Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 160: Thiên đạo chết máy.



Chương 159: Thiên đạo chết máy.

Trên đạo trường số 68.

Lúc này chỉ còn lại 2998 tu sĩ và một "tiên nhân" còn đứng ở nơi đây.

Hóa thân của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đã hoàn toàn biến mất không một dấu vết.

Hai người đã thất bại trong quá trình luận đạo sao?

Không hề.

Nhìn vào con mắt của "tiên nhân" có thể thấy trong con mắt ấy có bên đen bên trắng thay vì màu vàng kim là đủ biết ai là người thắng sau cùng.

Giờ Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đã chiếm được quyền điều khiển của một "tiên nhân".

Dựa vào những mảnh vỡ kí ức của "tiên nhân" này, hai người họ đã lắp ghép lại được một vài chân tướng về thiên đạo và kế hoạch của nó.

Đúng như dự đoán, thiên đạo mới này là thứ không thuộc về Đại Huyền thế giới.

Nó là một vị khách khác tới từ ngoài thế giới giống như hai người họ.

Thiên đạo mới này là do không biết bao nhiêu ý thức của những kẻ được coi là nửa bước siêu thoát tạo thành.

Dù không biết sức mạnh tầm cỡ nửa bước siêu thoát là như thế nào.

Nhưng qua những mảnh vỡ kí ức, hiện tại Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ cho rằng mình vẫn chưa đủ để đánh lại bất cứ một vị nửa bước siêu thoát nào.

May mắn, thiên đạo mới đến thế giới này không phải là cả một đám nửa bước siêu thoát có đầy đủ sức mạnh được dung hợp với nhau.

Chúng chỉ là linh hồn và ý thức của đám hình chiếu bị người bóp lại cùng một chỗ mà thôi.

Không những vậy, ý thức của đám này không ai nhường ai.

Bất cứ một đạo ý thức nào cũng muốn mình làm chủ.

Vì vậy, phần lớn thời gian của thiên đạo này dành cho chuyện nội đấu lẫn nhau.

Nếu như Bạch Hồn không lấy nhân tính của mình là chủ ý thức, thì có lẽ giờ này hắn cũng như cái thiên đạo do một đám nửa bước siêu thoát được ghép với nhau này.

Qua đợt luận đạo làm thay đổi cả đất trời vừa nãy.

Thế giới giống như đã b·ị t·hương nặng do các quy luật của thế giới bị đảo lộn quá nhanh chóng.

Là một phần của thế giới.

Thiên đạo dù có là kẻ ngoại lai nhưng cũng chịu ảnh hưởng nặng nề, đủ thứ ý thức làm loạn cả lên đã khiến cho thiên đạo này gần như c·hết máy.

Điều này cũng có nghĩa là canh cổng đột nhiên ngất lịm đi rồi, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ có thể nhân cơ hội này rời khỏi thế giới này.

Nhưng hai người lại không làm vậy.

Bởi vì ngay bên trong những mảnh vỡ kí ức của "tiên nhân" này, hai người họ thấy được một thứ rất quen thuộc, một thứ hai người tìm kiếm bấy lâu nay.

Đó là mảnh vỡ thế giới có chứa cánh cổng trở về chủ thế giới đang ở ngay bên trong thực thể được gọi là thiên đạo kia.

Không chỉ vậy, mảnh vỡ thế giới ấy đang bị thiên đạo tiêu hóa và dần dần nhỏ đi.

Bạch Hồn tính toán ra thời gian chỉ còn lại khoảng 70 năm nữa cho hai người.

Nếu vượt quá khoảng thời gian ấy, lớp màng bảo hộ cho mảnh vỡ thế giới sẽ bị ăn mòn hoàn toàn, cả mảnh vỡ thế giới sẽ tan vỡ trong tích tắc.

Nên con đường duy nhất mà hai người có thể đi đó chính là đánh nhau với thiên đạo, tiêu diệt thực thể này để có thể tìm được đường về.

Cục thịt "tiên nhân" bắt đầu thu nhỏ kích thước của mình, nó nhanh chóng trở về trạng thái giống như một người bình thường.

Chiếc mặt nạ đồng thau vốn đã vỡ tan tự dưng lại gộp lại một lần nữa, che đi những chi tiết biến dị trên gương mặt của "tiên nhân".

Trong trí nhớ của đám nửa bước siêu thoát, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ biết được mặt nạ đồng này cũng là một Thần Khí.

Một Thần Khí đã có chủ, và vị chủ nhân của nó chính là người đã biến cái thiên đạo vặn vẹo này thành quyến tộc.

Mặt Nạ Bất Hủ: Một chiếc mặt nạ không thể bị phá vỡ bởi các yếu tố bên ngoài, nhưng có thể bị phá vỡ bởi các yếu tố bên trong, sau khi vỡ có thể tự động ghép lại vị trí cũ.

Trạng thái: Được ủy quyền sử dụng.



-Bất Hủ: Người đeo được hưởng trạng thái bất hủ, không thể bị ảnh hưởng bởi tất cả các hiệu ứng xấu.

Cả Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đều hít khí lạnh sau khi nhìn thấy một phần uy lực của Thần Khí này.

Đây là chiếc mặt nạ có thể loại bỏ trạng thái xấu, mà cái gì là trạng thái xấu có thể được chính người sử dụng thần khí quy định.

Nếu người sử dụng quy định già đi là một trạng thái xấu, chiếc mặt nạ này sẽ khiến người đó trường sinh bất tử.

Quy định tư chất ngu dốt là một trạng thái xấu, chiếc mặt nạ này sẽ loại bỏ đi sự ngu dốt khỏi con người.

Nếu như vừa rồi tên "tiên nhân" không tự giải phóng chân thân của mình ra làm vỡ mặt nạ, có lẽ kẻ thất bại chính là Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ.

Nhìn món Thần Khí này làm hai người cảm thấy vô cùng thèm khát.

Nói thẳng mạnh đến tầm cỡ hai người vào lúc này cũng không sợ những loại công kích thông thường nữa rồi.

Ai giờ chẳng có vài cái mạng?

Nhưng về mặt tâm linh, linh hồn, hay về nhân quả,...

Có quá nhiều thứ Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ vẫn cảm thấy quá khó đề phòng khi phải đối mặt.

Dù cho Bạch Hồn có thể nói là dân chơi linh hồn chăng nữa, hắn cũng không chắc chắn có một ngày nào đó linh hồn mình không bị ô nhiễm bởi chính mình từ tương lai.

Bên cạnh hắn, Lâm Lục Dạ cũng cần Thần Khí này.

Cô nàng không thể nào đảm bảo được chính bản thân mình sẽ không bị vặn vẹo bởi Cổ Thần Bóng Tối.

Nhưng hai người đã phải thất vọng rồi.

Có vẻ như món thần khí này khác với Bia Đá Giác Tỉnh và Áo Choàng Thần Ẩn.

Chủ nhân của nó không cho phép Thần Khí này được phân tách.

Cái bóng của "tiên nhân" bắt đầu gợn sóng như mặt nước, ngay sau đó một cánh tay đặt nhẹ lên trên mặt đất để lấy điểm tựa.

Thiếu nữ từ từ chui ra khỏi cái bóng.

Đó là một cô nàng xinh đẹp, thần bí, quý phái trong một bộ đầm đen.

Một Luân Hồi Thân khác đã được Lâm Lục Dạ cử tới nơi đây.

"Ta vẫn không tin cái mặt nạ thanh đồng đó có thể cản được tất cả các hiệu ứng xấu."

Bóng tối bắt đầu sôi trào trong lòng bàn tay cô nàng, khí tức nguy hiểm tản ra làm cả thế giới đều sợ hãi.

Thứ bóng tối thuần khiết trên lòng bàn tay này dù thế giới chỉ nhiễm phải một tia cũng đủ để nhấn chìm mọi thứ vào màn đêm vĩnh cửu.

Quý cô không ngần ngại bóp chặt vào chiếc mặt nạ thanh đồng ấy.

Cảm nhận được thứ lực lượng có thể ăn mòn vạn vật, ánh sáng hoàng kim bất hủ bắt đầu phát ra từ chiếc mặt nạ, đối chọi với bóng tối thuần khiết.

Cả hai loại lực lượng đối chọi này thế mà lại làm tiêu hao lẫn nhau.

Đây cũng là lần đầu Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ chứng kiến có một thứ khác ngoài vỏ bọc thần tính của Bạch Hồn có thể chống chọi lại với hắc ám mà không bị ăn mòn.

Đến cuối cùng, bóng tối trong lòng bàn tay của Luân Hồi Thân đã hoàn toàn tan biến.

Còn chiếc mặt nạ thanh đồng tuy chặn lại được đòn công kích, nhưng Hắc Ám cũng khiến cho chiếc mặt nạ bị hư hỏng vĩnh viễn.

Dấu vết như vết cào xuất hiện chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Cả Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ nhìn thấy đều phải trầm ngâm.

Cả hai người lúc này đều cảm thấy khá đáng tiếc vì không thể thu được Mặt Nạ Bất Hủ.

Nhưng chuyện này không khiến cho trong đầu họ nảy lên một ý tưởng, một thứ điên rồ nhất mà hai người từng nghĩ tới.

Đó chính là chế tạo thần khí của riêng mình.

Ngay lúc này, đám tu sĩ nghe giảng đạo cuối cùng cũng đã tỉnh lại.

Cả thế giới đều đã trở lại bình thường nhưng chỉ riêng đám người này vẫn bị biến dị.



Có lẽ trong lúc giảng đạo vừa rồi đám người này ở quá gần và bị đồng hóa nhiều nhất.

"Haha! Trường sinh! Ta thấy được trường sinh rồi!"

"Tiên a! Lão tử thành tiên rồi!"

"Phi thăng! Phi thăng! Bổn thiếu gia ngày hôm nay muốn đạp đất phi thăng, một bước thành tiên!"

Đám người nhìn có vẻ điên rồ này có thể nói chúng đã mất đi chính bản thân mình, lạc lối trong đại đạo.

Cái thân thể biến dị của bọn chúng giờ này căng phồng như những quả bóng nước.

Chúng càng ngày càng to ra, có thể nhìn thấy những vết rạn bắt đầu xuất hiện trên thân thể quái dị to mập của chúng.

Oanh! Ầm!

Tất cả chúng p·hát n·ổ như những quả bom thịt người, nhuộm đỏ cả đạo trường trong bể máu.

Có thể thấy trong đống máu thịt ấy vẫn còn rất nhiều cơ quan cơ thể đang không ngừng nhúc nhích như chúng vẫn đang sống.

Và quả thực, chúng vẫn đang sống.

Máu thịt và hàng tá những thứ kinh tởm khác một lần nữa được tụ tập lại, chúng cùng với nhau tạo thành 2998 bức tượng người bằng xương thịt và các cơ quan được sắp xếp một cách đầy hỗn loạn.

Tất cả chỉ mới bắt đầu.

Các bức tượng bằng xương thịt này giống như có ý thức như người đang sống, chúng đang lựa chọn những bộ phận cơ thể người mà chúng cho rằng hoàn hảo nhất với bản thân mình.

Rất nhanh chóng, những bóng người hoàn toàn mới một lần nữa tái sinh từ một đống máu thịt bầy nhầy.

Vẫn là những con người ấy, những gương mặt ấy, dáng người ấy.

Họ nhìn qua có vẻ không thay đổi nhưng thực chất đã thay đổi rất nhiều.

Sau khi nghe giảng đạo xong, đám người này đã cùng nhau luận đạo.

Chúng tra thừa bổ thiếu với nhau đúng nghĩa đen về cả cơ thể và linh hồn.

Đương nhiên hành động này khiến cho tư chất tu luyện của nhiều người đã chất biến.

Từ phàm thể bình thường nay lột xác thành thần thể, thánh thể các kiểu.

Không chỉ tư chất tu luyện tăng mạnh mà cảnh giới của những người này cũng đã tăng lên nhanh chóng.

Mỗi người trong số họ tùy ý lấy ra không phải Đại Thừa cảnh thì cũng là Hợp Thể cảnh lão tổ, có thể hô mưa gọi gió, chi phối thế cục của Đại Huyền thế giới.

Và quan trọng nhất, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ cảm nhận được toàn bộ đám người này giờ là quyến tộc của cả hai người.

"Đa tạ các vị tiên nhân truyền đạo thụ nghiệp!"

Tất cả mọi người đều cúi người, ôm quyền làm lễ tỏ vẻ tôn kính.

Nhưng ở trong tâm linh của đám người này, Bạch Hồn lại cảm nhận được một phần ý thức của thiên đạo để lại vẫn chưa tiêu tan.

Trong tầm nhìn linh hồn của hắn, đám người này đều là những bóng người được trộn lại giữa hai phần đen và trắng.

Nhưng ở trên bờ vai của bọn họ vẫn còn tồn tại một chiếc lông vũ trắng tỏa ra ánh sáng hoàng kim vô cùng dễ thấy.

Những rễ trắng mọc ra từ hư không nhanh chóng lấy đi tất cả những chiếc lông vũ ấy.

Tất cả tai họa ngầm đã được lấy ra, nhưng Bạch Hồn lại không biết khi nào thiên đạo mới này có thể tỉnh lại một lần nữa.

Hắn không tin thiên đạo sẽ để yên nếu như những phần ý thức này biến mất.

Vì vậy, hắn nghĩ mình cần một cái sọt rác.

Một trong số những tu sĩ ở đây sẽ phải chịu trách nhiệm gánh lấy toàn bộ chỗ ý thức của thiên đạo này.

Nhìn qua nhìn lại, Bạch Hồn nhìn thấy một tu sĩ rất hợp mắt.

Người này không ai khác chính là Tô gia công tử, người đã có xung đột với nhân vật chính khi ở dưới mặt đất.

Có thể nói tên này có mặt ở đạo trường này là nhờ Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đẩy một tay.



Hắn cũng vui vẻ nhận lấy cơ hội hai người đã trao cho, đây gọi là nhân.

Và giờ hắn phải chịu trách nhiệm nhận lấy tất cả ý thức của thiên đạo, cản đao cho Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ, cái này người ta gọi là quả.

Quả cầu gồm toàn những chiếc lông vũ ấy được đánh vào trong người Tô gia công tử.

Nhân quả giữa Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ với Tô gia công tử coi như chấm dứt.

Nhưng tên Tô gia công tử này còn một mối nhân quả nữa cần phải trả.

Hắn nợ nhân vật chính của thế giới này Tiêu Huyền nhân quả rất lớn.

Bởi vì hắn đã chiếm đi cơ duyên mà nhân vật chính đáng lẽ ra phải có được vào ngày hôm nay.

Trong mắt Bạch Hồn lúc này, khí vận của Tô gia công tử lấy màu đen là chủ yếu nhưng lại được bọc bên ngoài bởi một phần tím.

Hắn là một người có một chút phúc phận, nhưng những phúc phận ấy đang dần biến mất.

Ngươi chiếm cơ duyên của người khác thì không sao.

Nhưng cái sai ở đây là ngươi lại đi chiếm đồ của nhân vật chính.

Đây là một món nợ ngươi không thể nào bùng được trừ khi ngươi chạy được ra khỏi thế giới này.

Đến thời khắc nhân quả phản hồi, thế giới, thiên đạo hay cả nhân vật chính sẽ đều kéo tới để đòi nợ.

Nếu ngươi không trả nợ được thì cha mẹ, gia tộc, người đứng sau lưng ngươi đều sẽ phải lấy tất cả mọi thứ ra để trả nợ.

Tất cả mọi thứ từ tài sản đến sinh mạng.

Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ lúc này nhìn nhau rồi cười.

Tô gia công tử lúc này có thể được tính là quyến tộc của thiên đạo đang c·hiếm đ·óng thế giới này.

Nhìn kiểu gì thì tên này không biết gì về nhân quả và cũng chẳng thể nào có thể trả nợ.

Sớm muộn gì thì nhân vật chính cũng sẽ theo nhân quả mà đánh tới tận chỗ của thiên đạo mới để đòi nợ.

Lúc đó Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ rất muốn biết.

Rốt cuộc là thiên đạo mới mạnh mẽ hơn hay ý chí của Đại Huyền thế giới này.

Nhân quả, khí vận và hàng tá các thứ khác đang được đan lại với nhau tạo thành vô số các sự kiện đang diễn ra trên thế giới.

Bạch Hồn quan sát như si như say những dữ liệu mới thu được và ghi chép lại chúng.

Tuy Tương Lai Linh Cảm có thể giúp hắn kiếm được tình báo từ tương lai.

Nhưng hắn đến giờ vẫn không hiểu sao mỗi một thông tin từ tương lai gửi về, cả tình báo thông thường lẫn những tri thức đều bị nhiễm vô số các thông tin độc hại.

Không phải là nguyền rủa thì cũng là khí tức không thể diễn tả.

Bạch Hồn suy đoán có lẽ việc du hành hay liên lạc xuyên thời không đều là cấm kỵ.

Có lẽ trên dòng chảy thời gian, tồn tại những thực thể mạnh mẽ nào đó sẽ ô nhiễm tất cả mọi thứ từ tương lai về quá khứ.

Nhưng dù là gì thì tất cả mới chỉ là suy đoán của Bạch Hồn.

Nếu xét về đại giới phải trả thì bói toán tuy không chính xác bằng Tương Lai Linh Cảm, nhưng đại giới phải trả nếu so sánh lại vô cùng nhỏ.

Ở một chiều không gian siêu thoát tất cả các chiều không gian khác.

"Móa nhà chúng bay!

Tao còn phải trả lời điện thoại với quá khứ của tao!"

Nhưng xung quanh hắn lúc này lại tràn ngập những tiếng ồn không thể diễn tả.

"Ông nghĩ có chuyện bật hack ngon ăn như vậy sao?

Ai trong chúng ta chẳng phải tu luyện trên vài vạn năm mới có thể siêu thoát, nên bật hack cũng phải vừa vừa phải phải thôi, ngoan ngoãn mà tu luyện thêm vài vạn năm nữa đi.

Mọi người, náo nhiệt lên nào!"

"Ah, Ah, kimochi!"

"Bạn nào bị l·ừa t·iền qua mạng..."

"Bạch Hồn! Anh lại đi hú hí với con nào hả?!"