Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 157: Nhân vật chính.



Chương 156: Nhân vật chính.

Tô gia công tử, Tô Hoành khá bất ngờ.

Tên phế vật trước mặt lại một lần nữa làm đổi mới ấn tượng của mọi người về hắn.

"Ra là vậy, Bảo Hộ Ngọc Phù sao?

Ta quên mất mẫu thân ngươi từng là thánh nữ của Đa Bảo Môn, thảo nào một phàm nhân như ngươi cũng có thể trụ lại được trước khí tức của Kim Đan tu sĩ."

Thiếu niên tên Tiêu Huyền, là một người con thứ không được coi trọng của Dực Vương phủ.

Hắn trời sinh kinh mạch bế tắc, dù tu luyện thế nào cũng không thành công, ăn bao nhiêu Tẩy Tủy Đan cũng không giải quyết được vấn đề.

Vì vậy Dực Vương muốn đem đứa con trai này đi làm ông nhà giàu và sống hết đời này như một người bình thường.

Nhưng hơn 1 năm trước, tất cả quái dị trong thiên hạ đột nhiên biến mất.

Đại Huyền hoàng triều tan rã, vô số kẻ nổi loạn đứng lên lật đổ triều đình.

Dực Vương phủ cả nhà vẫn khá trung thành với hoàng thất nên là một cái gai trong mắt rất nhiều người.

Hơn 3 tháng trước, Dực Vương phủ bị bốn thế lực có Nguyên Anh lão tổ đột kích và bị hủy diệt hoàn toàn.

Một thế tử như Tiêu Huyền vì ở xa nhà nên không bị người của các thế lực đã hủy diệt Dực Vương phủ tìm đến.

Tuy vậy cuộc sống của hắn cũng không thể bình tĩnh được nữa.

Mất đi Dực Vương phủ chống lưng, Tiêu Huyền chỉ là chó nhà có tang không đáng để nhắc tới.

Hắn bị tất cả những thủ hạ của mình phản bội, nếu hắn không quả quyết bỏ của chạy lấy người thì có lẽ mạng hắn đã mất dưới tay những thuộc hạ cũ.

Trong quá trình chạy trốn, Tiêu Huyền may mắn nhặt được một Thăng Tiên Lệnh trên đường đi.

Như Tô gia công tử đã nói, Tiêu Huyền có mẹ là thánh nữ của Đa Bảo Môn.

Nên thủ đoạn chạy trốn, phòng hộ, phản sát của hắn rất nhiều.

Hắn cứ như vậy lấy thân phận một người bình thường trà trộn vào cái nơi toàn là tu sĩ này.

Giờ mong muốn lớn nhất của Tiêu Huyền là vào được tiên nhân đạo trường, nghe tiên nhân giảng đạo.

Cố gắng hết mức có thể để ngộ ra được phương pháp tu hành, trả thù tất cả kẻ thù của mình.

"Bỏ cuộc đi Tô công tử, ngươi không lấy được Thăng Tiên Lệnh của ta đâu."

Ánh mắt như muốn g·iết người của Tiêu Huyền nhìn thẳng vào Tô gia công tử, đây là lần đầu tiên Tô Hoành cảm nhận được ánh mắt này, một ánh mắt làm hắn cảm thấy khá khó chịu.

"Được rồi, Tiêu thế tử, ta hy vọng ngươi sẽ biết điều một chút mà nhượng lại Thăng Tiên Lệnh cho ta.

Đổi lại ta sẽ cho ngươi 100 hạ phẩm linh thạch, đây là một khoản tài phú đủ để ngươi có thể sống ấm no cả một đời."

Tiêu Huyền nghe vậy thì cười lạnh, hắn chẳng còn gì để mất nữa, hắn muốn trở nên mạnh mẽ nên có c·hết hắn cũng không giao.

Thấy thái độ của đối phương ngoan cố như vậy, Tô gia công tử cũng mất bình tĩnh, hắn lập tức ra lệnh cho người hộ đạo của mình dùng vũ lực để đoạt lấy Thăng Tiên Lệnh.

Một Kim Đan tu sĩ đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Tiêu Huyền, áp lực vốn đang dùng để khống chế toàn trường nay đồng loạt đổ dồn lên thân thể hắn.

Nếu không có vài món pháp bảo phòng thân, một người bình thường như Tiêu Huyền giờ này đã bị áp lực khổng lồ đè thành thịt muối.

Tiêu Huyền lúc này cảm nhận được từng tế bào trên thân thể mình như muốn tan ra thành từng mảnh.



Tuy vậy hắn vẫn dùng ý chí để khống chế lại thân thể sắp tan vỡ của mình, dù chịu áp lực mạnh đến mấy chăng nữa, dù cho một chân của hắn đã quỳ xuống, hắn vẫn cố gắng chịu đựng.

Để lấy Thăng Tiên Lệnh, người hộ đạo của Tô gia công tử dùng toàn lực đưa tay về phía trước.

Nhưng chất lượng pháp bảo của Tiêu Huyền mang trên người vô cùng tốt, khiến hắn chỉ có thể bẻ cong màn chắn năng lượng này chứ không thể đâm xuyên qua nó.

Ngay lúc này, trên bầu trời chợt xuất hiện vô số hào quang vàng óng.

Hơn 3000 người cầm trong tay thăng tiên lệnh, trong đó có Tiêu Huyền được tia sáng này chiếu vào đang dần dần bay lên trên không trung.

"Haha, Tô gia công tử! Mối nhục ngày hôm nay Tiêu Huyền ta ghi nhớ!"

Nghe Tiêu Huyền cuồng vọng như vậy, người hộ đạo sử dụng bí thuật, tăng thêm sức mạnh của mình,

Trước lực lượng mạnh mẽ của Kim Đan cảnh, lớp màng năng lượng bảo hộ Tiêu Huyền có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Nhưng đối mặt với tình cảnh này, thiếu niên chỉ cười lạnh.

Hắn tin tưởng pháp bảo của mình có thể bảo hộ hắn đến khi tia sáng này hoàn toàn đem hắn lên trên tiên nhân đạo trường.

Ngay lúc người hộ đạo tưởng rằng mọi thứ không còn kịp nữa, chợt từ trên tay hắn xuất hiện hai luồng khí đen và trắng nhỏ bé như một sợi tóc.

Lớp lá chắn năng lượng đang bảo hộ Tiêu Huyền dễ dàng biến mất khi chạm phải hai luồng khí kỳ lạ này.

Trong ánh mắt đầy bất ngờ của thiếu niên, Thăng Tiên Lệnh trên hông hắn dễ dàng bị người hộ đạo lấy đi mất.

Tia sáng tiếp dẫn không còn trên người, Tiêu Huyền lập tức ngã bịch xuống mặt đất, hắn tiếp đất bằng mông và c·hết lặng khi nhìn cơ hội đổi đời của mình bị ném cho người khác.

Những tia sáng tiếp dẫn này chỉ nhận lệnh bài không nhận người.

Ai cầm lệnh bài nó sẽ dịch chuyển ai.

"Hahaha! Bản công tử giờ đi gặp tiên nhân! Chắc chắn trong tương tai ta sẽ thành tiên!"

Tô gia công tử cầm chắc Thăng Tiên Lệnh, hắn và những người khác theo tia sáng mà càng lúc càng bay cao.

Tiếng cười của hắn vẫn văng vẳng trên không trung, từng tiếng cười này giống như đang cười nhạo thiếu niên Tiêu Huyền vô tri kiêu ngạo.

Sắc mặt Tiêu Huyền lúc này cực kỳ khó coi, hắn giờ giống như một người mất hồn cứ nhìn lên bên trên bầu trời trống vắng bằng ánh mắt tuyệt vọng.

"Đừng nằm giả c·hết như thế, Tiêu Huyền thế tử.

Ngươi chẳng phải còn ghi nhớ gì đó với Tô gia chúng ta hay sao?

Nói lại lần nữa đi nào."

Lúc này đám tay chân của Tô gia thiếu chủ bắt đầu bao vây Tiêu Huyền, còn người hộ đạo Kim Đan cảnh kia còn chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn.

Dù sao cũng chỉ là một phàm nhân cả đời đã chú định không thể bước vào tiên đồ, không đáng phải quan tâm.

Còn việc hắn chửi bới Tô gia thì càng không liên quan gì đến người hộ đạo, dù sao thì cũng có cả đống người muốn xử lý Tiêu Huyền để lấy lòng Tô gia.

Nhìn cái ánh mắt tham lam của không biết bao nhiêu người xung quanh, đủ để biết nếu đám tay chân không thu thập Tiêu Huyền thì cũng có hàng vạn người xung quanh sẽ làm điều đó.

Nơi đây là Thăng Tiên hội, là nơi chỉ có tu sĩ mới có thể lẫn vào, Tiêu Huyền chỉ là một phàm nhân nên nếu không còn pháp khí bảo hộ thì hắn chẳng là cái thá gì cả.

Trong lúc mọi người còn muốn ra tay thì chợt một áp lực vô hình xuất hiện, giống như đóng băng không gian, khiến cho tất cả mọi người không thể di chuyển dù chỉ một li.

Một lão già nhìn như gần đất xa trời đột nhiên xuất hiện, khí thế người này tỏa ra thậm chí còn khiến cho tất cả Kim Đan tu sĩ có mặt trên hiện trường bất lực.

Người tới rõ ràng là một Nguyên Anh tu sĩ.



Lúc này chỉ còn một vài Kim Đan cảnh mới có thể mở miệng, bọn họ lập tức mở miệng lôi ra thế lực sau lưng của mình.

"Tiền bối, tại hạ là Thiên Ưng tông trưởng lão, hi vọng tiền bối cho tông môn ta chút mặt mũi."

"Vị tiền bối này, tại hạ là người của Tô gia, trong gia tộc chúng ta không chỉ có một vị Nguyên Anh lão tổ tọa trấn."

"Tại hạ là Minh Lăng tông thiếu chủ, gia phụ là Nguyên Anh cảnh tu sĩ."

Giờ đám người này chỉ hi vọng lão già mới tới kia không phải người trong ma đạo, không cần đồ sát tất cả mọi người ở đây để luyện ma công.

Nhưng trái lại với vẻ lo lắng của tất cả mọi người, lão già kia lại vô cùng ôn hòa trả lời.

"Các vị không cần lo lắng, lão hủ ta được người đời gọi là Hắc Hải tán nhân, ta nghĩ các vị cũng từng nghe qua danh tiếng của lão hủ."

Tất cả mọi người xung quanh cố gắng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Vị Hắc Hải tán nhân này là một vị tiền bối trong tu luyện giới, trước cả khi thiên đạo khôi phục thì lão ta cũng từng là một Nguyên Anh cảnh ẩn thế không ra.

"Trước kia lão hủ ta từng nhận được một chút nhân tình từ Dực Vương Gia, hôm nay tại hạ đến là để bảo trụ lại huyết mạch duy nhất của Dực Vương, coi như là trả hết nhân tình."

Giờ mọi người đã hiểu tại sao lão ta lại có mặt ở nơi đây.

"Giờ lão hủ ta muốn đem tiểu tử này rời khỏi nơi đây.

Ai tán thành, ai phản đối?"

Nhưng tất cả mọi người giờ đều bị khóa cứng không thể chuyển động, muốn nói chuyện cũng khó chứ đừng nói gì tới việc phản đối.

Mà lại cho Nguyên Anh tu sĩ mặt mũi là chuyện mà phần lớn đám người ở đây có thể thổi cả đời, làm sao chúng dám phản đối?

"Xem ra các vị vô cùng nể mặt lão hủ, vậy lão hủ đi trước."

Nói rồi chỉ thấy Hắc Hải tán nhân dùng một tay xách Tiêu Huyền lên, ngay sau đó lão lập tức biến mất trên bầu trời.

Áp lực đè lên người đã không còn, đám tu sĩ còn lại cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm nay đám tán tu này đúng là xui quá mức.

Ban đầu thì bị khóa lại bởi Kim Đan tu sĩ, sau thì bị Nguyên Anh lão tổ dùng khí tức đè bẹp.

Nhưng sau vụ này một đám tán tu cũng đã có chút thành tích để khoe khoang với đám bạn nhậu của mình.

Còn Tiêu Huyền c·hết sống không liên quan gì đến họ.

Tất cả mọi người đều không tin Tiêu Huyền có thể tu luyện thành công.

Chỉ là một con chó nhà có tang, tứ cố vô thân như hắn có thể làm nên trò trống gì?

Phải biết không chỉ có Tô gia thiếu chủ đã có được Thăng Tiên Lệnh lên tiên nhân đạo trường nghe tiên nhân giảng đạo, mà còn hàng loạt người của những thế lực đã từng hủy diệt Dực Vương phủ cũng thu được.

Chỉ là một tên tu luyện truyền thừa ở hạ giới mà cũng đòi so sánh với tiên nhân truyền thừa sao?

Không còn chuyện náo nhiệt để xem nữa, đám tán tu cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, kết bè kết đội chuẩn bị rời đi.

Đứng từ trên đạo trường nhìn xuống bên dưới, qua tầm mắt của hai hóa thân, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ gật đầu.

"Quả nhiên là nhân vật chính của thế giới này có khác, đi đến đâu là trí thông minh của tất cả mọi người bị giảm đến đấy."



Bạch Hồn cảm thấy may mắn mình không trực tiếp đi tới hiện trường, nếu không thì hắn cũng không chắc mình có thể trụ lại được trước cái hàng trí lĩnh vực xung quanh nhân vật chính.

Người ở nơi khác ai cũng đi nhẹ nói khẽ, chỉ sợ tiên nhân cho chúng một cái tát là xong đời.

Nhưng người ở chỗ nhân vật chính thì sao?

Cả một đám nhốn nháo nhộn nhạo, bày sạp mở hội chợ ồn ào không thôi.

Đã như vậy còn đánh nhau, rồi lao vào c·ướp Thăng Tiên Lệnh nữa.

Nếu theo như đúng với kịch bản gốc, có lẽ Tiêu Huyền đã có thể đi lên trên "tiên nhân" đạo trường, thu được cơ duyên rồi trở về lén lút phát dục, sau đó quay trở lại báo thù.

Loại kịch bản này nhìn mãi quen mắt.

Nhưng Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ làm sao có thể để nhân vật chính dễ dàng đầu quân cho thiên đạo được.

Hai luồng khí đen và trắng đã trợ giúp tên người hộ đạo có thể lấy đi Thăng Tiên Lệnh của Tiêu Huyền chính là tác phẩm của hai người.

Hành động cấp tốc vào giây cuối cùng này khiến cho cả thế giới cũng không có thời gian để điều chỉnh lại sai lầm trong cốt truyện.

Khiến tuyến cốt truyện của nhân vật chính lệch hoàn toàn khỏi quỹ đạo vốn có.

Còn Hắc Hải tán nhân xuất thân từ bên ngoài vòng tròn đang được thiên đạo kiểm soát, hắn cũng tham gia vào mạng xã hội của Bạch Hồn.

Không phải ngẫu nhiên mà lão ta tới nơi đây.

Lão nhận được nhiệm vụ đặc biệt từ Bạch Hồn mạng xã hội.

Nếu không làm sao một Nguyên Anh tu sĩ như hắn lại chạy vội vào trong vùng được thiên đạo kiểm soát, cứu một tên thiếu niên không hề liên quan chút nào đến bản thân mình được.

Giờ bước tiếp theo chính là biến nhân vật chính Tiêu Huyền thành người phe mình.

Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ muốn lấy nhân vật chính làm đao, đâm sau lưng làm trọng thương thiên đạo.

Nếu thiên đạo còn có lý trí, có lẽ nó sẽ đứng ra ngăn cản hai người.

Nhưng đáng tiếc nó giờ chỉ là một con quái vật điên rồ do quá nhiều ý thức bị vò lại bằng một cách thô bạo, ép chúng lại cùng một chỗ mà thành.

Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ cũng nhìn ra điều này nên mới dám nẫng tay trên.

Giờ nhân vật chính đã được chuyển ra bên ngoài vòng trong một cách an toàn.

Sau khi đã bay cách phạm vi ảnh hưởng của thiên đạo hơn 10000 cây số, Hắc Hải tán nhân lúc này mới thả Tiêu Huyền xuống dưới một tòa thành trấn không lớn không nhỏ.

"Được rồi tiểu tử, lão hủ chỉ đưa ngươi tới đây mà thôi, coi như ta đã trả hết nhân tình cho Dực Vương phủ các ngươi."

Hắc Hải tán nhân lúc này sắc mặt vô cùng tốt, tâm tình của lão cũng vô cùng cao hứng.

Lão ta vừa nhận được phần thưởng cho nhiệm vụ đón người vừa rồi.

Mặc dù không biết người đã giao nhiệm vụ cho lão là ai nhưng sao phải quan tâm chứ.

Có lợi ích đến tay là được rồi.

Thù lao lần này cho việc đón một tên phế vật của lão là một viên Duyên Thọ Đan, loại đan dược có thể giúp người sử dụng sống thêm ít nhất là 300 năm, nhiều nhất là 1000 năm tùy vào từng người.

Có được đan dược này, cơ hội bước vào Hóa Thần cảnh của Hắc Hải tán nhân là rất lớn.

Nghĩ tới đây, tâm tình của lão như nở hoa.

Thấy tên Tiêu Huyền không một xu dính túi, lão ta lấy ra một túi hạ phẩm linh thạch ném về phía nhân vật chính của thế giới này.

"Trong túi trữ vật này có khoảng 50 hạ phẩm linh thạch, nếu ngươi sử dụng đúng cách thì ấm no cả đời không thành vấn đề."

Lão ta biến mất, chỉ để lại Tiêu Huyền bơ vơ không biết nên làm gì.

Nhưng thiếu niên không vì vậy mà hoang mang, dù người Dực Vương phủ không coi trọng cậu, nhưng công ơn nuôi dưỡng vẫn còn ở đó, Tiêu Huyền vẫn sẽ báo thù cho tất cả bọn họ.