore.

Nhưng ngay lúc này, vị vua hiện tại của cả vương quốc đang quỳ gối trước một vị khách không mời mà đến.

Bạch Hồn cũng không muốn thấy người khác quỳ trước mặt mình cho lắm, nhưng hắn có cố mấy cũng không thể thuyết phục được nhà vua.

"Vâng, vâng, toàn bộ vương quốc Fiore sẽ tuân thủ tất cả những hứa hẹn với đạo sư, người dân của vương quốc chúng tôi sẽ cắm cọc tới từng mảnh vỡ thế giới!"

Quốc vương của Fiore liên tục gật đầu khi đang quỳ rạp trên mặt đất, sàn nhà bằng vàng ròng bóng loáng phản chiếu lại cái vẻ mặt đầy mỡ của quốc vương.

Kể cả những bộ trang phục hào nhoáng lóa mắt nhất cũng không thể che đi cái vẻ hèn mọn của hắn vào lúc này.

Mọi chuyện đã xong, hơn 10 triệu Thời Không Cọc Tiêu đã được đặt lại trong kho của vương quốc Fiore, tiền đặt cọc là 2 bức tranh đá có chứa truyền thừa của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ.

Không còn chuyện gì ở đây nữa, vị đạo sư mới của thị trấn lập tức biến mất trước mặt nhà vua.

Trên nóc một tòa tháp canh, dưới ánh chiều tà, Bạch Hồn mỉm cười nhìn chỗ thẻ mình có trên tay.

Đây chính là những tấm vé có thể dẫn tới những vương quốc khác nằm rải rác trong các mảnh vỡ thế giới.

Trong hàng ngàn năm qua, không biết đã có bao nhiêu kẻ lưu lạc vì đủ các lý do mà rời khỏi thị trấn mạo hiểm giả.

Các mảnh vỡ thế giới này có một quy luật khá đặc biệt.

Tuy số lượng các mảnh vỡ có thể nói là vô cùng vô tận, nhưng tỉ lệ gặp mặt nhau giữa người và người luôn là rất cao.

Vì vậy những mảnh vỡ thế giới có đất đai rộng lớn, độ nguy hiểm thấp là một cảng tránh gió hoàn hảo cho những kẻ lưu lạc.

Dần dần có vô số các quốc gia đã mọc lên ở các mảnh vỡ thế giới này.

Tuy không phải là nơi an toàn tuyệt đối, nhưng cũng an toàn hơn vô số lần khi phải chu du trong những mảnh vỡ thế giới với đầy quái vật thù địch với nhân loại.

Ngoài vương quốc Fiore ra, còn có vô số vương quốc khác ngoài kia.

Dân số của riêng Fiore đã là hơn 30 triệu người, chắc hẳn các quốc gia còn lại cũng không thua kém quá nhiều.

Dù mỗi quốc gia này chỉ phái ra khoảng 1 triệu người đi cắm cọc, thì chẳng mấy chốc hắn có thể tìm được đường về nhà.

Nhưng hắn đâu có biết được, từ một chiều không gian khác, một thực thể thần thánh đang nhìn theo hắn.

"A, Bạch Hồn, ngươi nghĩ đẹp lắm, số lượng mảnh vỡ thế giới sau khi không biết bao nhiêu cái đa vũ trụ nó va vào nhau nhiều đến mức ta cũng lười đếm luôn.

Dù cho người của 50 quốc gia rải rác trong các mảnh vỡ thế giới này có dành cả đời để thay ngươi tìm kiếm thì ngươi cũng đừng nghĩ tìm được."

Bên trong những chiếc lông vũ của Bạch Vũ Thần, có một đại lục rộng lớn bị gói gọn ở bên trong một quả cầu pha lê bé nhỏ, trong đại lục ấy có thể thấy rõ thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp.

Một lục địa với khe nứt lớn kết nối với Hoàng Tinh V643.

Nhìn qua có thể thấy được quang cảnh phía bên kia khe nứt.

Đó là một đám người trong 4 quân đoàn chính của Bạch Hồn đang gần như đứng yên.



Không phải vì thời gian trong quả cầu đang dừng lại, mà là vì dòng thời gian bên trong các mảnh vỡ thế giới khác trôi qua cũng khác nhau.

Giờ Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ có thể trở về thế giới cũ được hay không thì tùy vào lúc nào Bạch Vũ Thần có thể thả hai người rời đi.

Thị trấn của các mạo hiểm giả.

Bạch Hồn vốn đang nhìn có vẻ thất thần nay trở lại bình thường.

Trạng thái này của Bạch Hồn đã được Lâm Lục Dạ chú ý từ trước đó, hắn lập tức được cô hỏi thăm ngay khi hắn hoàn hồn.

"Anh vừa đi đâu về? Có phải lại vừa mắt con nào rồi không?"

Một con dao làm bếp lập tức được kề vào cổ Bạch Hồn.

Nếu là người thường khi mở mắt ra mà gặp phải cảnh này đã s·ợ c·hết kh·iếp, nhưng Bạch Hồn lại vô cùng bình tĩnh.

Cùng lắm là c·hết một cái mạng thôi, việc gì phải sợ nhỉ.

Đương nhiên bị vợ hỏi là phải trả lời, tuy có vài tỉ cái mạng nhưng Bạch Hồn cũng không muốn lãng phí.

"Không có gì đâu, ta chỉ đi mở rộng chuỗi nhiệm vụ cắm Thời Không Cọc Tiêu ra hơn 50 quốc gia mà thôi."

Sau một hồi giải thích, Lâm Lục Dạ mới chịu buông con dao xuống.

"Được rồi, lần sau có gì thì nhớ nói với người ta một tiếng."

Bạch Hồn biết dấu chạm nổi được khắc vào ý thức trong Lâm Lục Dạ lại phát tác, thứ khiến cho cô ta luôn có hảo cảm với hắn, chính xác hơn cái thứ đó là thứ khiến cô nàng yêu hắn đến cực đoan.

Hiện tại cái dấu ấn đó đã có thể chi phối cảm xúc Lâm Lục Dạ rồi, chuyện này có thể trở nên ngày càng tồi tệ hơn.

Trong tương lai, rất có thể nguyên chủ Lâm Bạch có thể lợi dụng dấu ấn này, có lẽ hắn nên cân nhắc việc loại bỏ dấu ấn tinh thần đó ra khỏi tâm linh cô nàng.

Nhưng điều đó có khiến mọi thứ tốt hơn không?

Sau khi dấu ấn đó bị loại bỏ, Lâm Lục Dạ còn yêu hắn chứ?

Hay cô ta sẽ lập tức trở mặt thành thù, quay sang t·ruy s·át hắn vì mấy cái lý do không đâu.

Đặt niềm tin và một kẻ điên sẽ không phát điên, Bạch Hồn không muốn đánh cược vụ này chút nào dù hắn cũng là một kẻ có vấn đề tâm thần chăng nữa.

"Thôi, có việc gì thì sau khi xử lý Lâm Bạch và Diệp Hiên thì nói sau, đến lúc đó thì trời yên biển lặng, Lâm Lục Dạ muốn náo gì thì náo."

Ngày lại ngày trôi qua.

Trong nháy mắt 1 tháng đã trôi qua.

Trong lúc này, Bạch Hồn cũng không chú ý tới đội mạo hiểm Tinh Không nữa.

Hắn theo dõi đám người này cũng chỉ là một bước nhàn cờ, hắn cũng không mong chờ việc theo dõi qua đám người đó có thể giúp hắn và Lâm Lục Dạ rời khỏi thế giới này.

Hiện tại cái trách nhiệm tìm đường ra đã được hắn giao cho tất cả mọi người hắn có thể điều động.

Giờ ngoài kia đã có hàng chục triệu người thay hai người họ dò đường, nên thay vì chờ đợi lãng phí thời gian, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ lại tiếp tục nghiên cứu để nâng cao thực lực bản thân mình.

Trong căn hộ của hai người tại thị trấn mạo hiểm.



Nơi này đã được cải tạo hoàn toàn khác so với lúc trước.

Cả căn hộ đã được chế tạo thành một cái thùng sắt đúng nghĩa đen.

Đủ các loại trận pháp thuộc đủ loại tu tiên hay ma pháp đều được vận dụng, kết hợp thêm với các phù văn đặc biệt của thế giới này nữa.

Giờ dù cho có bị ném vào trong một hố đen thì căn hộ này vẫn sẽ bình yên vô sự.

Hai người gia cố căn hộ này vững chắc như vậy không phải để chống lại các mối nguy hiểm từ bên ngoài mà ngược lại.

Cả hai chỉ sợ một sự cố thí nghiệm do hai người tạo ra vô tình hủy diệt cả thị trấn này mà thôi.

Trong một tháng qua, nhờ vào đặc quyền được đọc tất cả các tri thức về phù văn được cất giấu trong thư viện, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ giờ có thể tay không xoa ra phù văn ẩn giấu các pháp tắc của thế giới.

Kể ra nguyên lý cũng giống như khi vẽ phù lục hồi hai người còn ở tu tiên giới nhưng lại phức tạp gấp nhiều lần.

Họ lấy pháp tắc làm mực vẽ ra những đường nét có thể cố định các loại pháp tắc tưởng chừng như vô hình vô chất này có thực thể, có thể được chạm vào.

Trong phòng thí nghiệm của riêng mình, Lâm Lục Dạ mặc trên người áo blouse trắng đang cầm trong tay hai phù văn phức tạp làm người muốn hoa mắt.

Một phù văn tỏa ra bóng tối như muốn cắn nuốt vạn vật, phù văn còn lại tỏa ra hào quang thần thánh nhu hòa.

Hai nguồn sức mạnh hoàn toàn đối lập đang dần được hòa tan vào nhau, ánh sáng và bóng tối xoay tròn giống như thái cực, chúng dần đan thành một loại phù văn mới.

Nhưng ngay khi thí nghiệm của Lâm Lục Dạ sắp sửa thành công, một hạt bụi vô cùng nhỏ rơi vào chính giữa nơi hai loại pháp tắc trái ngược đang giao dung.

Ầm!

Cả căn hộ lúc này rực sáng như lõi mặt trời.

Ánh sáng, sóng xung kích và nhiệt độ cao như thể một quả bom nhiệt hạch được kích nổ.

Tất cả các phù văn phòng thủ các trận pháp phòng vệ rực sáng ngăn cản uy lực do v·ụ n·ổ gây ra, nhốt v·ụ n·ổ chỉ có thể xảy ra bên trong căn hộ này.

Bên trong căn phòng không chỉ có Lâm Lục Dạ mà còn có Bạch Hồn cũng đang làm thí nghiệm.

Trong tay của hắn giờ đang có một phù văn ánh sáng đang không ngừng biến đổi hình dạng.

Nhận thấy có t·ai n·ạn thí nghiệm ở phía Lâm Lục Dạ, Bạch Hồn chỉ nhẹ nhàng nâng lên cánh tay phải của mình, một lá chắn tinh thần lực lập tức được dựng lên ngăn cản tất cả uy lực của v·ụ n·ổ đang hướng về phía hắn.

Sau khi v·ụ n·ổ ngoài ý muốn tan đi, cả căn hộ ngoại trừ nơi Bạch Hồn đang làm thí nghiệm đều đen như than.

Các trận pháp được bày ra từ trước bắt đầu làm những công việc được lập trình từ trước.

Lớp tro than bao phủ khắp căn hộ nhanh chóng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, như thể những chuyện như thế này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần.

Thực tế, đây là lần thứ 3 trong ngày hôm nay xảy ra những t·ai n·ạn thí nghiệm ngoài ý muốn.

Tại trung tâm của v·ụ n·ổ, Lâm Lục Dạ vừa lau sạch lớp tro bụi trên người, vừa khoa tay múa bút, đầu ngón tay của cô ta nhanh chóng vẽ ra một vài loại trận pháp dung nhập vào trong không gian.

"C·hết tiệt, chỉ cần thêm một chút nữa ta có thể thành công rồi, nhưng không ngờ lại có một hạt bụi rơi vào phá đám.



Lần này ta bố trí thêm vài cái trận pháp nữa, để xem còn gì có thể ngăn cản ta dung hợp mấy cái phù văn này."

Vừa bố trí trận pháp, Lâm Lục Dạ vẫn không quên liếc nhìn về phía Bạch Hồn.

Chỉ thấy phù văn ánh sáng trong tay hắn đang nhanh chóng được nhân lên, một hóa hai, hai hóa bốn.

Hàng ngàn phù văn xuất hiện, đan lại với nhau và dần biến đổi về hình dáng, chúng giờ giống như các phân tử được sắp xếp lại với nhau tạo thành vật chất.

Một thanh kiếm ánh sáng đúng nghĩa đen cứ như vậy được hình thành trong lòng bàn tay Bạch Hồn.

Chỉ cần nắm trong tay thanh kiếm này là có thể điều động một phần khái niệm, pháp tắc ánh sáng của thế giới này cho người cầm nó sử dụng.

Nhưng thanh kiếm này chỉ có tác dụng ở trong thế giới này mà thôi.

Nếu mang nó ra khỏi thế giới hiện tại, thứ bảo vật có thể nói là chí bảo này sẽ lập tức thành đồ trang trí, thậm chí là tan biến ngay lập tức vì không thể kết nối được với các pháp tắc ở thế giới mới.

Nghĩ tới đây Bạch Hồn cảm thấy sao năng lực của cái thanh kiếm này nghe quen quen như vậy?

Hắn lục lọi cái đống kí ức đã bị phủ bụi cả vạn năm của mình và nhớ lại một đống đá chặn giấy nào đó.

Nhưng hắn còn liên tưởng đến một thứ khác, đó chính là những Thần Khí hùng mạnh có khi nào được chế tạo ra từ những phù văn pháp tắc này?

Bạch Hồn lập tức có ý tưởng, hắn bắt đầu chế tạo ra các phù văn thuộc tính không gian và thử dồn nén chúng vào một điểm duy nhất.

Một viên đá có hào quang màu xanh lam dần dần hình thành khi có càng nhiều phù văn không gian được hòa tan.

Nhưng không gian lực lượng nào có dễ dàng kiểm soát như vậy.

Mỗi phù văn không gian được ngưng tụ ra nếu giải phóng sẽ tạo thành một hố đen cỡ nhỏ nhưng cũng đủ để cắn nuốt một hệ mặt trời.

Sau khi ngưng tụ ra khoảng 3 triệu phù văn không gian, Bạch Hồn dần cảm nhận được năng lượng trong thân thể mình đang tiêu hao nhanh chóng.

Viên đá màu xanh lam trong lòng bàn tay hắn bắt đầu nứt vỡ, nó không được cung cấp đủ năng lượng và pháp tắc để duy trì trạng thái hiện tại.

Khái niệm, pháp tắc, quy tắc không gian xây dựng lên viên đá nhanh chóng sụp đổ, một hố đen với sức hút cực mạnh nhanh chóng được hình thành.

Với cái lực hút mạnh mẽ ấy, đáng lẽ ra người đứng gần lỗ đen nhất là Bạch Hồn phải bị lực hấp dẫn cán thành mì sợi.

Nhưng hắn không phải là một con người đúng nghĩa, hắn là một linh hồn hay chính xác hơn là một tập hợp của vô số linh hồn chính bản thân mình.

Vì Bạch Hồn quá âm phủ nên những quy tắc khoa học của dương gian khó mà ảnh hưởng đến hắn.

Tuy vậy, một phần nhỏ thân thể của hắn và cả căn hộ này đang nhanh chóng bị bóp méo, nếu Bạch Hồn không kịp khống chế, cả thị trấn này sẽ dắt tay nhau đi tham quan hố đen.

Bạch Hồn lần này xem ra phải nghiêm túc rồi, hàng trăm ngàn tỉ Hư Ảo Thân trong thân thể hắn cùng với chủ ý thức đồng loạt phát ra tinh thần lực mạnh mẽ đủ để vặn vẹo quy tắc không gian của thế giới.

Là một người đã sớm từ bỏ thân thể, Hư Ảo Thân của Bạch Hồn đã sớm không còn giới hạn ở con số 64 nghìn tỷ.

Giờ Bạch Hồn sở hữu khoảng 120 nghìn tỷ Hư Ảo Thân, mỗi Hư Ảo Thân yếu nhất đều có tinh thần lực tương đương với Nguyên Anh cảnh.

Lực hút khủng kh·iếp của hố đen cũng đã biến mất, tinh thần lực của Bạch Hồn đã tạo ra một vùng không gian bị bóp méo, một hình cầu đường kính chỉ 1 mét nhỏ bé nhưng lại nhốt bên trong một thiên thể mạnh mẽ.

Nếu có người bước vào trong vùng không gian bị bóp méo ấy, họ sẽ phát hiện ra nơi này rộng lớn đủ để đặt một thiên hà vào bên trong.

Mọi thứ hiện tại đã ổn định lại, Bạch Hồn nhìn vào hố đen trước mặt mà cảm thấy tiếc của, cái thứ trước mặt hắn dù thất bại nhưng cũng đã tiêu tốn hơn một nửa năng lượng của hắn.

Không gian tiếp tục bị bóp méo bởi tinh thần lực của Bạch Hồn, hố đen liên tục nhỏ đi và chỉ dừng lại khi kích thước hố đen chỉ ngang với một quả bóng bàn nằm gọn trong lòng bàn tay kẻ đã tạo ra nó.

Ngay khi trở về trạng thái bình thường, Bạch Hồn cảm thấy hàng trăm ngàn tỉ tiếng nói nỉ non từ vô số các Hư Ảo Thân trong linh hồn mình.

Muốn sử dụng một sức mạnh vượt quá mức cho phép thì cũng phải trả một cái giá.