Bạch Hồn nhìn hành động của Lâm Lục Dạ mà phải nhíu mày, hắn cũng đã đọc qua cuốn sách Thông Quá Khứ, cũng đã học được một vài tri thức về việc khôi phục hiện vật từ đó, nhưng hắn vẫn khó có thể hiểu nổi hành động của cô nàng.
Mà cũng đành mặc kệ vậy, khác với Lâm Lục Dạ lựa chọn nghiên cứu sâu về cuốn Thông Quá Khứ để tìm cách chống lại vị Cổ Thần Bóng Tối đang dần khôi phục trong thân thể cô.
Bạch Hồn lựa chọn nghiên cứu sâu về cuốn Dự Tương Lai để đối đầu với một kẻ có thể nhìn thấy tương lai khác.
Từ lúc này, có thể nói con đường nghiên cứu của Lâm Lục Dạ và Bạch Hồn về thời gian đang dần tách ra làm hai hướng khác biệt.
Chứng kiến linh hồn Vĩnh Dạ Nữ Đế một lần nữa tan vỡ làm 6, Bạch Hồn cũng không muốn can thiệp vào quyết định của cô nàng, dù sao thì người ngoài ngành muốn chỉ điểm người trong ngành là tối kỵ.
"Haha, nếu đúc tủy rồi thì giai đoạn tiếp theo chính là tạo xương, ngày hôm nay ta muốn thiên phú Hắc Ám của ta phải hoàn toàn thần phục!"
Khác với suy nghĩ của Bạch Hồn về việc tư duy của Lâm Lục Dạ sẽ vô cùng hỗn loạn.
Hiện tại suy nghĩ của Vĩnh Dạ Nữ Đế đang trở nên thanh minh hơn bao giờ hết.
"Ta nhìn vào quá khứ, nhìn vào lịch sử.
Nhưng thứ duy nhất ta chứng kiến được lại giống như một đường xoắn ốc.
Tất cả mọi thứ giống như một vòng lặp, một vòng lặp vô cùng vô tận.
Kể cả khi có phá hủy vòng lặp đó, chỉ đơn giản là đã rơi vào một vòng lặp khác to lớn hơn.
Và trong lịch sử, trong tất cả cuộc đời của mình, ta thấy được luân hồi..."
Ngay lúc này, gương mặt của Lâm Lục Dạ bắt đầu nở một nụ cười điên loạn.
Những phù văn ẩn chứa luân hồi pháp tắc bắt đầu bừng sáng, chúng bắt đầu xoay thành một hình xoắn ốc.
6 linh hồn của cô nàng cũng hóa thành 6 bóng người màu đen như được ngưng tụ từ bóng tối.
"Đời đầu tiên, ta lấy một người cản một quân, g·iết đến thây chất thành núi, g·iết đến hơi thở cuối cùng.
Lấy đời này của ta đúc ra Tu La Đạo!"
Phù văn luân hồi tách ra làm 6 phần, một phần trong đó nhập vào bên trong linh hồn mang theo kí ức và ý chí của kiếp đầu tiên của Lâm Lục Dạ.
Hình dáng kiếp đầu tiên của cô nhanh chóng được tạo hình với hình dáng một nữ chiến binh cầm cung và đao kiếm bên hông, với bộ áo giáp hư hỏng nặng được nhuộm đỏ bởi máu của kẻ địch, vô số oán khí của những kẻ c·hết trận giống như ác quỷ vờn quanh cô nàng.
"Đời thứ hai của ta chỉ là một nhà khoa học bình thường, vì vậy lấy kiếp này đúc ra Nhân Gian Đạo!"
Một thiếu nữ đeo kính mặc áo blouse trắng xuất hiện, nhưng phía sau lưng cô xuất hiện vô số cánh tay mờ ảo, mỗi cánh tay lại cầm một dụng cụ nghiên cứu khoa học khác nhau.
"Đời thứ ba, ta lấy mệnh tầm thường cắn nuốt vận mệnh một quốc gia, đăng lâm cửu ngũ chí tôn, trở thành nữ đế, ta cắn nuốt hàng ngàn tỉ đám quái vật xâm lấn thế giới của ta, lấy đời này của ta đúc ra Ngạ Quỷ Đạo!"
Bóng hình một vị nữ đế mặc long bào màu đen đầy uy nghiêm xuất hiện, nhìn cô có vẻ rất bình thường cho tới khi nhìn vào mái tóc sau lưng cô.
Đó là một mái tóc gần như bao phủ nửa bầu trời, một mái tóc đen giống như màn đêm với miệng của vô số những con ác thú không ngừng ẩn hiện.
"Đời thứ tư, nghe có vẻ hơi miễn cưỡng nhưng đời này ta sáng tạo Thần Thể cảnh quyết định không làm người!
Súc Sinh Đạo!
Ngưng!"
Một bóng người khác xuất hiện, hình dáng cô gái này chính là Thần Thể cảnh phiên bản đầu tiên, bên người cô xuất hiện một cơn bão quạ, với mỗi một con quạ là một thành viên của Hắc Vũ.
"Đời thứ năm, cái đời mà ta không nghĩ ra được mình có thể sống qua hơn 12000 năm, đời này ta là đại kiếp của cả hỗn độn thế giới gọi là Tiên Vực.
Ta nhấn chìm ngàn vạn thế giới trong hắc ám, để cho chư thiên trầm luân!
Ta là địa ngục.
Địa Ngục Đạo, ngưng."
Thanh thế của lần này mạnh hơn nhiều so với những lần trước, mạnh tới nỗi trận pháp phòng vệ được dựng lên cũng khó lòng ngăn cản.
Bạch Hồn phải dùng một phần mười lực lượng mới có thể áp chế lại.
Bóng người này xuất hiện làm cho đất trời đổi thay.
Dưới đất sương đen bao phủ, vô số những xúc tu đen chui lên như muốn cắn nuốt tất cả năng lượng và vật chất chúng gặp được.
Trên bầu trời, cả dải ngân hà với vô số ngôi sao xuất hiện, chúng không ngừng chuyển động tạo thành một trận pháp thần bí nào đó gọi là Quần Tinh Trận.
Đường chân trời giờ giống như hóa thành một ngai vàng để cho một vị chí tôn ngồi trên ngự trị.
Vị nữ đế với thân thể giống như một bán long nhân, một cặp sừng rồng giống như được làm từ thủy tinh đen, lớp vảy giống như hắc diệu thạch bao phủ phân nửa thân thể, hai bàn tay đã hoàn toàn là vuốt rồng, một chiếc đuôi rồng màu đen mờ ảo lúc ẩn lúc hiện.
Một bộ đế bào giống như làm từ bóng tối bao phủ thân thể.
Nhưng khiến cho Bạch Hồn phải nheo mắt chính là một con mắt to lớn xuất hiện sau lưng cô nàng, con mắt của Cổ Thần Bóng Tối Spherias.
Đến lúc này thì Bạch Hồn thực sự không hiểu nổi rồi, Lâm Lục Dạ giờ đang chủ động hấp thu sức mạnh của vị cổ thần kia, một hành động chẳng khác nào cho dê vào miệng cọp.
Nhưng có vẻ Lâm Lục Dạ không quan tâm chút nào, cô nàng tiếp tục chế tạo Thần Thể cảnh của mình.
"Đời này, ta là Vĩnh Dạ Nữ Đế.
Không cần chúa tể ngàn tỉ sinh mệnh, cũng không cần thống trị vạn dặm non sông.
Ta chỉ muốn ngự trị chính cuộc đời mình, trở thành một bản thân mình mạnh nhất!
Thiên Đạo! Ngưng!"
Nhưng Thiên Đạo này lạ lắm, phần linh hồn đại diện cho kiếp này của cô nàng chỉ là một luồng khói đen vô định.
Trong một khoảnh khắc, có thể thấy bóng người màu đen ấy đang ngồi trên một ngai vàng có khắc số XI.
Quá trình đột phá này không chỉ có riêng một Bạch Hồn đang chứng kiến, mà từ một chiều không gian cao hơn, có vài bóng người đang chứng kiến quá trình này.
Một kẻ trong số đó chính là thanh niên bí ẩn đã nhiều lần xuất hiện.
Hắn vừa cười vừa cầm trong lòng bàn tay vô số các sợi tơ vận mệnh đủ mọi màu sắc.
"Khá lắm, dùng sức mạnh của quá khứ mà có thể triệu hồi ra được một hình bóng của tương lai, không hổ là Vĩnh Dạ Nữ Đế.
Mà kể ra cũng không có gì sai, vì tương lai sớm muộn gì cũng trở thành quá khứ."
Lục đạo đã được tạo ra, giờ là lúc để vòng luân hồi này bắt đầu.
Dải lụa đen hình xoắn ốc do vô số phù văn luân hồi bắt đầu kết nối với các thân thể lục đạo do Lâm Lục Dạ vừa chế tạo ra.
Ban đầu cũng chỉ có 6 thân thể xoay tròn cùng nhau trong luân hồi này.
Nhưng sau đó, qua mỗi một vòng xoay, số lượng thân thể lại tăng thêm 6 người.
Vòng xoay luân hồi càng lúc càng nhanh, số lượng thân thể lục đạo càng lúc càng nhiều.
Qua một khoảng thời gian rất ngắn, vòng xoáy gọi là lục đạo luân hồi đã hoá thành một cơn lốc bao phủ cả bầu trời.
Đến một khoảng thời gian nào đó, đầu nguồn của vòng xoáy kết nối hoàn toàn với thân thể của Lâm Lục Dạ.
Cơn lốc đen với vô số bóng người lấy vị Vĩnh Dạ Nữ Đế làm trung tâm mà không ngừng thu nhỏ.
Hắc ám dung nhập cốt tủy, đúc ra xương mới, tiếp theo đó là toàn bộ những gì của thân thể con người đều nhanh chóng được thay thế.
Khi ánh sáng một lần nữa tràn ngập thế giới này, quá trình đột phá của cô nàng cũng đã kết thúc.
Cả mảnh vỡ thế giới rộng lớn giờ này cũng đã tan vỡ làm vô số khối lục địa lơ lửng giữa hư không.
Trận pháp mà Bạch Hồn cố gắng duy trì cũng tan biến hoàn toàn.
Giờ này đứng trước mặt hắn là một Lâm Lục Dạ với làn da trắng nhợt nhạt như n·gười c·hết, vô số các vết nứt màu đen xuất hiện trên người cô khiến cô nhìn như một con búp bê sứ hư hỏng.
Toàn bộ quần áo trên người cô đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại Thần Khí Áo Choàng Thần Ẩn vẫn còn ở đó.
Chiếc áo choàng lông vũ đen bao phủ che khuất đi những nơi riêng tư nhất, nhưng cũng càng khiến vẻ đẹp của cô nàng trở nên ma mị.
Bạch Hồn cảm thấy trạng thái này khá quen, phải rồi, thân thể của vị Cổ Thần Bóng Tối trong người cô nàng cũng giống như vậy.
Hắn hi vọng điều xấu nhất sẽ không xảy ra, hi vọng cô gái kia vẫn sẽ là người ấy.
Thân thể như búp bê sứ của Lâm Lục Dạ bắt đầu cử động, mỗi một chuyển động của cô nàng như tạo ra đến hàng vạn tàn ảnh khác, khiến một kẻ mạnh như Bạch Hồn nhìn thấy cũng phải kinh ngạc.
"Sao vậy, đạo lữ của ta?
Thân thể sau khi đột phá của ta làm ngươi khó chịu sao?"
Lâm Lục Dạ lúc này thật đẹp, thật ma mị, và càng nhiều hơn là quỷ dị.
Giọng nói thánh thót đầy truyền cảm vang lên, như thể có một dàn hợp xướng hàng ngàn người đang cất giọng cùng một lúc.
Tuy nhìn qua nhìn lại vẫn là một khuôn mặt, nhưng chỉ từ một khuôn mặt ấy Bạch Hồn lại cảm nhận được vẻ mặt của cả ngàn vạn người.
Lâm Lục Dạ giờ này cho hắn một cảm giác mạnh mẽ tới khó tin, giống như đang đối diện với một kẻ địch có sức mạnh vô cùng vô tận.
Giờ này, toàn bộ lưới suy nghĩ của Bạch Hồn đang vận động hết công suất để phân tích nguyên lý và sức mạnh của Lâm Lục Dạ.
Vô số thông tin có được mỗi giây khiến đầu óc, không đúng, Bạch Hồn đã sớm không còn cơ quan này, mà phải là khiến ý thức của hắn, ý thức của hàng trăm ngàn tỉ người như muốn c·hết máy.
Bạch Hồn chỉ tỉnh lại khi Lâm Lục Dạ đặt bàn tay lạnh buốt của cô lên trán hắn.
Xem qua quá trình đột phá vừa rồi, Bạch Hồn cũng nhận được rất nhiều tri thức, hắn thông qua đó cũng có rất nhiều linh cảm khi nghiên cứu cuốn sách Dự Tương Lai.
"Đúng rồi, Lục Dạ, em định lấy tên loại thể chất này là gì?"
Trước câu hỏi khiên cưỡng đổi chủ đề này, nếu là người khác chắc chắn cô nàng sẽ không quan tâm, nhưng nếu là Bạch Hồn thì Lâm Lục Dạ không ngại.
"Để xem nào.
À, nên gọi nó là Vĩnh Dạ Luân Hồi Thể đi."
Việc cô lấy tên mình đặt cho thứ mình vừa chế tạo ra hoàn toàn không có vấn đề.
Tiếp theo đó, một bảng trạng thái màu tía xuất hiện sau lưng cô nàng.
Đây mới chính là bản thể thực sự của Lâm Lục Dạ, là bảng hệ thống Vĩnh Dạ Nữ Đế.
Còn thân xác vừa đột phá Thần Thể cảnh kia lại giống một con rối được điều khiển hơn.
Một luồng hào quang màu tím được bắn ra từ tấm bảng hệ thống kia, từng tia sáng quét qua quét lại thân thể mới của Lâm Lục Dạ.
Rất nhanh chóng, hình dáng hiện tại của Lâm Lục Dạ đã được ghi chép lại.
"Lục Dạ, em đang làm gì vậy?"
Bạch Hồn nhìn qua tò mò hỏi.
"Không có gì đâu, thứ này cũng chỉ như lưu lại tiến độ khi chơi một trò chơi mà thôi."
Giọng nói máy móc từ tấm bảng hệ thống tiếp tục giảng giải.
"Đây chỉ là một phương án đề phòng nếu như trong tương lai thân thể này xảy ra chuyện ngoài ý muốn như bị đoạt xá, hay là bị người đánh nổ.
Nếu chuyện đó xảy ra, ít nhất một cái bảng trạng thái vô hại như ta có thể dành được chút ít cơ hội sống sót."
Nghe mấy lời nói này, Bạch Hồn cho rằng chỉ nên tin một nửa.
Nhìn qua Lâm Lục Dạ là một cái bảng trạng thái vô hại, chỉ có thể thông qua thân thể làm vật trung gian để thi triển các thủ đoạn của mình.
Nhưng Bạch Hồn biết cái bảng trạng thái kia có thể không hạn chế tạo ra các hình chiếu của chính bản thân mình và cả kẻ thù.
Hắn lén nhìn qua bảng trạng thái ấy và phát hiện ra vô số các hình ảnh khác được lưu trữ.
Tất cả những con quái vật Lâm Lục Dạ đã gặp qua, những kẻ địch cô từng gặp qua từ tất cả các thế giới, thậm chí trong đó có cả hắn.
Bạch Hồn nhìn qua và có một cảm giác, bảng trạng thái Vĩnh Dạ Nữ Đế kia có thể triệu hồi ra một hình chiếu khác của hắn, thứ sẽ có mọi loại năng lực và sức mạnh tương tự hắn ở thời điểm được sao chép.
Có thể nói việc nghiên cứu qua cuốn sách Thông Quá Khứ khiến cho tầm mắt Lâm Lục Dạ được mở rộng, cô nàng càng lúc càng trở nên kinh khủng.
Giờ không chỉ có phần "con rối" thân thể là một thực thể không thể diễn tả, mà còn "đầu não" bảng trạng thái cũng là một thực thể không kém cạnh.
Cảm nhận được sức mạnh hiện tại của mình giờ đang trở nên mạnh mẽ hơn qua mỗi giây.
Cảm nhận được thiên phú Hắc Ám giờ đã hoàn toàn bị khống chế.
Lâm Lục Dạ lúc này tự tin cười phá lên như một người thắng cuộc.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười của cô đã phải dừng lại.
"Khoan đã, nếu toàn bộ quần áo trước đó của ta đã bị phá hủy, vậy thì cái vé để trở về thị trấn?"
Tinh thần lực của cô liên tục đảo qua đảo lại thân thể trần trụi của mình.
Nhưng thứ duy nhất cô cảm nhận được là một vài phân tử của tấm vé còn lơ lửng trong không trung.
"Moẹ nó! Cái thứ này kém chất lượng như vậy sao?!
Thảo nào đám mạo hiểm giả lưu lạc đông như vậy!"
Lâm Lục Dạ vừa tức giận vừa giẫm liên tục lên mặt đất, cô khiến cả mảnh lục địa vốn đã mười không còn một nay tan thành 8 mảnh.
Bình tĩnh lại một chút, Vĩnh Dạ Nữ Đế cảm nhận được vị trí của phân thân mình để lại ở thị trấn mạo hiểm giả.
Trước khi rời đi, cả cô và Bạch Hồn đều đã để lại phân thân của mình ở nơi đó.
Không gian trước mặt cô nàng liên tục vỡ nứt như gương, nhưng thật kỳ lạ là vùng không gian này lại dường như không thể bị xé rách.
"Đạo lữ của ta, có vẻ như lần này ta không thể trở về thị trấn được rồi."
Bạch Hồn nghe vậy thì lấy ra tấm vé trở về thị trấn của mình, hắn xé nát tấm vé ấy trước mặt cô.
"Hai chúng ta cần gì phải quan tâm mình đang ở nơi đâu nhỉ?
Dù cho có ở trong thị trấn, thì được mấy khi hai ta ra ngoài lộ mặt?"
Lâm Lục Dạ nghe vậy mỉm cười.
Đúng vậy, với tính cách của hai người họ, dù ở trong thành thị đông người hay nơi rừng sâu núi thẳm thì có gì khác biệt chứ?