Mặt đất liên tục rung chuyển khiến cho muông thú sợ hãi chạy tứ tán.
Mây đen xoay tròn trên bầu trời như thể đây là ngày tận thế.
Từng tia sét ẩn hiện trong đám mây đen như những con rồng lúc ẩn lúc hiện.
Sau khi mây sét tích tụ đủ năng lượng, từng cột sét to lớn bắt đầu đánh xuống ngọn núi phía bên dưới, nơi Tiêu Huyền đang bế quan.
Oanh!
Núi đá vỡ tan dưới sức mạnh hủy diệt của thiên kiếp.
Nhưng sức mạnh của lôi kiếp này đã bị ngăn chặn.
Trận pháp bao phủ động phủ của Tiêu Huyền tạo ra một lá chắn màu lam ngăn cản mọi tia lôi kiếp đánh xuống.
Với tu vi của mình, Tiêu Huyền có thể dễ dàng chế tạo ra một loại trận pháp có thể sánh ngang với Đại Thừa tu sĩ tự mình bố trí, Nguyên Anh lôi kiếp dù mạnh nhưng cũng chẳng thể làm lung lay trận pháp này dù chỉ một li.
"Thành công rồi! Ta giờ là Nguyên Anh tu sĩ rồi!"
Tiêu Huyền lúc này nhảy ra ngoài trận pháp, lao thẳng về phía lôi kiếp.
Dù sao lôi kiếp không chỉ dùng để hủy diệt tu sĩ mà bên trong lôi kiếp còn ẩn chứa tạo hóa của đất trời.
Hàng chục tia lôi kiếp liên tục đánh lên người làm Tiêu Huyền cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như có người đang đấm bóp tẩm quất cho hắn.
Dù cho có là sức mạnh hủy diệt hay là tạo hóa bên trong lôi kiếp đều bị hắn hấp thu nhanh chóng.
Hắn đang ăn những tia lôi kiếp này đúng nghĩa đen.
Khoảng 5 phút sau đó, do không còn lôi kiếp duy trì nên những đám mây bắt đầu tan đi, để lộ ra một Tiêu Huyền với gương mặt vô cùng thỏa mãn như thể hắn vừa được ăn món ngon nhất trên đời.
Quả thực vậy, với cái dạ dày gặp gì ăn nấy của hắn thì tạo hóa bên trong lôi kiếp quả thực là một mỹ vị.
"Thật không ngờ ta chỉ cần bế quan tĩnh dưỡng 3 ngày, tiện thể cũng thử tu tiên một chút.
Ai ngờ ngay sau đó ta đã đột phá tới Nguyên Anh cảnh luôn."
Tiêu Huyền lúc này vui mừng vô cùng, hắn không nghĩ mình còn trẻ như vậy mà cũng sẽ được người gọi là Nguyên Anh lão tổ.
Nhưng ngay sau đó, Tiêu Huyền rất nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ai mà biết được sau khi thiên địa khôi phục, hạn mức cao nhất của tu sĩ ở vòng trong như thế nào.
Có khi Nguyên Anh cảnh ở nơi đây giờ cũng chỉ có thể được gọi là tiểu bối.
Tiêu Huyền cứ như vậy bay một đường thẳng hướng về tàn tích của Dực Vương phủ năm xưa.
Nhưng hắn rất nhanh chóng đã cảm thấy bất ngờ trước sự thay đổi của vòng trong.
Đã hơn 20 năm kể từ ngày thiên địa khôi phục, việc tu luyện dễ dàng hơn trước không biết bao nhiêu lần.
Ấy vậy mà khung cảnh ở vòng trong giờ này ngày càng điêu linh, thậm chí còn không bằng cái thời đại mà quỷ dị đi đầy trên mặt đất.
Ánh mắt của Tiêu Huyền giờ này bao quát cả vạn dặm.
Hắn phát hiện vô số các môn phái nhỏ giờ này đã hóa thành những tàn tích, tông môn ngày nào giờ đã bị đốt trụi.
Nếu còn có những môn phái nhỏ nào đó thì giờ đám người này lại hoạt động vô cùng bí mật.
Có môn phái giờ ngụy trang thành một học đường, người giả làm thanh lâu, kẻ che mắt người đời bằng vỏ bọc một bang phái nhỏ.
Thảm nhất trong số đó có một môn phái giờ đang phải giả làm một cái ổ ăn mày.
Tiêu Huyền cũng không hiểu tại sao những kẻ từng là các tiên nhân cao cao tại thượng như vậy giờ lại phải trốn đông trốn tây như một đám chuột trong cống ngầm.
Còn đang mải suy nghĩ thì bỗng trước mặt Tiêu Huyền lúc này xuất hiện một nhóm khoảng 20 tu sĩ Trúc Cơ cảnh đang ngự kiếm đi tuần.
"Đứng lại đó cho ta!
Ngươi là tu sĩ của môn phái nào, gia tộc nào!
Còn không mau dừng lại giao ra giấy tờ đăng kí tu luyện?"
Tiêu Huyền lúc này nhíu mày lại.
Không kể cái tu vi thần võ đạo đã có thể sánh ngang với Đại Thừa cảnh của hắn, ở lĩnh vực tu luyện thì hắn cũng đã đạt tới Nguyên Anh cảnh, cũng có thể xem như tu sĩ cấp cao.
Nhưng nay hắn lại phải bị một đám Trúc Cơ cảnh yếu ớt ngăn đường.
Thường thì hắn không coi trọng mặt mũi của mình cho lắm, nhưng nay có một đám yếu như sâu kiến cũng dám cản đường, chỉ thẳng tay day thẳng mặt thì người có tốt tính đến mấy cũng cảm thấy khó chịu.
Luồng khí tức của Nguyên Anh cảnh được thả ra như một lời cảnh báo.
Nhưng thật kỳ lạ, khí tức của Tiêu Huyền thả ra giống như không có bất cứ uy h·iếp nào đối với đám Trúc Cơ cảnh này.
"Khí tức này, chắc là bảo vật có thể phát ra uy áp của Nguyên Anh cảnh."
"Xem ra lần này chúng ta có thu hoạch rồi."
Đám tu sĩ này giống như một đàn sói nhìn thấy cừu non, chúng không hề ngần ngại mà bắt đầu bao vây Tiêu Huyền từ bốn phương tám hướng.
"Các ngươi đầu óc có vấn đề sao?
Tại sao ta không thể là Nguyên Anh tu sĩ chứ?"
Tiêu Huyền không biết rằng trên người hắn lúc này đã mang hào quang nhân vật chính do Đại Huyền thế giới tài trợ.
Giờ hắn đi đến bất cứ nơi đâu thì sẽ giảm mạnh trí thông minh của người khác đến đó.
Thậm chí hiệu quả này còn trở nên mạnh mẽ hơn khi đối mặt với những kẻ làm việc cho thiên đạo hiện tại.
"Haha, trên đời này làm quái gì có Nguyên Anh tu sĩ nào trẻ tuổi như vậy."
"Nhìn cái tuổi của nhà ngươi cùng lắm cũng chỉ là Trúc Cơ tu sĩ là cùng."
"Đúng vậy, có bảo vật gì còn không mau giao ra, các đại gia sẽ tha ngươi một mạng."
"Nói nhiều với hắn làm gì, nhìn qua cũng biết là tán tu."
Cả đám tu sĩ lao lên như những tên bại não.
Điểm mạnh của tu tiên là có thể sử dụng các pháp thuật tầm xa để có thể thả diều đối phương, nhưng nay chúng lại lao lên như thể chúng là võ giả.
Đương nhiên Tiêu Huyền cũng không chiều chuộng đám người này, hắn không hề nương tay chút nào.
Chỉ một cái nắm tay đơn giản, chấn động và kình lực phát ra nhanh chóng thâm nhập vào trong thân thể, nghiền cả đám này từ trong ra ngoài thành một đám mây máu.
Khi đám mây ấy tan đi, chỉ thấy Tiêu Huyền trong bộ y phục đặc trưng của Hắc Vũ cung đang b·óp c·ổ một tên Trúc Cơ tu sĩ mà tra hỏi.
"Chuyện tại sao đám các ngươi lại ngu ngốc như vậy thì ta không quan tâm, cũng chẳng cần biết.
Nhưng giờ ta hỏi ngươi trả lời.
Chuyện gì đã xảy ra trong suốt 20 năm qua? Nói!"
Nhưng để trả lời kẻ mạnh hơn mình, tên Trúc Cơ tu sĩ lại lựa chọn cách ăn nói dễ ăn đòn nhất.
"Khụ, tên tán tu đáng c·hết, Tô gia chúng ta sẽ không bỏ qua ngươi, đồ sâu kiến chỉ có thể chơi thủ đoạn."
Tiêu Huyền lúc này gân xanh cũng bắt đầu nổi lên rồi, hắn không biết đám tu sĩ này ăn gì lớn lên mà không có não như vậy.
Họa từ miệng mà ra, tên tu sĩ bị Tiêu Huyền ném từ trên trời rơi xuống đất như một quả đạn pháo.
Hắn ta mở mắt ra trong một cái hố trên mặt đất, mỗi hơi thở lúc này đều tràn ngập mùi tanh của máu.
Trong ánh mắt của hắn, tên tán tu hắn cho rằng vừa dùng thủ đoạn dơ bẩn để đánh lén mình đang từ trên trời rơi xuống.
Tiêu Huyền đạp thẳng vào tay phải tên Trúc Cơ tu sĩ, biến nó thành bọt máu trong tích tắc.
Cơn đau bất ngờ khiến cho cái đầu sắp hôn mê của tu sĩ Tô gia tỉnh lại trong nháy mắt.
"A, tay ta! Đồ chó hoang tán tu! Tô gia chúng ta sẽ không bỏ qua ngươi!"
Cơn đau này không những không khiến cho tên Trúc Cơ tu sĩ này tỉnh lại mà còn khiến cho hắn trở nên càng thêm điên cuồng và vô não.
"Ta hỏi một lần nữa, về tất cả những gì đã xảy ra trong 20 năm mà ngươi biết!"
Nhưng rất nhanh chóng, Tiêu Huyền cũng phải bó tay.
Tên Trúc Cơ tu sĩ của Tô gia tiếp tục chửi mắng như thể hắn không biết tới cầu xin tha thứ là gì.
Cảm thấy không thể khai thác được bất cứ thông tin nào, Tiêu Huyền chỉ đành giẫm lên đầu kẻ địch rồi tiến về phía trước.
"Thôi vậy, có lẽ đám tông môn cũ đang trốn chui trốn lủi có lẽ còn hiểu biết nhiều hơn."
Tiêu Huyền lắc đầu mà đi, hắn để lại phía sau một cái xác không đầu vẫn còn đang co giật.
Một ổ ăn mày tại thị trấn gần nơi vừa xảy ra cuộc giao tranh vừa rồi.
Nơi dơ dáy bẩn thỉu này đột nhiên lại xuất hiện một thanh niên với vẻ ngoài thần bí, chỉ cần nhìn qua khí tràng cũng cảm nhận được người này khó trêu chọc.
"Đại gia, đại gia, làm ơn cho tiểu nhân chút thức ăn được không?
Tiểu nhân đã ba ngày rồi chưa có cơm vào bụng."
Là một kẻ đã tu luyện thần võ đạo, mọi giác quan của Tiêu Huyền n·hạy c·ảm hơn người bình thường rất nhiều lần.
Những mùi hôi ở nơi đây làm Tiêu Huyền cảm thấy hối hận vì hắn đã tới đây để tìm kiếm thông tin thay vì đi xa hơn.
Không chịu nổi cái mùi này, Tiêu Huyền chỉ dùng tay không, lấy ngón tay làm bút, linh khí làm mực, không gian làm giấy.
Một tấm Thanh Trần phù đã được vẽ lên ngay trên không trung.
Ánh sáng lóe ra từ những phù văn ấy lập tức thanh tẩy bầu không khí xung quanh nơi đây, biến một ổ ăn mày dơ dáy thành nơi sạch sẽ nhất trong thị trấn vào lúc này.
Tuy mùi đã được giải quyết nhưng cả đám ăn mày vô cùng đông đảo lại chắn đường đi của hắn.
Tiêu Huyền cũng nhân cơ hội này làm cho túi trữ vật của mình nhẹ đi một chút.
Hơn vạn viên bạc vụn, đủ loại trang sức bằng ngọc được ném ra xung quanh làm mắt đám ăn mày sáng lên.
Chúng điên cuồng lao vào nhặt tiền, để lộ ra một con đường cho Tiêu Huyền đi qua.
Giờ trước mặt người thanh niên thần bí là một ông lão ăn mày già và 18 gã ăn mày khác đang tụ tập cùng một chỗ.
Đám người này hoàn toàn không có hứng thú với những thứ mà kẻ khác đang lao vào tranh giành.
Với lại đám người này chỉ ăn mặc rách rưới thôi nhưng cơ bắp căng phồng, khí huyết sung túc nhìn không giống như người chịu đói lâu năm.
Tiêu Huyền biết, hắn đã tìm đến đúng người.
Ai mà có thể nghĩ ra được, ông lão ăn mày kia lại là một Trúc Cơ đỉnh phong, chỉ cần một bước có thể đột phá Kim Đan cảnh.
Còn đám ăn mày đang bao quanh ông ta thì có tới 3 Trúc Cơ tu sĩ khác, những người còn lại đều là Luyện Khí cảnh.
Ông lão ăn mày bắt đầu đứng lên từ đống cỏ khô, tuy thanh niên thần bí kia nhìn qua khí tức chỉ là một người bình thường, nhưng thủ đoạn vẽ bùa vừa rồi đã chứng minh hắn không phải kẻ tầm thường.
"Vị đạo hữu này, không biết tìm đến lão phu có việc gì?"
Người có thể tu luyện che giấu khí tức công pháp đến cái mức độ lão ăn mày không nhìn ra thì chứng tỏ người này có tu vi có thể sánh ngang, thậm chí vượt qua cả lão.
Nên việc xưng hô đạo hữu với người trẻ tuổi này có thể nói cũng không phải là chuyện mất mặt.
Đối diện lão, Tiêu Huyền chỉ lặng lẽ thả ra một tia khí tức của Nguyên Anh tu sĩ.
Cảm nhận được luồng khí tức nặng nề như một ngọn núi đè lên người, vị Trúc Cơ tu sĩ lập tức quỳ xuống.
"Tại hạ là Hàn Văn Bách, chưởng môn hiện tại của Tùng Phong cốc.
Không biết tiền bối tới có chuyện gì?"
Nhìn thấy tu sĩ còn đang run rẩy dưới chân mình, Tiêu Huyền cảm thấy khá ngạc nhiên.
Hắn cứ nghĩ đám tu sĩ ở vòng trong đều là một đám vô não như nhau, thậm chí hắn còn sẵn sàng học thêm một vài thủ đoạn t·ra t·ấn để có thể moi ra thông tin.
Nhưng có vẻ điều đó là việc không cần thiết.
"Được rồi, ta tới chỉ là muốn biết vùng đất này đã có những thay đổi gì sau 20 năm mà thôi."
Thấy vậy, Hàn Văn Bách thở dài một hơi nhẹ nhõm, lão bắt đầu kể.
Mọi chuyện bắt đầu từ ngày mà tiên nhân giảng đạo.
108 tòa đạo trường, mỗi đạo trường có 3000 người nghe đạo, nhận được truyền thừa từ tiên nhân.
Khi trở về mặt đất, những tông môn thế lực hoặc là các tán tu sau khi có được pháp môn tu luyện đã liên kết lại với nhau tạo thành Thiên Đạo Minh.
Tất cả các thế lực không thuộc Thiên Đạo Minh đều sẽ bị xếp vào bàng môn tà đạo, bị tất cả thành viên của Thiên Đạo Minh truy nã.
Đương nhiên hành động này trêu chọc khiến cho vô số người cảm thấy khó chịu.
Một liên minh khác được thành lập để đối chọi với Thiên Đạo Minh được gọi là Nghịch Thiên Minh ra đời.
Nhưng một bên chỉ tu luyện những pháp môn tu luyện cũ, cảnh giới của những người tu luyện cao nhất mới chỉ có Nguyên Anh cảnh.
Bên còn lại là những kẻ đã có được truyền thừa từ tiên nhân, không những vậy còn có Độ Kiếp Nhân Tiên trấn thủ.
Chênh lệch thực lực lớn như vậy thì đương nhiên Nghịch Thiên minh đã thất bại khi cố phản kháng Thiên Đạo Minh.
Giờ thì tất cả các tông môn, gia tộc không có truyền thừa của thiên đạo chỉ có hai lựa chọn duy nhất.
Một là trở thành một thế lực phụ thuộc, mỗi năm phải dâng lên gần như toàn bộ thu nhập cho các thế lực thống trị.
Hai là giải thể thế lực, giao ra truyền thừa.
Nhưng phần lớn mọi người chọn phương án số 3, phương án đã được các tổ chức gọi là tà giáo thực hiện trong nhiều năm.
Đó chính là trốn.
Và phần lớn các tu sĩ Tiêu Huyền chứng kiến chính là những tông môn, gia tộc đã bỏ trốn này.
Đừng nhìn bây giờ đám người Tùng Phong cốc này có vẻ rách rưới mà khinh thường.
Chỉ là pháp bào của tu tiên giả bị chỉnh sửa thành phong cách ăn mày mà thôi, nhưng thực tế mọi công năng vẫn không hề thua kém hàng xịn là bao.
Gậy trúc, bát xin cơm cũng vậy.
Chúng là những pháp khí đã được chỉnh sửa lại để có thể ngụy trang trước những cuộc truy lùng của Thiên Đạo Minh.
"Đó là khái quát tình hình ở vòng trong của Đại Huyền này, còn vòng ngoài xin thứ lỗi là lão phu không biết được, không ai trong số chúng ta có thể sống sót khi muốn rời khỏi vòng trong."
Tiêu Huyền nghe vậy gật đầu, hắn cũng nghe một vài thám báo của Hắc Vũ nói qua về tình trạng phong tỏa này.
Có một đội tu sĩ luôn canh gác ở biên giới, đám Trúc Cơ tu sĩ Tiêu Huyền vừa gặp chính là những kẻ này.
Hàn Văn Bách tiếp tục mở miệng.
"Giờ chúng ta nói về tình hình của Bình châu phát triển như nào trong 20 năm qua."
Tiêu Huyền lúc này lắng tai nghe một cách chăm chú.
Vì Bình châu vốn là đất phong của Dực Vương phủ, nhưng cũng đồng thời là địa bàn mà tất cả kẻ thù của hắn đang c·hiếm đ·óng.