Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 152: Sát phạt.



Chương 151: Sát phạt.

Tu La Đạo Luân Hồi Thân điên cuồng lao thẳng vào đội hình kẻ địch.

Đao, kiếm, quyền cước... đủ loại binh khí tiến lên chào hỏi nhưng cũng không thể phá vỡ phòng ngự do màn sương máu tạo nên.

Nhưng những đòn t·ấn c·ông này không phải là vô ích khi có thể làm cho lớp sương mù ấy trở nên nhạt đi.

Các võ giả nhìn ra đặc điểm này cũng chẳng thể làm gì được, Tu La Đạo không chỉ có phòng ngự mạnh mà sức chiến đấu cũng không thể khinh thường.

Một vài đường kiếm đỏ rực được vẽ ra trong đêm và kết thúc với hàng chục kẻ thù đã hóa thành thịt vụn.

Tốc độ di chuyển của cô nàng quá nhanh chóng, từng đường kiếm nhìn có vẻ như chém lung tung lại luôn chém qua những khe hở một cách chính xác, giống như một vị kiếm thuật đại sư đang điên cuồng múa kiếm.

Chém dưa thái rau là từ chính xác nhất để miêu tả hoàn cảnh chiến trường lúc này.

Mùi máu tươi và tiếng thét của những kẻ xấu số đã đánh thức đám d·u c·ôn của các bang phái tỉnh dậy.

Tu La Đạo của Lâm Lục Dạ cũng không hề quan tâm đến việc đám người ngày đã tỉnh hay chưa, với cô thì việc chỉ gom chúng lại một chỗ là quá đủ rồi.

Nhưng giờ đám người của 5 bang phái đã bị g·iết sợ, chúng cũng là con người bình thường, cũng có lý trí, cũng biết sợ hãi.

Ai muốn đối đầu với một kẻ g·iết người không ghê tay chứ?

Chỉ nhìn hơn 50 bộ xác c·hết dưới đất cũng đủ để khiến đám người này mất hết chiến ý rồi.

Giờ bán kính 20 mét xung quanh Tu La Đạo của Vĩnh Dạ Nữ Đế không còn một kẻ nào dám đứng gần, tất cả bọn chúng bao vây cô với gương mặt sợ hãi.

Chính xác hơn là một mình cô đang bao vây tất cả bọn chúng.

Giữa tình huống căng thẳng như thế này, một người thanh niên ăn mặc như người đọc sách đứng ra, khí thế người này pháp ra áp đảo hoàn toàn đám lâu la xung quanh, rõ ràng người này là một Trúc Cơ tu sĩ.

Khác với đám đàn em đã bị g·iết đến sợ, người này vô cùng bình tĩnh, hắn ôm quyền chào hỏi Tu La Đạo.

"Vị đạo hữu này, tại hạ là phó bang chủ của Thanh Thủy bang!

Giữa chúng ta có thể có hiểu lầm gì đó, mong đạo hữu bình tĩnh, chúng ta còn có thể nói chuyện!"

Dù cho kẻ đứng trước mặt toát ra khí thế chỉ là một Luyện Khí kỳ 3 tầng, nhưng trực giác của Thanh Thủy bang phó bang chủ luôn cho ra cảnh báo, cô nàng trước mắt hắn vô cùng nguy hiểm.

Biết được đối thủ lần này không dễ chơi, Luân Hồi Thân lần này nghiêm túc cầm kiếm bằng cả hai tay.

Cô lao về phía trước với tốc độ sánh ngang Tiên Thiên võ giả, một đường kiếm mang theo khí thế sát phạt bổ xuống như muốn tách tên thư sinh kia ra làm hai nửa.

Thanh Thủy bang phó bang chủ cảm thấy nguy hiểm trong đường kiếm này.

Nhưng hắn không thể nào hiểu nổi, đứng trước một người cao hơn mình cả một đại cảnh giới, thế quái nào mà Tu La Đạo vẫn dám cầm kiếm chém về phía hắn.

Hắn không hề khinh địch mà lập tức lấy ra pháp bảo của mình, đó lá một cây quạt với những phù văn phức tạp, đang bùng lên những đợt sóng linh khí đỏ lửa.

Keng!

Thanh kiếm và pháp khí v·a c·hạm với nhau, tia lửa bắn ra tứ phía.

Mặt đường lát đá dưới chân hai người vỡ nát như mạng nhện, sóng xung kích tạo ra thổi bay đám lâu la ra tứ phía, uy lực của vụ v·a c·hạm cấp độ Trúc Cơ kỳ không phải là thứ mà đám người này có thể chịu nổi.

Thanh Thủy bang phó bang chủ cảm thấy cổ tay tê dại, hắn bị đẩy lùi về sau 5 bước, trên pháp khí của hắn bị đối phương để lại một vết kiếm.

Đối diện, Tu La Đạo bị đẩy lui 10 bước, việc có thể đánh với Trúc Cơ tu sĩ vẫn chỉ là có thể mà thôi, dù sao cảnh giới của cô vẫn bị hạn chế ở đó, cô vẫn chỉ là một Luyện Khí 3 tầng yếu gà.

"Loại chó điên không biết sống c·hết!"



"Các vị, nha đầu đó vẫn chỉ là Luyện Khí 3 tầng mà thôi!"

"Đúng vậy, dù cho thân thể của nha đầu đó có mạnh như thế nào cũng không sánh nổi với Trúc Cơ tu sĩ hay Tiên Thiên võ giả, chúng ta chỉ cần vây công là có thể dễ dàng g·iết c·hết ả!"

Có thêm 4 vị Trúc Cơ tu sĩ bước ra từ đám đông, từ nãy tới giờ chúng vẫn luôn quan sát Tu La Đạo, chúng cũng cảm thấy nguy hiểm từ cô nàng nhưng đám người này vẫn tin tưởng vào ánh mắt của mình hơn.

Đám lâu la sắp hỏng mất giờ này lấy lại tinh thần.

"Đúng vậy, ả chỉ có một người, chúng ta đông người như vậy thì việc gì phải sợ."

"Vừa rồi ta cảm thấy mình như một kẻ mất trí, cứ lao lên c·hém n·gười mà không dùng bất cứ võ kỹ nào, xem ra là một loại tà pháp của con ả đó!"

"Hừm! Nhân lúc chúng ta trúng yêu pháp mà không thể sử dụng bản lĩnh thực sự mà đánh lén, xem ra con ả này cũng không phải loại người lợi hại gì!"

Đám lâu la lúc này mài đao xoèn xoẹt.

Nhưng không đợi chúng ra tay, Tu La Đạo của Lâm Lục Dạ đã lao lên trước.

Lần này đối mặt với cô không còn là một đám người bị sợ vỡ mật không có chút chiến ý nữa, mà lần này là một đám d·u c·ôn lưu manh liều mạng chuyên lấy nhiều đánh ít.

Đủ loại thuật pháp, võ kỹ tầm xa được thi triển, hoàn toàn không để cho Tu La Đạo một không gian nhỏ nhoi để né tránh.

Một lần nữa, lớp sương mù máu lại làm rất tốt nhiệm vụ của nó.

Nhưng chịu nhiều công kích như vậy, có thể thấy rõ lớp sương mù máu xung quanh cô nàng đang dần mờ đi trông thấy.

Dù vậy, nó cũng đủ để bảo hộ Tu La Đạo cho tới khi cô nhảy vào trong đội hình kẻ địch.

Đám người bang phái tuy đã lấy lại chiến ý nhưng ai trong số họ đều nhớ được cái dáng vẻ hưng phấn khi g·iết người của cô nàng này.

Chúng lập tức mất hết chiến ý mà rút lui về phía sau.

Nhưng thứ duy nhất mà Tu La Đạo quan tâm chính là chém và chém, chiến đấu là được, không quan trọng c·hết bao nhiêu người.

Lưỡi kiếm chuyển động nhanh đến mức khó mà nhìn thấy bằng mắt thường, kiếm khí đan dệt tạo thành một tấm lưới kín không khe hở.

"Vây công ả! Nhanh!"

Pháp thuật, võ kỹ tiếp tục được đánh về phía Tu La Đạo, nhưng dù không có sương mù máu bảo hộ, vẫn có rất ít đòn công kích có thể đánh xuyên qua lớp kiếm khí này.

Còn kết quả nếu thằng xui xẻo nào đó lỡ chạm vào màn kiếm quang kia thì thảm khỏi phải nói, thân thể bị chia cắt thành vô số khối, sau này dọn xác cho chúng không phải bằng tay mà là dùng xẻng để xúc bỏ vào túi xác.

Chứng kiến người phía trước c·hết thảm như vậy, đám bang chúng của 5 bang phái sợ bể mật rồi.

Chúng mặc kệ mệnh lệnh của cấp trên mà cứ cắm đầu bỏ chạy khiến mọi thứ trở nên càng hỗn loạn hơn.

Mà càng hỗn loạn thì Tu La Đạo càng có thể phát huy ra được khả năng càn quét của mình.

"C·hết tiệt, các vị! Tại sao các ngươi còn chưa ra tay?"

Thanh Thủy bang phó bang chủ lúc này gấp rồi, hắn thúc dục những Trúc Cơ tu sĩ khác ra tay nhưng đám người này lại khoanh tay mặc kệ, giống như không cần biết Tu La Đạo của Lâm Lục Dạ có thể gây ra thêm bao nhiêu t·hương v·ong.

"Lão đệ, ngươi mới lên làm phó bang chủ được mấy ngày đi."

"Người mới sao? Quả nhiên vẫn còn cái tính đàn bà.

Đám Luyện Khí tu sĩ ở cái Thanh Bình quận này ra đường cũng có thể nắm một bó to, mặc kệ cho chúng có tiêu hao nhiều như thế nào, chỉ cần Trúc Cơ tu sĩ chúng ta còn ở một ngày thì bang phái có c·hết bao nhiêu người cũng không sập được."



Sức chiến đấu của Tu La Đạo quá vô lý rồi, chỉ là một Luyện Khí kỳ mà lại cho đám Trúc Cơ này một cảm giác tất cả bọn chúng có lao lên cũng không thể chiến thắng.

Vì vậy, để cẩn thận.

Dù có tiêu hao cả trăm, cả ngàn người để làm suy yếu kẻ địch cũng đáng.

Khi đường kiếm của Luân Hồi Thân dừng lại cũng là lúc bán kính vài trăm mét xung quanh cô trở thành biển máu, các bộ phận cơ thể người trôi nổi như nhân gian luyện ngục.

Biển máu này là những gì còn lại của 1000 tu sĩ bị tàn sát chỉ trong 3 phút ngắn ngủi.

Dù cho Trúc Cơ tu sĩ lúc này nhìn vào cô cũng phải sợ hãi, người này so ác ma còn ác ma.

Từng đợt sương mù máu bắt đầu bốc lên từ những xác c·hết, có thể thấy rõ bên trong màn sương mù ấy có bóng dáng của những kẻ đã tan xác tại nơi đây.

Giờ nhìn cô gái trước mặt so quỷ dị càng giống quỷ dị.

"Các vị! Lên!"

Năm thanh phi kiếm được điều khiển bởi các Trúc Cơ tu sĩ từ năm hướng khác nhau bay tới, dồn cho con ác thú kia không còn chỗ để né tránh.

Nhưng màn sương máu tưởng chừng đã tan biến nay một lần nữa tụ tập quanh người Tu La Đạo.

Năm đòn t·ấn c·ông lập tức bị vô hiệu hóa bởi hàng trăm con quỷ máu quanh người cô ta.

Những phi kiếm này tuy chém g·iết hàng chục con quỷ máu nhưng cũng bị đẩy lùi.

"Thủ đoạn này, đây chẳng phải là thần thông của đám hổ yêu chuyên chế tạo ma cọp vồ sao?"

"C·hết tiệt! Yêu đạo!"

"Các vị, lại một lần nữa!"

Đám Trúc Cơ tu sĩ muốn thử t·ấn c·ông một lần nữa nhưng có vẻ đã quá muộn rồi.

Sai lầm c·hết người của chúng chính là quá khinh địch, chúng đã khiến cho Tu La Đạo của Lâm Lục Dạ g·iết quá nhiều người, hấp thu quá nhiều huyết sát, máu và oán niệm của những kẻ đ·ã c·hết trong đêm nay.

Khiến cô nàng không chỉ không có tiêu hao mà thực lực còn tăng thêm một bậc so với trước.

Nếu trước đó 5 vị Trúc Cơ tu sĩ hợp sức có thể đánh bại cô nàng thì giờ này, chúng không còn là đối thủ của Luân Hồi Thân này.

Giờ hàng trăm huyết quỷ được thanh kiếm trên tay cô nàng cắn nuốt, biến nó thành một thanh ma kiếm vô cùng kinh dị.

Lưỡi kiếm giống như được làm từ máu thịt với hàng trăm gương mặt gào thét trong đau đớn lúc chìm lúc nổi.

Tu La Thân đạp mạnh xuống, một cái đạp này xé toạc biển máu, phá vỡ nền đá xanh dưới chân.

Cô lao nhanh về phía trước như một cỗ xe tăng, nhắm thẳng vào một Trúc Cơ tu sĩ, người này không ai khác chính là phó bang chủ của Thanh Thủy bang.

"Không! Ngươi không được qua đây a!"

Chỉ thấy thanh niên nhìn có vẻ thư sinh này lấy ra một tấm lá chắn được chế từ mai rùa, hào quang sóng nước bao phủ xung quanh thể hiện rõ đây là một pháp bảo loại phòng ngự.

Nhưng đối diện với thanh ma kiếm trên tay Tu La Đạo, dù có khả năng phòng ngự đủ để chống lại một đòn tiện tay của Kim Đan tu sĩ, tấm lá chắn vẫn dễ dàng bị tách làm đôi.

Ngay sau đó là đầu của vị phó bang chủ này đã được lưỡi kiếm đỏ như máu này chuyển nhà.

Tuy nhìn qua thanh ma kiếm có vẻ là một thanh kiếm làm bằng máu thịt không có bao nhiêu sát thương, nhưng thứ này lại sắc bén quá nhiều so với bề ngoài của nó.

Hồn phách của vị phó bang chủ này lại bị thanh ma kiếm rút ra, gương mặt của hắn lại trở thành một trong vô số gương mặt có ở trên thanh kiếm.

Việc hấp thụ hàng trăm linh hồn ác quỷ khiến khí thế của Tu La Thân trở nên rất mạnh rồi.



Nhưng sau khi hấp thụ một Trúc Cơ tu sĩ, khí thế của cô nàng tăng lên càng làm 4 tên tu sĩ còn lại phải c·hết kh·iếp.

"Các vị, có con bài chưa lật gì thì mau sử dụng đi!"

Một tu sĩ của Hắc Thiết bang thét lớn, gã lấy ra từ túi trữ vật của mình một xấp lá bùa, nhìn cái vẻ mặt như bị cắt thịt đó là đủ biết giá trị của mấy lá bùa này quý hiếm như thế nào.

Các Trúc Cơ tu sĩ còn lại cũng lấy ra những lá bài chưa lật của mình.

Người lấy ra một thanh đoạn kiếm từng thuộc về một Kim Đan tu sĩ, thứ bên trong còn chứa một tia kiếm ý có thể dễ dàng chém g·iết Trúc Cơ tu sĩ.

Kẻ cắn đan dược nâng khí tức tăng cường đến Trúc Cơ đỉnh phong.

Nhưng kẻ cuối cùng thay vì ở lại chiến đấu, hắn lại lựa chọn chạy trốn khỏi nơi đây.

"Hừm! Đáng c·hết!"

Thấy đồng đội tự dưng bỏ chạy, 3 kẻ còn lại cũng muốn đi lắm nhưng không thể, dù sao tên đã trên dây rồi buộc phải bắn thôi.

Hàng chục phù lục được sử dụng bắn ra hàng trăm q·uả c·ầu l·ửa hướng về phía Tu La Thân như một cơn bão.

Trúc Cơ tu sĩ vừa cắn thuốc thì sử dụng một loại pháp thuật khác khiến ánh chớp thắp sáng cả bầu trời Thanh Bình quận.

Một con rồng sấm sét được tạo ra và t·ấn c·ông Tu La Đạo của Lâm Lục Dạ.

Hai đòn t·ấn c·ông này đủ để khiến cho hàng chục ngàn n·gười c·hết, dù có g·iết được đối phương thì mấy tên phó bang chủ này cũng sẽ bị người của triều đình sờ gáy.

Nhưng ở cái thời khắc sống còn này thì ai quan tâm chứ?

Sống trước đã.

Lôi long tuy được thả ra sau nhưng do tốc độ nhanh nên nó lao lên trước, và bị một đường kiếm đỏ rực chém qua rồi chia thành hai nửa.

Cơn bão lửa tiếp theo đó cũng cuốn tới, tưởng chừng như ả điên kia sẽ bị nhấn chìm trong biển lửa nhưng không.

Thanh ma kiếm được Tu La Đạo điều khiển xoay tròn với tốc độ cao như một cánh quạt, tạo thành một vùng chân không hoàn toàn ngăn cách với nhiệt độ bên ngoài.

Bão lửa nhanh chóng tán đi nhưng lại không mang lại hiệu quả nào, tất cả những kẻ quan sát cuộc chiến này đều phải trầm mặc.

Nhưng vẫn còn một tu sĩ nữa chưa ra tay.

Để sử dụng đoạn kiếm mà Kim Đan tu sĩ để lại, một Trúc Cơ tu sĩ thông thường phải điều động tinh, khí, thần của mình lên đến đỉnh phong.

Đoạn kiếm lóe sáng, một đường kiếm sắc bén chém tới.

Kiếm khí này làm Tu La Đạo cảm thấy uy h·iếp, đồng thời, cô cũng cảm nhận được mình không thể tránh khỏi đạo kiếm khí này.

Nếu không tránh được thì cứng đối cứng.

Hàng trăm linh hồn ác quỷ ẩn chứa trong thanh ma kiếm lúc này được điều động hoàn toàn, giống như một cơn lốc máu khổng lồ đang quay quanh lưỡi kiếm máu thịt.

Keng!

Lưỡi kiếm máu thịt và kiếm khí do Kim Đan tu sĩ để lại va vào nhau.

Cơn lốc ác quỷ nhanh chóng bị tiêu hao, nhưng đồng thời, đạo kiếm khí có thể dễ dàng chém g·iết Trúc Cơ tu sĩ cũng bị tiêu hao đến gần như không còn.

Cô nàng vẫn sống sót nhưng thanh ma kiếm đã gãy làm đôi, một vết kiếm giữ tợn cũng gần như cắt đôi áo giáp của cô nàng ra thành hai nửa.

Đáng lẽ ra đám người xung quanh nên vui mừng vì đã làm b·ị t·hương được con ác thú này, nhưng không.

Họ nhận ra mình vừa mở cửa giải phóng cho một thứ còn kinh khủng hơn nữa.