Đạo trường nơi đáng ra Tiêu Huyền phải có mặt vào lúc này.
Theo thông tin được các Hư Ảo Thân và Luân Hồi Thân khác truyền lại, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ phát hiện ra một điểm bất bình thường.
Những đạo trường khác đã bắt đầu truyền đạo.
Hình dáng của những "tiên nhân" đã cố gắng để kiềm chế sao cho nhìn chúng giống con người nhất có thể.
Trong mắt các tu sĩ khác, các tiên nhân đúng là nhân vật trong chốn thần tiên.
Bất cứ ai trong số họ cũng có nhan sắc không thuộc về chốn phàm trần, dù có đeo lên những chiếc mặt nạ đồng cũng không ngăn cản được nhan sắc ấy.
Từng lời giảng kinh của các tiên nhân giống như phun châu nhả ngọc.
Kinh văn được giảng ra từng chữ từng câu đều như có ma lực dễ dàng thấm sâu vào kí ức.
Dù cho có là thiểu năng trí tuệ lên trên đây khi trở về cũng sẽ được khai khiếu, trở thành một bác học nắm giữ vô số tri thức tu luyện.
Đó là trong mắt những người tu luyện khác.
Còn trong mắt Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ.
Các "tiên nhân" này chẳng khác nào một đám người đủ loại chủng tộc được khâu lại với nhau, khâu lại từ thân thể cho tới ý thức.
Chúng gần như không có chính mình, tất cả những gì hiện tại mà hai người thấy ở chúng là một đám rồi.
Một đám rối do thiên đạo g·iả m·ạo kia giật dây.
Kinh văn người khác nghe được là vô thượng đại đạo, nhưng Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ nghe được là những tiếng nỉ non đầy hỗn loạn và không thể diễn tả.
Nhìn đám tu sĩ đang nghe kinh văn như si như say kia, hai người biết là cả đám người này hết cứu rồi.
Hiện giờ còn nhìn không rõ nhưng linh hồn của chúng đã bị ô nhiễm.
Về sau càng tu luyện thì đám người này sẽ càng không phải là con người.
Các "tiên nhân" ở nơi đây còn đỡ.
Nhưng ở đạo trường số 68, nơi mà đáng ra nhân vật chính phải xuất hiện.
Vị "tiên nhân" ở nơi đây có vẻ càng lúc càng mất bình tĩnh rồi.
Hắn là một phần của thiên đạo, nên đương nhiên hắn biết được sẽ có khí vận chi tử xuất hiện ở nơi đây.
Nhưng khí vận chi tử chỉ là khí vận chi tử, là một biến số không chắc chắn.
Nếu cứ bỏ mặc cho khí vận chi tử tự do phát triển, rất có khả năng người này sẽ trở thành một hiểm họa đối với thiên đạo và thế giới.
Vì vậy thiên đạo đã dùng quyền hạn của mình và can thiệp vào thế giới, thêu dệt nên vận mệnh.
Và theo vận mệnh ấy, đáng lẽ ra khí vận chi tử phải xuất hiện ở ngay đây, vào lúc này, hắn phải nghe tiên nhân giảng đạo và hóa thành thiên mệnh chi tử.
Nhưng không, khí vận chi tử đã biến mất.
Thiên đạo muốn có thể thay đổi thế cục lắm nhưng không thể.
Dù sao nó không phải là một thiên đạo thực sự, nó chỉ là một con quái vật hỗn loạn đã đoạt xá thiên đạo mà thôi.
Nếu khí vận chi tử còn ở trong phạm vi 108 tòa đạo trường, thiên đạo còn có thể phát hiện ra hắn.
Nhưng nếu khí vận chi tử đã rời khỏi khu vực được thiên đạo kiểm soát, thiên đạo cũng đành bó tay.
Có một thứ gì đó ngăn cản thiên đạo mới này tiếp tục khuếch tán.
Nó hoài nghi đó là tàn dư của thiên đạo cũ, của thế giới ý chí đang cố gắng chống lại kẻ xâm lược.
Vì việc này, "tiên nhân" ở đạo trường số 68 vô cùng giận dữ.
Thân thể nó phồng to lên giống như một khối thịt không thể kiểm soát, đủ các loại cơ quan biến dị chui ra khỏi cơ thể.
Chiếc mặt nạ đồng xanh được đeo trên mặt nó cũng vỡ ra để lộ ra vô số những con mắt điên cuồng và dữ tợn.
Giờ nhìn nó như một viên thịt quái dị với 6 đôi cánh thiên thần sau lưng.
Dù đã biến dị trở nên xấu xí như vậy.
Nhưng có vẻ tất cả mọi người có mặt trên đạo trường này đều giống như không thể nhìn ra được bộ mặt thật của nó.
Họ vẫn nhìn thấy đó là một tiên nhân vô cùng tuấn mỹ.
Vị tiên nhân tiếp tục giảng đạo như những đạo trường khác, nhưng hắn lại đọc kinh văn trong một trạng thái vô cùng phẫn nộ.
Nếu những người nghe kinh văn ở các đạo trường khác chỉ bị ô nhiễm linh hồn, còn về thân thể họ vẫn là những con người bình thường.
Nhưng ở đạo trường số 68, những người nghe tiên nhân giảng đạo bắt đầu vặn vẹo về cả tâm linh lẫn thể chất.
Người bắt đầu mọc ra lông vũ, kẻ xuất hiện vẩy cá trên da, các xúc tu vặn vẹo bắt đầu xuất hiện trên thân thể tất cả mọi người.
Có vẻ những người nghe kinh văn không nhận ra những sự thay đổi đáng sợ này.
Trái lại, trên gương mặt của tất cả mọi người bắt đầu xuất hiện những nụ cười quỷ dị, họ vẫn như si như say khi nghe tiên nhân giảng đạo.
Chợt, cục thịt "tiên nhân" dừng giảng đạo.
Tất cả những con mắt của nó nhìn về hai kẻ lạ mặt ở nơi đây.
Khi tiên nhân buông ánh nhìn của mình thì đám tu sĩ xung quanh cũng nhìn theo hướng ấy.
Thậm chí có nhiều kẻ đầu còn vặn theo 180 độ.
Một cảnh tượng nhìn qua vô cùng quỷ dị, đủ để hù c·hết không biết bao nhiêu người.
"Tiên nhân" đột nhiên biến mất ở chỗ cũ.
Gương mặt được khảm vào cục thịt đó đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt hai vị tu sĩ kỳ lạ.
Nhưng gương mặt của thứ quái dị ấy phải tỏ ra thất vọng khi hai tên kia không hề tỏ ra một chút sợ hãi nào, giống như hai đứa nó không phải là con người.
Hóa thân của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ vẫn bình tĩnh ứng đối với trường hợp này bằng lý trí tuyệt đối.
Gương mặt của "tiên nhân" tuy có hơi thất vọng nhưng nó lại nở một nụ cười vui vẻ ngay sau đó.
"Hai ngươi rất khá.
Nếu mọi người đều ở đây để nghe đạo thì làm sao chúng ta không giảng đạo nhỉ?
Nếu đạo của các ngươi không làm ta thỏa mãn..."
Lúc này, "tiên nhân" bắt đầu cười, con quái vật để lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn của mình.
"Nếu ta không thỏa mãn, ta sẽ mời hai vị cùng nghe đạo... TRONG MIỆNG CỦA TA!"
Giọng nói của "tiên nhân" không còn là một giọng nói truyền cảm nữa, nó hóa thành một chất giọng của một ác ma bò lên từ địa ngục.
Những người xung quanh cũng bắt đầu để lộ ra hàm răng sắc nhọn không thuộc về con người.
Từng âm thanh khó nghe bắt đầu phát ra từ miệng của những tu sĩ đã biến dị xung quanh.
"Giảng đạo!"
"Giảng đạo!"
"Đạo!"
"Đạo!"
"Đạo!"
"Đạo!"
...
Dưới bầu không khí điên cuồng này, hai hóa thân của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ nhìn nhau rồi gật đầu.
Hai người chấp nhận cuộc thách đấu này.
Mà việc hai người có chấp nhận hay không thì "tiên nhân" trước mặt họ cũng bắt đầu rồi.
"Đạo khả đạo..."
Từng tiếng giảng đạo mang theo ô nhiễm không thể diễn tả xuất hiện.
Nếu có người nghe phải thứ này mà không có một linh hồn mạnh mẽ và tâm linh đủ cường đại, họ sớm muộn gì cũng sẽ bị đồng hóa trở thành một phần của "tiên nhân" trước mặt.
Đối mặt với những đợt sóng ô nhiễm tâm linh này, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ biết "tiên nhân" này muốn biến hai người trở thành quyến tộc, trở thành một phần của nó.
Nhưng cường độ tâm linh ô nhiễm cấp độ này không thể nào làm ô nhiễm hai hóa thân này được.
Nếu có thì chỉ có thiên đạo mới tới có thể làm được mà thôi.
Đúng dịp, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ cũng đang có ý định tương tự.
Cả hai người trực tiếp điều khiển hai hóa thân này, bắt đầu giảng đạo đối nghịch lại với "tiên nhân".
"Hai vây xinh xinh..."
Bạch Hồn bắt đầu giảng đạo, và hắn giảng là... 300 bài hát thiếu nhi?
Không ngạc nhiên lắm, dù sao thì Bạch Hồn cũng là cường giả nửa bước vào bệnh viện tâm thần.
Còn về phía Lâm Lục Dạ, cô bắt đầu giảng triết học.
Cả hai người giảng đạo giống như nói nhảm nhưng thực tế lại bắt đầu áp chế lại "tiên nhân".
Dù sao thứ quan trọng nhất khi giảng đạo không phải là kinh văn mà là đạo vận.
Chỉ cần ngươi có đủ đạo vận thì có hát 300 bài hát thiếu nhi hay là giảng Đạo Đức Kinh cũng như nhau cả.
Còn đạo vận chính là những tri thức về đại đạo, pháp tắc, quy tắc vận hành của thế giới.
Bên trong Bạch Hồn, có cả một đám Hư Ảo Thân đông như một nền văn minh trăm ngàn tỉ người.
Mỗi Hư Ảo Thân của hắn đều có kinh nghiệm về chế tạo phù văn pháp tắc, thông thạo nhiều loại tri thức của tiên đạo, võ đạo, ma pháp, giả kim,...
Bạch Hồn có thể không sáng tạo ra bất kỳ loại kinh văn nào, nhưng với đạo vận luôn không ngừng tăng lên của hắn.
Trong thân thể hắn cũng có cả một thế giới hư ảo, nhưng dù là hư ảo nó vẫn là thế giới.
Hắn là chúng sinh, chúng sinh là hắn.
Hắn là văn minh, văn minh là hắn.
Hắn là thế giới, thế giới cũng là hắn.
Nên có thể nói, Bạch Hồn cũng là một loại thiên đạo khá đặc biệt.
Hắn chỉ cần giảng 300 bài hát thiếu nhi đã là quá đủ để người nghe có thể ngộ đạo rồi.
Bên cạnh hắn, Lâm Lục Dạ cũng không hề kém cạnh.
Quần Tinh Trận của cô nàng qua mỗi lần di chuyển đều phân tích không biết bao nhiêu quy tắc thế giới.
Cô nàng có cả một Thế Giới Hắc Ám bên trong người, nói theo một cách nào đó cô chính là một loại thiên đạo sống.
Giảng đạo đối với cô cũng đơn giản giống như tự giới thiệu về bản thân mình.
Còn chưa kể trong cơ thể cô còn cất giấu cả một vị Cổ Thần Bóng Tối nữa.
Thi giảng đạo với hai đứa này đúng là xui đến tám đời.
Nghe ba bên giảng đạo, gương mặt của các tu sĩ xung quanh không còn cười một cách quỷ dị nữa.
Trái lại gương mặt của bọn họ bắt đầu trở nên bình thản, giống như người đột nhiên đại triệt đại ngộ.
"Ta hiểu ra rồi, là đan đạo!"
"Lực đạo! Lấy lực phá vạn pháp! Ta ngộ ra rồi!"
“Vô thượng đại đạo! Là vô thượng đại đạo a!”
Tuy gương mặt của những người này đã bình thường lại nhưng cơ thể của bọn họ thì không, chúng vẫn liên tục bành trướng và không có một dấu hiệu nào cho thấy chúng sẽ dừng lại.
Nhận thấy được "tiên nhân" đang thất thế trong cuộc luận đạo này.
Một luồng khí tức kỳ lạ được truyền thẳng vào từ những sợi dây đang kết nối với "tiên nhân" này.
Khí tức vặn vẹo do không biết ý thức của bao nhiêu người bị ép cùng một chỗ bắt đầu lan tỏa.
Không chỉ vậy, phía sau những khí tức vặn vẹo ấy, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ có thể thấy ảo ảnh của một chiếc lông vũ.
Tiếng giảng đạo của "tiên nhân" bắt đầu trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết, khí tức ô nhiễm vặn vẹo vạn vật xung quanh.
Thấy vậy, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ cũng bật hết công suất.
Bạch Hồn huy động tất cả Hư Ảo Thân trong thân thể hắn.
Đồng thời hắn cũng mượn luôn sức mạnh của chính mình từ một tương lai xa xôi nhất có thể.
Mỗi từ Bạch Hồn nói ra lúc này giống như hàng vạn ngàn tỉ người nói cùng lúc, mỗi câu nói đều ẩn chứa vô số pháp tắc đạo vận huyền diệu.
Và đương nhiên là mang theo tâm linh ô nhiễm vô cùng vặn vẹo.
300 bài hát thiếu nhi lúc này giống như một loại ma âm không thể diễn tả.
Bạch Hồn lúc này hắn còn cảm thấy chính mình cũng phải bị mình ô nhiễm chứ đừng nói gì tới những kẻ xung quanh.
Bên cạnh hắn, Lâm Lục Dạ cũng cười lạnh và chơi tất tay.
Quần Tinh Trận trong thân thể hoạt động hết công suất, không biết bao nhiêu đạo vận được tạo ra mỗi giây.
Việc một người có thể nói hết chỗ đạo vận vô cùng cao thâm này là gần như không thể.
Vì vậy cô nàng huy động toàn bộ Luân Hồi Thân của mình lên cấp độ tối đa.
Do đây là luận đạo bằng đạo vận và mồm mép chứ không phải đánh nhau sống c·hết.
Nên trong nhất thời, 3 triệu Luân Hồi Thân của cô đã sở hữu đạo vận không kém gì bản thể.
Lâm Lục Dạ quyết định chơi liều đến cùng, cô cũng lấy ra luôn hình ảnh lạc ấn của Cổ Thần Bóng Tối Spherias sâu trong tâm trí mình ra để trợ uy.
Khí tức của ba vị không thể diễn tả gần như ô nhiễm toàn bộ đạo trường này.
Hoàn cảnh xung quanh thay đổi theo mỗi câu nói của ba người.
Chỉ có thể nói là ngôn xuất pháp tùy.
Nhìn qua thì đạo trường đang lơ lửng trên bầu trời này cũng chỉ là một quảng trường với diện tích bằng 4 sân bóng.
Nhưng do ba vị không thể diễn tả đang luận đạo làm cho kết cấu không gian của đạo trường này thay đổi.
Giờ nếu có kẻ nào lạc vào đạo trường này sẽ thấy nó rộng như vài nghìn tỉ tỉ năm ánh sáng.
Người khác luận đạo thì kim hoa rơi xuống, trời giáng điềm lành,...
Nhưng thiên đạo mới hay Bạch Vũ Thần đứng sau, Lâm Lục Dạ lôi ra hình ảnh Cổ Thần Bóng Tối Spherias, hay Bạch Hồn triệu hồi hắn từ một cái tương lai xa xôi nào đó.
Ba kẻ này luận đạo làm xúc tu bay múa đầy trời, cả thế giới vào giờ khắc này như biến thành địa ngục.
Toàn bộ vật chất, sinh vật, khái niệm,... đều dị hóa trở thành những thứ giống như tà ma vô cùng quỷ dị.
Nhưng tất cả mọi người đều giống như không nhìn ra bản thân mình hiện tại có kinh khủng nhường nào.
Dưới mặt đất mọc đầy những con mắt của đủ loại giống loài, có ba con quái vật đang đứng trên những con mắt đang đổ máu.
Một con quái vật đầu như rắn mọc ra những lớp vảy đen tuyền đứng ở chính giữa.
Bên trái là một quái vật hình người dáng người nhưng trên thân thể lại toàn dòi bọ lúc nhúc.
Bên phải là một người đá cao lớn với dung nham đang chảy xuôi qua từng khe nứt.
Đám người này không phải là quái vật gì mà là những tu sĩ bình thường.
Ba vị không thể diễn tả luận đạo đã khiến cho mọi thứ trên thế giới này giống như bị đảo lộn, tất cả quy tắc trở nên hoang đường.
Quái vật đầu rắn nhìn lên trời với một vẻ khó tin, hắn lập tức nhắc nhở những người khác.
"Các vị đạo hữu, mau nhìn bầu trời đi!"
"Thật không thể tin nổi a, hình như dị tượng này bắt nguồn từ đạo trường số 68 thì phải."
"Thật hâm mộ đám người đó!
Sao chúng không đi c·hết luôn đi chứ?"
Trong mắt của những người này, dị tượng trên trời là tử khí chiếu sáng khắp bầu trời.
Âm dương xoay tròn trên bầu trời kể rõ không biết bao nhiêu đại đạo.
Một cơn mưa những chiếc lông vũ vàng kim từ trên trời rơi xuống, bất cứ ai chạm vào những chiếc lông vũ này đều được cải thiện thể chất.
Nhưng thực tế, mọi thứ lại rất khác.
Bầu trời lúc này đỏ như máu, thế giới giống như đang kêu than.
Đủ những xúc tu đen, trắng, vàng bay lượn trên bầu trời và đan lại với nhau.
Những dị tượng này chỉ kéo dài liên tục chỉ trong 5 phút, đó là khi chiếc lông vũ mang theo ánh sáng hoàng kim b·ị đ·ánh bật ra khỏi đạo trường.
Mọi thứ trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ở một chiều không gian nào đó.
Tiếng của một vị tiểu thư đầy giận dỗi vang lên.
"Móa nó!
Hai ngươi lại ăn gian, lúc nào cũng thích chơi 2 đánh 1!"