Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 145: Trà chiều.



Chương 144: Trà chiều.

Nếu là người bình thường lúc này có lẽ họ đã hóa điên, ai mà có thể chịu nổi hàng trăm ngàn tỷ tiếng nói nỉ non bên tai mình.

Nhưng Bạch Hồn lại không hề quan tâm, chủ ý thức của hắn vẫn nắm trong tay tất cả mọi hoạt động của thân thể linh hồn này.

Hắn dùng 5 Hư Ảo Thân đầu tiên của mình là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ làm thành một loại rào chắn ý thức.

5 Hư Ảo Thân ấy cũng có những Hư Ảo Thân cấp thấp hơn làm che chắn cho mình trước những lời nỉ non.

Và đám Hư Ảo Thân cấp dưới ấy cũng có cấp dưới của mình.

Cứ như vậy, từng tầng từng tầng bóc lột, nhầm, là che chắn.

Chủ ý thức của Bạch Hồn có thể không nhìn tác hại của việc có quá nhiều linh hồn trong thân thể mình.

Nếu nhìn theo một góc nhìn nào đó, Bạch Hồn giờ giống một quốc gia, một thế giới, một loại văn minh hơn là một con người.

Một con người với hàng trăm ngàn tỷ suy nghĩ, Bạch Hồn cảm thấy ngày hắn được chuyển vào bệnh viện tâm thần đang càng ngày càng gần.

Tuy nghe vô cùng điên rồ nhưng Bạch Hồn cảm thấy mình vẫn còn chưa đủ.

Số Hư Ảo Thân trong thân thể hắn rất nhiều nhưng về chất lượng lại quá ngang bằng nhau và không có gì nổi bật.

Vì vậy Bạch Hồn phân chia 5 Hư Ảo Thân mạnh nhất trong thân thể mình thành 5 phần tương ứng với kim, mộc, thủy hỏa thổ, 5 Hư Ảo Thân mạnh nhất thành 5 quốc gia.

Nếu dùng góc nhìn linh hồn để nhìn vào linh hồn của hắn, người ta sẽ chứng kiến đó là một gốc cây với 10 sợi rễ chính, một trong số đó đã bị cắt đi bởi một đường kiếm vô cùng sắc bén.

9 sợi rễ còn lại có 4 trong số đó tỏa ra màu trắng thuần khiết, đây chính là 4 chỉ huy chính của 4 quân đoàn.

5 sợi rễ còn lại có 5 màu sắc khác nhau là đỏ, vàng, lục, lam, đen, chúng là 5 Hư Ảo Thân mạnh nhất trong linh hồn Bạch Hồn, đồng thời cũng là 5 kẻ đứng đầu 5 thế lực mạnh nhất.

Với Bạch Hồn, c·hiến t·ranh là chất xúc tác rất tốt cho sự tiến bộ.

Trong linh hồn hắn lúc này c·hiến t·ranh loạn lạc nổi lên bốn phía, 5 quốc gia do 5 Hư Ảo Thân mạnh nhất liên tục tuyên chiến chinh phạt lẫn nhau.

Mỗi giây qua đi đều có hàng trăm Hư Ảo Thân được tạo ra nhưng đồng thời cũng có hàng trăm Hư Ảo Thân khác c·hết trận trên chiến trường, trở thành quân lương tạo nên vô số các Hư Ảo Thân mạnh mẽ khác.

Để sinh tồn trong cái chiến trường khốc liệt ấy, các Hư Ảo Thân của Bạch Hồn phải liên tục cải tiến tất cả những gì mình đang có.

Một cuộc chiến diễn ra trong thân cây linh hồn, chính xác hơn là không gian ý thức của Bạch Hồn, một nơi không thể ước lượng bằng những đơn vị đo lường thông thường.

Có thể trong mắt người này không gian ấy chỉ như một hạt bụi không đáng nhắc tới, nhưng trong mắt của người kia không gian ấy lại là một vũ trụ bao la.

Là người đã ở trong vũ trụ mô phỏng cả vạn năm, Bạch Hồn có thể làm ra một phiên bản rẻ tiền hơn của cái vũ trụ ấy.

Một không gian đủ sức cho một cuộc chiến vô tận.

Nhìn đám Hư Ảo Thân của mình đánh nhau sống c·hết, tuy có chút tổn thất nhưng lợi rõ ràng nhiều hơn hại.

Phải biết chỉ 1 tháng qua đi kể từ Bạch Hồn áp dụng phương pháp "nuôi cổ" này, chất lượng các Hư Ảo Thân của hắn đều tăng lên 1 đại cảnh giới.

Không chỉ vậy kinh nghiệm chiến đấu từ hàng trăm triệu trận chiến, vô số các thủ đoạn mới được đám Hư Ảo Thân phát minh.

Giờ Bạch Hồn tự tin rằng một tên cấp độ 1 như hắn có thể bóp c·hết một Đế Hoàng cấp dễ dàng, thậm chí hắn tự tin mình có thể v·a c·hạm với một Thánh Giả cấp.



Nói chung là hắn đã theo kịp trình độ của Lâm Lục Dạ vào một tháng trước.

Nhưng kiểu tăng thực lực này tồn tại rất nhiều tai họa ngầm.

Đó chính là nguy cơ một ngày nào đó sẽ có một Hư Ảo Thân nổi dậy và lật đổ chủ ý thức, giống như một cuộc cách mạng lật đổ triều đại cũ đã mục nát.

Đương nhiên Bạch Hồn cũng biết nguy cơ này và hắn mặc kệ nó.

Nhìn qua thì chủ ý thức giống như bao Hư Ảo Thân khác, nhưng kẻ ngồi bên trên ngai vàng nhìn ngắm thế cục kia chỉ là một bù nhìn.

Bản thể thực sự của chủ ý thức chính là chiếc ngai vàng tượng trưng cho quyền lực kia, chỉ cần bất kỳ một Hư Ảo Thân nào thay thế ý thức cũ, hắn sẽ trở thành chủ ý thức mới.

Thậm chí Bạch Hồn cũng tính đến trường hợp chế độ thay đổi, một chiếc ngai vàng có thể phân tách thành vô số các ghế nhỏ hơn cho cả một quốc hội.

Nếu một ngày có Hư Ảo Thân nào biết được chuyện này và rồi tạo ra một chế độ bình đẳng tuyệt đối?

Với một dân chơi linh hồn như hắn thì không sao cả.

Vì ngay từ đầu, Hư Ảo Thân của Bạch Hồn có thể có vô số, nhưng linh hồn của hắn là duy nhất và chỉ có một mà thôi, dù có bị tách ra thành bao nhiêu phần chăng nữa.

Cả cái quá trình nghe có vẻ rất phức tạp, người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng đây là một cuộc chiến c·hết sống tranh giành quyền kiểm soát linh hồn.

Nhưng thực tế, với Bạch Hồn thì quá trình này chẳng khác nào một người bình thường quyết định đi bên trái hay bên phải.

Quay trở lại thực tế, linh hồn thể của Bạch Hồn dần bình tĩnh lại, cảm giác đau cũng không còn mãnh liệt như trước nữa.

Mọi cuộc chiến bên trong ý thức hắn giờ đều tạm ngừng để quá trình hồi phục diễn ra thuận lợi.

Sau khi bình tĩnh lại, Bạch Hồn bắt đầu cải tạo lại cái hố đen được hắn tạo ra vừa nãy.

Suy đi nghĩ lại, hắn quyết định tạo ra một mũi tên, dù sao v·ũ k·hí chính của Lâm Lục Dạ cũng là một cây cung.

Bạch Hồn lấy ra từ không gian trữ vật một vài kim loại Vương Giả cấp.

Một ngọn l·ửa b·ùng l·ên trong hư không nhanh chóng nung chảy chỗ nguyên liệu đã được chuẩn bị từ trước.

Đầu mũi tên với ba rãnh lấy máu hình xoắn ốc, với một quả cầu màu đen giống như một quả bóng bàn đặt ở trung tâm đầu mũi tên.

"Lục Dạ, cầm lấy này."

Mũi tên đã hoàn thành, Bạch Hồn ném thành phẩm về phía Lâm Lục Dạ.

Cô nàng dễ dàng cầm trên tay mũi tên có sức nặng của một hố đen, hàng loạt phù văn được Lâm Lục Dạ khảm vào mũi tên này.

Đây không phải là những phù văn thông thường, chúng là những phù văn được Lâm Lục Dạ ngưng tụ ra từ chính thiên phú của mình.

Khác với những phù văn khác sẽ mất đi tác dụng nếu rời khỏi thế giới này, những phù văn được Lâm Lục Dạ ngưng tụ ra từ thiên phú của cô sẽ luôn có tác dụng, trừ khi có một ngày tất cả thiên phú của cô bị phá hủy.

Trong lúc Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ tiếp tục nghiên cứu và khai phát ứng dụng của phù văn pháp tắc.

Ở một chiều không gian khác, Bạch Vũ Thần vẫn đang quan sát thị trấn của mình.



Lúc này vị Chủ Thần của Liên Minh Nhân Loại bắt đầu cảm thấy hối hận khi giữ Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ lại.

"Đúng là hai con báo, muốn làm thí nghiệm gì thì cách xa cái thị trấn của ta một cái!"

Đã một tháng qua đi, không biết bao nhiêu lần Bạch Vũ Thần phải thót tim khi các nghiên cứu của hai người kia có dấu hiệu mất kiểm soát.

Người dân của thị trấn mạo hiểm giả vẫn sinh hoạt như thường ngày, họ không biết rằng mỗi ngày cái thị trấn nhỏ của họ phải có nguy cơ bị hủy diệt hàng chục lần.

Tuy hàng ngàn lần nguy cơ không có một cái nào hủy diệt thị trấn, nhưng đến chính Bạch Vũ Thần cũng không chắc rằng cái trận pháp phòng vệ do hai người kia bày ra có thể đảm bảo an toàn cho thị trấn này mãi.

Và cái hố đen nhân tạo vừa rồi là một ví dụ, nếu như Bạch Hồn không kịp khống chế hố đen đó, toàn bộ trận pháp được bố trí trong căn hộ sẽ nhanh chóng bị phá hủy.

Lúc đó chỉ cần một lỗ hổng nhỏ bé ở cái trận pháp đó thì lực hấp dẫn của hố đen sẽ hủy diệt toàn bộ thị trấn.

Với kinh nghiệm lăn lộn ở tu hành thế giới hàng vạn năm, cả trận pháp của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ nhìn qua thì không còn gì để chê, kể cả có là các tiên nhân đã sống trăm vạn năm cũng chẳng thể bắt bẻ gì.

Nhưng với Bạch Vũ Thần, một kẻ đã siêu thoát hết thảy thì trận pháp này còn thiếu sót quá nhiều.

"Có nên ném hai đứa này về nơi sản xuất không ta?

Nếu cứ để hai đứa nó thích làm gì thì làm như thế này thì sớm muộn gì cả thế giới cũng phải bị hủy diệt."

Trong lúc Bạch Vũ Thần muốn tống cổ hai con báo ra khỏi nhà mình, cô chợt cảm nhận được có một vị khách tới ghé thăm.

Một người đàn ông trong bộ đồ bí ẩn, mũ trùm đen che khuất đi gần như toàn bộ khuôn mặt, những gì người ta có thể ấn tượng về hắn là một nụ cười đầy bí ẩn.

Người này đã xuất hiện bên trong thị trấn.

"Ghế số 1? Hắn lại tới chỗ ta làm gì chứ?"

Bạch Vũ Thần rút ra một chiếc lông vũ từ đôi cánh của mình, một chiếc lông vũ mang sức mạnh từ quá khứ.

Đó là chiếc lông vũ nhỏ yếu nhất mà cô có thể rút ra.

Lông vũ trắng dễ dàng đâm xuyên qua không biết bao nhiêu cái thời không, rơi xuống bên dưới thị trấn và hóa thành hình dáng của một tiểu thư quý tộc trẻ tuổi.

Thiếu nữ trong bộ váy đầm màu vàng kim được trang trí bằng vô số các chi tiết trang trí màu đen được chạm trổ tinh xảo, gương mặt thanh thuần của một tiểu thư 16 tuổi, đôi mắt xanh long lanh như đá quý, những bông hoa trắng cài đối xứng nhau trên mái tóc vàng bồng bềnh tung bay trong gió.

Đây là Lông Vũ của quá khứ, triệu hồi ra một phiên bản Bạch Vũ Thần hồi còn là một con người bình thường, một Bạch Vũ Thần khi còn là một tiểu thư trẻ tuổi.

Trở thành một kẻ siêu thoát vạn vật có được tất có mất.

Tuy Bạch Vũ Thần có sức mạnh vô hạn nhưng lại không thể đi xuống các chiều không gian thấp hơn, nếu không thì một phần nhỏ sức mạnh của cô ta cũng có thể đủ để hủy diệt cả thế giới.

Nên những kẻ siêu thoát thường sẽ không trực tiếp ra tay, thay vào đó, để hoạt động trong các "hạ giới" bọn họ thường sử dụng hóa thân có mức năng lượng hữu hạn, hoặc ảnh hưởng dòng chảy vận mệnh để có được kết quả đúng với ý muốn của mình.

Hiện tại Bạch Vũ Thần giống như là một người bình thường, nhưng đừng vì vậy mà coi thường cô tiểu thư này, vì chỉ cần dựa vào thân thể thì cô nàng cũng có thể đ·ánh c·hết một Thần Vương cấp.

Nằm ở cực bắc của thị trấn, một dinh thự to lớn như một pháo đài, nếu tính cả diện tích vườn hoa thì thực tế, cả thị trấn mạo hiểm giả đang nằm ngay trong vườn hoa của dinh thự này.

Nhưng thật kỳ lạ là không có bất cứ ai trong thị trấn nhận ra sự tồn tại của dinh thự, dù có là người trong thị trấn hay là người ngoài thị trấn chăng nữa.

Vì đơn giản, nơi đây là nhà riêng của Bạch Vũ Thần.

Trong một đình nghỉ mát được xây dựng bằng đá cẩm thạch trắng, người nam thanh niên bí ẩn, Tiên Tri đạo sư, đồng thời cũng là Nhà Khảo Cổ đạo sư của thị trấn.



Hắn là ghế số 1, Chủ Thần đầu tiên của Liên Minh Nhân Loại.

Hắn còn được gọi là Tiên Tri Của Quá Khứ, Nhà Khảo Cổ Của Tương Lai.

"Lần nào cũng vậy, ngươi lại tự tiện xông vào nhà riêng của ta!

Dù cho ngươi có là cấp trên của ta thì cũng nên lịch sự một chút chứ!"

Bạch Vũ Thần phồng má lên giống như một đứa trẻ đang giận dữ.

Nhìn cái dáng vẻ giận dỗi của Bạch Vũ thần, ghế số 1 chỉ cười nhẹ và bình tĩnh nhấp nhẹ ly hồng trà.

Hắn hiểu quá rõ cô tiểu thư này mà, do con đường tu luyện dựa vào cảm xúc của cô, Bạch Vũ thần là người có tính cách khá cực đoan, thậm chí có thể nói cô ta bị r·ối l·oạn nhân cách.

Vì vậy, Bạch Vũ Thần rất khó có thể giao tiếp bình thường với những người khác.

Có thể một giây trước cô ta còn cười nói vui vẻ với ngươi, một giây sau cô ta sẽ kề dao lên cổ ngươi.

Sau nhiều năm hợp tác với nhau, ghế số 1 đã quen rồi, nên hắn rất tùy ý khi giao tiếp với cô nàng này vì đằng nào cũng bị ăn chửi.

Vị tiểu thư cũng hiểu ý cấp trên của mình, Bạch Vũ Thần tắt đi tất cả cảm xúc của mình, gương mặt cô lúc này dần trở nên lạnh lùng, giống như một cỗ máy hơn là một con người bằng xương bằng thịt.

"Uống trà chiều mà không có điểm tâm ngọt, ta cũng không hiểu ngươi thưởng trà kiểu gì nữa."

Nói rồi Bạch Vũ Thần bình tĩnh lấy ra một giỏ đựng đồ được đan bằng mây từ trong không gian trữ vật của mình.

Nắp đựng đồ được mở ra, bên trong giỏ tre ấy có chứa 5 loại bánh ngọt khác nhau.

Từng món đồ ngọt tinh xảo được vị tiểu thư nhẹ nhàng đặt lên trên bàn trà.

"Qua bao năm như vậy, ghế số 8, cô vẫn ưa thích đồ ngọt nhỉ?"

Dù có đang tắt đi toàn bộ cảm xúc, Bạch Vũ Thần vẫn sững sờ một lúc, gương mặt lạnh lùng của cô tiểu thư cũng nổi lên một chút nhân tính.

Cô nhẹ lắc đầu.

"Từ ngày ta quyết định trở nên mạnh mẽ, ta chưa bao giờ còn cảm giác mình đang sống cả, chỉ có chút đồ ngọt mới có thể nhắc nhở ta rằng mình còn đang sống."

Ngay sau đó, cô tiểu thư đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kỳ đáng sợ của Bạch Vũ Thần như thể muốn phân thây ghế số 1 thành vô số mảnh.

Một con dao cắt bánh trong nháy mắt đã kề lên cổ người đứng đầu Liên Minh Nhân Loại.

"Có gì thì mau nói, ta không có thời gian để trò chuyện với ông."

Đương nhiên ghế số 1 không hề quan tâm đến con dao đang kề lên cổ.

Dù sao thì người đang có mặt trong trang viên này chỉ là một trong không biết bao nhiêu cái hình chiếu của hắn đang hành tẩu trên khắp lãnh thổ của con người.

"Như cô biết đấy, hai ghế cuối rất quan trọng với kế hoạch của chúng ta, nên ta ở đây để đảm bảo dòng chảy của vận mệnh không có bất cứ vấn đề gì."

Nghe vậy, Bạch Vũ Thần lập tức quay đầu sang chỗ khác, thái độ cực kỳ khó chịu.

"Kế hoạch của chúng ta?

Sai rồi, từ ban đầu chỉ có kế hoạch của ngươi thôi."