Nụ cười trên gương mặt của Tu La Đạo càng lúc càng trở nên dữ tợn, giống như miệng cô ta có thể mở rộng tới tận mang tai.
Việc b·ị t·hương khi chiến đấu khiến cho mọi chỉ số của cô đều tăng lên đáng kể.
Kèm theo nụ cười có phần quỷ dị đó là một luồng khí đỏ như máu liên tục bốc lên từ người cô nàng.
Luân Hồi Thân của Lâm Lục Dạ này vốn đã vô cùng nguy hiểm rồi, giờ việc b·ị t·hương càng khiến cho nó trở nên nguy hiểm hơn nữa.
"Chạy!"
Ba vị Trúc Cơ tu sĩ lúc này hối hận không thôi, biết như vậy bọn họ sẽ lựa chọn giống y như tên chạy trốn từ trước đó thay vì ở lại đánh nhau với cái thứ quái thai này.
Thấy kẻ địch đã chạy về 4 phía khác nhau, Tu La Đạo ném thanh ma kiếm đã gãy làm đôi xuống đất.
Cô lấy ra từ sau lưng mình một cây trường cung cao ngang thân thể cô, kèm theo đó là 4 mũi tên với kích cỡ chuyên dùng cho nỏ công thành.
4 mũi tên bay theo các hướng khác nhau như những ngôi sao băng đỏ rực bay qua bầu trời, truy cùng diệt tận đám phó bang chủ.
Dù có bay nhanh đến mấy, 4 tên Trúc Cơ tu sĩ này vẫn nhanh chóng bị những mũi tên cỡ lớn bám theo.
Tuy mấy tên này không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng chúng cũng c·hết cùng năm cùng tháng cùng ngày và cùng lúc.
Thậm chí đến cách c·hết cũng rất giống nhau.
Sức mạnh khổng lồ của mũi tên dễ dàng xé đôi thân thể của mấy tên phó bang chủ này thành hai nửa.
Ngay sau đó, linh hồn của 4 tên này hóa thành huyết quỷ, một lần nữa quay quanh, nghe theo lệnh của Tu La Đạo.
Cuộc tàn sát vẫn chưa dừng ở đây, vẫn có một vài thành viên các bang phái khác còn lảng vảng xung quanh.
Huyết quỷ do linh hồn của 4 Trúc Cơ tu sĩ tạo thành vẫn nhớ mặt đám thủ hạ của chúng khi còn sống, nên chúng vô cùng oán hận, muốn lôi thêm càng nhiều người xuống nước với mình càng tốt.
Chỉ vài phút sau, xung quanh Tu La Đạo đã có thêm hàng trăm quỷ hồn bay xung quanh.
Cả 5 bang phái xâm nhập Bạch phủ vào đêm nay gần như đ·ã c·hết sạch, chỉ có một vài tên cắm đầu vào chạy mới may mắn có cơ hội sống sót.
Mùi máu tươi lan tỏa khắp 10 con phố, khung cảnh như nhân gian luyện ngục.
Không còn bất cứ việc gì ở nơi đây, đám huyết quỷ do Tu La Đạo điều khiển tụ tập lại một chỗ tạo thành một đám mây màu máu với vô số các gương mặt đau đớn lúc ẩn lúc hiện.
Tu La Đạo bước lên trên đám mây huyết quỷ và bay về Bạch Phủ.
Chỉ thấy đám mây đỏ bay đến đâu, nơi đó xuất hiện mưa máu đến đó.
Đêm nay, ở nơi đây không chỉ có người của các đại gia tộc mà còn có người của Trấn Vũ Lâu nữa.
Chuyện đám tu sĩ đánh nhau trong thành này không phải là một chuyện nhỏ, chẳng khác nào đang đánh mặt triều đình cả.
Nhưng với quy mô trận chiến vừa rồi, không có bất cứ ai dám ra tay ngăn cản dù cho đã có hơn 10 khu phố đổ sụp.
Trong một bụi cỏ gần đó, một đám người của Trấn Vũ Lâu do Chu bộ đầu cầm đầu vẫn còn run rẩy, mấy tên này chứng kiến tất cả quá trình Tu La Đạo của Lâm Lục Dạ đồ sát sạch sẽ toàn bộ người của 5 bang phái như thế nào.
Một tên bộ khoái vừa run chân vừa hỏi cấp trên của mình.
"Đại nhân, chúng ta không đuổi theo bắt phạm nhân sao?"
Nghe vậy, Chu bộ đầu tức sạm mặt lại.
"Ngươi muốn tìm c·hết thì tự đi mà tìm, đừng lôi chúng ta đi c·hết cùng!
Với lại người của Thanh Thủy bang, Hắc Cẩu bang, Diêm bang, Huyết Lang bang, Hắc Thiết bang hôm nay c·hết là do 5 bang phái này sống mãi với nhau, không liên quan gì đến Bạch phủ cả."
Nếu người đêm nay c·hết là người khác có lẽ Chu bộ đầu đã phải đau đầu, nhưng may mắn thay, n·gười c·hết đêm nay lại là mấy cái bang phái vớ vẩn này.
Một đám bao tay trắng của các thế gia.
Đám người này c·hết đi thì quan phủ còn vui mừng không kịp chứ đừng nói truy tố tội trạng của cái Bạch phủ sâu không lường được kia.
Thanh Bình quận lúc này không hề ổn định và có nguy cơ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Triều đình lúc này ở thế yếu, phần lớn các nhu cầu dân sinh đều đã nắm trong tay các thế gia.
Không chỉ vậy, bên ngoài quận thành còn có 5 ổ sơn phỉ tự xưng mình là nghĩa quân, tập hợp hàng vạn lưu dân tạo thành mối nguy hại vô cùng lớn với Thanh Bình quận.
Mà đám phản quân này là một đám người ngày đêm được huấn luyện như binh lính bình thường, không có người đứng sau chống lưng cung cấp tài nguyên thì ai mà tin được.
Theo những thông tin tình báo có từ trước đó, chính là 5 gia tộc lớn trong Thanh Bình quận là những kẻ đứng sau màn.
Dù quan phủ có muốn xử lý thế gia như thế nào nữa thì cũng phải nhịn xuống, chỉ cần rút dây động rừng là có thể khiến cả Thanh Bình quận chìm trong hỗn loạn.
Mà q·uân đ·ội triều đình đóng trong quận thành có quá nửa là người của thế gia, nguy cơ đám người này làm phản là rất cao.
Nhưng giờ, cái tình thế như thể c·hiến t·ranh bạo phát ấy đã bỗng dưng phải ngừng lại khi cái thế lực thần bí được gọi là Bạch phủ đột nhiên xuất hiện.
Giờ cả thế lực của các thế gia và quan phủ đều vô cùng kiềm chế, c·hiến t·ranh sẽ không phát động cho đến khi mọi người biết được thái độ của Bạch phủ đứng về bên nào.
Trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất.
Lúc này Lâm Lục Dạ đang so sánh các số liệu và phải ngạc nhiên khi Tu La Đạo của cô mạnh hơn so với dự tính.
Cô ném Luân Hồi Thân này ra ngoài với ý định thử xem sẽ có chuyện gì xảy ra nếu một Luân Hồi Thân bị hạ gục, và cô muốn thử khôi phục lại Luân Hồi Thân khi nó b·ị đ·ánh nát.
Dù đã được giảm sức mạnh đến tột cùng, Luân Hồi Thân Tu La Đạo vẫn có thể nhẹ nhàng vượt cấp chiến đấu.
Nhìn trận chiến trong đêm nay, Lâm Lục Dạ lại tự dưng nổi hứng, cô muốn ra ngoài gây chuyện.
Có lẽ đã đến lúc để Hắc Vũ cung một lần nữa tái xuất rồi.
Thế Giới Hắc Ám trong thân thể Lâm Lục Dạ.
Quần Tinh Trận bỗng dưng ngừng khởi động, hàng triệu bóng người đi ra từ những ngôi sao.
Những cô gái này chính là những thành viên của Hắc Vũ, những người nhân bản từng đi theo Lâm Lục Dạ trong thế giới giả lập.
Ý thức của đám người này sau khi c·hết đã trở về Quần Tinh Trận, trở thành vô số những vì sao trên bầu trời của Thế Giới Hắc Ám.
Khi Lâm Lục Dạ trở lại thực tế, cô đã mang theo Quần Tinh Trận và cả đám thuộc hạ của mình.
Ý thức của các thành viên Hắc Vũ nhanh chóng được nhập vào trong 3 triệu Luân Hồi Thân của Lâm Lục Dạ.
Một cảnh tượng quỷ dị đang xảy ra ngay bên trong phòng thí nghiệm.
Từ trong thân thể Vĩnh Dạ Nữ Đế, hàng triệu bóng người chui ra và nhanh chóng biến mất.
Thông tin được truyền vào trong đầu những cô gái này chỉ có một, đó là gây chuyện, kiếm chuyện và đánh nhau càng nhiều càng tốt, thu thập càng nhiều dữ liệu chiến đấu càng tốt.
Những thành viên của Hắc Vũ bị giới hạn tu vi ở Luyện Khí, Trúc Cơ.
Nếu để cảnh giới của chúng cao quá thì đúng là quá bắt nạt người rồi.
Hàng triệu bóng người đột nhiên xuất hiện ở khắp nơi trong Đại Huyền.
Nhưng vì lãnh thổ quốc gia này quá rộng lớn rồi, đất hoang ở khắp nơi nên có thêm khoảng 3 triệu người cũng chỉ như muối bỏ biển, không khiến bất cứ ai chú ý.
Lúc này, dù có là tu sĩ nhân loại hay yêu, quỷ.
Tất cả đều có một cảm giác đại nạn sắp buông xuống.
Mặc kệ thế giới bên ngoài sắp loạn như thế nào.
Một góc khác của phòng thí nghiệm, Bạch Hồn lúc này mở mắt.
Trong lòng bàn tay hắn lúc này là vô số những quả cầu tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Đây chính là những linh tính từ tương lai truyền về quá khứ.
Bạch Hồn không hề sử dụng chúng, ai mà biết có những thông tin độc hại gì được hắn của tương lai gửi về.
Là một người nửa chân bước vào bệnh viện tâm thần, Bạch Hồn thừa hiểu tương lai của hắn có thể điên rồ như thế nào.
Một ngày nào đó tương lai của hắn tự nhiên lên cơn, nhồi nhét cả đống tri thức có độc cho chính quá khứ của mình cũng chẳng có gì lạ.
Vì vậy trước khi có thể đảm bảo mình sẽ không bị tương lai của chính mình hố c·hết, Bạch Hồn sẽ không lợi dụng bất cứ tri thức nào được gửi về.
Đồng thời để đề phòng một lúc nào đó cần dùng hiểu biết từ tương lai, hắn lập trình một phần linh hồn của mình, biến nó thành một loại phần mềm sẽ tiêu hủy tất cả những thông tin có nguy cơ gây bất lợi cho quá khứ của chính mình.
Sau vài ngày nghiên cứu, Bạch Hồn cũng đã phát hiện ra linh tính của hắn từ tương lai có thể được ngưng tụ lại từng chút một thay vì có thông tin gì gửi về từ tương lai là lập tức hấp thu thông tin ấy.
Bạch Hồn không đem những thông tin rời rạc này làm vật phẩm tiêu hao, hắn biến thứ linh tính này thành một cầu nối có thể kết nối với hắn của tương lai ở một dòng thời gian khác.
Thậm chí thông qua đó, hắn có thể triệu hoán sức mạnh của chính mình từ tương lai.
Đương nhiên càng mượn sức mình ở tương lai càng xa xôi, số linh tính của hắn phải tiêu hao càng nhiều.
Với số linh tính hiện tại, Bạch Hồn cùng lắm có thể mượn sức mạnh của bản thân mình vào khoảng 1 tháng sau.
Không chỉ mượn sức mạnh tương lai, hắn còn chế ra một cách sử dụng khác từ Linh Cảm Tương Lai.
Hắn dùng những hạt linh tính này chế tạo ra một loại thần thông, hắn đặt tên cho nó là Ngộ Tính Linh Quang.
Khi dùng thần thông này lên chính bản thân mình, Bạch Hồn cảm giác mình có thể chế ra cái hệ thống ngộ tính nghịch thiên.
Cho hắn một môn công pháp rèn luyện thân thể thông thường, hắn cũng có thể chế ra một môn luyện thể có thể đánh vỡ hư không.
Những hạt linh tính này không chỉ có tác dụng phụ trợ, nếu như Bạch Hồn lợi dụng những thông tin vặn vẹo không thể diễn tả từ tương lai để làm đòn công kích.
Nếu kẻ địch không hóa điên hay dị hóa sau đòn công kích ấy thì chỉ có hai trường hợp, một là hắn mạnh mẽ áp đảo so với tương lai của Bạch Hồn, hoặc là kẻ đó có liên quan tới một vị không thể diễn tả nào đó.
Bạch Hồn muốn nghiên cứu nhiều hơn nhưng cũng không đủ tinh lực.
Chỉ vài ngày nghiên cứu về Tương Lai Linh Cảm đã khiến hắn hoạt động quá công suất, thậm chí đã có hơn 10 tỉ Hư Ảo Thân c·hết máy đến hồn phi phách tán, số Hư Ảo Thân còn lại cũng đang trong trạng thái có thể tiêu tan bất cứ lúc nào.
Dù sao việc nghiên cứu thời gian cũng không phải là một trò đùa, đã vậy hắn còn phải liên tục ứng phó với những tương lai đủ tiêu chuẩn để vào bệnh viện tâm thần của mình.
Phần lớn số Hư Ảo Thân của hắn hao tổn chính là vì hấp thụ những tri thức có hại.
Là một người đã chế ra Tương Lai Linh Cảm, đương nhiên Bạch Hồn biết thế nào để tắt nó đi.
Những đốm sáng linh tính từ tương lai dần dần biến mất, áp lực về linh hồn từ Tương Lai Linh cảm cũng không còn.
Bạch Hồn cảm giác như mình vừa được giải phóng, một cảm giác nhẹ nhõm lâu ngày không gặp xuất hiện làm hắn vô cùng thoải mái.
Lâu lắm rồi hắn không có được cảm giác thoải mái như thế này.
Bạch Hồn còn chưa kịp nghỉ ngơi thì hắn phát hiện ra cô vợ của mình bắt đầu ra ngoài gây chuyện.
"A, đạo lữ của ta, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi sao? Ta cứ nghĩ ngươi sẽ ngồi tu tiên thêm mấy năm nữa chứ?"
Lúc này trên người Lâm Lục Dạ vẫn có hàng ngàn bóng người không ngừng không nghỉ đi ra khỏi thân thể cô.
Bạch Hồn nghe vậy chợt xem lại đồng hồ điện tử được đặt trong phòng.
Quả nhiên hắn đã ngồi trên bồ đoàn được 7 ngày rồi.
Nghĩ đến cái cảnh sau này hắn mài đít trên bồ đoàn cả vạn năm, Bạch Hồn cảm thấy không sớm thì muộn mình cũng sẽ bị bức điên mất.
Hắn chợt nhận ra từ sau khi xuyên việt, hắn gần như luôn trong trạng thái bận rộn, không phải nghiên cứu thì cũng bày ra đủ loại âm mưu.
Ngẫm lại thì đã bao nhiêu năm rồi hắn chưa ngủ nhỉ?
Kể từ khi chuyển chức thành Luyện Hồn Sư, chỉ số Tinh Thần kéo căng khiến hắn có thể hoạt động mà không cần giấc ngủ.
Hơn vạn năm trong thế giới giả lập, hắn cũng không ngừng nghiên cứu để làm mình mạnh lên.
Khi trở lại thế giới thực, hắn cũng không cho mình một giây một phút để nghỉ ngơi.
Giờ này hắn vẫn chưa điên, nhưng nếu là vạn năm nữa, cả tỉ năm nữa đâu?
Bạch Hồn biết nếu hắn không tìm đường c·hết thì tuổi thọ của hắn giờ này có thể kéo dài tới vô hạn.
Trên lý thuyết, hắn đã trường sinh bất tử.
Nhưng cứ với cường độ hoạt động thế này, nếu mọi thứ cứ tiếp diễn như vậy...
Bạch Hồn đã biết những tương lai mình hóa điên từ đâu mà ra rồi.
Suy cho cùng, linh hồn hắn dù có mạnh đến mấy thì bản chất vẫn là con người.
"Xem ra thi thoảng ta cũng cần giải phóng bản thân mình một chút."
Trong nháy mắt, Bạch Hồn đã biến mất khỏi phòng thí nghiệm.
Lần này Lâm Lục dạ không đi cùng với hắn, dựa vào thần thức của hai người thì miễn là cả hai còn trong mảnh vỡ thế giới này, họ vẫn sẽ luôn trong tầm nhìn của nhau.
Nếu Bạch Hồn mà có ý định muốn đi thanh lâu hay muốn kiếm một cô gái khác, Lâm Lục Dạ sẽ ngay lập tức xuất hiện bên cạnh hắn.
Đương nhiên lỡ vớ phải con vợ yandere thì cho gấp 10 lá gan Bạch Hồn cũng không dám.
Mà khoan, trên lý thuyết hiện tại Bạch Hồn có tới vài vạn tỉ cái lá gan.
Bước ra ngoài thế giới, Bạch Hồn giờ này xuất hiện trong một khu rừng vắng cách Thanh Bình quận hơn 200 dặm.
Nơi đây bị âm khí ăn mòn khiến thảm thực vật bị nhuộm trong một màu xanh đen u tối.
Một nơi như thế này sẽ luôn khiến tất cả mọi người cảm thấy bất an, sợ rằng sẽ có yêu ma đột nhiên nhảy ra chặn đường.
Trên người Bạch Hồn giờ đã khoác cho mình một lớp ngụy trang để bớt gây chú ý.
Với cái vẻ ngoài lúc bình thường của hắn thì chỉ cần ló mặt cũng sẽ có người nhảy ra chỉ vào cái mũi của hắn và nói: "Yêu nghiệt! Ta nháy mắt nhìn ra ngươi không phải là người!"