Giờ Tiêu Huyền đã đi lang thang trên con đường của Tiểu Hà trấn.
Một thị trấn nhỏ gần Thanh Bình quận thành, nơi Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đang nghỉ chân.
Dù sao đây là lần đầu hai người thực sự thấy cái gì được gọi là nhân vật chính, nên hai người họ không muốn đối mặt trực diện tên này để tránh nhiễm nhân quả, nhưng cũng cần một khoảng cách đủ gần để giá·m s·át.
Ở Liên Minh Nhân Loại, đi ngoài đường là có một đám dùng hệ thống, nên cũng chẳng biết được ai là nhân vật chính trong chủ thế giới.
Nếu Bạch Hồn không bị nguyên chủ Lâm Bạch ăn chặn mất cái hệ thống, có lẽ giờ này hắn sẽ tự nghĩ mình là nhân vật chính.
Nhưng ở nơi đây, có mỗi tên Tiêu Huyền này là đặc biệt.
Hắn đi tới nơi đâu là trí thông minh của con người bị giảm đi rõ rệt đến đó, đủ loại sự kiện trời ơi đất hỡi cứ liên tục mà xuất hiện.
Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ thả hóa thân của mình lén lút theo dõi Tiêu Huyền, trực tiếp 24 trên 24 mọi hành động của nhân vật chính để tiện cho nghiên cứu.
Tiêu Huyền lúc này vẫn còn đang sững sờ, hắn không biết phải đi đâu về đâu.
Mọi kế hoạch hắn chuẩn bị từ trước đó bỗng nhiên bị đạp đổ, tiên duyên của hắn biến mất dễ dàng như vậy.
Không có thực lực, hắn chẳng là gì ngoài một con sâu kiến có thể bị dẫm bẹp bất cứ lúc nào.
Nơi hắn đang đi qua tuy ở ngoại thành nhưng lại vô cùng sạch sẽ, khác hẳn với điều kiện vệ sinh bẩn thỉu ở các khu ổ chuột.
Nhưng ngay khi Tiêu Huyền đang đi trên đường, một cảm giác giống như tâm huyết dâng trào xuất hiện.
Nhận thấy được hành động bất thường này, mọi biện pháp giá·m s·át xung quanh được triển khai hết mức có thể.
Tất cả chỉ để tìm ra tác động của sinh vật gọi là nhân vật chính với hoàn cảnh xung quanh.
Tiêu Huyền đi theo cảm giác của mình, nó dẫn dắt hắn đi tới cửa của một tòa phủ đệ.
Trên cửa chính có treo lên một tấm bảng ghi Trương phủ.
Chỉ nhìn qua cũng đủ để biết là tác phẩm của thư pháp đại sư viết ra, đủ để thấy thân phận của người sống trong phủ đệ này không đơn giản.
Trước cửa có rất nhiều người đang quây lại giống như xem cuộc vui.
Nhưng chỉ có những người tu luyện mới dừng lại, còn những người bình thường chỉ nhìn qua rồi sau đó họ chạy càng xa càng tốt, như thể họ đang tránh xa phiền phức càng xa càng tốt.
Nhưng trong lúc những người thường đang chạy đi, lại có một thiếu niên khác chạy lại.
Người này không phải ai khác ngoài Tiêu Huyền.
Đứng từ xa, thiếu niên cũng đã thấy có một lão tướng quân còn đang mặc giáp đang ngã gục trên mặt đất.
Bên cạnh lão là một cô cháu gái trẻ tuổi đang khóc ròng và cố gắng lay tỉnh lão ta.
Những người tu luyện xung quanh chỉ nhìn qua hai ông cháu và cười lạnh, ở cái thế giới nơi đang chìm trong loạn lạc này, chẳng có lý do gì mà các tu sĩ phải giúp đỡ lẫn nhau cả.
Thậm chí có nhiều người trong số họ giờ đang nảy lên ý đồ muốn g·iết người đoạt bảo.
Ngay lúc này, một giọng nói từ phía xa truyền tới.
"Tất cả mọi người mau tránh ra, ta có thể trị tốt cho vị tiền bối này."
Hàng chục ánh mắt của các tu sĩ nhìn về hướng tiếng nói kia vừa phát ra.
Là một người đã trải nghiệm qua đủ loại uy áp của Kim Đan đến Nguyên Anh cảnh, làm sao Tiêu Huyền có thể sợ đám tu vi chỉ có Luyện Khí, Trúc Cơ?
Thấy thiếu niên không nhìn uy áp của cả Trúc Cơ tu sĩ mà vẫn lao lên phía trước.
Đám tu sĩ xung quanh cảm thấy khá bất ngờ, trong lúc này thân thể chúng cũng vô tình tránh sang hai bên để Tiêu Huyền đi cứu chữa cho vị tướng quân già kia.
Chúng không hiểu tại sao mình phải nhường đường cho một tên phàm nhân.
Có lẽ là mọi người đều tò mò một phàm nhân có thể làm gì để cứu chữa cho một Thiên Nhân cảnh võ giả, một người có thể so với Kim Đan tu sĩ.
"Ngươi là ai?!"
Cô cháu gái của vị tướng quân thấy có kẻ tới gần lập tức cản đường, ngăn không cho Tiêu Huyền tiếp cận.
Ai mà biết được kẻ lạ mặt này có thể làm gì với ông của cô nàng, không thể loại trừ việc có sát thủ giả trang làm phàm nhân để á·m s·át vị tướng quân già này được.
"Vị tiểu thư này cứ yên tâm, ta có cách có thể cứu chữa cho vị lão gia này."
Thấy Tiêu Huyền nhiệt tình như vậy nhìn kiểu gì cũng không giống người xấu, với lại cô thực sự đang rất bối rối không biết nên nhờ cậy ai.
Không còn cách nào khác, vị tiểu thư dịch sang một bên, nhường chỗ cho Tiêu Huyền lạ mặt.
Dù không biết tại sao nhưng trong tâm linh của Tiêu Huyền nhắc nhở hắn nên cứu vị tướng quân già này.
Hồi còn ở Dực Vương phủ, Tiêu Huyền do không thể tu luyện như những người khác nên hắn đọc vô cùng nhiều sách để bổ sung tri thức cho mình.
Trường hợp mà vị tướng quân này mắc phải nhìn rất giống như v·ết t·hương cũ tái phát gây ra tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng Tiêu Huyền biết, vấn đề thực sự của lão tướng quân này chính là bị người hạ độc.
Lấy ra túi trữ vật của mình, Tiêu Huyền nhanh chóng tìm được Vạn Thảo Giải Độc Đan, một loại đan dược rất hiệu quả cho những tình huống như thế này.
Thấy thiếu niên lấy ra giải độc đan thay vì đan dược chữa thương.
Những kẻ xung quanh lập tức chế nhạo Tiêu Huyền.
"Haha, xem ra lần này Trương Lão tướng quân khó thoát khỏi c·ái c·hết rồi."
"Đúng vậy, nhìn kiểu gì thì đó cũng chỉ là một tên phàm nhân không một chút tu vi, cậy có một chút đan dược của tu sĩ chúng ta mà nghĩ mình là thần y tái thế, có thể chữa trị bách bệnh chắc?"
Nghe vậy, cô cháu gái của lão tướng quân cũng bắt đầu nghi ngờ thiếu niên.
Cô còn chưa kịp lên tiếng đuổi Tiêu Huyền đi thì lão tướng quân đã bật dậy, ông ta ho liên tục ra máu đen, gương mặt của lão tướng quân cũng dần tốt hơn trông thấy.
"Gia gia! Ngài tỉnh rồi!"
Thiếu nữ mừng đến phát khóc ôm chầm lão tướng quân.
"Tiểu Tuyết, chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
Cô chợt nhớ ra điều gì đó và giới thiệu Tiêu Huyền với lão tướng quân.
"Gia gia, vị công tử này chính là ân nhân cứu mạng người, tên là...”
Nhưng đến lúc này, cô cháu gái mới nhận ra mình chưa biết tên vị ân nhân của mình là gì.
“Tuy hơi muộn nhưng xin hỏi tôn kính đại danh của vị công tử này?"
Thiếu niên không kiêu ngạo không siểm nịnh, chỉ bình tĩnh ôm quyền đối đáp.
"Tại hạ là Tiêu Huyền, con trai thứ 3 của Dực Vương."
Nghe người đã cứu chữa mình là hoàng thân quốc thích, lão tướng quân vội mời Tiêu Huyền vào trong phủ để uống trà.
Dù Đại Huyền lúc này đã vô cùng loạn lạc, có thể nói là đã chỉ còn trên danh nghĩa.
Nhưng ở đâu đó vẫn còn rất nhiều người trung thành với cái hoàng triều mục nát này.
Và lão tướng quân Trương Cẩn này là một người trong số đó.
Nhờ vào vũ lực của mình, ông ta có thể gìn giữ được trật tự của Tiểu Hà trấn, không để nơi đây rơi vào tay phản loạn.
Nhưng cái hành động trung quân ái quốc này ở trong loạn thế khiến cho rất nhiều người coi ông ta là một cái gai trong mắt, một lão già cổ hủ không chịu thay đổi, cứ khư khư giữ lại một chế độ mục nát.
Việc này là nguyên nhân chính khiến vị tướng quân này bị người hạ độc á·m s·át.
Những vết tích mà tên sát thủ để lại tuy gần như đã bị xóa bỏ nhưng với một vài pháp khí trong tay Tiêu Huyền, tên sát thủ đã bị lôi ra ngoài ánh sáng.
Người đã hạ độc lão tướng quân là Trương Khôn, một quản gia đã làm việc trong Trương phủ hơn 40 năm.
Người này có cấu kết với phản quân ngoài thành nên đã đầu độc lão tướng quân.
Lão tướng Trương Cẩn sẽ không vì nể tình cũ mà tha thứ cho kẻ dám đầu độc mình.
Tên quản gia b·ị đ·ánh thành sương máu, c·hết không thể c·hết thêm.
Sau khi xử lý xong mọi chuyện, nhân vật chính Tiêu Huyền được lão tướng quân mời vào trong phủ uống trà.
Trong phòng thí nghiệm.
Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ lúc này quay đầu nhìn nhau, cả hai người thấy được một vẻ nghi hoặc trong đôi mắt nhau.
"Lục Dạ, em có chắc thế giới hai ta đang ở là một thế giới huyền huyễn cổ đại thay vì đô thị cao võ không?"
Đối diện hắn, ánh mắt Lâm Lục Dạ cũng toát lên vẻ nghi hoặc tương tự.
Nhưng mặc kệ vấn đề này, Bạch Hồn xem xét lại tất cả các dữ liệu ghi chép hiện trường.
Hắn càng xem càng cảm thấy không thích hợp, vì mọi thứ vừa rồi diễn ra quá tự nhiên.
Không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy có bất cứ sự can thiệp nào từ các yếu tố bất thường cả.
Nhìn Bạch Hồn điều tra số liệu như vậy, Lâm Lục Dạ lắc đầu.
Ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào huyệt thái dương của hắn, một luồng năng lượng nhẹ nhàng bám lên mắt Bạch Hồn, giúp hắn thấy những thứ chưa bao giờ thấy.
Bạch Hồn nhanh chóng nhận ra loại thủ đoạn Lâm Lục Dạ vừa dùng lên mắt mình là gì.
Đây chẳng phải là thủ đoạn giữ nhà của các luyện khí sĩ sao?
Trong tầm nhìn này, hắn có thể chứng kiến vô số các loại khí cơ đang lan tràn trong không khí.
Đặc biệt, khi một lần nữa nhìn qua màn hình.
Nhìn qua nhân vật chính của thế giới này, Bạch Hồn chứng kiến được khí vận của "nhân vật chính" Tiêu Huyền.
Loại khí vận giống như một con kim long đang cuốn quanh thiếu niên ấy, và giờ khí vận của thiếu niên đang dần biến đổi.
Khí vận kim long của nhân vật chính đang ngày càng trở nên lớn hơn, và nó cũng sắp sửa bay lên rồi.
Nhưng ngay sau đó, tầm nhìn của Bạch Hồn dần trở lại bình thường, hiệu quả của kỹ năng mà Lâm Lục Dạ dùng lên hắn đang dần biến mất.
Không sao cả.
Với Bạch Hồn, hắn không phải không biết mà chỉ là thường xuyên không dùng mấy thủ đoạn dò xét khí vận như thế này thôi.
Dù sao với một kẻ có nguồn tình báo từ tương lai như hắn, việc bói toán xem xét khí vận giống như một thủ đoạn kém hiệu quả đã bị đào thải.
Nhưng qua lần này, Bạch Hồn sẽ suy xét lại việc nghiên cứu khí vận.
Hai người tiếp tục xem tiếp chuyện gì đang xảy ra với Tiêu Huyền mà khí vận kim long của hắn lại giống như sắp thăng hoa thế kia.
Nếu Bạch Hồn đoán không sai, có lẽ có một đại cơ duyên nào đó sắp đập lên đầu nhân vật chính.
Tại đại sảnh của Trương Phủ.
"Hôm nay không biết thế tử giá lâm, mạt tướng thật không biết nên đón tiếp thế nào, mong thế tử thứ tội."
Trương Cẩn lão tướng quân không vì Tiêu Huyền chỉ là một người bình thường mà tỏ ý xa lánh.
Trương Mộ Tuyết, cháu gái của lão tướng quân đứng một bên pha trà mời khách, bầu không khí giữa chủ và khách vô cùng hài hòa.
Sau khi nói đủ mọi chuyện trên trời dưới đất.
Lão tướng quân thái độ đột nhiên nghiêm túc quay sang hỏi thiếu niên.
"Xin hỏi thế tử, ngài tới thị trấn hẻo lánh này có chuyện gì chăng?"
Tiêu Huyền nghe vậy lắc đầu ôm quyền.
"Lão tướng quân xin đừng gọi tại hạ là thế tử nữa, giờ Dực Vương phủ đã bị hủy diệt rồi.
Tại hạ cũng chỉ may mắn được Hắc Hải tán nhân lão tiền bối đưa tới nơi đây nên mới thoát được một kiếp."
Còn việc nhận được Thăng Tiên Lệnh nhưng sau đó lại bị lấy đi mất, đoạn lịch sử nhục nhã này Tiêu Huyền giấu còn không kịp, sao hắn có thể đem nó lên bàn.
Trương Cẩn lão tướng quân nghe vậy, thái độ của lão có vẻ đã lạnh nhạt đi đôi chút.
Dù sao một thế tử đã mất đi chỗ dựa cũng không khác đám hoàng thất tông thân đi đầy đường cho lắm.
Lão tướng Trương Cẩn còn cho phép Tiêu Huyền ngồi cùng bàn chính là nể mặt tên phàm nhân này đã có công cứu mạng hắn.
Nhận thấy thái độ của đối phương đã chuyển biến, Tiêu Huyền ôm quyền muốn rời đi.
Nhưng lão tướng quân lúc này gọi hắn lại.
"Chờ đã."
Sắc mặt của Tiêu Huyền lúc này biến đổi, chẳng lẽ một Thiên Nhân cảnh như hắn muốn ra tay xóa bỏ ân nhân của mình.
Thấy Tiêu Huyền quay người lại, lão tướng quân từ tốn nói.
"Tiểu hữu có từng nghe qua Bạch Hồn mạng xã hội chứ?"
Thiếu niên nghe vậy ngẩn người, hắn vốn ở trong khu vực được thiên đạo kiểm soát, chỉ biết trên đời có tồn tại 108 tòa đạo trường nơi tiên nhân giảng đạo.
Hắn nào có biết được ngoài kia còn tồn tại 36 động, 72 đảo, chứ đừng nói biết tới Bạch Hồn mạng xã hội.
Nhưng ngay lúc này, tự dưng trước mặt thiếu niên lại xuất hiện một bảng trạng thái, trên đó có ghi rõ Bạch Hồn mạng xã hội.
Nét mặt bất ngờ của Tiêu Huyền lúc này đã được Trương Cẩn thu hết vào mắt.
Nhìn lại bảng nhiệm vụ đã hoàn thành của mình nữa, lão đang cười thầm trong lòng mình.
Không phải tự dưng Trương Cần lại có ý tốt lôi kéo thiếu niên này vào Bạch Hồn mạng xã hội.
Phải nói tất cả mọi người ở thế giới này lúc nào cũng giữ cái tư tưởng của mình mình quý, không thể để tri thức truyền ra ngoài.
Nếu có thể, tất cả mọi người đều muốn khống chế truyền thừa của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ làm của riêng.
Nhưng rất tiếc, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ không chơi cái trò độc quyền tri thức ấy.
Trên Bạch Hồn mạng xã hội giờ lúc nào cũng treo một nhiệm vụ, đó chính là tuyên truyền mạng xã hội này cho càng nhiều người biết càng tốt.
Tuy đã xâm chiếm vùng ngoài của Đại Huyền hoàng triều.
Nhưng chỉ khi có người có nhận thức về Bạch Hồn mạng xã hội, cái bảng trạng thái này mới xuất hiện trước mặt họ.
Ngay sau khi kích hoạt mạng xã hội, một đoạn thông tin giới thiệu lập tức được truyền thẳng vào trong đầu Tiêu Huyền.
Thiếu niên mừng rỡ không thôi.
Hắn tuy không thể tu luyện võ đạo truyền thống hay tiên đạo, nhưng không đồng nghĩa với hắn không thể tu luyện tinh thần lực hay thần võ đạo do Lâm Lục Dạ phát minh.
"Đa tạ lão tướng quân."
Tiêu Huyền dù biết hiện tại Trương Cẩn không để mình vào mắt, nhưng có ân báo ân, hắn cũng nên tôn trọng người đưa cơ duyên cho hắn một chút.
Ngay sau đó, thiếu niên lập tức rời khỏi Trương phủ.
Nhưng là một người tuổi trẻ chưa có nhiều kinh nghiệm.
Rất nhanh chóng Tiêu Huyền đã có cho mình vài cái đuôi bám sau lưng.
Tất cả đều là những tán tu hắn bắt gặp lúc trị liệu cho lão tướng quân kia.
Giờ mọi người đều đã biết trên người thiếu niên phàm nhân này thân mang trọng bảo.
Một cục thịt béo như vậy ai lại nỡ lòng bỏ qua chứ?
Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ chỉ cần nhìn qua cũng biết là lại đến cái đoạn nhân vật chính bị người liên tục truy đuổi, liên tục phản sát rồi.