Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 161: Suy yếu.



Chương 160: Suy yếu.

Mọi công việc sau đó ở đạo trường số 68 nhanh chóng được xử lý.

2997 tu sĩ trở thành quyến tộc của Lâm Lục Dạ, chúng được cô dùng như những quân cờ thay thế cho lực lượng Hắc Vũ.

Còn "tiên nhân" đã được Lâm Lục Dạ nhường lại cho Bạch Hồn để bù đắp điểm yếu của hắn.

Tuy Bạch Hồn có rất nhiều hóa thân và một lực lượng quyến tộc Bạch Hồn Tinh Linh vô cùng đông đảo nhưng hắn lại khuyết thiếu chiến lực mũi nhọn.

Bởi vậy, một "tiên nhân" có cảnh giới Nhân Tiên cảnh là một sự lựa chọn không tồi.

Với lại Bạch Hồn cũng không cần lo lắng việc hàng triệu ý thức bên trong "tiên nhân" này làm loạn.

Vì trong quá trình giảng đạo, tất cả những ý thức này đã bị nghiền nát thành vô số mảnh vụn.

Nếu không Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đã không thể đọc được kí ức của thiên đạo.

Lần này tuy có chút mạo hiểm nhưng hai người cũng đã nhận được những thành quả xứng đáng.

Đương nhiên mọi thứ đều có cái giá của nó.

Những chuỗi nhân quả, những tia khí vận đang dần mờ đi trong mắt Bạch Hồn.

Lực tính toán hiện tại của hắn không đủ để duy trì trạng thái quan sát này.

Vì triệu hồi sức mạnh từ một tương lai xa xôi có lẽ là cả trăm, cả ngàn năm sau của chính bản thân mình.

Bạch Hồn đã phải trả một cái giá khá đắt, khi gần như toàn bộ Hư Ảo Thân và các quyến tộc Bạch Hồn Tinh Linh trong thân thể hắn đã tan biến.

Hắn chỉ còn lại khoảng 1 tỉ Hư Ảo Thân và các tinh linh, chỗ còn lại đã bỏ mình khi cố gắng ngăn chặn những ô nhiễm từ chính tương lai của hắn.

Đây là lúc Bạch Hồn suy yếu hơn bao giờ hết.

Bên cạnh hắn, Lâm Lục Dạ cũng không khá hơn là bao.

Để ngăn chặn những ảnh hưởng từ Cổ Thần Bóng Tối, cô nàng đã phải sử dụng gần như toàn bộ Luân Hồi Thân để c·hết thay cho mình.

Giờ Lâm Lục Dạ còn có khoảng 36 Luân Hồi Thân còn hoạt động.

Không chỉ vậy, gần như ánh sáng của toàn bộ sao trời trong Quần Tinh Trận cũng trở nên ảm đạm.

Cả hai người lúc này bắt đầu ra lệnh cho đám tu sĩ rời khỏi đạo trường, mỗi người tiếp tục trở về thế lực của mình hoạt động.

Chỉ riêng tên Tô gia công tử được hai người họ giữ lại.

Tô gia công tử Tô Hoành, là thiếu chủ của một đại gia tộc ở Bình châu, một châu phủ ngay cạnh kinh thành của Đại Huyền hoàng triều.

Tên này hiện giờ đã không còn là quyến tộc của hai người nữa, hắn đã trở thành một hóa thân khác của thiên đạo.

Chỉ là Tô Hoành không nhận ra điều đó mà thôi, vì vậy hắn không nhận sự khống chế của hai người.

Tất cả những người khác ở đây đều vậy, bọn họ cũng không có ý thức về việc bản thân mình không còn là mình.

Thấy mọi người bắt đầu trở về, Tô gia công tử vẫn không hiểu tại sao tiên nhân trước mặt lại giữ mình ở lại.

Nhưng thật kỳ lạ, vị tiên nhân kia chỉ vỗ vai hắn nhẹ một cái rồi bảo hắn theo mọi người rời đi.

Tô Hoành tuy không hiểu gì, nhưng việc hắn được một tiên nhân vỗ vai như vậy có thể nói là cực kỳ vinh quang, hắn đã tưởng tượng ra đãi ngộ của mình khi trở về gia tộc sẽ như thế nào.

Hành động vừa rồi của Bạch Hồn chỉ đơn giản là lưu lại một vài thủ đoạn theo dõi lên trên người hắn mà thôi.

Nhìn tên Tô gia công tử đang ngày càng đi xa, trong lòng Bạch Hồn bắt đầu nảy lên một ý tưởng mới.

Nhưng trước hết, hắn nghĩ mình phải hồi phục trước rồi có gì thì nói sau.

Trong căn cứ dưới tầng hầm của Bạch Phủ.

Thật hiếm khi không thấy hai bóng người này làm việc hay ngừng lại việc nghiên cứu của họ.

Giờ trên ghế sofa có hai bóng người đang ngồi tựa vào nhau.



Lâm Lục Dạ lúc này mặc một chiếc áo ba lỗ trắng nhẹ nhàng, phía dưới là một chiếc quần đùi màu đen khá ngắn, để lộ ra đôi chân dài trắng ngọc ngà.

Mất đi phần lớn Luân Hồi Thân tuy làm suy giảm đi sức mạnh của cô, nhưng nó cũng khiến cô nhìn giống người hơn thay vì một cô vợ quỷ dị.

Với Bạch Hồn, đây lại là một chuyện khác.

Mất đi phần lớn Hư Ảo Thân làm cho thân thể của hắn ngày càng trong suốt như một con sứa hình người.

Ngày thường vì Bạch Hồn tự động phát sáng nên phòng thí nghiệm này hiếm khi phải bật đèn.

Nhưng ngày hôm nay, những cái đèn cũng được sử dụng sau bao ngày làm trang trí.

Để cho phù hợp với Lâm Lục Dạ ngay bên cạnh, Bạch Hồn giờ mặc quần đùi áo cộc cùng màu với cô vợ của mình.

Cả hai người ngồi tựa vào nhau vô cùng tình cảm.

Màn hình cỡ lớn trước mắt hai người hiện giờ đang chiếu về Tiêu Huyền, nhân vật chính của thế giới này.

Dù sao nhân vật chính là nhân vật chính.

Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ không cần phát một bộ phim nào đó để giải trí, hai người có thể xem trực tiếp quá trình quật khởi của Tiêu Huyền thay cho phim truyền hình.

Tuy kịch bản nhiều chỗ có hơi cũ nhưng vẫn có thể xem được.

Sau khi rời khỏi Trương phủ, Tiêu Huyền đã bị vô số tán tu trong Tiểu Hà trấn để mắt tới.

Dù sao một tên phàm nhân không có chỗ dựa, không có người bảo hộ lại có đủ thứ pháp bảo trong tay, nhìn qua nhìn lại thì nhìn kiểu gì cũng giống một con mồi hoàn hảo cho đám chuyên g·iết người đoạt bảo.

Tiêu Huyền vừa xem xét Bạch Hồn mạng xã hội, vừa cố gắng tìm đường thoát khỏi Tiểu Hà trấn.

Hắn không ngờ được là việc cứu giúp Trương Cẩn lão tướng quân không những không giúp ích gì, trái lại, nó càng khiến hắn bị nhiều người truy đuổi hơn.

Phải biết hơn nửa số tu sĩ trong Tiểu Hà trấn này đều là người của phản quân cài vào.

Chuyện Tiêu Huyền cứu chữa thành công cho lão tướng quân đã biến vị thế tử này thành cái gai trong mắt vô số người.

Đã vậy chuyện hắn là con cháu của hoàng tộc cũng được người trong phủ tướng quân to miệng truyền ra.

Tiêu Huyền đã thật sự thành chuột chạy qua đường, bị vô số tu sĩ đuổi bắt.

May mắn hắn có khá nhiều pháp bảo bảo mệnh nên mới có thể nhiều lần thoát vây.

Hiện tại, thiếu niên Tiêu Huyền giờ đang phải núp bên trong một chuồng gà bị bỏ hoang để tránh sự truy đuổi của các tu sĩ.

Cuối cùng hắn cũng có một chỗ yên bình để có thể truy cập vào mạng xã hội.

Hiện chuồng gà này đang được bao phủ bởi một loại trận pháp che mắt, thứ có thể đánh lừa cả Trúc Cơ tu sĩ lẫn Tiên Thiên võ tu.

Hiện giờ Tiêu Huyền đang bị choáng ngợp trước số lượng truyền thừa nhiều khủng kh·iếp được lưu trữ trên mạng xã hội này.

Mỗi một người khi đăng nhập vào mạng xã hội của Bạch Hồn đều sẽ có một lần được nhận truyền thừa miễn phí.

Nhưng nếu có người muốn có nhiều truyền thừa hơn?

Họ phải đi làm đủ mọi nhiệm vụ từ dễ tới khó để kiếm được điểm nhiệm vụ.

Các nhiệm vụ được treo lên trên mạng xã hội này vô cùng rộng rãi.

Từ hái thảo dược tới săn bắt yêu ma, thăm dò cấm địa,...

Hoặc đơn giản nhất là thu thập linh thạch với số lượng lớn.

Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đang trong giai đoạn suy yếu nhất, nên hai người họ cần vô số tài nguyên để lấp đầy chỗ trống sau đợt giảng đạo.

Nhưng dù là nhiệm vụ nào thì đối với Tiêu Huyền lúc này đều là quá sức.

Trong tay hắn lúc này vẫn còn linh thạch, nhưng với tỉ lệ hoán đổi được ghi trên mạng xã hội, Tiêu Huyền cảm thấy mình sẽ không đủ điểm nhiệm vụ để hoán đổi một môn truyền thừa đủ tốt.



Vì vậy, việc lựa chọn ban đầu phải vô cùng cẩn thận.

Nếu là những người khác, lúc này họ đã lựa chọn các truyền thừa nối thẳng từ Luyện Khí đến Tiên Đế cảnh.

Nhưng Tiêu Huyền lại không hề để ý những truyền thừa này, vì hắn biết dù có đổi hắn cũng không dùng được.

Hắn đang tìm kiếm những truyền thừa mà trời sinh kinh mạch tắc nghẽn vẫn có thể dùng.

Và hắn quả nhiên đã tìm được truyền thừa mà mình cần.

Thần võ đạo được Vĩnh Dạ Nữ Đế sáng tạo ra.

Một loại võ đạo miễn là ngươi có cơ thể và biết hít thở là có thể tu luyện.

Lúc này Tiêu Huyền cực kỳ chần chờ.

Phải biết những tu tiên truyền thừa khác lượt tải xuống ít thì vài triệu, nhiều là vài trăm tỉ.

Võ đạo truyền thống tuy đã được xếp xuống đáy xã hội nhưng một môn công pháp tầm thường nhất cũng hơn 500000 lượt tải về.

Nhưng số lượt tải về của thần võ đạo này lại vô cùng ít ỏi, chỉ vẻn vẹn có khoảng 388 lượt tải.

Tiêu Huyền chần chờ một chút rồi không do dự mà lựa chọn.

Những truyền thừa khác tải về mà không tu luyện được thì có tác dụng gì?

Thà tải về một truyền thừa rác rưởi nhưng ít nhất có thể đem lại chút sức tự vệ còn hơn!

Sau khi lựa chọn tải về, một luồng kí ức xa lạ đột nhiên xuất hiện trong đầu Tiêu Huyền.

Truyền thừa thần võ đạo đã được truyền thẳng vào kí ức hắn.

Lúc này trên môi Tiêu Huyền đã nở một nụ cười, một nụ cười đầy vẻ đắc ý.

"Thì ra là vậy, thì ra là vậy a."

"Thế nhân ngu dốt chỉ nghe theo danh tiếng, nhưng có mấy ai biết được thần võ đạo này kinh khủng như thế nào.

Đây rõ ràng là vô thượng pháp môn nhưng lại bị người không để ý!

Xem ra ngày hôm nay ta nhặt được của hời rồi!"

Trong căn cứ dưới Bạch phủ.

Lâm Lục Dạ lúc này đã cầm dép tông trong tư thế sẵn sàng ném vào màn hình bất cứ lúc nào.

Mấy ngày vừa qua Lâm Lục Dạ không được vui vẻ cho lắm.

Từ khi người ta biết truyền thừa trong 36 động là võ đạo, tất cả mọi người đều coi thường và không thèm để ý tới.

Thần võ đạo của cô nàng bị người xếp chung với võ đạo truyền thống của Đại Huyền hoàng triều, mặc kệ những người nhận được truyền thừa của cô có đánh giá nó thế nào chăng nữa.

Vừa rồi đến cả một tên võ không thể luyện, tiên không thể tu như Tiêu Huyền còn lộ rõ vẻ ghét bỏ khiến cô suýt chút nữa thì nổi khùng.

Nếu vừa rồi hắn còn không lựa chọn thần võ đạo, có lẽ giờ này màn hình trong căn cứ đã phải thay mới.

Lâm Lục Dạ lúc này càng nghĩ càng tức.

"Không thể để tình trạng này cứ kéo dài mãi như vậy được!

Ta phải cho người ra đánh cho đám người này một trận!"

Cô nàng muốn điều động 36 Luân Hồi Thân cuối cùng của mình nhưng một cảm giác suy yếu lại kéo tới.

Lâm Lục Dạ suýt nữa nằm lăn ra đất nếu không có Bạch Hồn bên cạnh đỡ cô dậy.

"Thôi vậy, ta cũng chỉ có thể cử ra được một Luân Hồi Thân của mình."

Một bóng người chui lên từ cái bóng của Lâm Lục Dạ.

Bạch Hồn nhìn qua và nhận ra cái dáng vẻ quen thuộc này, bởi vì đây chính là Lâm Lục Dạ hồi còn cùng hắn sống ở tu tiên giới.



Khí tức mà cô nàng này phát ra đã vượt qua Thần Thể cảnh mà đạt tới Thần Lực cảnh.

Sức mạnh của Luân Hồi thân này đã có thể đánh ngang tay với Độ Kiếp Nhân Tiên.

Dù sao Thần Lực cảnh của Lâm Lục Dạ đã có thể thay đổi quy tắc, ngang vai ngang vế với Độ Kiếp cảnh tu sĩ.

"Được rồi quá khứ của ta, đi ra ngoài và đập phá quán thoải mái đi!"

Luân Hồi Thân của Lâm Lục Dạ không nói một lời, cô nàng chỉ gật đầu rồi biến mất trong bóng tối.

Cảm nhận được ánh mắt của Bạch Hồn vẫn đang dõi theo Luân Hồi Thân rời xa.

Lâm Lục Dạ cảm giác hơi chua chua.

Một cái vỗ vào vai làm Bạch Hồn giật mình tỉnh táo lại.

"Sao vậy đạo lữ của ta? Chẳng lẽ ngươi thấy bản gốc như ta còn không có sức hút như một hóa thân hay sao?"

Bạch Hồn biết là cái tính hay ghen của Lâm Lục Dạ lại nổi lên rồi.

"Không có gì đâu, ta chỉ hồi ức lại một chút mà thôi.

Thật không nghĩ được là hai ta đã bên nhau lâu như vậy."

Nghe vậy, Lâm Lục Dạ cũng bình tĩnh lại, quả thực nơi đầu tiên hai người họ chính thức ở cùng nhau lại là ở tu tiên giới.

Thời gian cả vạn năm đi qua nhưng cả Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đều có cảm giác mọi thứ giống như mới chỉ là ngày hôm qua.

Khi trở thành các dạng sống bất tử, quan niệm thời gian của hai người giống như cũng được kéo dài ra.

"Đạo lữ của ta, ngươi có nghĩ chúng ta nên có một đứa con hay không?"

Khi Bạch Hồn nghe thấy câu này, hắn cảm thấy chân tay mình bủn rủn hết cả lên.

Hắn hiện tại không nghĩ tới việc Lâm Lục Dạ sẽ muốn có con cùng hắn, hắn chỉ cảm thấy cô nàng đang kiếm một cái cớ để quang minh chính đại hút khô hắn mà thôi.

Biết Bạch Hồn đang nghĩ gì, Lâm Lục Dạ túm cổ áo hắn lại khi hắn đang cố chạy trốn.

"Hai ta đã làm đạo lữ của nhau bao nhiêu năm rồi, ngươi không thể tin ta một chút được sao?

Lâm Lục Dạ nói ra một câu tiếp theo khiến cho Bạch Hồn đứng máy tại chỗ.

"Hai ta có con với nhau rồi."

Gương mặt xám lạnh của cô nàng hiện lên vẻ đỏ ửng sau nhiều năm.

Câu nói hiện tại Bạch Hồn đang nghĩ trong lòng không phải là "Yea! Ta được làm cha rồi!" mà là "Lục Dạ, em hú hí với thằng nào sau lưng anh!".

Thấy cái nét mặt lộ rõ vẻ không tin ấy, Vĩnh Dạ Nữ Đế bấm tai hắn và lôi hắn vào một bên khác của phòng thí nghiệm.

Tuy hai người cùng làm việc trong một phòng thí nghiệm, nhưng cả hai người cũng không quan tâm người kia đang làm những thí nghiệm gì, trừ khi đó là một dự án chung mà cần hai người phải hợp sức để hoàn thành.

Và trong một góc của phòng thí nghiệm ấy, Bạch Hồn lại cảm nhận được sự hiện diện của một sinh linh nhỏ bé.

Một thai nhi được được nuôi dưỡng bên trong một khoang dinh dưỡng hình quả trứng, điều này khiến hắn nhớ tới Lâm Lục Dạ lúc trước cũng giống như vậy.

Chứng kiến đứa trẻ này, Bạch Hồn không còn nghi ngờ gì nữa.

Chỉ cần nháy mắt nhìn qua, hắn cũng đã thôi diễn ra nhan sắc tương lai của đứa bé, nói chung nó giống hệt hắn.

Không chỉ vậy, Bạch Hồn cũng cảm nhận được linh hồn mình có một chút liên kết với đứa trẻ ấy.

"Lục Dạ, hai ta có đứa con này từ lúc nào vậy?"

Vĩnh Dạ Nữ Đế nhẹ nhàng vuốt lên tấm kính của khoang dinh dưỡng với ánh mắt trìu mến.

"Khoảng hơn một năm trước, cái ngày trước khi ta đột phá Thần Thể cảnh ấy."

Đứa trẻ này được Lâm Lục Dạ tạo nên dựa vào các tế bào của cơ thể cô, kết hợp với "sữa chua" do Bạch Hồn dùng tinh thần lực vặn vẹo thực tế.

Cộng với một phần linh hồn và năng lượng trong thân thể Bạch Hồn mà Lâm Lục Dạ thu được trong lúc hai người ngủ cùng nhau.