Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 154: Gây chuyện.



Chương 153: Gây chuyện.

Trong khu rừng vắng.

Bầu không khí u ám với sương mù đen và âm khí dày đặc.

Một cấm địa tưởng chừng không có bất cứ sinh vật nào dám đi qua nơi đây.

Nhưng tiếng giày vải bước trên mặt đất vang lên, một vị thư sinh mặc áo trắng, gương mặt gần như đã đạt tới giới hạn tối đa mà nhan sắc con người có thể đạt được đang nhàn nhã đi lại mà không hề sợ hãi.

Dù có thế nào thì cũng không thể phủ nhận được Thần Mộc Quan Tưởng Pháp, công pháp chính đã tạo nên Bạch Hồn hiện tại là một môn quan tưởng pháp có tác dụng chủ yếu là dưỡng nhan, chuyện tăng cường tinh thần lực chỉ là phụ.

Sau nhiều lần được Bạch Hồn sửa chữa, cái tác dụng dưỡng nhan ấy không những không bị loại bỏ, thậm chí nó còn thăng cấp thành tăng cường mị lực.

Nhan sắc của hắn đã ở mức độ hoàn mỹ nhất mà con người có thể nghĩ tới, thậm chí nếu nhìn càng lâu vào gương mặt hắn, bất cứ sinh linh nào cũng sẽ bị hấp dẫn.

Vì vậy thường thì Bạch Hồn sẽ dùng tinh thần lực của mình để khiến mọi người làm lơ đi trước gương mặt của hắn.

Với dung mạo này, Bạch Hồn cảm thấy mình có thể nhận được đãi ngộ chuyên dụng cho nhân vật chính.

"Cứu mạng! Có sơn tặc a!"

Đấy, vừa nghĩ xong thì có chuyện rơi thẳng vào đầu hắn.

Nghe tiếng kêu cứu mạng vừa rồi chắc chắn là của một cô gái, nghe qua cũng đủ để tưởng tượng ra đây là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Xuyên qua lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng có thể cảm nhận một chút khoái hoạt khi làm nhân vật chính.

Nhưng khi tiến về phía trước, Bạch Hồn nhíu mày lại.

Trong khu rừng u tối này, có hai nhóm người đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán.

Một bên là người của một thương đội với đồng phục màu xanh lam có chứ Phúc ở sau lưng vô cùng dễ thấy, bên còn lại là một đám sơn tặc cơ bắp cuồn cuộn nhưng quần áo trên người lại vô cùng rách rưới.

Suy cho cùng không nghèo thì ai đi làm c·ướp.

Hiện tại đám sơn tặc đang chiếm ưu thế khi liên tục dồn ép, đẩy người của thương đội vào đường cùng.

Còn người của thương đội thì tập trung lại bảo hộ cho chiếc xe ngựa ở chính giữa, nơi mà những tiếng cầu cứu liên tục được phát ra.

Có thể thấy được nhan sắc của cô nàng đang kêu cứu qua vết rách lớn trên cỗ xe ngựa, một gương mặt cũng khá xinh đẹp.

Nhưng Bạch Hồn nhìn qua cũng cảm thấy vô cùng bình thường, hắn không hứng thú nổi.

Dù nhan sắc con người ở tu tiên giới bình thường đều có thể đạt tới vẻ đẹp đã qua photoshop.

Nhưng đẹp thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể so sánh với nhan sắc và dáng người của Lâm Lục Dạ.

Vợ hắn rõ ràng còn trên cô gái này vài nấc thang, kể cả khi không còn làm người nữa thì vị Vĩnh Dạ Nữ Đế ấy vẫn đẹp một cách quỷ dị.

Nhan sắc không đạt chuẩn thì thôi, mà chuyện c·ướp đường này vốn cũng chẳng liên quan gì đến hắn, giờ hắn không phải một tà thần có thể hủy thiên diệt địa gì.

Hắn chỉ là một thư sinh bình thường mà thôi.

"Ai, ta cứ tưởng mình có mệnh để làm nhân vật chính, hóa ra là ta nghĩ nhiều rồi."

Bạch Hồn cứ như vậy mà bỏ đi, mặc kệ tình hình phía bên dưới có đang hỏng bét như thế nào.

Nhưng ngay khi hắn quay lưng, cả chiến trường náo nhiệt bỗng dưng im lặng hẳn.

Cả đội hộ vệ lẫn đám c·ướp, thậm chí là cả những xác c·hết đang nằm dưới đất đều quay đầu nhìn về phía Bạch Hồn rời đi một cách quỷ dị.



Trong cái khu rừng nhìn qua cũng biết là cấm địa này, làm gì có thương đội nào dám liều mình đi vào đây chứ?

Ngại sống không đủ lâu sao?

Mà sơn tặc nào dám mai phục ở một nơi như này chứ?

Nếu có thì chắc chắn không phải người.

Bạch Hồn tiếp tục nhẹ bước về phía trước, cách chiến trường khoảng tầm 500 mét, hắn phát hiện phía trước có một tấm màn chắn tinh thần đặc biệt.

Hắn mỉm cười nhẹ nhàng và tiếp tục bước về phía đi.

"A, đây là cái gọi là quỷ vực đi, thật không nghĩ ra được nơi ta vừa truyền tống đến lại vào đúng nơi như vậy."

Khi các sinh vật có cấp độ sống yếu hơn đám ác quỷ kia chạm vào, chúng sẽ lập tức bị vặn vẹo nhận thức, một lần nữa trở lại chiến trường.

Đây là nguồn gốc của cái gọi là quỷ đả tường.

Đám ma quỷ này rất mạnh với người bình thường nhưng chúng không mạnh đến mức có thể thay đổi cấu trúc không gian, nên thủ đoạn của đám này vẫn là vài trò thôi miên che mắt.

Mà với Bạch Hồn, quỷ vực cũng chỉ như một bong bóng xà phòng, chạm vào là tan vỡ.

Khi Bạch Hồn bước ra khỏi quỷ vực này, phía sau hắn xuất hiện vô số những tiếng thét đau đớn.

Quỷ vực vỡ tan, đám quỷ đã bày ra nó cũng phải chịu phản phệ, hồn thể của chúng bị xé rách thành vài phần, dù có khôi phục ngay lập tức thì cả đám cũng nhìn qua mờ ảo đi trông thấy.

Đối với ma quỷ, điều này chẳng khác nào lăng trì xử tử.

Biết gặp phải kẻ khó chơi, đám ác quỷ bắt đầu chạy tứ tán, hi vọng không gặp phải tên thư sinh đáng sợ kia.

Nhưng đám quỷ này phải thất vọng rồi, vì dù có đi đến nơi nào chăng nữa, bọn chúng vẫn luôn nhìn thấy bóng lưng của thư sinh mặc áo trắng, kẻ có sức mạnh sâu không lường được ấy.

Đám quỷ quái này muốn dùng thuật che mắt để trêu chọc Bạch Hồn, ngược lại, Bạch Hồn bẻ cong không gian để trêu chọc lại chúng.

Giờ phạm vi 3 cây số xung quanh hắn, cấu trúc không gian đã hoàn toàn biến đổi, chỉ cần không có kẻ nào có thể đánh vỡ không gian thì dù có đi về bất cứ phương hướng nào cũng sẽ càng ngày càng gần Bạch Hồn.

Sau 3 phút trêu đùa đám quỷ này, Bạch Hồn chỉ nhẹ ngáp một cái, cả bầy quỷ đều hóa thành khói đen rồi tự động chui vào miệng hắn.

Dù sao thì bẻ cong cấu trúc không gian cũng là một chuyện khá tốn năng lượng, sử dụng trò này để giải trí quả thực là vô cùng xa xỉ.

Có thể dùng một chút để tìm việc vui thì còn được, chứ Bạch Hồn không đủ năng lượng để duy trì cấu trúc không gian ấy mãi mãi.

Hắn cũng vừa đọc thông tin trong trí nhớ của đám quỷ kia.

Bọn sơn tặc đến từ Hắc Hổ trại cách nơi đây 30 cây số, còn thành trì nơi thương đội bị toàn diệt kia muốn hướng tới lại là một tòa thành cách 50 cây số về hướng Bắc.

Nhưng mấy thông tin này đã sớm không còn hữu dụng nữa.

Nơi xảy ra vụ c·ướp năm đó từng là một con đường quan đạo có vô số người qua lại.

Nhưng đến bây giờ, nơi đây đã biến thành một khu rừng rậm tươi tốt, không thể nhì ra dấu vết của một con đường thì cũng đủ hiểu đám ác quỷ này đã tồn tại được bao nhiêu năm.

Với lại, lấy thần thức của Bạch Hồn, hắn có thể nháy mắt biết được tất cả mọi chuyện xảy ra trong Đại Huyền hoàng triều nếu hắn muốn.

Hắn thấy được tàn tích của một sơn trại đã bị bỏ hoang, thấy một phế tích của một tòa thành rộng lớn.

Ngay lúc này, Bạch Hồn cảm thấy mình đã bỏ quên chi tiết nào đó.

Phải rồi, đó chính là số lượng tu sĩ ở Đại Huyền quá vô lý.



Mặc kệ là luyện võ hay tu tiên, số lượng của đám người này lại chiếm tận 15% dân số.

Phải biết là ở các tu tiên thế giới, hoặc mấy cái thế giới huyền huyễn khác.

Số lượng người có sức mạnh siêu phàm thường rất ít, trong vạn người mới có một.

Còn Liên Minh Nhân Loại thì không tính, chủ thế giới này có thể nuôi được người người siêu phàm là nhờ nó liên thông không biết bao nhiêu cái thế giới, từ đó con người mới có được nguồn tài nguyên dùng mãi không cạn.

Đây là lần đầu tiên Bạch Hồn quan tâm đến hoàn cảnh tự nhiên sau khi bước chân đến thế giới này.

Bạch Hồn lúc này mới nhìn lên cọng cỏ hắn đang dẫm phải, nhìn có vẻ thông thường nhưng đây lại là một tài liệu chủ yếu để chế tạo ra Trúc Cơ đan.

Dù sao thảo dược và tài nguyên tu luyện ở các tu tiên giới đều bị ảnh hưởng bởi “tiên đạo đầu nguồn” nên chúng gần như giống hệt nhau, vì vậy rất dễ để nhận ra.

Hắn lại quay sang nơi khác nhìn.

Hoàng Kim Dây Leo, một loại thực vật chuyên dùng để luyện chế đan dược cho Kim Đan cảnh.

Tử Lôi Kim Chi, thiên tài địa bảo nếu được luyện chế thành đan dược có thể giúp người ta thức tỉnh Lôi Linh Căn cực kỳ quý hiếm, giờ đang nằm gọn dưới những gốc cây đã đổ ngã.

Thậm chí Bạch Hồn còn chứng kiến Ngộ Đạo Quả, một loại trái cây có thể giúp người ta ngộ đạo trong một khoảng thời gian ngắn.

Đây là một thứ đặt ở nơi khác có thể gây ra gió tanh mưa máu, không biết có bao nhiêu tu sĩ sẽ ra tay tranh đoạt.

Tuy loại trái cây này có hiệu quả với cả Độ Kiếp Nhân Tiên, nhưng loại quả này lại không dành cho các tu sĩ từ Hóa Thần cảnh trở xuống.

Hóa Thần cảnh đã chạm vào được đại đạo nên mới có thể sử dụng, còn Nguyên Anh cảnh trở xuống ăn phải sẽ chẳng cảm thấy gì ngoài một vị đắng khủng kh·iếp gấp trăm lần uống cà phê nguyên chất nguyên vị, và vài ngày không thể chợp mắt.

Nếu Nguyên Anh trở xuống ăn thứ quả này mà có tác dụng thì không thể nào loại trái cây này có thể mọc lên như quả dại.

Bạch Hồn còn phát hiện ra vô số các loại thiên tài địa bảo khác, những thứ đủ để tu luyện tới tận Độ Kiếp cảnh.

Nhưng không hiểu tại sao, tất cả tu sĩ ở mảnh vỡ thế giới này giống như bị khóa c·hết ở Nguyên Anh cảnh mà không thể tiến thêm nửa bước.

Tò mò, Bạch Hồn dùng thần thức để quan sát những ghi chép trong hoàng cung của Đại Huyền hoàng triều.

Tàng Kinh Các, một trong những nơi được bảo hộ tốt nhất hoàng triều.

Không chỉ có cao thủ tọa trấn mà còn có trận pháp được các Nguyên Anh lão tổ bày ra, thứ có thể ngăn chặn thần thức của Nguyên Anh cảnh thăm dò.

Nhưng tất cả những biện pháp bảo hộ này với Bạch Hồn cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.

Hắn rất nhanh chóng đã tìm ra được những tài liệu mà mình mong muốn.

"Ra là vậy sao.

Truyền thừa của Đại Huyền hoàng triều này không chỉ dừng lại ở Nguyên Anh cảnh, thậm chí nó còn hướng thẳng tới tận cảnh giới Độ Kiếp Nhân Tiên.

Nhưng khi Nguyên Anh đột phá Hóa Thần, tất cả các lão tổ của hoàng triều này đều cảm nhận được một cảm giác giống như "đại đạo hỗn loạn" không còn phù hợp để đột phá Hóa Thần cảnh."

Đọc đến đoạn này Bạch Hồn hiểu cái gọi là "đại đạo hỗn loạn" mà đám Nguyên Anh cảnh kia nói tới là gì.

Đó chính là quái dị, là những quy tắc bị lỗi của mảnh vỡ thế giới này, là chướng ngại khiến cho các Nguyên Anh cảnh không thể ngộ đạo phá Hóa Thần.

Vì quái dị mà hạn mức cao nhất của mảnh vỡ thế giới bị khóa lại.

Phải biết lúc trước những kẻ có tiếng nói nhất trong hoàng triều này không phải là tu sĩ hay võ giả.

Có tiếng nói nhất trong hoàng triều là các dị nhân, những kẻ có thể sử dụng một phần sức mạnh của quái dị, sức mạnh quy tắc, thứ sức mạnh mà chỉ có Độ Kiếp Nhân Tiên mới đạt tới.



Nhưng do đầu óc của đám dị nhân này không được bình thường nên chúng rất ít khi nhúng tay vào chính sự, và đám dị nhân này được tất cả các thế lực cúng bái xem như v·ũ k·hí h·ạt nhân.

Trúng phải quy tắc do dị nhân bày ra thì Đại Thừa cảnh tu sĩ cũng phải nằm, đừng nói gì tới một đám chỉ tu luyện tới cảnh giới tối cao là Nguyên Anh cảnh.

Sau khi các dị nhân và quái dị biến mất, tu sĩ và võ giả mới một lần nữa làm chủ cuộc chơi.

Lúc này người ta mới bắt đầu chạy đua xem nhà ai có lão tổ tu vi cao hơn.

Biết được tất cả các lý do đó, Bạch Hồn mới ngẩng đầu lên nhìn xem bầu trời.

"Lục Dạ, hình như hai ta lại gây chuyện rồi thì phải."

Cái bóng của Bạch Hồn bắt đầu nhộn nhạo như mặt nước, Vĩnh Dạ Nữ Đế mặc áo choàng lông quạ đen trồi lên tựa vai hắn.

"Đạo lữ của ta, tại sao ngươi phát hiện ra ta lén đi theo ngươi vậy?"

Cảm nhận được lực hút của cô nàng như muốn cắn nuốt mình, Bạch Hồn nghiêng đầu trả lời.

"Ta tuy ngụy trang bản thân mình thành người bình thường, nhưng trạng thái thực tế ta vẫn không khác quỷ hồn là mấy.

Lúc này cái bóng của ta nhìn qua cũng chẳng khác nắng chiếu qua thủy tinh là bao nhiêu.

Nhưng khi cái bóng giống như người bình thường là ta biết có người bám theo ta."

Biết được mình bại lộ dễ dàng như vậy, Lâm Lục Dạ gãi đầu cười trừ.

Cả hai đều sống với nhau rất nhiều năm rồi, cô biết nếu không muốn bị Bạch Hồn vạch lá tìm sâu, lúc này cô cần phải lái cuộc trò chuyện sang hướng khác.

"Đúng rồi, đạo lữ của ta, ngươi nói hai ta gây chuyện là sao đây?"

Bạch Hồn còn đang định trêu chọc Lâm Lục Dạ thì phải ngừng lại, hắn giải thích giả thuyết của mình với cô.

"Mảnh vỡ thế giới này, không, gọi nói là một tiểu thiên giới thì hợp lý hơn.

Vốn dĩ tiềm lực của nơi này vô cùng lớn, nhưng do thế giới có quá nhiều quy tắc sai lầm dẫn tới hạn mức cao nhất của thế giới này bị khóa mất.

Nhưng việc đầu tiên của hai ta khi tới thế giới này lại là thu thập tất cả các quy tắc sai lầm ấy, Lục Dạ nghĩ thử xem chuyện gì sẽ xảy ra đâu?"

Nghe vậy, Vĩnh Dạ Nữ Đế trầm ngâm một lúc rồi đưa ra đáp án của mình.

"Như vậy, chẳng lẽ sẽ có linh khí khôi phục hay cái gì đó tương tự hay sao?"

Ở một chiều không gian cao hơn, Bạch Vũ Thần cũng đang khóa chặt vị trí của hai người.

"Cái thiên đạo của thế giới đó quá là yếu rồi, người vừa mới tỉnh lại từ giường bệnh thì mạnh được bao nhiêu chứ?

Có lẽ chỉ cần Vĩnh Dạ Nữ Đế cũng có thể dễ dàng thoát ra khỏi thế giới đó chứ đừng nói tới chuyện hai đứa kia liên thủ với nhau."

Quay quanh người Bạch Vũ Thần lúc này là một cục thịt, thứ do không biết bao nhiêu hình chiếu của những kẻ nửa bước siêu thoát bị vò lại với nhau mà thành.

Trên khóe miệng của Bạch Vũ Thần nở một nụ cười, tuy chỉ có thể nhìn thấy một nửa dưới gương mặt cô cũng cho người ta một cảm giác đây là một mỹ nhân tuyệt mỹ.

"Ta tăng độ khó của trò chơi này lên một chút, đồng thời cũng cho hai ngươi chút phúc lợi."

Bên trong cục thịt kinh dị ấy, có một mảnh vỡ thế giới đang nằm gọn trong đó, nơi đó không phải nơi nào khác ngoài lối trở về chủ thế giới.

"Đi thôi."

Cục thịt kinh khủng đột nhiên biến đổi, máu thịt dần biến thành hoàng kim, không biết bao nhiêu đôi cánh trắng muốt mọc lên từ người nó.

"C·hết tiệt! Ta đang biến thành quyến tộc của kẻ khác sao?"

Vô số các tiếng la thất thanh vang lên, những kẻ nửa bước siêu thoát không phải thiên kiêu yêu nghiệt thì cũng là người mang hệ thống.

Dù cho một hình chiếu của chúng vẫn giữ nguyên cái vẻ ngông nghênh, làm sao có thể cam tâm bán mạng cho người khác được.