Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 147: Không làm người.



Chương 146: Không làm người.

Trong nháy mắt 10 năm đã qua đi kể từ ngày Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ tới thị trấn này.

Trên sân thượng của chung cư, Bạch Hồn cảm nhận được một kỹ năng mới được truyền vào mạng lưới suy nghĩ của hắn, một mạng lưới chuyên dùng để các phân thân của Bạch Hồn và các Hư Ảo Thân của hắn liên hệ với nhau.

Kỹ năng lần này là Nghiệp Hồn Đại Hỏa, một kỹ năng phát ra một ngọn lửa có thể thiêu đốt linh hồn của kẻ địch trong một vùng rộng lớn.

Kỹ năng này được lĩnh ngộ bởi Inami, "nhân vật chính" được Bạch Hồn tiện tay ném cho cái hệ thống.

Hạt giống truyền thừa được trồng vào 10 năm trước lúc này đã nảy mầm.

Vì các mạo hiểm giả của thị trấn này có thể tính là một loại phân thân đặc biệt của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ, nên trong 10 năm qua, hai người nhận được vô số các kỹ năng do các mạo hiểm giả nghiên cứu dựa trên truyền thừa của mình.

Kể ra thì việc để lại truyền thừa của mình cũng không tệ lắm.

Cũng vì vậy, hai người giờ đã hiểu tại sao có rất nhiều đại năng dù tuổi thọ vĩnh hằng nhưng vẫn hay ném loạn truyền thừa của mình chờ người hữu duyên.

Nổi bật nhất trong lĩnh vực này có lẽ phải kể tới đám tu tiên giả.

Nghe nói đầu nguồn của tất cả các công pháp tu tiên trong vũ trụ đều xuất phát từ một Thần Khí.

Đại La Tiên Kinh, bao la vạn tượng, có thể dung nạp tất cả tu tiên công pháp.

Ban đầu, nội dung của tu tiên bí kíp đầu tiên cũng chỉ là một cuốn bí kíp thổ nạp cơ bản.

Sau bao đời người, đã có vô số phiên bản khác nhau của Đại La Tiên Kinh được phát triển ra.

Nhưng vì thế mà nội dung của Đại La Tiên Kinh lại trở nên lạc hậu sao?

Không, trái lại, tất cả những gì tinh túy nhất của các công pháp đời sau sẽ được ưu hóa và đặt lại một lần nữa vào Thần Khí này.

Điều này không chỉ xảy ra với bản gốc của Đại La Tiên Kinh, mà tất cả những công pháp được phát triển dựa trên Đại La Tiên Kinh đều sẽ thăng cấp khi có người đời sau cải tiến công pháp.

Vì vậy, ở tu tiên giới, công pháp càng cổ đại thì lại càng mạnh mẽ, càng tập trung được nhiều ưu điểm của những công pháp đến sau.

Nên những kẻ đi sau dù có cố gắng như thế nào cũng không thể siêu việt người đi trước, trừ khi là kẻ tự tin sáng chế ra một hệ thống tu luyện mới hoàn toàn.

Một góc khác trên nóc nhà của căn chung cư, chỉ thấy Lâm Lục Dạ mặc trên người một bộ giáp hiệp sĩ hạng nặng màu đen được tạo thành từ bóng tối thuần khiết nhất của thiên phú Hắc Ám.

Bộ giáp giống như một hố đen hút tất cả ánh sáng xung quanh cô nàng, tạo thành một vùng tăm tối ngay dưới ánh mặt trời.

Không chỉ vậy, Lâm Lục Dạ còn chế tạo ra thêm những món v·ũ k·hí mạnh mẽ, như kiếm bóng tối có thể bổ đôi cả một hệ sao trong một đường kiếm, súng ngắn bóng đêm có thể bắn ra một lỗ đen cắn nuốt mọi thứ...

Ánh mắt cô nhìn lên trên bầu trời với ánh mắt đầy cảnh giác, giống như thể cô đang canh chừng khỏi một kẻ thù tiềm ẩn nào đó.

Một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng.

Cô nàng vẫn nhớ y nguyên những chuyện đã xảy ra sau khi cô ở tu tiên giới năm thứ 10.

Cái ngày mà cô và Bạch Hồn bị người của Diệp gia săn đuổi.

Vì vậy, để tránh t·hảm k·ịch một lần nữa xảy ra, Lâm Lục Dạ đã chuẩn bị rất kỹ cho bất cứ tình huống nào.

Nhưng cô chờ một ngày một đêm mà chẳng có bất cứ điều khác thường nào xảy ra.

Thị trấn này vẫn bình yên như vậy, đám mạo hiểm giả vẫn sinh hoạt bình thường.

Nhiều người có thể sẽ để ý cô nàng vũ trang đầy đủ, canh gác trên nóc của tòa chung cư trong cái thị trấn có thể nói là vùng an toàn.

Nhìn kiểu gì thì đây cũng là một hành động như người mắc bệnh tâm thần.

Cảm nhận được vô số những ánh mắt khác thường đang nhìn vào mình, Lâm Lục Dạ vẫn quyết tâm trụ vững tại nơi đây cho tới hết ngày hôm nay.



Nhưng sau khi qua một ngày một đêm, vẫn không hề có bất cứ t·hảm h·ọa nào ập xuống thị trấn này ngoại trừ việc bản thân cô đang hấp thu hơn phân nửa số ma lực của thị trấn.

Dù hơn 10 năm qua đi, dù cho cô đã làm chủ được thiên phú Hắc Ám chăng nữa.

Lâm Lục Dạ cũng chỉ có thể ngăn chặn được một phần lực hút do thiên phú Hắc Ám gây ra chứ không hề ngăn chặn được toàn bộ.

Việc duy trì đủ thứ v·ũ k·hí bóng tối càng khiến khả năng hút năng lượng của Lâm Lục Dạ trong vô tình đã tăng thêm một nấc thang.

Một ngày qua đi, rất nhiều mạo hiểm giả trong thị trấn bắt đầu có ý kiến với cô nàng.

Giờ đến cả Bạch Hồn cũng phải đi nóc nhà gọi cô vợ của mình xuống.

"Lục Dạ, em đã ở trên này cả một ngày rồi đấy, anh không hề cảm nhận được bất cứ mối nguy hiểm nào mà làm sao em cẩn thận vậy?"

Bạch Hồn nhìn trái nhìn phải nhưng không hề cảm thấy có kẻ địch nào khiến Lâm Lục Dạ phải vũ trang kỹ càng đến vậy.

24 giờ qua đi, Lâm Lục Dạ cũng thở dài đầy nhẹ nhõm.

"Xem ra ở kiếp này không có kiếp nạn nào tiến đến vào năm thứ 10, chúng ta tạm thời an toàn rồi, đạo lữ của ta."

Bạch Hồn nghe vậy thì cố gắng hết mức để không cười.

6 đời trong thế giới giả lập với vô số các kiếp nạn đã khiến Lâm Lục Dạ trở nên vô cùng cẩn thận, cẩn thận đến quá mức cần thiết.

Mà thủ phạm khiến cô bao đời phải khổ sở như vậy lại là chính chồng cô, kẻ đang đứng ngay trước mặt cô mà cô không hề biết.

Bạch Hồn quyết định sau này phải che giấu cho bằng được cái sự thật là hắn đã hố cô không biết bao nhiêu lần.

Nếu Lâm Lục Dạ biết được những sự thật ấy, việc hắn phải ngủ ngoài ghế đá công viên là nhẹ, nặng hơn có lẽ là ngày nào Lâm Lục Dạ cũng sẽ moi tim móc phổi của hắn ra để hả giận.

Dù Bạch Hồn có sống dai chăng nữa, trái tim của hắn chỉ là để trang trí chăng nữa thì hắn vẫn không muốn ngày nào cũng bị h·ành h·ạ như vậy.

Bộ áo giáp, đống v·ũ k·hí bóng tối nhanh chóng được Lâm Lục Dạ thu hồi lại vào bên trong Thế Giới Hắc Ám trong người cô.

Ma lực trong thị trấn không còn bị hút đi nữa mà dần dần khôi phục.

Ngày hôm nay nhìn gương mặt Lâm Lục Dạ có vẻ vô cùng tiều tụy buồn rầu không biết vì lý do gì.

"Đạo lữ của ta, có lẽ đây là lần cuối cùng ta còn làm người đi, vì vài ngày nữa ta đột phá tới Thần Thể cảnh rồi."

Bạch Hồn nghe vậy trầm ngâm.

Kể ra thì từ cái ngày Lâm Lục Dạ chuyển chức thành Vĩnh Dạ Nữ Đế, cô ta cũng gần như không thể tính là con người nữa rồi, mà là một cái bảng hệ thống.

Nhưng ai bảo thân xác con người của cô nàng vẫn còn tồn tại và vẫn được sử dụng, nên đến tận bây giờ Lâm Lục Dạ vẫn vô thức quên đi sự thật này.

Và có lẽ, sau ngày hôm nay, cô nàng sẽ hoàn toàn từ bỏ thân phận làm con người của mình.

"Bạch Hồn, đêm nay chúng ta lại làm một lần cuối đi, trước khi ta không còn là người nữa."

Thật hiếm khi có má hồng trên gương mặt lạnh lùng tuyệt mỹ của Lâm Lục Dạ.

Thái độ thẹn thùng như một thiếu nữ này khiến Bạch Hồn ngẩn người.

Cả hai sống cùng nhau bao nhiêu năm rồi nhưng đây là lần đầu hắn thấy cô nàng này có một biểu cảm như vậy.

Nhân lúc Bạch Hồn còn ngẩn người, Lâm Lục Dạ nhanh chóng chớp thời cơ nắm chặt tay hắn.

"Khoan đã Lục Dạ, em muốn làm gì?"

Bạch Hồn muốn phản kháng lắm nhưng hắn có một cảm giác rằng hắn dù có làm cách nào cũng không thể chạy thoát.



Đồng thời, ngay lúc này gương mặt của Lâm Lục Dạ cũng đã xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Cô nàng chủ động ôm chặt lấy hắn, khóa môi hắn.

Một nụ hôn sâu bất ngờ khiến Bạch Hồn như muốn đứng máy.

Không phải vì Bạch Hồn là cừu non, mà là vì lực hút do Lâm Lục Dạ tỏa ra quá mạnh mẽ.

Kể cả khi thiên phú Hắc Ám của Lâm Lục Dạ đã bị kiềm chế ở mức thấp nhất nhưng vẫn đủ để khiến Bạch Hồn phải tập trung hết mức để ứng phó.

Vì vậy nhìn qua thì hắn có vẻ khá bị động.

Nụ hôn sâu kết thúc, hai người giờ này đối mặt nhau.

Trái ngược với Bạch Hồn đang phải cố hết sức để bảo vệ bản thân để tránh năng lượng rò rỉ, Lâm Lục Dạ lại rất hưởng thụ cảm giác này.

Càng trở nên mạnh hơn thì cô càng lúc càng không giống con người, vị giác của cô cũng dần dần biến đổi.

Đối với cô lúc này, không có gì ngon hơn là năng lượng thuần khiết, vừa rất hợp khẩu vị vừa có thể xoa dịu lực hút từ thiên phú Hắc Ám.

Và Bạch Hồn trước mặt cô là một "món ăn" ngon như vậy.

Thân thể hắn là do linh hồn khổng lồ và năng lượng thuần khiết đan lại với nhau, sức hấp dẫn của hắn ngày càng làm cô mất kiểm soát.

Cô muốn "ăn" hắn.

Bạch Hồn nhìn chằm chằm vào cô nàng trước mặt, trên bờ môi cô còn một vài giọt chất lỏng đang phát sáng, những thứ này không phải nước bọt bình thường, mà chính là năng lượng thuần khiết từ trong thân thể hắn.

Càng khiến Bạch Hồn cảm thấy bối rối hơn là Lâm Lục Dạ đang liếm mép, nuốt tất cả chỗ năng lượng ấy vào trong người.

Nếu bây giờ nhìn vào gương mặt của cô nàng, người ta sẽ chỉ thấy đó là một gương mặt gợi cảm và vô cùng thèm khát.

Nhưng Bạch Hồn thì không nghĩ vậy, hắn cảm giác mình là một động vật ăn cỏ đang phải đối mặt với kẻ săn mồi.

"Đi thôi nào đạo lữ của ta, hôm nay có lẽ sẽ là lần cuối cùng chúng ta làm chuyện này."

Lâm Lục Dạ cứ như vậy mà kéo Bạch Hồn vào trong phòng ngủ, cô nàng lúc này quá mạnh mẽ, không phải là kẻ mà hắn có thể tùy ý nắm như 10 năm về trước.

Chuyện sau đó cũng không có gì cả.

Chỉ là một cái bảng hệ thống thao túng thân xác một con người đang đè một cái gốc cây linh hồn ra để hút đi tinh hoa mà thôi.

Cứ như vậy, suốt ba ngày liên tục, Bạch Vũ Thần không để ý hai đứa kia đang làm cái việc không biết xấu hổ không biết thẹn gì.

Trong phòng ngủ ở căn hộ của hai người, nơi sau 10 năm cuối cùng cũng được dùng tới.

Bạch Hồn dù là linh hồn thể nhưng cũng có thể thấy thân thể của hắn lúc này giống như một gốc cây khô.

Sức cắn nuốt của thiên phú Hắc Ám quá mạnh mẽ, dù cho năng lượng trong người Bạch Hồn có đủ để tạo ra hàng ngàn tinh hệ, hắn vẫn cảm thấy năng lượng trong thân thể mình mười không còn một.

Không những vậy, có tới hàng triệu Hư Ảo Thân của Bạch Hồn đã tan biến chỉ trong ba ngày ngắn ngủi này, nhiều hơn số Hư Ảo Thân đã tan biến trong hàng vạn năm ở tu tiên giới cộng lại.

Hắn hoài nghi rằng Hoàng Kim cấp trở xuống, hay Nguyên Anh cảnh trở xuống mà chạm vào da thịt của Lâm Lục Dạ sẽ ngay lập tức bị hút khô thành một cái xác khô lạnh giá.

Trái ngược lại với Bạch Hồn, Lâm Lục Dạ nằm bên cạnh đang ôm chặt hắn với gương mặt đỏ hồng vô cùng thỏa mãn.

Thân thể tuyệt mỹ của cô nàng đang nửa che nửa hở dưới lớp chăn mỏng càng tăng vẻ gợi cảm, khiến người nhìn muốn mở ra xem dưới lớp chăn ấy có chứa v·ũ k·hí gì mà kinh khủng như vậy.

Bạch Hồn nhắm chặt hai mắt của mình lại, mấy ngày vừa rồi chỉ có thể nói Lâm Lục Dạ quá hung mãnh, cô ta tiến công như một con thú bị bỏ đói lâu ngày.

Nếu Bạch Hồn không tập trung để kiềm chế mà thả bay bản thân mình, có lẽ giờ này hắn đã bị vắt khô hoàn toàn.



Chợt Lâm Lục Dạ đột nhiên thổi một hơi nhẹ vào lỗ tai tinh linh của Bạch Hồn làm hắn giật mình không thôi.

"Dừng chút đi Lục Dạ, hút thêm nữa thì ta không chịu nổi mất."

Nhưng đáp lại lời đầu hàng của Bạch Hồn chỉ là một ngón tay ngọc đã chặn môi hắn.

"Ha ha, đạo lữ của ta, ta không nghĩ được cũng có ngày thấy được cái vẻ mặt này của ngươi."

Chợt Lâm Lục Dạ đổi sắc mặt, sát khí của cô bốc lên khiến cho Bạch Hồn cảm thấy lạnh cả sống lưng.

"Nghĩ lại thì, trong thân thể ngươi có đến hàng trăm nghìn tỉ Hư Ảo Thân, như vậy khi ta làm việc đó với ngươi thì cũng có nghĩa ta đã làm với hàng trăm nghìn tỉ ngươi khác đúng chứ?"

Nhận được câu hỏi này làm Bạch Hồn cảm thấy khá chột dạ.

Nhưng hắn còn chưa kịp giải thích thì Lâm Lục Dạ lại móc đi của hắn một quả tim khác.

Ngay sau đó sắc mặt cô nàng lại một lần nữa biến đổi, trở lại cái vẻ mỉm cười thân thiện.

"Không sao đâu, ta không giận ngươi vì chuyện này đâu, ngược lại thì bản nữ đế vô cùng hài lòng khi tự dưng phát hiện ra mình có một hậu cung đông như một văn minh.

Giết một người vì tội, g·iết trăm người vì hùng, g·iết vạn người vì hùng trung hùng.

Với cái bảng thành tích này thì ta chỉ có thể nói, dăm ba con nữ đế vớ vẩn dưỡng 3000 nam sủng trong tiểu thuyết, chấp chúng nó cả ngàn lần không thể sánh với ta."

Bạch Hồn hết lời để nói luôn rồi, vì câu nói này của cô, hắn cũng quên luôn việc mình lại bị moi tim một lần nữa.

Trong lòng hắn lúc này chỉ muốn chửi bậy một câu.

Nếu tính việc ngủ với hắn là tương đương ngủ với hàng trăm ngàn tỉ Bạch Hồn Tinh Linh, thì vị Vĩnh Dạ Nữ Đế này có nói mình là Slaanesh the Dark Prince cũng có người tin.

Vài ngày sau đó.

Bạch Hồn giờ này đã khôi phục hoàn toàn, ngày hôm nay hắn và Lâm Lục Dạ không có mặt ở thị trấn mạo hiểm giả nữa, hai người lúc này đã có mặt ở một mảnh vỡ thế giới hẻo lánh.

Mảnh vỡ thế giới này cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một đồng cỏ xanh như màn hình windows xp huyền thoại.

Ngày hôm nay cũng là ngày mà Lâm Lục Dạ đột phá Thần Thể cảnh.

Đây là lần thứ 3 Vĩnh Dạ Nữ Đế đột phá cảnh giới này.

Lâm Lục Dạ giờ đang đứng trong một trận pháp kỳ lạ, một thứ giống như một lồng giam ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.

Cô biết việc mình đột phá có thể nguy hiểm như thế nào, chuyện cô có thể xóa sổ cả thị trấn sau khi đột phá cũng là chuyện rất bình thường, thậm chí cái mảnh vỡ thế giới lớn bằng cả một hệ sao này cũng có nguy cơ bị hủy diệt.

"Thật không nghĩ ra được một người chuyên tăng cao thực lực như ăn cơm uống nước như ta cũng có ngày phải chơi cái trò "căn cơ vững chắc".

Phải nhịn không đột phá cảnh giới trong suốt tận 10 năm."

Thần Thể cảnh ở đời này của cô mất hơn 10 năm để có thể hoàn thành.

Về sức mạnh, Thần Thể cảnh ở đời này của Lâm Lục Dạ có thể còn mạnh hơn hàng trăm ngàn lần những đời trước của cô.

Lần này chỉ cần đột phá, sức mạnh của cô thậm chí có thể vượt lên trên Bán Thần cấp.

Năng lượng trong không khí bắt đầu xao động, mọi quy luật của thế giới lúc này bắt đầu trở nên vặn vẹo.

"Lấy Hắc Ám làm tủy!"

Thiên phú Hắc Ám của Lâm Lục Dạ được điều động theo phương án đã được vạch sẵn từ trước, đảm bảo không có bất cứ ảnh hưởng xấu nào với thân thể.

Từng phù văn kỳ lạ bắt đầu xuất hiện trong không gian, đây là những phù văn Luân Hồi, thứ mà Lâm Lục Dạ lĩnh ngộ và tạo ra được sau khi nghiên cứu cuốn sách Thông Quá Khứ.

Ngay lúc này, có 6 linh hồn trong cơ thể cô nàng rời khỏi thân thể.

Có thể xem công sức mà Bạch Hồn gắn linh hồn lại cho cô nàng vào 10 năm trước giờ đổ xuống sông xuống biển.