Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 150: Hóa ra là nhờ chính ta.



Chương 149: Hóa ra là nhờ chính ta.

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đi tới Đại Huyền.

Hiện tại, tin tức về việc tất cả quái dị trong thiên hạ và cả các dị nhân đột nhiên biến mất đang là chủ đề được bàn tán nhiều nhất.

Thanh Bình phủ thành, một tòa thành cực lớn với dân số hơn 100 triệu người.

Đây là nơi an toàn nhất trong Thanh Bình quận.

Ở nơi khác, võ giả hoặc là tu tiên giả đều vô cùng ít ỏi, số lượng chỉ có thể nói là vạn người có một, sức chiến đấu thì bảo vệ mình cũng không đủ chứ đừng nói trấn thủ một phương.

Còn ở trong phủ thành này, tuy không phải người người có thể tu luyện nhưng cứ mười người lại có một người có chút tu vi.

Nhờ có số lượng người tu luyện đông đảo như vậy nên không có yêu hay quỷ nào dám làm loạn ở nơi đây.

Nếu có gì dám làm loạn thì chỉ có một đám quái dị không có ý thức mới làm loạn mà thôi.

Trong một quán rượu, lúc này đang có hàng trăm người của Trấn Vũ lâu đang nghỉ ngơi bàn chuyện.

Giờ cả quán đã được đám võ giả này bao lại, có rất nhiều chuyện được đám người này mang lên bàn nhậu bàn tán sôi nổi.

Trong số đó đương nhiên có chuyện tất cả quái dị và dị nhân đột ngột biến mất.

"Ha ha! Các vị, hôm nay Chu mỗ mời khách!"

Một bộ đầu của Trấn Vũ Lâu với gương mặt đắc ý, thái độ hào sảng nhìn như thể vừa trúng số độc đắc nâng ly chúc mừng.

Các thành viên khác của Trấn Vũ Lâu ở đây cũng nể mặt mũi vị bộ đầu này mà nâng rượu cạn ly.

Bầu không khí vui vẻ hòa đồng, nhưng ẩn sâu dưới bầu không khí ấy, có rất nhiều người của Trấn Vũ Lâu đang thì thầm bàn luận.

Một nha dịch trẻ tuổi của Trấn Vũ Lâu đang ghé vào tai một tiền bối mà thì thầm.

"Tiền bối, tại sau ngày hôm nay Chu đại nhân lại vui vẻ như vậy?

Chẳng lẽ ngài ấy cuối cùng cũng lấy vợ sau 40 năm độc thân sao?"

Nghe thấy tên cấp dưới hỏi như vậy, người đàn ông trung niên chỉ tập trung vào nhắm rượu.

"Ngươi chắc cũng biết chuyện tất cả quái dị và dị nhân trong thiên hạ đột ngột biến mất chứ?"

"Vâng, chuyện này mấy ngày nay người ta đã bàn tán khắp nơi rồi." Nha dịch trẻ tuổi gật đầu trả lời.

"Thì lão Chu đang ăn mừng vì đống của nợ ấy cuối cùng cũng biến mất, ngươi chắc không biết lão Chu vài ngày trước đắc tội Vương gia, cái gia tộc dị nhân có tiếng ở Thanh Bình quận thành này.

Lão Chu mấy ngày trước còn đang nơm nớp lo sợ bị người trả thù đâu, ta thấy tinh thần hắn lúc ấy như sắp hỏng đến nơi.

Nhưng ai biết được đột nhiên Vương gia và cả đám quái dị lại đột nhiên biến mất, ngươi nói liệu lão Chu có mừng như điên hay không?"

Người đàn ông trung niên nhìn Chu bộ đầu đang vui cười mời rượu mọi người, lòng của hắn cũng có nhiều suy nghĩ.

"Ai mà biết được chuyện này là phúc hay là họa, nghe nói tất cả quái dị và dị nhân không bị rễ cây cuốn đi thì cũng bị cái bóng cắn nuốt.

Nếu chuyện này là do đám quái dị thôn phệ lẫn nhau thì không biết được hai con quái dị kia lại mạnh như thế nào."

Lúc này chợt tiếng người đi ngoài đường còn lấn áp âm thanh ồn ào trong quán rượu.

Đám người của Trấn Vũ lâu nhìn ra ngoài thì chợt thấy đó là một đoàn người ăn mặc đồ đặc trưng của gia đinh và nha hoàn, trên tay họ mang theo đủ loại vật tư đi lại trên đường làm người phải ghé mắt.



Nhưng cái làm người ta lưu ý nhất không phải là đám người này mang theo bao nhiêu của cải, mà là về đám gia đinh và nha hoàn này nhìn qua vô cùng bất thường.

Dù là nam hay nữ thì gương mặt của những người này đều đẹp bất bình thường, dù cho có đang mặc áo vải có thô như thế nào cũng khó có thể che đi vẻ đẹp của họ.

Người không biết còn tưởng là một đám tu tiên giả đang giả trang làm hạ nhân diễu hành đi qua phố.

Không chỉ vậy, đám người này bước chân vô cùng đều bước, mỗi bước đi đều khiến cho mặt đất rung động.

Bên trong Trấn Vũ lâu có không ít người từng phục vụ trong q·uân đ·ội, họ có thể nhìn ra được, tác phong của các gia đinh và nha hoàn này rõ ràng là tác phong q·uân đ·ội, thậm chí có thể coi là tinh binh.

Lúc này nhiều cao thủ trong Trấn Vũ lâu không có hứng mà uống rượu nữa, bọn họ quay sang nhìn nhau.

"Có vị đại nhân vật nào mới vào tới Thanh Bình quận phủ chúng ta sao? Đám người kia chắc chắn thân phận không bình thường chút nào."

"Kỳ lạ, nếu có một vị người trong hoàng thất nào đó có mặt ở nơi đây thì ta đã nhận được thông tin."

"Rất có thể đối phương là một tông chủ của một tu tiên tông môn nào đó, nếu không thật khó để giải thích nguồn gốc của đám người này."

"Nghe nói ở phía khu Đông mới có một vị Bạch lão gia mới chuyển tới, chẳng lẽ đây là thực lực của thế lực mới nổi này sao?"

Bạch phủ, phủ đệ mới được Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ mua lại, đồng thời cũng là căn cứ chính của hai người ở Đại Huyền.

Đám gia đinh và nha hoàn kia thực chất là các Bạch Hồn Tinh Linh được Bạch Hồn thả ra để ra ngoài thu thập chút vật tư mà thôi.

Thông qua tầm mắt của các Bạch Hồn Tinh Linh này, hai người hoàn toàn có thể biết được thông tin về thế giới bên ngoài mà không cần phải thò mặt ra đường.

Dưới tầng hầm của Bạch phủ, nơi đang là phòng thí nghiệm chính của hai kẻ đã gây ra hỗn loạn mấy ngày hôm nay ở Đại Huyền hoàng triều.

Bạch Hồn mở mắt ra, hắn đang ở trong một cái tư thế mà chính hắn chửi bậy vô số lần, đó chính là ngồi tu luyện trên bồ đoàn.

Nhưng trước ngực hắn lúc này vỡ ra, giống như hắn có một cái miệng thứ hai với những chiếc răng là vô số những nhánh rễ cây như những xúc tu trong suốt màu trắng.

Người nào vừa nhìn qua sẽ giật mình tưởng hắn bị kí sinh bởi Xenomorph.

Thứ vừa chui ra khỏi ngực hắn là một thứ nhìn giống như một quả cầu thủy tinh, bên trong có một khu phố được quy hoạch vô cùng cay con mắt, có thể khiến bất cứ kiến trúc sư nào nhìn qua cũng sẽ chửi bậy.

Nhưng cũng khó mà trách được, vì con phố này được Bạch Hồn ghép lại bằng vô số phủ đệ của các gia tộc dị nhân nên nhìn nó lộn xộn cũng là bình thường.

Ở một bên khác, Lâm Lục Dạ cũng đã móc ra một quả cầu thủy tinh tương tự từ trong cái bóng của cô, chính xác là cô nàng lấy nó ra từ Thế Giới Hắc Ám của mình.

Thủ đoạn được hai người sử dụng chính là cách mà các Chân Linh cảnh luyện khí sĩ ở Hỗn Độn thế giới, cái thế giới giả lập thứ 4 mà Lâm Lục Dạ trải qua sử dụng, một loại thủ đoạn có thể mở ra một tiểu thế giới trong nháy mắt.

Lâm Lục Dạ quay sang nhìn Bạch Hồn.

"Đạo lữ của ta, giờ nghiên cứu xong rồi thì ném cái thứ này ở đâu đây?"

Bạch Hồn vẫn chưa quen với việc một Lâm Lục Dạ sẽ thường xuyên hỏi ý kiến hắn, có lẽ chuyện này là do hắn đã nằm dưới "nóc nhà" quá lâu gây ra thói quen.

Phải biết tính cách Lâm Lục Dạ vẫn luôn rất mạnh mẽ, không những vậy, trong trạng thái bình thường, thực lực của cô nàng thường mạnh hơn hắn khoảng một đại cảnh giới.

Nên trong gia đình, Bạch Hồn nằm dưới là chuyện đương nhiên.

Nhưng vì nhập gia tùy tục, nếu mảnh vỡ thế giới này vẫn là chế độ phong kiến thì Lâm Lục Dạ để Bạch Hồn làm gia chủ cũng không có vấn đề.

Nếu không căn phủ đệ hai người đang ở đã gọi là Lâm phủ thay vì Bạch phủ.

"Ngươi định xử lý thế nào? Đạo lữ của ta!"

Một tiếng thét lớn nổ ngay bên tai Bạch Hồn, tiếng thét to như một quả bom p·hát n·ổ làm hắn phải giật mình.



Nhưng phạm vi mà âm thanh khuếch tán chỉ trong một phạm vi rất nhỏ chính là xung quanh lỗ tai của Bạch Hồn mà thôi.

Tiếng thét như bom nổ bên tai ấy kéo hắn về hiện thực.

Không nói nhiều, Bạch Hồn mở ra một vết nứt không gian nối với một mảnh vỡ thế giới khác.

Ngay sau đó hắn ném quả cầu có chứa một nửa các dị nhân vào mảnh vỡ thế giới ấy, Lâm Lục Dạ bên cạnh thấy vậy cũng ném toàn bộ chỗ dị nhân còn lại qua bên kia khe nứt.

Cứ như vậy, hai người đã giải quyết xong vấn đề chỗ ở cho hàng triệu dị nhân.

Đám dị nhân tại Đại Huyền hoàng triều này cũng không phải người tốt lành gì.

Vì dung hợp với quái dị nên sức mạnh càng lớn nhân tính của chúng càng vặn vẹo như một đám tâm thần.

Toàn bộ truyền thừa của chúng đã bị ép khô, nên giờ việc giữ lại chúng ngoài chật đất ra chẳng còn bất cứ tác dụng nào khác.

Bạch Hồn sau khi ném xong rác, hắn vừa phủi tay vừa chửi bậy.

"Đám người trong Đại Huyền hoàng triều này đúng là thật khó hiểu, rõ ràng người người đều có thể đánh quái thăng cấp, ấy vậy mà chúng lại tắt cái bảng trạng thái của mình đi mà chơi trò ngồi mài đít trên bồ đoàn tu luyện."

Con người trong các mảnh vỡ thế giới nói chung, và người ở Đại Huyền nói riêng đều có khả năng đánh quái thăng cấp như người ở Liên Minh Nhân Loại.

Nhưng con người ở mảnh vỡ thế giới này lại gần như không biết tới điều đó.

Tất cả những tri thức cơ bản này đã hoá thành tuyệt mật, thứ chỉ có hoàng thất và các thế lực lớn mới biết.

Bạch Hồn cũng đọc qua kí ức của đám người này, hắn phát hiện ra cao tầng của Đại Huyền đã dùng lời thề để c·hôn v·ùi những tri thức này mãi mãi.

Việc này chẳn khác nào ngăn cản con đường thăng tiến của kẻ đến sau, củng cố sự cai trị cả hoàng triều này vĩnh viễn.

Thậm chí khoảng 1000 năm trước, lời thề này còn bị một con quái dị bám vào, khiến cho cả thế gia, tông môn hay hoàng thất cũng mất đi khả năng đánh quái thăng cấp.

"Quyền lực đúng là loại chất gây nghiện làm con người mê mẩn a." Bạch Hồn, một tên đang làm chủ hằng trăm vạn tỉ Hư Ảo Thân nói.

Giờ việc nghiên cứu đám quái dị đã được hắn ném cho khoảng 10 tỉ Hư Ảo Thân trong cơ thể để nghiên cứu từ từ.

Còn tính lực của tất cả các Hư Ảo Thân còn lại được hắn điều động để học tập cuốn sách Dự Tương Lai.

Dù sao thì trong tương lai hắn cũng phải đối mặt với một đối thủ có thể nhìn thấy tương lai, nên Bạch Hồn cũng không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể lấy độc trị độc.

Hiện tại hắn đang dùng tri thức từ cuốn sách Dự Tương Lai để hoàn thành một dự án hắn gọi nó là Tương Lai Linh Cảm.

Sau khi nghiên cứu xong dự án này, Bạch Hồn có thể cảm nhận được những tương lai mình cho ra đáp án chính xác khi nghiên cứu.

Giống như một câu hỏi trắc nghiệm có 4 đáp án, ngươi không biết nên chọn đáp án nào thì đột nhiên có linh cảm mách bảo ngươi chọn ra đáp án chính xác nhất.

Khả năng không làm mà cũng biết đáp án có thể rút ngắn thời gian cho một nghiên cứu phải tốn vô số năm mới có thể hoàn thành xuống chỉ còn vài phút.

Và hiện tại, Bạch Hồn đang vô cùng háo hức, hắn sắp mở ra một chân trời mới.

Trong tầm mắt của Bạch Hồn lúc này xuất hiện vô số những đốm sáng lơ lửng trước mặt hắn.

Hắn thử chạm nhẹ vào đốm sáng này, một đoạn thông tin đột ngột xuất hiện trong đầu hắn.

Nó nói cho hắn biết thứ này được gọi là linh tính, chúng trôi từ vô số tương lai đến quá khứ.



Lúc này Bạch Hồn biết kế hoạch của hắn thành công rồi.

Từ giờ trở đi, vô số các tri thức được hắn thu thập được từ tương lai sẽ được truyền tới hiện tại.

Với một kẻ mạnh lên nhờ tri thức như Bạch Hồn, điều này đồng nghĩa với mở ra sức mạnh vô hạn.

Hắn không còn e sợ trước những đốm sáng này nữa.

Bạch Hồn giang rộng vòng tay của mình, hắn đón nhận tất cả tri thức từ tương lai truyền tới.

Nhưng thật kỳ lạ, dù có bao nhiêu đốm sáng chui vào người hắn chăng nữa, chúng cũng không hề giúp hắn lĩnh ngộ ra bất cứ thủ đoạn bá đạo nào.

Bạch Hồn cảm thấy có gì đó đang chui ra từ phía sau bản thân mình, hắn càng bất ngờ khi số đốm sáng chui ra từ người hắn còn nhiều gấp vô số lần số đốm sáng hắn nhận được.

Tò mò, Bạch Hồn thử chạm vào một trong những đốm sáng ấy.

Cách phẫu thuật cấy ghép siêu máy tính vào trong sọ não sao cho chính xác.

Bạch Hồn giật mình, đây chẳng phải là hắn khi mới tới Liên Minh Nhân Loại, còn phải cấy ghép siêu máy tính vào đầu để tăng tốc độ tính toán sao?

Và thứ vừa rồi là linh tính, linh cảm của hắn đang trôi về quá khứ.

Bạch Hồn lúc này chợt nảy ra một ý nghĩ.

Nếu như vậy thì có khá nhiều trường hợp trong quá khứ, hắn đã nhận được sự giúp đỡ của chính bản thân mình.

Hắn nghĩ lại, một tên nghiên cứu khoa học theo kiểu đông một búa, tây một búa như hắn mà có thể đi đến ngày hôm nay thì đúng là kỳ tích.

Nghĩ đến đây, Bạch Hồn cười khổ.

"Xem ra không phải Tương Lai Linh Cảm không hoạt động, mà là nó vốn đã hoạt động từ trước rồi, chỉ là ta không thể nhận ra nó cho tới ngày hôm nay mà thôi."

Còn tại sao hắn lại có thể nhận được những thông tin từ tương lai của mình ngay từ khi xuyên qua.

Bạch Hồn lỡ tay chạm vào một quả cầu linh tính khác, bên trong đó có giải thích của chính hắn từ một tương lai không xa.

Có lẽ trong vô số tương lai hắn có thể phát triển, có một tương lai đã nhận được cuốn Dự Tương Lai.

Tương lai ấy, hay chính là hắn của hiện tại chính là người đã dẫn dắt chính bản thân mình của quá khứ lựa chọn con đường hiện tại.

Còn ngày hôm nay hắn hoàn thành Tương Lai Linh Cảm có lẽ chính là để hoàn thành vòng lặp.

Giờ, những linh cảm từ tương lai bắt đầu dung hợp vào trong thân thể hắn.

Bạch Hồn giờ không cần phải tìm hiểu cách ứng dụng Tương Lai Linh Cảm nữa, những đáp án này cứ liên tục xuất hiện trong tư duy của hắn.

Nếu không biết trước mình có khả năng này, Bạch Hồn sẽ còn nghĩ đây là ý tưởng của mình.

Nhưng đang đắm mình trong hải dương tri thức, Bạch Hồn chợt cau mày.

Vô số thông tin vô cùng hỗn loạn, khiến cho một tên không thể diễn tả như hắn cũng phải thấy khó chịu trước những thông tin bị ô nhiễm này.

Hắn vội vàng rời khỏi trạng thái Tương Lai Linh Cảm.

"Xem ra Tương Lai Linh Cảm là một con dao hai lưỡi.

Có những tương lai ta là kẻ thất bại, muốn gửi những thông tin sai lệch từ tương lai về quá khứ để hố chính bản thân mình."

Biết được tai hoạ ngầm này, kế hoạch Tương Lai Linh Cảm của Bạch Hồn gần như phá sản.

"Thật đáng tiếc, ta cứ nghĩ mình có thể nằm mát ăn bát vàng rồi, ai ngờ ta vẫn phải tiếp tục cày mặt ra mà nghiên cứu."

Suy nghĩ một lúc, Bạch Hồn lại nở một nụ cười.

"Không sao cả, vẫn còn cách khác để lợi dụng cái Tương Lai Linh Cảm này."