Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 155: Thiên địa khôi phục.



Chương 154: Thiên địa khôi phục.

"Hahaha! Lão tổ ta lại đột phá Nguyên Anh cảnh rồi!

Giờ giữa thiên địa này cũng có một chỗ cho Lạc gia chúng ta!"

Một tiếng cười vang vọng khắp bốn phương tám hướng, lan tỏa tới phạm vi ngàn dặm.

Dù cho Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ có đang đi dạo ở thành thị lân cận cũng có thể nghe thấy tiếng cười đó.

"Khí cơ này, lại có một kẻ khác đột phá Nguyên Anh cảnh sao?"

Bạch Hồn trong trang phục thư sinh vừa cảm nhận đất trời biến đổi vừa cảm thán.

"Có gì đáng ngạc nhiên chứ?

Thế giới này Nguyên Anh bắt đầu nhiều như chó rồi, thậm chí Hóa Thần cảnh cũng bắt đầu xuất hiện."

Bên cạnh hắn, là Lâm Lục Dạ đang vừa ăn kẹo hồ lô vừa nói.

Lại một lần nữa cô nàng mặc bộ đồ hồi còn ở tu tiên giới, gương mặt tự tin, tinh khí thần sung mãn, chỉ cần nhìn qua cũng cho người ta cảm giác không dễ chọc.

Lúc này đã là một năm kể từ ngày đám quái dị và dị nhân đột nhiên biến mất khỏi thế giới này.

Không lâu sau đó, một ngôi sao băng hoàng kim từ trên trời rơi xuống báo hiệu cho thiên địa khôi phục.

Giống như một gông cùn giam giữ sự tiến bộ đã được cởi bỏ, đám tu sĩ ở thế giới này phát triển nhanh khủng kh·iếp.

Nhưng võ đạo thì truyền thừa đoạn tuyệt, trong khi đó không biết tại sao bên tiên đạo lại có truyền thừa tới tận Độ Kiếp Nhân Tiên, lúc này thế cân bằng giữa tiên và võ b·ị đ·ánh vỡ.

Tu võ không có tiền đồ, tất cả mọi người đều hướng tới tu tiên.

Hiện giờ Đại Huyền hoàng triều bắt đầu tan rã

Hoàng thất của Đại Huyền tuy cũng có người đạt tới Nguyên Anh cảnh nhưng làm sao có thể so được với số lượng Nguyên Anh mà các thế lực khác sở hữu, thậm chí có một vài tông môn đã có lão tổ đột phá tới Hóa Thần cảnh.

Đại Huyền hoàng thất làm sao có thể so sánh?

Không những vậy, nồng độ linh khí trong đất trời cũng ngày càng tăng cao, diện tích của Đại Huyền cũng không ngừng mở rộng.

Đủ loại địa hình mới giờ vẫn không ngừng xuất hiện.

Nếu không có tu sĩ phi hành đi đi về về, có lẽ giờ này mỗi thành trấn đều đã bị cô lập bởi khoảng cách.

Giờ Đại Huyền hoàng triều đã gần như tan rã, ngoại trừ kinh thành, tất cả các khu vực còn lại đều bị chia cắt bởi các tông môn và gia tộc.

Hoàng thất lúc này cũng bó tay, mọi mệnh lệnh đều không thể vượt quá phạm vi kinh thành.

Hiện tại khắp thế giới không biết đã nổi lên bao nhiêu cái hoàng triều chinh phạt lẫn nhau.

Nhìn thế cục hiện tại của thế giới này, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ giờ chỉ muốn rời đi, nhưng hai người lại cảm thấy một rào cản cực kỳ vững chắc, ngăn không cho bất cứ sinh linh nào rời khỏi thế giới này.

Giờ thế giới đã hóa thành một cái lồng giam.

"Kỳ lạ, có gì đó không đúng ở nơi đây."

Đây là lần thứ 103 Bạch Hồn thử xé rách không gian để rời khỏi thế giới.

Tuy không gian vẫn rách như bình thường nhưng việc có thể kết nối với một thế giới khác thì không.

"Đạo lữ của ta, có chuyện không hay xảy ra rồi."

Bên cạnh hắn, Lâm Lục Dạ cũng bắt đầu cảm thấy dị thường.



"Ta cảm thấy khoảng cách kết nối giữa ta và Bia Đá Giác Tỉnh đang ngày càng xa xôi, giống như mảnh vỡ thế giới này đã sinh ra ý thức riêng của nó, cố gắng rời khỏi chủ thế giới càng xa càng tốt."

Lâm Lục Dạ tuy hình người dáng người, nhưng bản thể thực tế của cô lại là một cái bảng trạng thái nghề nghiệp, nên cảm ứng giữa cô và Bia Đá Giác Tỉnh không thể nào sai được.

Bạch Hồn lúc này cũng biết chuyện này không ổn rồi.

Nếu như tiểu thế giới này rời xa khỏi chủ thế giới, hai người họ sẽ gần như không có cơ hội trở về.

Nghe có vẻ đây cũng không phải là chuyện gì xấu khi hai người không cần thiết phải bán mạng cho Lâm Bạch.

Nhưng Tương Lai Linh Cảm của Bạch Hồn lại liên tục cảnh báo hắn cần phải trở về chủ thế giới bằng mọi cách, nếu không trong tương lai hắn sẽ phải hối hận.

Ở một chiều không gian cao hơn, Bạch Vũ Thần rất hài lòng khi nhìn thấy biểu cảm của hai người này.

Thực tế là Đại Huyền tiểu thế giới không hề rời khỏi vị trí cũ, đơn giản là lớp vỏ bọc của thế giới đang trở nên cứng rắn hơn, có thể ngăn chặn thông tin từ ngoài vào trong.

Nên Lâm Lục Dạ mới có cảm giác thế giới đang ngày càng đi xa.

Bạch Vũ Thần nở một nụ cười.

"Hi vọng hai đứa bây sẽ thích độ khó mới ở thế giới này."

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Bạch Vũ Thần chợt thay đổi.

Trong quá khứ, tuổi thơ của cô khi còn là người bình thường lại liên tục bị hai gương mặt quen thuộc bắt nạt.

Thái độ của vị Chủ Thần ngay lập tức trở nên giận dữ.

"Được rồi! Hai đứa bây thích chơi đến cùng đúng không?!"

Bạch Vũ Thần quyết định tăng thêm độ khó.

Trong lúc Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ còn đau đầu nghĩ cách rời khỏi thế giới này, chợt bầu trời xuất hiện vô số ánh sáng hoàng kim còn áp đảo cả ánh sáng mặt trời.

Vô số cánh cổng không gian được mở ra, hàng trăm triệu "tiên nhân" hạ phàm.

Uy áp đám người này thả ra khiến tất cả các sinh linh trên thế giới này trừ hai đứa nào đó đều phải quỳ rạp xuống.

Nhìn qua vẻ ngoài của đám "tiên nhân" này, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ nhìn qua chỉ muốn chửi bậy.

Đám "tiên nhân" này là nhìn qua có vẻ là một thứ gì đó hình người dáng người nhưng chắc chắn không phải người.

Nhìn qua chúng mặc y phục trắng nhìn qua có vẻ chỉn chu, sạch sẽ, đúng chất tiên nhân.

Nhưng đó là chưa kể tới đám người này tứ chi đều mất cân xứng, thậm chí còn mọc thêm các bộ phận thừa không thuộc về con người, mỗi người một vẻ khác nhau.

Các bộ phận này đều được phủ một lớp hoàng kim để che giấu đi cái bản chất nhiễu sóng vặn vẹo.

Sau lưng một người đều có một hoặc nhiều đôi cánh thiên thần trắng muốt nhưng lại bất đối xứng, có thể làm bất cứ người mắc chứng OCD nào nhìn qua cũng phải ngứa mắt.

Tất cả bọn chúng đều đeo một chiếc mặt nạ thanh đồng vô cùng tinh xảo, nhưng bên dưới chiếc mặt nạ ấy lại ẩn chứa vô số những con mắt đỏ ngầu luôn toát ra vẻ điên cuồng.

Trong cảm giác của Bạch Hồn, toàn bộ đám "tiên nhân" này giống như vô số linh hồn được cưỡng ép khâu lại cùng một chỗ, linh hồn của chúng ô nhiễm lẫn nhau tạo thành những thứ điên cuồng không thể diễn tả.

Còn nữa, hắn phát hiện ra sau lưng đám "tiên nhân" này còn có một thứ giống như xúc tu kết nối chúng với bầu trời.

Trong cảm nhận của Bạch Hồn, đám người này chẳng khác nào những con rối.

Ánh mắt của các "tiên nhân" nhìn xuống mặt đất, nhìn xuống các sinh linh dưới hạ giới này như thể nhìn sâu kiến, một áp lực cực lớn như muốn đè nát tất cả mọi người.

"Đại Huyền giới nghe lệnh.

Thiên đạo khôi phục, phi thăng chi lộ mở ra, một lần nữa thế giới này thuộc về phạm vi cai quản của Thiên Thần Cung!"



Nghe tới đây, rất nhiều tu sĩ không cam tâm, đang yên đang lành có một tổ tông tự nhiên ngồi lên trên đầu ngươi thì làm sao có thể thoải mái được?

Nhưng ngay sau đó, thái độ của đám người này đã lập tức phải thay đổi.

"Phàm là tu sĩ tiên đạo, tất cả đều có thể tới các đạo trường được mở tạm thời, được nghe tiên nhân giảng đạo."

Lúc này, tất cả tu sĩ khắp Đại Huyền mừng như điên.

Phải biết là các môn phái đều cất giấu truyền thừa nhà mình vô cùng nghiêm ngặt, nên giới hạn cao nhất mà mỗi tu sĩ có thể đạt được ở các tông môn rất khác nhau.

Cơ hội có thể nhận được tiên nhân truyền thừa thì ai mà không muốn?

Ngược lại với bầu không khí vui vẻ của các tu sĩ, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ nhìn lên trời, nhìn lên đầu nguồn của đám "tiên nhân" ấy.

Sâu trong những đám mây, hai người họ thấy được một thứ đang che khuất bầu trời này, một thứ với hình thù xấu đau xấu đớn như một cục thịt không thể diễn tả.

Nhưng dù xấu đến mấy cũng sẽ có người khen nó đẹp, ai lại chê vàng kể cả khi nó được tạo hình là một đống phân chăng nữa.

Thứ ánh sáng vàng đang bao phủ khắp tiểu thế giới này bắt nguồn chính từ thực thể được gọi là thiên đạo ấy.

Khi hai người đang nhìn kỹ thiên đạo, thực thể ấy cũng dùng đến vài tỉ con mắt nhìn lại họ.

Áp lực khủng kh·iếp từ hàng tỉ con mắt dễ dàng lau sạch sự tồn tại của một tòa thành nơi hai người đang đứng.

Nhưng khi thiên đạo nhìn kỹ, nơi đó có vẻ chẳng còn lại bất cứ thứ gì.

Trên đỉnh một ngọn núi gần tòa thành đã bị hủy diệt ấy.

Lâm Lục Dạ lúc này trầm lặng nhìn bầu trời.

"Hai ta đã thả ra cái thứ đó sao?"

Giờ cô nàng bắt đầu cảm thấy khó xử, bởi vì chính cô là người đầu tiên dọn dẹp chỗ quái dị cho thế giới này.

Nếu như hai người bị mắc kẹt ở thế giới này thì lỗi lầm lớn nhất thuộc về Lâm Lục Dạ.

"Không, cái thứ gọi là thiên đạo kia không phải là thiên đạo thực sự của thế giới này." Bạch Hồn bên cạnh cô thì không nghĩ như vậy.

"Về sức mạnh, thiên đạo mới dựa theo những số liệu thu thập được có thể sánh ngang với Chân Thần cấp.

Nhưng chân thần cấp làm sao có thể phải chìm vào giấc ngủ chỉ vì mấy con sâu kiến Thánh Giả cấp được."

Nghe vậy, ánh mắt Lâm Lục Dạ dần trở nên hung ác.

"Đạo lữ của ta, ý của ngươi là thiên đạo kia không phải là thiên đạo, mà là một kẻ trôi dạt tới thế giới này cũng giống như chúng ta?"

Bạch Hồn tiếp tục nhìn trời, nhìn vào cái thứ che khuất bầu trời đang dần biến mất kia.

"Đúng vậy, vì hệ thống sức mạnh của các "tiên nhân" hoàn toàn khác biệt so với tu sĩ ở thế giới này.

Ta đoán thiên đạo mới này đã xem cả thế giới này là mục trường, tu sĩ là súc vật, tất cả những gì trong thế giới này đều thuộc về nó.

Nên hai ta dù có lộ mặt xin rời khỏi thế giới này thì khả năng cao cái thứ đó sẽ ngăn cửa."

Nghe vậy, Lâm Lục Dạ nghiêng đầu, nắm chặt nắm đấm như thể muốn đánh nhau tới nơi.

Thế giới này tuy rất màu mỡ nhưng không phải là nơi có thể giúp cô giải quyết đi vị Cổ Thần bóng tối trong thân thể mình.

Nó cũng chặn luôn đường lui của cô khi không thể tiếp cận Bia Đá Giác Tỉnh.



Phải biết thứ Lâm Lục Dạ cậy vào khi đối đầu với Spherias chính là cô có đường lui nếu như kế hoạch thất bại.

Và giờ đường lui của cô nàng có vẻ đã bị chặn lại bởi một cái thứ tự gọi mình là thiên đạo.

"Haha, vậy thì đánh một trận mà thôi, ai sợ ai a.

Nếu thiên muốn cản ta, ta diệt thiên!"

Bạch Hồn bên cạnh cố nhịn cười khi nghe Lâm Lục Dạ buông ra lời tuyên bố đầy hùng hồn này.

"Khục, ta thật không nghĩ được có một ngày mình sẽ nói ra câu này.

Ngày hôm nay ta muốn nghịch thiên!"

Bạch Hồn vừa nói xong, hai đạo lôi kiếp từ trên trời giáng xuống nhắm thẳng vào hai kẻ cả gan bất kính với thiên đạo.

Uy thế của lôi kiếp này vô cùng khủng kh·iếp.

Không gian xuất hiện từng khe nứt, nhiệt độ cao do tia chớp phát ra chưa cần chạm mặt đất cũng đã khiến phạm vi cả ngàn dặm bị nung chảy thành dung nham.

Nhưng lôi kiếp còn chưa kịp rơi xuống đất đã bị hút đi giống như một sợi mì.

Dù là Bạch Hồn hay Lâm Lục Dạ, cả hai người đều không chê nhiều năng lượng.

Hai người cứ liên tục hút năng lượng từ lôi kiếp, có thể thấy đám mây mang sức mạnh hủy diệt lơ lửng trên trời đang nhỏ đi trông thấy.

Người không biết nhìn qua còn tưởng là lôi kiếp tan đi, nhưng thực tế lại khác.

Khi lôi kiếp gần như tan biến, hai người lúc này mới phát hiện ra cái thứ vừa muốn bổ lên đầu hai người giờ như một sợi mì ý kết nối nụ hôn của cả hai.

Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Lục Dạ, Bạch Hồn lại nhìn thấy ánh mắt của một con thú săn mồi.

Hắn lập tức hiểu ý và ngừng hấp thu chỗ năng lượng còn lại và nhường nó cho cô nàng.

Sau khi hấp thu xong toàn bộ chỗ năng lượng, Vĩnh Dạ Nữ Đế gương mặt thỏa mãn như vừa được thưởng thức một món ăn ngon.

"Hương vị của lôi kiếp, lâu lắm rồi mới được nếm lần nữa."

Sau khi ăn xong, hai người đồng thời giơ ngón tay giữa thân thương lên bầu trời, hi vọng thiên đạo sẽ bổ thêm một tia lôi kiếp xuống.

Hai người họ còn chưa ăn đủ đâu.

Nhưng sau khi giơ ngón giữa liên tục trong vòng 10 phút, vẫn không hề có một dấu hiệu nào cho thấy sét sẽ đánh xuống lần nữa.

Có vẻ như thiên đạo đã nhận định hai con sâu kiến dám mạo phạm nó đã tan xương nát thịt sau lôi kiếp vừa rồi, nên nó không thèm tốn công cho ánh mắt về nơi đây nữa.

"Được rồi, Lục Dạ, giờ chúng ta cần bàn cách làm thế nào để đ·ánh c·hết cái thiên đạo này, em có ý kiến gì ngoài trực tiếp đối đầu hay không?"

Bạch Hồn tin là với sức mạnh hiện tại, Lâm Lục Dạ hoàn toàn có thể vượt cấp đánh qua hai đại cảnh giới.

Nhưng ai mà nói được sức mạnh của một thực thể có thể đi xuyên qua hư không vô tận để đoạt xác một thiên đạo nó mạnh như thế nào chứ?

Đối diện hắn, Lâm Lục Dạ cũng đọc ra được tâm tình của Bạch Hồn, hắn muốn hỏi qua ý kiến của cô.

Dù cho Lâm Lục Dạ thích giải quyết vấn đề bằng b·ạo l·ực chăng nữa thì điều đó cũng không có nghĩa là cô không có não.

"Không đối đầu trực tiếp sao?

Cũng phải thôi, ai nói chúng ta đều không hề biết được thực lực chân thực của thực thể kia.

Lợi thế lớn nhất của hai ta là địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối, nếu không lợi dụng lợi thế này thì thật là lãng phí."

Bạch Hồn thở phào nhẹ nhõm.

May mắn là Lâm Lục Dạ không não rút mà lựa chọn trực tiếp giao chiến.

Phải biết Liên Minh Nhân Loại và các thế giới được liên kết với nó đều không bình thường một chút nào.

Ngày trước Bạch Hồn phát hiện ở ngay Hoàng Tinh V643, một nơi hẻo lánh của Liên Minh Nhân Loại cũng có cả đống kẻ sử dụng hệ thống, ai mà biết được cái thiên đạo kia đang ẩn giấu con bài chưa lật nào.