Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 168: Nhân vật chính mất kiểm soát.



Chương 167: Nhân vật chính mất kiểm soát.

Việc Đại Huyền thế giới được mở rộng không chỉ là chuyện vui với các tu sĩ, thiên đạo, hay là hai đứa ở sau màn nào đó.

Mà còn là chuyện vui của thế giới ý chí, thiên đạo thực sự của Đại Huyền thế giới nữa.

Giống như một lữ khách lạc đường trong sa mạc tìm được ốc đảo.

Thế giới ý chí vốn bị thiên đạo từ ngoài đến này đánh cho hôn mê b·ất t·ỉnh, cả nhà của hắn là Đại Huyền thế giới cũng có hơn một nửa quyền hạn bị người chiếm lấy.

May mắn cho thế giới ý chí này, khí vận chi tử là Tiêu Huyền vẫn còn ở đó, hắn vẫn chưa trở thành thiên mệnh chi tử, mọi thứ vẫn còn có thể cứu vãn.

Nhưng nó cũng không biết được, có hai kẻ từ trong bóng tối đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Huyền.

Qua đó hai kẻ đứng sau màn này đã nhận ra sự hiện diện của nó.

"Lục Dạ, ta phát hiện chuỗi nhân quả của Tiêu Huyền bắt đầu biến động rồi này."

Trong ánh mắt của Bạch Hồn, chuỗi nhân quả vốn đang vô cùng tĩnh lặng của Tiêu Huyền giờ này bắt đầu lên xuống thất thường.

"Ta cũng thấy được nó, đạo lữ của ta.

Khí vận của hắn từ màu tím bắt đầu chuyển sang màu hoàng kim, thậm chí có thể thấy có một con rồng nhỏ đang cuốn quanh khí vận ấy."

Tiêu Huyền ban đầu chỉ là khí vận chi tử, hắn có thể may mắn hơn người bình thường rất nhiều nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.

Nói chung khí vận trước đó của hắn cũng chỉ như Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ, thậm chí do rời xa ánh mắt của thiên đạo quá lâu khiến khí vận của hắn còn giảm xuống rất nhiều.

Nếu lúc trước Tiêu Huyền đi đến đâu nơi đấy chắc chắn sắp sửa xảy ra các tình huống trang bức vả mặt.

Nhưng sau khi hắn ra vòng ngoài của Đại Huyền hoàng triều, rời xa khỏi ánh mắt của thiên đạo, những tình huống này gần như đã biến mất.

Nếu lúc trước còn có thể nói Tiêu Huyền là nhân vật chính, nhưng hiện tại hắn đang dần bị cuộc đời của một tu sĩ làm mài mòn đi các góc cạnh và ngày càng tầm thường không có gì lạ.

Vì vậy việc khí vận của hắn dâng lên mới làm hai người chú ý.

Lâm Lục Dạ tiếp tục truy tìm nguồn gốc của thứ khí vận kia.

Và cuối cùng cô tìm được nguồn gốc khí vận của Tiêu Huyền tăng lên nhanh chóng như vậy.

Một phần khí vận của hắn được lấy ra từ gần như tất cả mọi sinh linh ở vòng ngoài, những nơi không bị thiên đạo kiểm soát.

Phần còn lại thật kỳ lạ khi nó lại tới từ phía bên trong của vòng trong, nơi được cai quản bởi thiên đạo.

Loại khí vận xuất phát từ khu vực này vô cùng đặc biệt.

Nó là loại khí vận thuần túy nhất trên thế giới này, khí vận của một quốc gia.

Dù Đại Huyền giờ có bị phân tranh như thế nào chăng nữa, cả thế giới này vẫn chỉ có một quốc gia duy nhất là Đại Huyền hoàng triều.

Tiêu Huyền có thể nhận được khí vận này cũng nhờ hắn là con cháu của Đại Huyền hoàng thất nên mới có thể chịu được.

Để rút ra thứ khí vận này, chỉ có sở hữu quyền hạn can thiệp vào thế giới mới có thể làm được.

Và thế giới này chỉ có thiên đạo hay thứ gì đó tương tự mới có thể làm được.

Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ có thể làm vậy nhưng quyền hạn của hai người họ với thế giới này vẫn còn quá ít, không thể truyền được một lượng khí vận lớn như vậy cho Tiêu Huyền chỉ trong vài ngày được.

Thiên đạo cũng có thể làm vậy nhưng hóa thân Bạch Hồn vẫn đang làm gián điệp bên trong hội đồng thiên đạo ý chí lại không phát hiện ra bất cứ điều bất thường nào.

Với lại thiên đạo cũng không rảnh rỗi mà tăng cường khí vận cho một khí vận chi tử ở bên ngoài tầm kiểm soát của mình.

Như vậy đáp án cuối cùng đã rất rõ ràng.



Thế giới ý chí của Đại Huyền đã tỉnh lại một lần nữa.

Hai người suy đoán chuyện này xảy ra tám chín phần là do các mảnh vỡ thế giới bắt đầu sát nhập vào Đại Huyền, làm cho thế giới này ngày càng trở nên rộng lớn hơn.

Quyền hạn mà ý chí thế giới có thể điều động tăng lên làm cho ý chí thế giới của Đại Huyền hồi sinh.

Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ biết thế giới ý chí tăng cường khí vận cho Tiêu Huyền làm gì.

Nó cũng giống như hai người, muốn biến Tiêu Huyền thành một thanh đao đối phó với thiên đạo mới tới kia.

Điều này cũng có nghĩa là từ giờ trở đi, hai người sẽ khó có thể điều khiển được Tiêu Huyền nếu không muốn bị phát hiện.

Đầu óc của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ lúc này liên tục thôi diễn ra vô số các phương án khác nhau để xử lý biến số này.

Sau ba giây trao đổi với nhau, hai người đã cho ra một đáp án.

Đó chính là mặc kệ cho thế giới ý chí tùy ý điều khiển Tiêu Huyền.

Dù sao với hai người họ, Tiêu Huyền giờ này cũng không còn quá giá trị nữa.

Với lại có người thay hai người họ cầm con dao này đâm vào thiên đạo thì càng tốt.

Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ chỉ việc ẩn trong bóng tối, nhìn Đại Huyền thế giới ý chí và thiên đạo đánh nhau là được.

Như vậy càng có cơ hội cho thiên đạo một đòn chí mạng.

Với lại hai người họ cũng chuẩn bị rất nhiều thứ trên người Tiêu Huyền rồi, hai người có thể sợ thứ gì đó khác chứ không sợ Tiêu Huyền chĩa mũi kiếm về phía mình.

Tại tòa nhà của Hắc Vũ cung.

Tiêu Huyền lúc này cùng với đồng bạn của mình đang ăn mừng vì đã chiến thắng trở về.

Dù bọn họ tuy không hoàn thành được nhiệm vụ là giải cứu con tim, nhưng việc Dị Thần Hội đã bị hủy diệt hoàn toàn cũng được coi như nhiệm vụ hoàn thành.

Với lại đám người này còn kiếm được đầy bồn đầy bát sau khi đi qua vài cái mảnh vỡ thế giới, chuyện này chẳng phải rất đáng để ăn mừng hay sao?

Trong căn phòng với thiên địa linh khí nồng đậm gấp hàng ngàn lần thế giới bên ngoài.

Nơi đây giờ không phải là nơi để tu luyện mà là nơi để các thành viên của Hắc Vũ có thể bay nhảy tiệc tùng.

"Chúng ta ở đây để cùng mời Tiêu Huyền trưởng lão một ly!"

Mọi người đều cùng lúc nâng cốc chúc mừng, bầu không khí vô cùng vui vẻ náo nhiệt.

Chợt trong đầu của một thành viên Hắc Vũ cung nổi lên một ý tưởng.

"Mọi người, hay là chúng ta cùng nhau kể lại những chuyện cũ của mình đi."

"Hay lắm, nếu vậy thì ta kể trước đi!"

Đám người bắt đầu ồn ào kể về quá khứ của mình.

Người kể những chuyện lông gà vỏ tỏi không đáng nhắc tới.

Kẻ để lộ ra quá khứ huy hoàng từng khiến bao nhiêu người thèm khát.

Người hai hàng lệ lăn dài trên má, kể ra những chuyện họ giấu sâu trong lòng nhất.

Ngày hôm nay, ngươi có chuyện cũ, ta có rượu và củ lạc, chúng ta cùng bình phẩm quá khứ của nhau.

"Đúng rồi, Tiêu trưởng lão, quá khứ của ngài như thế nào vậy?"

Tiêu Huyền nghe vậy, mùi rượu hòa cùng với linh khí trong cổ họng khiến hắn có cảm giác lâng lâng.



Bất chợt, những kí ức hắn đã chôn sâu xuống đáy lòng một lần nữa được đào lên.

Những kí ức từ khi hắn còn là một phế vật sống trong Dực Vương phủ.

Tuy là kẻ không làm nên trò trống gì nhưng mọi người ít ra cũng không ai ức h·iếp hắn.

Tiếp theo đó là khi hắn bị tất cả thuộc hạ phản bội vào cái ngày thông tin Dực Vương phủ đã bị hủy diệt được truyền tới.

Một đường bôn ba, cơ duyên xảo hợp nhặt được một tấm Thăng Tiên Lệnh.

Tưởng rằng từ đây có thể một bước lên trời, biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay.

Nhưng tự dưng giữa đường lại xuất hiện Tô Hoành,Tô gia công tử lấy đi tia hi vọng cuối cùng của hắn vào lúc đó.

May mắn, có Hắc Hải tán nhân lúc đó đi qua đảm bảo cho hắn một mạng, đồng thời cũng đem hắn tới vòng ngoài của Đại Huyền, nơi vô số cơ duyên đã biến hắn từ một phế nhân trở thành một đại cao thủ danh chấn một phương.

"Dực Vương phủ, diệt môn, Tô gia..."

Mấy năm gần đây Tiêu Huyền có cảm giác tốc độ phát triển của mình đang ngày càng chậm lại.

Ban đầu hắn còn tưởng rằng đến cảnh giới càng cao, tốc độ tu luyện càng chậm, quá trình tu luyện càng trở nên khó khăn.

Nhưng giờ thì hắn hiểu ra rồi, thứ hắn thiếu khuyết nhất vào lúc này không phải là tài nguyên hay công pháp.

Thứ hắn cần thiết nhất là tâm cảnh.

Tiêu Huyền lúc này giống như bừng tỉnh trước cơn mê.

Hắn bật dậy khỏi chiếc ghế sofa êm ái, hắn muốn đi làm việc mà đáng ra mình nên làm vào nhiều năm về trước.

Rời khỏi vòng trong của Đại Huyền đã là chuyện của hơn 20 năm trước rồi, có lẽ hắn nên trở về để kết thúc mọi ân oán.

Ngay sau đó Tiêu Huyền rời khỏi căn phòng, hắn đi tìm nhân viên quản lý khu vực trung tầng, xin cho chính mình vài tháng để nghỉ ngơi về thăm quê cũ.

Đơn xin của hắn rất nhanh chóng được thông qua, Tiêu Huyền thẳng tiến về vòng trong của Đại Huyền hoàng triều, nơi những kẻ thù cũ của hắn còn đang làm bá chủ.

Nhưng trên con đường trở về này Tiêu Huyền cũng gặp phải khá nhiều khó khăn.

Người khác cầu mong có lối vào mảnh vỡ thế giới từ trên trời rơi xuống còn không được.

Nhưng trên đường trở về này, Tiêu Huyền giống như một mực bị thế giới quan tâm.

Hắn cứ di chuyển được vài chục dặm là lại va phải một mảnh vỡ thế giới.

Những mảnh vỡ thế giới lần này mạnh hơn trước đó rất nhiều, Tiêu Huyền cũng có vài lần suýt c·hết mới có chiến thắng.

Vì lo sợ các mảnh vỡ thế giới này lại rơi xuống đầu mình, nên Tiêu Huyền không đi theo một đường thẳng nữa, hắn di chuyển theo một đường dích dắc.

Nhưng không vì Tiêu Huyền di chuyển như vậy mà cơ duyên không ngừng rơi xuống đầu hắn.

Thế giới lúc này giống như đang muốn bù lại tất cả những cơ duyên mà Tiêu Huyền đáng ra nên được nhận trong 20 năm qua.

Kết quả là giờ khu vực giao giới giữa vòng trong và vòng ngoài xuất hiện một khu vực đặc biệt nơi có hàng trăm các mảnh vỡ thế giới hàng lâm.

Ngay khi bước vào vòng trong, Tiêu Huyền mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Nhưng ánh mắt của hắn giờ vẫn một mực khóa chặt không trung, chỉ sợ từ trên trời lại rơi xuống một mảnh vỡ thế giới chứa đầy cơ duyên lên đầu hắn.

May mắn, không còn cơ duyên nào xuất hiện nữa nếu không Tiêu Huyền sẽ cảm thấy mình sẽ bị bội thực mất.



Tổng thời gian để hắn đi từ trụ sở của Hắc Vũ cung đến vòng trong là khoảng 3 tháng, nhưng đáng ra quãng đường từ vòng ngoài đến vòng trong của hắn chỉ chiếm thời gian khoảng 1 ngày mà thôi.

Giờ Tiêu Huyền đã mạnh gấp không biết bao nhiêu lần so với hắn của quá khứ.

Về tu vi thần võ đạo, hắn đã đột phá Thần Huyết cảnh, hoàn toàn xây dựng nên thần thể riêng cho mình, Chân Long Bất Diệt thể.

Còn những nguyên liệu để xây dựng loại thể chất bá đạo này chính là từ những "bí cảnh" từ trên trời rơi xuống.

Không những vậy, vì là người đầu tiên trên thế giới chế tạo ra thần thể cho riêng mình, hắn còn được Bạch Hồn mạng xã hội tặng kèm một loại bí pháp.

Thần Tàng bí pháp.

Sau khi xem xong bí pháp này Tiêu Huyền sợ ngây người.

Nếu hắn tu luyện thành công bí pháp này, 5 cơ quan nội tạng của hắn là tim, gan, phổi, thận, dạ dày sẽ có được biến hóa về chất.

Chúng không chỉ trở nên rắn chắc hơn mà còn ngưng tụ thành 5 loại thần thông vô cùng lợi hại.

Tim hắn giờ có thể cung cấp Bất Diệt Long Huyết, chỉ cần có một giọt máu còn tồn tại trên đời là Tiêu Huyền có thể tái sinh một lần nữa.

Chỉ đáng tiếc là Bất Diệt Long Huyết chỉ có hoạt tính trong vòng một tháng.

Phổi hắn tạo ra thần thông Long Hống.

Chỉ một tiếng thét có thể khiến cho các sinh vật có huyết mạch kém hơn chân long phải quỳ xuống thần phục trong sợ hãi.

Đương nhiên thứ này sẽ không có tác dụng với những dạng sống không có huyết mạch, hoặc có huyết mạch ngang bằng chân long.

Dạ dày hắn giờ có thể tiêu hóa vật chất và biến vật chất thành năng lượng thuần túy.

Thận hắn có thần thông Âm Dương Cân Bằng, bình thường nó giúp các loại năng lượng trong thân thể hắn không xung đột với nhau.

Khi thần thông này được sử dụng, nó sẽ làm Tiêu Huyền và đối thủ của mình chia đều sức mạnh với nhau, nhưng chỉ giới hạn người mạnh hơn hắn một đại cảnh giới.

Gan Tiêu Huyền sở hữu thần thông Khô Mộc Phùng Xuân.

Chỉ cần rời khỏi trạng thái chiến đấu, tốc độ tự lành của hắn sẽ tăng lên vô cùng nhanh chóng.

Nhưng những Thần Tàng bí pháp vẫn chưa dừng lại ở đó.

Giờ ngũ tạng trong thân thể Tiêu Huyền lúc này tương đương với 5 loại tuyệt đỉnh linh căn.

Hắn có thể tu tiên rồi.

Ngay sau khi biết được chuyện này, Tiêu Huyền mừng rỡ không thôi.

Phải biết rằng từ nhỏ hắn đã luôn rất hâm mộ những người khác có linh căn để có thể tu tiên.

Dù bây giờ hắn đã thành công luyện ra thần thể của riêng mình, có được sự sống gần như vĩnh sinh bất tử, hắn vẫn luôn hướng tới việc tu tiên.

Để chắc chắn rằng việc tu luyện tiên đạo sẽ không làm ảnh hưởng tới tu vi thần võ đạo của mình, Tiêu Huyền đã dành cả ngày trời ngồi ngâm trên mạng xã hội.

Kết quả hắn có thể thở phào nhẹ nhõm, việc tu luyện này ngoài việc tốn thời gian ra gần như không có bất cứ ảnh hưởng nào với nhau.

Bước vào vòng trong, cái áp lực sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào cũng không còn nữa.

Tiêu Huyền đã quá mệt mỏi, hắn cảm thấy mình nên nghỉ ngơi một chút.

Dù sao hắn cũng đã đánh nhau liên tục trong suốt ba tháng trời, với những trận đánh ngang tài ngang sức làm hắn mệt mỏi.

Hắn tìm đến một ngọn núi cao không người, dùng một nắm đấm là có thể dễ dàng tạo ra một cái động phủ.

Tiêu Huyền mệt mỏi tiến vào trong, ngay sau đó là hàng đống đá vụn và cát bụi bị thổi ra bên ngoài.

Bố trí thêm một vài trận pháp bên ngoài vừa là để phòng ngự, để cảnh báo nguy hiểm và nói với các tu sĩ khác nơi đây đã có người.

Ngồi xếp bằng trong động phủ, Tiêu Huyền bắt đầu lần tìm một vài truyền thừa tu tiên mà hắn vốn thèm muốn từ lâu.

Cuối cùng hắn lựa chọn một bản Ngũ Hành Thần Mộc pháp, một truyền thừa đến Chân Tiên cảnh mà hắn cho là phù hợp với bản thân mình nhất.