Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 149: Lang Thang



Chương 148: Lang Thang

Các mảnh vỡ thế giới giờ này nhiều thêm hai kẻ lang thang.

Trái ngược với vẻ bất ổn của các mạo hiểm giả khi không thể trở lại thị trấn, hai người này lại vô cùng nhàn nhã như thể họ đang đi du lịch chứ không phải lạc đường.

Sau nhiều ngày lang bạt hai người cuối cùng cũng đã đi đến thế giới mới, một nơi với bầu trời đen âm u, đủ loại động vật ăn xác c·hết bay đầy trời, phía bên dưới là một vùng đất hoang tàn với màu đen là chủ đạo.

Khi đặt chân tới vùng đất mới này, cả hai rất nhanh chóng đã cảm nhận được một cảm giác quen thuộc, cảm giác này chính là lần đầu tiên hai người đặt chân tới thế giới này vào 10 năm trước.

Cái ngày mà tất cả các mảnh vỡ thế giới đại đổi mới.

Trước mặt Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ là một xác c·hết đã bị cháy đen, cái xác này hoàn toàn nổi bật so với những cái xác khác nằm rải rác xung quanh.

Những cái xác xung quanh quần áo đều đã bị mục rữa theo thời gian, chỉ riêng có cái xác này là mặc giáp trụ đầy đủ nên cực kỳ nổi bật.

Nhìn qua tàn tích của một vài công trình nhỏ xung quanh, cũng có thể dễ dàng đoán được văn hóa chủ đạo của mảnh vỡ thế giới này khá giống một quốc gia phong kiến phương đông.

Mà ở thời phong kiến, người có thể mặc giáp chắc chắn thân phận không thể nào bình thường được.

Lâm Lục Dạ nhẹ nhàng cúi người xuống chạm vào cái xác ấy.

Thời gian lực lượng được sử dụng, cô nàng đang đọc thông tin từ quá khứ của cái xác c·hết này, nhằm biết được thông tin về nơi hai người đặt chân tới.

Từng đoạn kí ức quá khứ của xác c·hết này được rút ra, và được chiếu giữa không gian giống như chiếu phim, nhưng tốc độ chiếu của đoạn phim này cực kỳ nhanh chóng, cả một cuộc đời người chỉ tốn có 10 giây để chiếu hết.

Với người bình thường có lẽ sẽ không nhớ nổi bất cứ cảnh tượng nào trong đó.

Nhưng với Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ, chuyện chịu chiếu đoạn phim kí ức trong vòng 10 giây chính là để nghiên cứu kỹ càng về hoàn cảnh thế giới, còn để ghi nhớ thì họ chỉ tốn chưa tới 1 giây để hoàn thành.

Hai người họ cũng đã nắm rõ được phần nào về bối cảnh của nơi họ đang đứng.

Mảnh vỡ thế giới này là một lục địa cực kỳ rộng lớn với diện tích lớn gấp hàng trăm ngàn lần Trái Đất.

Nơi đây được thống trị bởi một hoàng triều duy nhất được gọi là Đại Huyền.

Đại Huyền lập quốc đã qua 3000 năm, là một quốc gia lấy võ đạo và tiên đạo làm chủ.

Cảnh giới tiên đạo không có gì đặc biệt khi chỉ có 4 cảnh giới là: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh.

Võ đạo được truyền thừa từ thị trấn mạo hiểm giả xuống cũng không hề thua kém tu tiên, với 4 cảnh giới: Hậu Thiên, Tiên Thiên, Thiên Nhân, Pháp Tướng.

Do truyền thừa của quốc gia này chủ yếu lấy được nhờ hai vị đạo sư Võ Sư và Đạo Sĩ, nên dù cho nơi đây có rất nhiều người tóc vàng mắt xanh nhưng vẫn lấy văn hóa phương đông làm chủ.

Kể từ ngày Đại Huyền lập quốc, tất cả mạo hiểm giả khi tiến vào mảnh vỡ thế giới này đều bị xua đuổi.

Có thể nói đây là một quốc gia bế quan tỏa cảng hoàn toàn với những mảnh vỡ thế giới khác.

Dù sao với một hoàng triều phong kiến, nếu người dân biết được quá nhiều tư tưởng ngoại lai từ thế giới bên ngoài, dân chúng có thể sẽ không còn kính sợ với hoàng triều nữa.

Nên để đảm bảo quyền ngự trị tuyệt đối của mình, đồng thời cũng tránh việc nhân khẩu có thể chạy trốn khỏi mảnh vỡ thế giới này.

2800 năm trước, hoàng thất của Đại Huyền hoàng triều đã bày ra Phong Thiên Tỏa Địa trận, khiến cho Đại Huyền gần như trở thành một thế giới riêng biệt, nội bất xuất ngoại bất nhập.

Ngay sau đó hoàng triều này thực hiện hàng loạt các chính sách "đốt sách chôn nho".

Gần như toàn bộ các mạo hiểm giả, những kẻ ngoại lai không thuộc về thế giới này đều b·ị b·ắt giữ và tử hình không thương tiếc.



Tất cả những truyền thừa không phải là tiên đạo và võ đạo, những truyền thừa không được triều đình khống chế b·ị đ·ánh là tà ma ngoại đạo, bị tiêu hủy mà không cần biết nội dung như thế nào.

Mọi loại tư tưởng không phù hợp với lợi ích của hoàng triều đều bị đàn áp.

Cứ như vậy, cả cái Đại Huyền hoàng triều này đã trải qua hơn 3000 năm.

Nhưng trên đời nào có vĩnh hằng vương triều, đặc biệt là cái loại vương triều không chịu tiến bộ.

Phong Thiên Tỏa Địa trận tuy giúp cho hoàng triều này củng cố được sự thống trị của mình trên mảnh đất này, nhưng nó cũng là một con dao hai lưỡi.

Trừ thị trấn mạo hiểm giả ra, mọi mảnh vỡ thế giới dù cho có an toàn đến mấy cũng đều có những quái vật đặc sản riêng của mình.

Vì Đại Huyền hoàng triều là một mảnh vỡ thế giới có diện tích rộng lớn, nên đám quái vật đặc sản ở nơi này cũng không hề ít.

Nhưng nhiều cũng có thể chia làm ba loại chính: Yêu, quỷ, quái.

Yêu, là yêu ma, cỏ cây, đất đá, dã thú,... hấp thụ linh khí quá nhiều mà sinh ra linh trí, đe dọa đến vị trí thống trị của nhân loại.

Quỷ, là ma quỷ, phần lớn quỷ do oán khí và những cảm xúc tiêu cực của con người mà sinh ra, chúng thường lấy âm khí làm thức ăn, nhưng món ngon nhất với quỷ vẫn là sinh khí của những vật sống.

Cuối cùng cũng là nguy hiểm nhất thuộc về quái, hay chính xác hơn là quái dị.

Đám này có thể là bất cứ thứ gì, một người bình thường, một cọng cỏ, một con phố,...

Chúng thường không có bản thân mà giống như những quy tắc đi lại giữa trần thế.

Bất cứ nơi nào có mặt chúng đều khiến cho quy tắc trở nên vặn vẹo vô cùng kinh khủng, con người nếu không tìm được quy tắc và thoát đi thì chỉ có một con đường c·hết.

Dù cho có tự tách mình ra khỏi thế giới bên ngoài, nhưng cũng không thể phủ nhận được một sự thật, mảnh vỡ thế giới Đại Huyền vẫn là một trong vô số cái mảnh vỡ thế giới khác.

Nên cứ mỗi tháng một lần, cả thế giới vẫn phải chịu ảnh hưởng từ ngày các mảnh vỡ thế giới đại đổi mới, hay ở Đại Huyền người ta gọi nó là Âm Triều.

Vào ngày này, đám yêu ma quỷ quái hoạt động mạnh hơn rất nhiều so với trước, vô số quái vật đáng sợ được sinh ra.

Dù sao thì Đại Huyền thế giới phải là một nơi rất an toàn nên người ta mới định cư tại nơi đây, nên ban đầu việc chống lại Âm Triều cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.

Nhưng thời gian qua đi, tất cả truyền thừa đều bị các tông môn, đại gia tộc và triều đình chia cắt.

Trong khi đó, đám yêu ma quỷ quái lại mạnh lên sau mỗi đợt âm triều.

Chúng dần trở nên thông minh hơn, học được cách ẩn nhẫn trong bóng tối, chúng không cần phải tiêu diệt cái hoàng triều kia, vì chúng biết được sẽ có ngày cái hoàng triều ấy sẽ trở nên thối nát.

Mà thực chất cái hoàng triều ấy vốn đã thối nát kể từ cái ngày Phong Thiên Tỏa Địa trận được bố trí rồi.

Nhờ có sức mạnh tuyệt đối nên cái xác c·hết bốc mùi ấy mới có thể lê lết qua hơn 2800 năm mà thôi.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi kể từ cái ngày Nguyên Anh lão tổ cuối cùng của Đại Huyền hoàng thất tọa hóa.

Đủ các thứ như tà giáo do con cháu những kẻ ngoại lai từng bị triều đình tàn sát thành lập nổi dậy, các vương hầu có đất phong liên tục tự lập, yêu ma quỷ quái từ bóng tối chui ra,...

Chỉ sau hơn 200 năm, bản đồ lãnh thổ của Đại Huyền hoàng triều giờ nhìn không khác gì da con báo, gần một nửa lãnh thổ đã mất đi và rơi vào tình trạng ngàn dặm không gà gáy.

Trong thì tri thức siêu phàm bị lũng đoạn, đủ thứ thuế má đè lên người.



Ngoài thì yêu ma tàn phá, t·hiên t·ai không ngừng.

Nên người bình thường rất khó có thể sinh tồn trong cái thế giới ngày càng khắc nghiệt này.

Những thứ này là kí ức của Thạch Hoành tướng quân, một thượng tướng của Đại Huyền triều đình được cử đi thảo phạt tà ma vào 20 năm trước.

Thạch Hoành hoàn thành nhiệm vụ của mình khi chiếm lại 2000 dặm đất đai cho triều đình.

Nhưng lòng người khó dò, khi trở về kinh thành lại bị đối thủ chính trị bố trí mai phục, dù có tu vi võ đạo Thiên Nhân cảnh cũng không thể sử dụng một phần lực do bị trúng độc.

Sau khi xem xong những kí ức của vị tướng này, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ cũng đành chịu.

Chỉ có thể nói Đại Huyền hoàng triều này hết thuốc chữa rồi.

Hai người suy cho cùng cũng chỉ đến đây để tìm một nơi dừng chân, họ cũng không rảnh mà can thiệp vào cái mảnh vỡ thế giới này làm gì.

Nhờ vào những kí ức của Thạch Hoành, hai người biết được nơi hai người đang đứng nằm trong vùng đã được tướng quân này chiếm lại vào 20 năm trước.

Nhưng cả hai lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm, vì theo những gì thần thức của họ phản hồi lại, trong vòng ngàn dặm chỉ có bóng dáng của một tòa thành duy nhất còn dấu hiệu hoạt động của con người.

Những thôn xóm hay các thị trấn nhỏ khác giờ này đều đã bị bỏ hoang, mấy nơi này không thành ổ quỷ thì cũng thành địa bàn của yêu ma, thậm chí có tới 20 chỗ bị quái dị c·hiếm đ·óng.

Nhìn qua vết tích thì những nơi này khoảng 3 năm trước còn có dấu hiệu con người.

Bạch Hồn xem qua cũng không nhịn được mà nói.

"Chậc, xem ra cái hoàng triều này cũng không sống lâu được nữa, tự bóp chính mình như thế này thì sớm muộn cũng phải sụp đổ."

Nếu hai người còn trẻ có lẽ sẽ muốn cứu giúp cái hoàng triều đang trên đà sụp đổ này, nhưng giờ cả hai đều đã trở thành những lão quái sống qua cả vạn năm rồi, cả vạn năm kinh lịch đủ mọi chuyện chứ không phải mài đít trên bồ đoàn luyện công.

Đã thấy quá nhiều chuyện rồi nên giờ hai người không hề có chút đồng cảm nào với mảnh đất này.

Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ sau 10 năm đã mạnh đến cấp độ Bán Thần cấp, cộng với việc đã từng nghiên cứu qua cuốn sách Dự Tương Lai.

Hai người cũng đã thấy được một phần tương lai khi thử trợ giúp người ở Đại Huyền, nhưng chỉ cần nhìn qua một góc của tương lai cũng khiến họ phải nhíu mày.

Danh vọng của các đạo sư có thể dùng rất tốt ở những mảnh vỡ thế giới khác, nhưng ở thế giới này thì không.

Thời gian trôi qua quá lâu, rất nhiều thứ đã bị nhấn chìm trong lịch sử, tất cả mọi người trong Đại Huyền chỉ biết có truyền thừa tiên đạo, võ đạo, nhưng họ sẽ không tự hỏi nó đến từ đâu.

Nên không có bất kỳ ai còn nhớ về các đạo sư, hay thị trấn mạo hiểm giả.

Hoàng triều này và dân chúng bị tẩy não qua hàng ngàn năm của nó sẽ không thèm nghe bất cứ điều gì từ người ngoài, họ sẽ không tin tưởng mà lựa chọn t·ấn c·ông hai người ngay lập tức.

Cái tư tưởng cổ hủ đã ăn quá sâu vào từng con người trên mảnh đất này.

Chẳng cần biết ngươi là ai nhưng chỉ cần không phải người Đại Huyền thì chắc chắn là dị tộc, mà là dị tộc thì ắt có dị tâm.

Nên giờ, cái hoàng triều hết cứu nổi này ai thích cứu thì cứu, hai người không rảnh mà cứu đám người này làm gì.

Với lại họ cũng chỉ cần tìm một nơi để dừng chân mà thôi.

Võ đạo, hay tiên đạo của nơi đây cũng chỉ là truyền thừa thiếu thốn của bản gốc ở thị trấn mạo hiểm giả, hoàn toàn không có bất cứ giá trị tham khảo nào.

Nếu có gì còn có chút giá trị ở thế giới này có lẽ chỉ có một đám quái dị.

Từng sợi rễ trắng xuất hiện từ hư không.



Đám quái dị bình thường vô cùng nguy hiểm, được xem như bất tử bất diệt nay dễ dàng bị tóm gọn như một đám gà con không thể phản kháng.

Bóng tối dưới chân một số quái dị khác nhanh chóng được mở rộng, một hàm răng bóng tối dữ tợn xuất hiện trồi lên và nuốt trọn đám quái dị và biến mất không một vết tích.

Quái dị có thể nói cực kỳ khó giải với cả các Kim Đan tu sĩ.

Nhưng với Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ, đám quái dị này là quy tắc bị lỗi của mảnh vỡ thế giới, hay quy tắc bị lỗi do thế giới không hoàn chỉnh gây ra.

Với họ, đám quái dị này chẳng khác nào một đám Độ Kiếp Nhân Tiên không có ý thức bản thân.

10 năm trước Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đã có thể dễ dàng ứng đối với đám này chứ đừng nói là 10 năm sau.

Rất nhanh chóng, trước mặt hai người đã chất đầy vô số các bình thủy tinh, trong mỗi bình thủy tinh đều chứa một loại quái dị khác biệt.

Mấy cái thứ liên quan đến quy tắc, pháp tắc này, chỉ có kẻ không dùng được mới chê nhiều.

Còn với Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ, có bao nhiêu họ thu bấy nhiêu.

Chỉ trong nháy mắt 99% số lượng quái dị trên Đại Huyền đã biến mất không một dấu vết.

Tại sao không phải 100% là vì trong Đại Huyền này vẫn còn một quần thể khá đặc biệt.

"Thật không nghĩ ra được vẫn có người biết lợi dụng đám quái dị này."

Bạch Hồn nghiền ngẫm khi thấy một số thứ thú vị bằng thần thức của hắn.

"Dị nhân?

Một đám lấy thân phàm nhân dung hợp với quái dị để có được sức mạnh siêu phàm sao?

Cũng không tệ."

Bên cạnh hắn, Lâm Lục Dạ không chỉ nhìn mà cô ta cũng bắt đầu bắt đám dị nhân trên khắp Đại Huyền về cất trong Thế Giới Bóng Tối của mình.

Bạch Hồn thấy vậy cũng vội vàng bắt đám dị nhân này lại.

Cả hai người tranh nhau tốc độ tay, cố gắng thu thập nhiều nhất có thể.

Giữa ban ngày ban mặt.

Cả một phủ đệ rộng lớn như một khu phố đột nhiên biến mất, những gì còn sót lại là một khu đất trống cực kỳ vuông vức.

Một vài dị nhân đang đi trên đường cũng đột nhiên biến mất không một vết tích.

Ngày hôm đó, Đại Huyền loạn hết cả lên rồi.

Trong Kim Loan Điện của hoàng đế, lúc này từng tiếng cấp báo xuất hiện làm lòng người bàng hoàng.

"Cấp báo! Cấp báo! Dị Nhân Ti báo cáo phần lớn quái dị trong thiên hạ đột ngột biến mất!"

"Cấp báo! Cấp báo! Dị nhân thế gia Hoàng gia đột nhiên biến mất! Cả tòa phủ đệ cũng không cánh mà bay, chỉ để lại một vùng đất trống!"

"Không xong rồi! Hoàng thượng! Thập vương gia sau khi dung hợp với quái dị xong đột nhiên bị một rễ cây trắng cuốn đi trước mặt mọi người! Hiện giờ vương gia vẫn chưa rõ sống c·hết!"

"Không ổn rồi! Trưởng công chúa bị chính cái bóng của mình cắn nuốt!"

"Trời sập rồi! Cả tòa Dị Nhân Ti đột nhiên biến mất!"