Chương 155: Tiên nhân giảng đạo, đại tranh chi thế.
Sự kiện tiên nhân hạ phàm đã là chuyện của nửa năm về trước.
Khắp thế giới hiện tại đã xuất hiện 108 tòa đạo trường, mỗi tòa đạo trường có sức chứa cho 3000 tu sĩ.
Muốn đi vào đạo trường nghe tiên nhân giảng đạo cần phải có được Thăng Tiên Lệnh.
Mà Thăng Tiên Lệnh này lại nằm rải rác khắp các nơi trên thế giới, có cái rơi vào trong thành thị rất nhanh chóng bị người tìm được, có cái rơi vào cấm địa hung hiểm khiến bao người phải m·ất m·ạng mới có thể lấy ra.
Cả thế giới lúc này rơi vào gió tanh mưa máu.
Nhưng rất nhanh chóng, sức hút của Thăng Tiên Lệnh không còn mãnh liệt như trước nữa.
Khi thế giới tiếp tục mở rộng, không biết từ lúc nào từ những khu vực mới hình thành lại xuất hiện 36 động, 72 đảo.
36 động là những động thiên phúc địa, các tiểu thế giới rộng lớn luôn chìm trong bóng đêm.
Tuy vậy, bên trong những tiểu thế giới này lại có vô số những ngôi sao trên bầu trời, chỉ cần một người nhìn chăm chú lên ngôi sao ấy đủ lâu, bọn họ đều sẽ nhận được công pháp võ đạo tùy vào ngộ tính của mình.
Thể hệ võ đạo này hoàn toàn khác biệt với võ đạo truyền thống ở Đại Huyền hoàng triều.
Các cảnh giới được phân chia: Thối Thể, Trúc Cơ, Tinh Huyết, Tẩy Tủy, Thần Thông, Thần Bì, Thần Cốt, Thần Huyết, Thần Lực.
Vì sợ đám võ giả không hiểu được thần võ đạo của mình, Lâm Lục Dạ đã đơn giản hóa cách tu luyện nhiều nhất có thể.
Thậm chí Thần Thể cảnh cũng được cô chia nhỏ thành 3 cảnh giới là Thần Bì, Thần Cốt, Thần Huyết.
Với lại cảnh giới bên tu tiên nhìn nhiều như vậy, Lâm Lục Dạ cũng phải chia ra càng nhiều cảnh giới càng tốt, nếu không đám người ở Đại Huyền lại xếp hệ thống tu luyện cô chế ra ngang với cái hệ thống võ đạo đang ở đáy xã hội.
Ở một hướng khác, 72 hòn đảo bay lơ lửng trên bầu trời không phải là thực thể mà chỉ là tâm linh hình chiếu.
Bất cứ ai nhìn thấy những hình chiếu này đều sẽ nhận được một môn quan tưởng pháp là Tâm Linh Quan Tưởng Pháp.
Môn quan tưởng pháp này khá đặc biệt khi có thể tự động vận chuyển mà không cần người tu luyện phải khổ tâm nghiên cứu.
Nó có thể đề thăng ngộ tính, lực chuyên chú và quan trọng nhất, nó có thể giúp tất cả mọi người thức tỉnh một thứ nhìn giống như mạng xã hội.
Trong mạng xã hội này có hàng tá những truyền thừa, công pháp, các luyện đan, khí, phù, trận,... đầy đủ hết cả.
Dù cho có là công pháp chính đạo bình thản mà chắc chắn, hay là ma đạo c·ướp đoạt hết thảy làm tư lương, thậm chí là công pháp tà đạo không đi đường thường cũng có nốt.
Sau khi Bạch Hồn lây bệnh nghiện internet cho tất cả mọi người ở Đại Huyền, Lâm Lục Dạ đứng bên cạnh hắn cũng phải giơ ngón tay cái lên.
Thật không nghĩ ra được sau khi Bạch Hồn tung ra chiêu này, bầu không khí gió tanh mưa máu ở Đại Huyền lập tức giảm xuống rất nhiều.
Tu luyện Tâm Linh Quan Tưởng pháp có lẽ đã khiến nhiều người bình tĩnh suy xét được mất hơn.
Một bên là Thăng Tiên Lệnh có thể cho một nhóm nhỏ người gặp mặt các tiên nhân nghe giảng đạo, một bên là Bạch Hồn mạng xã hội mở rộng cho tất cả mọi người, có đầy đủ mọi truyền thừa từ tu luyện đến thành tiên.
Vì vậy phong trào truy lùng Thăng Tiên Lệnh đã hạ nhiệt đi trông thấy.
Chỉ còn lại những kẻ cho rằng nhận được truyền thừa từ tiên nhân chân chính mới là mạnh nhất.
Ngay khi Bạch Hồn mạng xã hội được tung ra, lập tức 36 động của Lâm Lục Dạ vắng người có thể giăng lưới bắt chim.
Dù sao ở cái thời đại đang biến đổi này, không cần biết ngươi mạnh thế nào nhưng là võ đạo thì chắc chắn ở dưới đáy xã hội.
Vì vậy Lâm Lục Dạ nhượng quyền sử dụng 36 động cho Bạch Hồn.
Nhờ có 36 động trợ giúp Tâm Linh Quan Tưởng pháp giờ có thể phát tán khắp thế giới mà không nhất thiết phải có người nhìn thấy 72 đảo.
Ngược lại, Bạch Hồn cũng phải dùng cái mạng xã hội vừa chế ra của mình để tuyên truyền cho truyền thừa của Lâm Lục Dạ.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, Lâm Lục Dạ sửa lại phần lớn truyền thừa của mình theo hướng tu tiên.
Giờ một nửa số truyền thừa được tải lên Bạch Hồn mạng xã hội là thuộc về Lâm Lục Dạ.
Tuy phát triển nhanh như vậy, nhưng lại có một nơi mà Bạch Hồn mạng xã hội không thể thâm nhập vào được.
Đó là vùng trung tâm của Đại Huyền hoàng triều, hay chính xác hơn là kinh thành và các vung đất bao quanh nó.
108 tiên nhân đạo trường tạo thành một lớp rào chắn cực mạnh ngăn cản mọi tín hiệu của Bạch Hồn, khiến cho danh tiếng của 36 động, 72 đảo không được người nhắc đến trong khu vực này.
Tất cả các tu sĩ trong vòng tròn này tin rằng truyền thừa của các tu sĩ vòng ngoài chỉ là bàng môn tà đạo.
Các tu sĩ ở vòng ngoài thì ngược lại, họ cho rằng truyền thừa của tiên nhân cũng chẳng phải thứ gì lợi hại.
Thực tế, cả hai bên đang dần bị quyến tộc hóa, không thành khôi lỗi bị thiên đạo khống chế, thì cũng đang dần hóa thành những con rối bị hai vị "lão tổ" Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ dùng để đối kháng thiên đạo.
Tuy Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ có hành động lớn như vậy nhưng cũng không khiến cho thiên đạo quan tâm.
Dù sao thì nó cũng không phải là thiên đạo nguyên bản ở thế giới này mà là một con tu hú chiếm tổ chim khách.
Nó chỉ coi truyền thừa của 36 động, 72 đảo là những truyền thừa cổ xưa vốn đã tồn tại trên thế giới này, bị c·hôn v·ùi qua không biết bao nhiêu năm.
Giờ thiên đạo khôi phục, các truyền thừa cổ xưa ấy lại tái hiện.
Tình hình hiện tại nhìn qua không hề tốt với Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ chút nào.
Đại Huyền hoàng triều đã mục nát nhiều năm, yêu ma quỷ quái làm loạn khắp nơi khiến nhân khẩu của hoàng triều này giảm đi nhanh chóng.
Dù có địa bàn rộng hơn nhưng vùng ngoài vòng lại có dân số chưa tới một nửa các vùng xung quanh kinh thành của hoàng triều.
Ngày tiên nhân truyền đạo cuối cùng cũng đã tới.
Hôm nay, 324000 kẻ may mắn đã lấy được Thăng Tiên Lệnh đã có mặt đúng thời hạn.
Mỗi Thăng Tiên Lệnh đều được đánh số thứ tự và thuộc về một đạo trường cụ thể, nên không có chuyện nơi nhiều người nơi ít.
Nhưng trong tất cả các đạo trường dường như đều xuất hiện hai bóng người không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Trong khi người khác còn lo lên lo xuống không biết nên làm gì thì hai người này lại vô cùng bình tĩnh.
108 đạo trường, 108 cặp Hư Ảo Thân và Luân Hồi Thân của hai vị “lão tổ” Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đã lẫn vào nơi đây.
Ban đầu, hai người cũng không hề có hứng thú gì với truyền thừa từ thiên đạo.
Với người khác thì đó đúng là vô thượng pháp môn có thể tu tiên làm tổ.
Nhưng với hai người, chỉ cần nhắm mắt cũng biết được trong truyền thừa của "tiên nhân" kia chẳng có gì đặc biệt ngoài một đống ô nhiễm về tâm linh.
Ở cụm các thế giới xung quanh Liên Minh Nhân Loại, việc tu tiên có thể giúp một người trở thành cường giả, nhưng chắc chắn kẻ đó sẽ không bao giờ có thể đạt tới cảnh giới siêu thoát.
Bởi vì đám người này sớm muộn cũng trở thành một phần của khái niệm “Tiên” hay chính xác hơn là trở thành một phần của chủ nhân Thần Khí Đại La Tiên Kinh.
Nếu như tu luyện đồ của kẻ khác thì nhục thân, thần hồn và tất cả những gì của ngươi sẽ ngày càng tới gần mục đích mà kẻ đã chế tạo công pháp đó đã tạo ra.
Đây chính là những thứ được Liên Minh Nhân Loại không ngừng tuyên truyền trong suốt hàng ngàn năm.
Từ khi biết tới tu tiên, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ chưa bao giờ thấy một công pháp phức tạp nào không có hố cả.
Còn lý do tại sao hai người có mặt ở đây?
Do Tương Lai Linh Cảm của Bạch Hồn đã thu được khá nhiều tình báo thú vị từ tương lai.
Một trong số đó chính là sự xuất hiện của một nhân vật chính, người sẽ dẫn dắt Đại Huyền này bước vào một thời đại mới.
Tất cả mọi thứ bắt đầu từ ngày tiên nhân giảng đạo hôm nay.
Vì vậy Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ vung đám hóa thân của mình ra ngoài ngồi xổm chờ nhân vật chính xuất hiện.
Ánh mắt của hai người giờ này đều theo dõi tất cả những gì đang diễn ra ở các đạo trường, không để sót bất cứ sự dị thường nào.
Tất cả các đạo trường đều vô cùng yên tĩnh, mọi người đều đang chờ đợi giờ phút nghe đạo đến.
Nhưng có một nơi bầu không khí vô cùng khác biệt đã thu hút ánh mắt của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ.
Đạo trường số 68, khác với những đạo trường khác, bầu không khí của nơi đây vô cùng náo nhiệt.
Những đạo trường khác người ta đều vô cùng kính sợ các "tiên nhân" dù muốn quan sát cũng phải cách thật xa mà ngóng nhìn.
Nhưng ở nơi đây lại rất khác.
"Bánh bao nhân thịt yêu thú đây! Chỉ cần 2 hạ phẩm linh thạch một cái!"
"Pháp khí đây! Pháp khí từ Luyện Khí tới Kim Đan đây!"
"Pháp bào! Pháp bào đây! Quần áo chỉn chu đảm bảo ngươi sẽ ghi điểm tốt nhất trong mắt tiên nhân!
Cơ hội một bước lên trời đang bày ra trước mắt! Ngươi còn chờ cái gì?"
Đám người ở nơi đây hành động vô cùng khác biệt với thói sống của những người ở thế giới này, chúng không hề biết sợ là gì.
Hoặc là tư duy của chúng đang bị ảnh hưởng bởi một thứ gì đó.
"Tránh ra! Tránh ra!"
"Công tử của Tô gia chúng ta đã có được tiên duyên!”
“Nếu ai không mau tránh ra thì đừng trách!"
Chỉ thấy tất cả mọi người trong hội chợ lúc này đều dọn đường tránh sang hai bên, nhường đường cho Tô gia công tử và đám chân chó của hắn.
Tô gia công tử hay tên thật là Tô Hoành, hắn lúc này mặc áo bào màu xanh lam, gương mặt như thể muốn ăn đòn lúc nào cũng hất cằm nhìn về phía trước.
Trên tay hắn là Thăng Tiên Lệnh liên tục được hắn tung lên tung xuống như một món đồ chơi.
Cái dáng vẻ muốn ăn đòn như vậy mà hắn vẫn chưa bị g·iết người đoạt bảo là nhờ sau lưng hắn có một Nguyên Anh lão tổ phía sau chống lưng.
Dù Lâm Lục Dạ có chửi bậy là Nguyên Anh nhiều như chó nhưng vẫn không đến cái mức nhà nhà đều có Nguyên Anh cảnh tọa trấn.
Nhưng Tô gia công tử bị nhiều người cố kỵ không dám xuống tay chứ không phải là tất cả mọi người đều sợ hắn.
Ở nơi đây không chỉ có một mình hắn là con cháu của đại thế gia, mà còn dân liều mạng cũng sẽ không quan tâm đến thân phận của hắn.
Tô gia công tử đang tung Thăng Tiên Lệnh của mình lên, lần này hắn tung khá cao, cách bàn tay của hắn hơn 2 mét.
Chợt một bóng đen từ trong dòng người nhanh chóng lao qua.
Kim Đan cảnh th·iếp thân thị vệ của Tô gia công tử phản ứng nhanh chóng, bàn tay tỏa ra những luồng khí tức sắc bén như hàng ngàn thanh phi kiếm đánh về phía bóng đen kia.
Đòn đánh này của người hộ đạo chỉ với mục đích bảo vệ Tô gia công tử khỏi bị á·m s·át.
Nhưng rất tiếc, tên dân liều mạng này không tới vì cái đầu của tên thiếu đánh kia.
Một Kim Đan tu sĩ như hắn không có lý do gì để xuống tay với con cháu của một Nguyên Anh cảnh.
Hắn tới vì Thăng Tiên Lệnh.
Thăng Tiên Lệnh đang xoay tròn trên không trung nhanh chóng biến mất.
Tên giấu mặt tuy lấy được thứ hắn muốn nhưng cũng bị trúng một chưởng vào ngực, máu bắn tung tóe.
Mục đích đã đạt tới, tên Kim Đan tu sĩ giấu mặt nhanh chóng lẩn trốn vào biển người.
Người hộ đạo của Tô gia muốn đuổi theo cũng không được, nơi đây có quá nhiều người.
Không ít trong số đó có người của những thế lực có thể sánh ngang với Tô gia.
Dù Tô gia có rất mạnh như cũng không dám đắc tội quá nhiều thế lực.
"Thiếu gia! Ngài không sao chứ?"
Đánh đuổi được tên liều mạng, người hộ đạo quay lại hỏi chủ nhân nhà mình.
Tô gia công tử lúc này vẫn đang thất thần.
Tuy hắn là cháu nội của một Nguyên Anh cảnh, nhưng về bản chất hắn vẫn chỉ là một tên Luyện Khí kỳ 6 tầng.
Mà tên vừa đột kích kia lại là một Kim Đan tu sĩ.
Luyện Khí kỳ dù sao cũng không thể so sánh được với Kim Đan, Tô gia công tử có cảm giác giống như mình vừa đi qua quỷ môn quan một lần.
"Ta... ta không sao?"
Giọng nói của vị thiếu gia phách lối vừa rồi giờ đã trở nên run rẩy.
Đạo tâm của hắn đã bị hao tổn, không thể ngước nhìn lên những cảnh giới cao hơn nữa.
Giờ cả đời của tên này chú định cũng chỉ dừng lại ở Trúc Cơ kỳ là cùng.
Cảm thấy thiếu thiếu gì đó, Tô gia công tử lúc này bắt đầu lục soát toàn thân mình.
"Không ổn! C·hết tiệt! Không ổn rồi!"
Lúc này cả đám tay chân xung quanh và người hộ đạo đều cảm thấy có chuyện không hay xảy ra rồi.
"Thăng Tiên Lệnh của ta mất rồi! Nhất định có kẻ đã lấy cắp nó! Mau tìm lại nó cho ta!"
Nghe vậy người hộ đạo giải phóng khí thế của một Kim Đan cảnh ra.
Tất cả những người xung quanh đều không thể chịu nổi áp lực này mà quỳ xuống một mảnh.
Chỉ trừ những người tu vi Trúc Cơ cảnh trở lên, những con em của gia tộc khác, còn lại tất cả mọi người đều không chịu nổi.
"Các ngươi, mau lục soát tất cả những kẻ đang quỳ xuống cho ta!"
Người hộ đạo lập tức ra lệnh cho đám tay chân làm việc, hắn cũng không sợ đắc tội với người khác.
Dù sao những kẻ quỳ xuống không phải vì thực lực yếu cũng là tán tu.
Với lại để đám sâu kiến này quỳ xuống cũng tốt, có thể giúp cho người hộ đạo dễ dàng tìm ra tên Kim Đan đã ă·n t·rộm đồ giấu trong đám người.
Nhưng dưới áp lực của một Kim Đan tu sĩ, vẫn còn một thiếu niên vẫn hiên ngang đứng đó, mặc kệ cho xương chân của hắn đang bắt đầu phát ra những tiếng vang.
Người này rất nhanh chóng đã được những người xung quanh và cả Tô gia để ý.
"Thiếu niên kia là ai vậy? Sao ta nhìn hắn mà cảm thấy quen mắt?"
"Hình như là con thứ ba của Dực Vương phủ thì phải."
"Ta nhớ ra rồi, hắn là tên vương tử phế vật võ không luyện được, tiên cũng không tu được sao?
Tại sao hắn lại ở nơi đây?"
"Các ngươi nhìn vào thứ hắn đang cầm trong tay! Đó có phải là Thăng Tiên Lệnh hay không?"
Vô số ánh mắt tham lam như muốn mổ xẻ cậu thiếu niên, nhưng thiếu niên vẫn không hề quan tâm mà vẫn cắn răng chịu đựng áp lực.
Lúc này, vị Tô gia công tử kia dần dần tiến tới, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Thăng Tiên Lệnh trên tay thiếu niên.
"Tiên duyên không thuộc về ngươi, phế vật, đưa nó cho ta!"
Nhưng ngay khi Tô gia công tử muốn chạm vào Thăng Tiên Lệnh, một lá chắn năng lượng đột ngột xuất hiện, ngăn cản bàn tay của hắn.