Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 146: Dâng đến tận miệng.



Chương 145: Dâng đến tận miệng.

Dù cho thái độ của Bạch Vũ Thần có ác liệt như thế nào, người thanh niên ngồi đối diện cô vẫn chỉ nở một nụ cười nhạt.

Bạch Vũ Thần cảm thấy thật nhàm chán, cô tiểu thư để con dao cắt bánh làm đúng công việc của nó.

Một miếng bánh kem được cắt ra.

Khí chất của một đại tiểu thư chẳng còn nữa khi cô vừa nhai bánh vừa hỏi một cách đầy thô lỗ.

"A, chẳng phải quý ngài Tiên Tri toàn trí toàn năng, có thể nhìn ra tất cả mọi thứ từ quá khứ tới tương lai sao?

Làm sao ngài lại phải tự mình đi tới giá·m s·át nơi đây chứ?"

Ghế số 1 bình tĩnh cắt một miếng bánh kem khi mà con mắt của Bạch Vũ Thần giống như một s·át n·hân hàng loạt.

Hắn ta cắt bánh và thưởng thức một cách đầy ưu nhã, đâu như cô tiểu thư phía đối diện.

"Đừng đề cao ta quá, việc nhìn thấu được vận mệnh ở nơi một kẻ siêu thoát đang ở đã rất khó rồi, đừng nói gì tới nơi đây có tới tận 4 kẻ siêu thoát chứ?

Với lại, chủ nhà, ta muốn biết hai đứa kia đã tìm được truyền thừa ta để lại chưa?"

Bạch Vũ Thần nghe vậy nhìn hắn với ánh mắt hờ hững.

"Truyền thừa gì? Ta không biết?

Với lại cả một tháng này ta thấy hai đứa nó chỉ chăm chăm vào nghiên cứu phù văn mà thôi."

Ghế số 1 nghe vậy thì lập tức biến sắc, lần đầu tiên vẻ tức giận xuất hiện trên mặt của vị Tiên Tri.

"A! Ta ghét biến số."

Nói rồi Tiên Tri biến mất trong ánh chiều tà.

Hắn biến mất triệt để không một dấu vết, như thể từ nãy tới giờ chỉ có một mình cô tiểu thư tóc vàng ngồi uống trà ở nơi đây.

"Lần nào cũng vậy, siêu thoát rồi mà hắn vẫn giữ cái thói quen xóa triệt để mọi nhân quả dấu vết, thậm chí còn lấy một quá khứ mới ghi đè lên quá khứ cũ."

Bạch Vũ Thần lắc đầu, cô nàng cứ như vậy mà thưởng trà một mình.

Cuộc trò chuyện vừa rồi giữa hai vị Chủ Thần của Liên Minh Nhân Loại giống như chưa bao giờ xảy ra.

Kể cả khi có một vị siêu thoát quay ngược thời gian chăng nữa, thì thứ duy nhất hắn có thể nhìn thấy đó chính là cô tiểu thư một mình ngồi đó uống trà.

Một bóng người đột ngột xuất hiện ngay trước cửa căn hộ của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ, mặc kệ cho tất cả những thủ đoạn cảnh báo được giăng kín ngay trước cửa.

Từ người máy nano siêu nhỏ cho đến các pháp trận ma pháp cũng như thể bỏ qua sự tồn tại của thanh niên bí ẩn này.

Chỉ thấy thanh niên bí ẩn lấy ra từ trong áo choàng của mình 3 cuốn sách dày cộp.

Tên của 3 cuốn sách lần lượt là Thông Quá Khứ, Thấu Hiện Tại, Dự Tương Lai.

Hắn đang định gõ cửa thì lại ngập ngừng suy nghĩ một chút, sau đó hắn lại lấy ra một cuốn sách khác.

Phù Văn Chú Giải Từ Nhập Môn Đến Tinh Thông.

Tiên Tri gật gù nở một nụ cười nhạt.

"Hai ngươi thích nghiên cứu phù văn như vậy cũng được thôi, sau khi học xong tri thức về phù văn rồi thì tập trung nghiên cứu 3 cuốn sách này cho ta."

Trong căn hộ của mình, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ còn đang mải nghiên cứu phù văn thì một tiếng vang bất chợt xuất hiện.



"Có ai ở nhà không? Chuyển phát nhanh đây!"

Hai người nghe thấy thì mắt nhìn vào nhau, cả hai người đều chân không bước ra khỏi nhà dù chỉ nửa bước, nếu một trong hai người đặt hàng từ bên ngoài thì không thể nào giấu được trước ánh mắt người còn lại.

Làm sao có chuyện một trong hai người đã đặt hàng chuyển phát nhanh được.

Chuyện này rõ ràng có gì đó kỳ lạ.

Và càng kỳ lạ hơn nữa là hai người không hề cảm nhận được sự tồn tại của bất cứ người nào ở ngoài cửa, kể cả những thủ đoạn cảnh báo được bày ra từ trước cũng giống như là bày trí.

Người tới chắc chắn không hề đơn giản.

Bạch Hồn giải p·hóng t·inh thần lực của mình, cả thân thể của hắn giờ bắt đầu sáng lên như một bóng đèn công suất lớn.

Lâm Lục Dạ bên cạnh bắt đầu lơ lửng, hắc khí nồng nặc bao quanh thân thể cô, từ trong làn khói đen ấy có thể nhìn thấy hình bóng của các thành viên Hắc Vũ đang ẩn hiện, kèm theo một bầy chó sói bóng đêm lúc ẩn lúc hiện.

Nhìn qua cô nàng giống như một chúa quỷ vừa đi lên từ địa ngục.

Cả hai người đều đã vào trạng thái chiến đấu mạnh nhất của mình, trận văn dùng để bảo hộ cho căn hộ này lúc sáng lúc tối như thể không chịu nổi áp lực mà sắp báo hỏng tới nơi.

Mọi cảm quan của hai người lúc này khóa chặt cánh cửa chính, nơi giọng nói kia phát ra.

Nhưng sau một hồi chờ đợi, thứ duy nhất mà Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ nhận được là một sự im lặng đến bất thường.

Chờ mãi không thấy kẻ đột nhập đâu, Bạch Hồn dùng tinh thần lực mở tung cánh cửa.

Chẳng có bất cứ ai ở nơi đó ngoại trừ 4 cuốn sách đã đặt ngay ngắn trước cửa.

Bên trên một chồng sách còn có 1 bức thư được viết tay.

Dựa vào thần thức của mình, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ rất nhanh chóng đã đọc xong thông tin được ghi trên đó.

Đại khái là đạo sư Tiên Tri của thị trấn rất muốn đàm đạo với Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ nhưng lại không có thời gian, vì vậy hắn gửi tri thức của hắn tới để trao đổi với hai người.

Nếu hai người đồng ý, họ cũng có thể sử dụng tri thức của mình để hoàn thành cuộc trao đổi này.

Nếu từ chối, 4 cuốn sách này sẽ tự hủy sau 10 phút nữa.

Biết vừa rồi có một đạo sư khác của thị trấn vừa đi qua, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ lấy lại bình tĩnh.

Hai người họ dần thu hồi lại khí thế của mình, và biến trở lại dáng vẻ bình thường.

Sau khi cân nhắc được mất một cách cẩn thận, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ không thấy được bất cứ dị thường nào trong tri thức của cuốn sách này.

Đây là một điều rất kỳ lạ trong cái thế giới mà phần lớn truyền thừa đều có bẫy này, cũng chứng tỏ vị đạo sư Tiên Tri này là một người tử tế hơn 99% những người khác.

Người ta đã chân thành muốn đàm đạo như vậy, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ cũng dùng chân thành đối lại.

Hai cuốn sách được ngưng tụ ngay giữa không gian, bên trong chứa những tri thức chưa hề bị ô nhiễm cũng như không có bất cứ một thủ đoạn nào được ẩn giấu.

Vụ trao đổi này được chấp nhận, cả hai tự chép tay những tri thức của mình rồi để lại vị trí đặt 4 cuốn sách kia.

Quả như dự liệu, cuốn sách có chứa tri thức của hai người biến mất như chưa từng tồn tại.

Giao dịch hoàn thành.

Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ tuy rất mạnh, tốc độ phát triển của hai người chỉ có thể nói là bật hack, nhưng không vì vậy mà hai người họ coi khinh những đạo sư khác trong thị trấn.

Hai người cũng đã xem qua một vài truyền thừa của các đạo sư khác, và cảm nhận được trình độ của những người đã để lại truyền thừa trên thị trấn này cũng không hề kém cạnh họ.



Không có lý do gì mà hai người từ chối việc trao đổi tri thức với những người có cùng thực lực với mình cả.

Với lại, những tri thức được ghi lại trong 4 cuốn sách kia có sức hấp dẫn cực lớn với cả Bạch Hồn lẫn Lâm Lục Dạ.

Không chỉ vì có một cuốn sách giải thích mọi nghi ngờ của hai người về phù văn, mà còn 3 cuốn sách về nhìn thấu thời không.

Chỉ cần nhìn qua, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ cũng ý thức được thu hoạch lớn nhất của hai người khi tiến vào thị trấn mạo hiểm giả này không phải là phù văn, mà là những tri thức về thời gian này.

Ở một góc đường gần tòa chung cư, thanh niên bí ẩn kia đứng ở dưới cột đèn đường, trên tay hắn là hai bản chép tay vừa biến mất, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào căn hộ chung cư và nở một nụ cười đầy bí hiểm.

"Lần này có lẽ ổn rồi đi, cơ duyên ta cũng đã dâng đến tận miệng cho hai đứa bay rồi, đừng làm ta thất vọng."

Ánh mắt của Tiên Tri nhìn thẳng vào hư không, hai con mắt hắn giống như có vô số màu sắc đang xoay tròn, bất cứ kẻ nào chưa đạt tới Chân Thần cấp khi nhìn vào đôi mắt này sẽ lập tức hóa điên.

Sau khoảng 2 phút nhìn chăm chú vào hư không, thanh niên bí ẩn có lẽ đã nhìn thấy kết quả mà hắn mong muốn nhất.

"Haha, cuối cùng thì tiếp điểm thời không cũng đã vào đúng chỗ, tương lai vô định đã có một vận mệnh duy nhất.

Không có kẻ nào có thể ngăn cản được Liên Minh Nhân Loại phát triển nữa."

Ánh đèn đường sáng lên cũng là lúc Tiên Tri biến mất trên đường phố.

Đương nhiên quá trình này cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của Bạch Vũ Thần.

Từ trong một không gian bí ẩn, chân thân "thiên sứ" của cô nàng nở một nụ cười nhạt.

Trong tầm nhìn của cô, vô số sợi tơ vận mệnh đang được đan thành một cái lưới lớn, một cái lưới bao phủ không biết bao nhiêu cái thế giới.

Cái lưới của vận mệnh này không chỉ bao phủ Liên Minh Nhân Loại mà còn có vô số các thế giới đang có kết nối với nó, thậm chí còn cả những thế giới xa xôi hơn nữa.

"Đại Vận Mệnh Thuật: Mệnh Trung Chú Định.

Ta cảm thấy khá nghi ngờ về tạo nghệ vận mệnh thuật của ngươi đấy ghế số 1, một kẻ sử dụng vận mệnh thuật mà lại phải tới tận nơi để uốn nắn vận mệnh.

Buồn cười như một nhà tiên tri dự báo về c·ái c·hết của mình và thực hiện hóa dự đoán ấy bằng việc t·ự s·át."

Bạch Vũ Thần vừa chế nhạo xong, Chủ Thần đầu tiên của Liên Minh Nhân Loại, Tiên Tri lập tức xuất hiện ngay bên cạnh cô.

"Thông cảm cho ta đi, ghế số 8, cô cũng biết việc can thiệp vận mệnh cho một đám siêu thoát nó khó như thế nào mà."

Dù cho ghế số 1 có biện hộ thế nào, hắn cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đầy nghi ngờ từ Bạch Vũ Thần, dù cho "mắt" của cô nàng có đang bị che lại bởi vô số những đôi cánh nhỏ.

Nhưng bầu không khí này cũng chỉ duy trì một vài giây sau đó.

Vì trong phạm vi cảm nhận của hai vị Chủ Thần, vô số những hình bóng mờ ảo bắt đầu tiếp cận lấy thế giới này.

Số lượng chúng quá mức khổng lồ, đông như một đàn châu chấu che khuất bầu trời.

Hình dáng của những kẻ này có nhân loại nhưng cũng có vô số hình dáng khác nhau.

Từ con chó con mèo tới những sinh vật ngoài hành tinh, từ phù hợp thẩm mỹ tới không thể diễn tả.

Là những kẻ đã siêu thoát, Tiên Tri và Bạch Vũ Thần hiểu những hình bóng đó là gì.

Đây chính là hình chiếu của những kẻ nửa bước siêu thoát, chúng đang tìm kiếm và săn lùng những kẻ nửa bước siêu thoát khác để tiêu diệt những đối thủ cạnh tranh tiềm tàng.

Quan trọng nhất, chúng tới để săn g·iết quá khứ của những kẻ siêu thoát, cố gắng đánh g·iết họ để thay thế vị trí của họ trong tương lai.

"Ai, lại là đám thất bại này sao?"



Bạch Vũ Thần có vẻ rất thờ ơ, nhưng bên cạnh cô là Tiên Tri lại tỏa ra sát khí mãnh liệt như thể gặp được kẻ thù truyền kiếp.

Chỉ thấy ghế số 1 vung nhẹ tay, vô số những sợi tơ vận mệnh đủ mọi màu sắc dễ dàng cuốn chặt lấy những hình chiếu của không biết bao nhiêu tên nửa bước siêu thoát.

Trong nháy mắt, toàn bộ các hình chiếu thời không đã nằm gọn trong lòng bàn tay ghế số 1.

"Chuyện gì đang xảy ra?"

"Không!"

"C·hết tiệt! Siêu thoát giả!"

"Đáng ghét! Ta là người có đánh dấu hệ thống trong tay! Ta mới là nhân vật chính của thời đại này!"

"Thân là người sở hữu Nghịch Thiên Ấn, bản Tiên Đế mới là thiên mệnh! Phá cho ta!"

Những hình chiếu thời không này không phải đèn cạn dầu, sức chiến đấu của chúng không đồng đều nhau, từ mạnh nhất là Thần Vương cấp đến yếu nhất là Hoàng Kim cấp.

Tất cả chúng đều cố gắng giãy giụa, muốn thoát khỏi lòng bàn tay to như một vũ trụ này.

Nhưng tất cả đều là vô ích, giống như một nhân vật truyện tranh có thể dễ dàng hủy diệt một hành tinh nhưng lại chẳng thể làm gì được một người đọc không nâng nổi bao cát.

Tiên Tri lúc này chỉ cảm thấy đám sâu kiến trong lòng bàn tay mình quá ồn ào, hắn nắm chặt bàn tay mình lại, vô số những tiếng la hét đau đớn phát ra đủ để phá nát ý chí của những vị thần hùng mạnh nhất.

Nhưng những tiếng gào thét ồn ào ấy nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại những tiếng nỉ non như kẻ đã hấp hối.

Khi ghế số 1 xòe lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay hắn chỉ còn một cục thịt như được khâu lại từ hàng tỉ sinh linh khác nhau, với hình dáng và màu sắc liên tục thay đổi không ngừng.

"Ghế số 8, có vẻ như lãnh địa của cô không còn bí mật nữa."

Tiên Tri ném cục thịt về phía Bạch Vũ Thần rồi quay người rời đi.

Cái thứ ghê tởm đó dễ dàng nằm gọn trong một cánh chim của Bạch Vũ Thần.

"Nếu ngươi không lấy thế giới này làm neo điểm vận mệnh thì làm sao có chuyện mấy con ruồi này tìm được nơi đây!"

Bạch Vũ Thần còn chưa kịp phát cáu thì Tiên Tri một lần nữa đã rời đi không một dấu vết.

Mọi bằng chứng ở hiện trường giờ đều chỉ ra tác giả của cái đống bầy nhầy kia chính là cô.

Dù cho có đại năng quay ngược lại thời gian thì kết quả cũng chỉ có một, Bạch Vũ Thần chính là thủ phạm.

"Hừm! Lại chơi cái trò gắp lửa bỏ tay người này!

Làm sếp quen rồi nên cái gì cũng đổ cho nhân viên đúng không?"

Nhìn vào cái thứ xấu xí ác tâm trên cánh của mình, Bạch Vũ Thần chợt nảy ra một ý tưởng.

"Thanh Tẩy."

Một luồng hào quang thần thánh như gội rửa cho vạn vật xuất hiện, kèm theo đó là tiếng la hét của cục thịt càng trở nên điên loạn hơn.

Luồng thánh quang này sẽ thanh tẩy bất cứ thứ gì mà Bạch Vũ Thần cho là dơ bẩn, cho dù thứ đó có sạch sẽ theo góc nhìn của con người chăng nữa.

Sau khi thánh quang biến mất, cục thịt có thực lực nửa bước siêu thoát đã suy yếu vô số lần.

Giờ sức mạnh của nó cùng lắm cũng chỉ có thể so với một Chân Thần cấp mà thôi.

Bạch Vũ Thần gật đầu sau khi thực lực của cục thịt bị giảm xuống.

"Haha, hi vọng hai ngươi sẽ thích món quà chia tay của ta."

Nói rồi Bạch Vũ Thần ném một mảnh vỡ thế giới vào trong con quái vật, cũng chính là nơi Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ phải đi qua nếu muốn trở về chủ thế giới.