2 tháng sau khi Tiêu Huyền thâm nhập thành công vào vòng trong, nơi đang bị thiên đạo kiểm soát.
Trên một con phố của Bình châu, một đao khách đội nón lá, vai khoác áo choàng lông vũ đen bước nhanh qua phố.
Đi tới một con phố tồi tàn, người đao khách vừa đi vừa hoài niệm.
Tiêu Huyền đang nhớ về những ngày xưa cũ, hồi mà hắn còn nhỏ.
Ngày đó nơi đây không hoang vắng như thế này, nó là một con phố rực rỡ nhất của quận thành này, ngựa xe như nước, tiếng nói cười vang vọng khắp nơi.
Nhưng giờ mọi thứ đã trở nên hoang tàn, nơi này cũng trở thành nơi tồi tàn nhất Thiên Thủ quận thành này.
Hắn quay đầu sang trái nhìn.
Nơi đó là một khu đất trống vô cùng rộng lớn, cỏ mọc um tùm.
Hơn 20 năm qua đi kể từ ngày Dực Vương phủ bị diệt môn, mọi dấu tích về bãi chiến trường ấy giờ đã bị thời gian vùi lấp.
Nhưng đại môn của Dực Vương phủ vẫn còn ở đó, một cánh cổng đứng trơ trọi giữa những bụi cỏ xanh.
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Huyền chỉ có thể nắm chặt thanh đao hắn đang cầm trên tay rồi quay đầu rời đi.
Gió thổi qua làm áo choàng tung bay trong buổi chiều tà.
Tung bay theo gió không chỉ có những chiếc lông vũ đen mà còn có cả những bức hình truy nã.
Truy nã Tiêu Huyền, Đại Huyền hoàng thất dư nghiệt.
Sống hoặc c·hết.
Giá tiền: 3000 cực phẩm linh thạch, một môn công pháp truyền thừa có thể tu luyện tới Phân Thần cảnh, cơ hội gia nhập vào Thiên Đạo Minh.
Tội trạng: Đồ sát năm gia tộc thành viên của Thiên Đạo Minh, tội ác khó tha.
Mô tả: là một đao khách đội nón lá và mặc áo choàng lông vũ màu đen.
Cảnh giới ước tính: Phân Thần cảnh.
Đám Thiên Đạo Minh đưa ra ước tính như vậy vì chúng dựa vào những thông tin đã có được, đó là 5 gia tộc bị Tiêu Huyền tiêu diệt đều là những gia tộc có chiến lực cao nhất là Hóa Thần lão tổ.
Nhưng đây lại là một dự đoán sai lầm, khi mà cảnh giới thần võ đạo của Tiêu Huyền vốn đã có thể sánh ngang với Đại Thừa cảnh, còn chưa kể hắn cũng bắt đầu tu tiên nữa.
Giờ lực chiến của tên này đã trở thành một thứ gì đó rất khó đoán, nhưng việc có thể đấu ngang với Độ Kiếp Nhân Tiên có lẽ cũng không phải là chuyện gì đó quá khó.
Đã có 5 trong 6 gia tộc đã hủy diệt Dực Vương phủ giờ tan biến trong tay Tiêu Huyền.
Giờ đồ đao của hắn đã chỉ về phía Tô gia, không chỉ vì gia tộc này đã hủy diệt Dực Vương phủ mà còn vì Tô Hoành, Tô gia thiếu chủ đã c·ướp đi cơ duyên của hắn vào 20 năm trước.
Và giờ Tiêu Huyền tới để thực hiện lời nói vào năm đó.
Món nợ này hắn vẫn nhớ kỹ.
Chớp mắt qua đi trời đã tối.
Đêm nay mây đen che trời, gió lạnh gào thét, quạ bay đầy trời.
Thông qua ánh mắt của những con quạ này, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đã cầm sẵn bỏng ngô trên tay.
Hai người vừa ăn nhưng cũng không quên việc giá·m s·át các biến hóa về nhân quả và khí vận của nhân vật chính.
Trong mắt của Bạch Hồn, có một sợi dây nhân quả đang kết nối giữa Tiêu Huyền và Tô gia.
Một khi sợi dây này vẫn còn, thì dù cho hôm nay Tiêu Huyền vì bận một việc nào đó trong tương lai mà không thể tiêu diệt gia tộc này cũng không sao cả.
Vì một ngày nào đó trong tương lai Tiêu Huyền cũng sẽ trở lại để giải quyết mọi thứ.
Và kể cả Tiêu Huyền có từ bỏ việc cho Tô gia diệt tộc chăng nữa, thì trong tương lai không xa hắn cũng sẽ vô ý t·ấn c·ông vào gia tộc này.
Ngược lại, Tô gia sớm muộn gì cũng phải ma sát với Tiêu Huyền một trận.
Đám Trúc Cơ cảnh của Tô gia mà Tiêu Huyền bắt gặp vài tháng trước là một ví dụ.
Nhân quả không dứt, tranh đấu không thôi.
Đứng trước cửa Tô gia, Tiêu Huyền trong lòng cảm thấy vô cùng lạnh giá.
Hắn giờ này không hề cảm nhận được bất cứ một cảm giác hận thù nào cả.
Từ khi trở lại vòng trong của Đại Huyền thế giới, Tiêu Huyền không biết đã chém g·iết bao nhiêu kẻ thù của mình.
Nhưng hắn lại cảm thấy một điều vô cùng khó hiểu, khi hắn càng g·iết nhiều người, hắn lại càng cảm thấy vô vị.
Giờ đứng trước nhà của kẻ địch cuối cùng, trong lòng Tiêu Huyền lúc này lại cảm thấy sát ý trong lòng mình giờ ngày một yếu đi.
Đến khi sát ý biến mất hoàn toàn, Tiêu Huyền cảm giác như có một lớp màng mỏng che đi đôi mắt mình được tháo xuống.
Hắn hiểu mình có mặt ở nơi đây để làm gì rồi, đơn giản chỉ là để g·iết mà thôi.
Đây là sứ mệnh mà nhân quả giao cho hắn.
Hắn ăn mặc ở,... rất nhiều thứ từ bé đến lớn đều nhờ vào Dực Vương phủ.
Khi mà Dực Vương phủ bị hủy diệt một đoạn nhân quả mang tên báo thù đã được đặt lên số mệnh của hắn, ngược lại, số mệnh nhổ cỏ tận gốc cũng được đặt vào Tô gia.
Tiêu Huyền giờ đốn ngộ rồi.
Tất cả mọi thứ năng lượng, tinh khí, khí huyết, pháp tắc,...trong thân thể hắn giờ này nhanh chóng chảy xiết.
Chúng giống như đang cô đặc với nhau tạo thành một loại lực lượng đặc biệt, thứ lực lượng chỉ cần được thả ra cũng có thể thay đổi quy tắc thiên địa này.
Hắn đã đột phá Thần Lực cảnh.
Giờ này mỗi cử động của hắn đều khiến cho không gian xung quanh bắt đầu biến dạng.
May mắn không gian của Đại Huyền thế giới cũng đủ vững chắc nếu không nơi đây đã xuất hiện vài vết rách không gian.
Sau lưng Tiêu Huyền giờ này là một nguyên anh pháp tướng cao hàng trăm mét.
Hình tượng pháp tướng này rõ ràng là một đao khách giang hồ đội nón lá, trên tay là một thanh bảo đao tinh diệu được trang trí giống như có một con chân long đang cuộn quanh.
Ánh sáng vàng óng mà pháp tướng này tỏa ra chiếu rọi một góc của Thiên Thủ quận thành này.
Một đao này, Tiêu Huyền cảm thấy vô cùng thuận lợi, giống như cả thế giới giờ đều đang ủng hộ hắn.
Ánh đao lướt qua, cái thứ trận pháp đang bảo hộ Tô gia giờ này cũng không khá hơn thủy tinh siêu mỏng là bao, chỉ là một thứ đụng cái là vỡ.
Đao khí vàng óng bay qua nơi đâu, nơi đó sẽ bị hủy diệt hoàn toàn đến từng hạt bụi.
Dưới sức mạnh của thứ đao khí đã đạt tới sức mạnh của tiên nhân này, tưởng chừng như Tô gia sẽ bị nghiền th·ành h·ạt cơ bản.
Nhưng không.
Trong con mắt của Lâm Lục Dạ, mọi thứ vẫn còn có cơ hội xoay chuyển.
Khí vận của Tiêu Huyền lúc này vàng óng, rực cháy như mặt trời ban trưa.
Ngược lại, khí vận bên phía Tô gia lại mang theo hai màu đỏ đen.
Đỏ của máu tươi, của họa sát thân.
Đen là giờ đám người này đã bị Đại Huyền thế giới chán ghét, có thể bị thiên mệnh chi tử chém g·iết bất cứ lúc nào.
Thực tế, trong khí vận của tất cả những người và thế lực thuộc về Thiên Đạo Minh đều sẽ có loại khí vận màu đen này.
Vì trong mắt Đại Huyền thế giới, đám người này là một đám ăn cây táo rào cây sung, một đám đã phản bội lại chính thế giới của mình.
Nhưng trong một Tô phủ tràn đầy hai màu đỏ đen ấy, bỗng dưng lại xuất hiện một luồng khí vận khác đang tỏa ra ánh sáng hoàng kim rực rỡ.
Ngoài việc trong ánh sáng khí vận hoàng kim này có lẫn một sợi khói đen ra, những thứ còn lại của luồng khí vận này lại không hề kém cạnh Tiêu Huyền.
Sở hữu người có khí vận mạnh mẽ như vậy, Tô gia tuy có thiệt hại nặng nhưng chưa chắc đã bị hủy diệt.
Quả nhiên, khi ánh đao kia mới đi qua một nửa Tô phủ đã bị ngăn chặn lại.
Vô số lông vũ xoay tròn trên không trung mang theo lực lượng thần thánh bất diệt đã ngăn chặn lại đạo đao khí ấy.
Khi vô số chiếc lông vũ đã tản đi, để lộ ra một bóng người đang đứng trên không trung.
Dù người này có đeo một chiếc mặt nạ đồng nhưng Tiêu Huyền vẫn có thể nhận ra người này là ai.
Người đã lấy đi cơ duyên của hắn vào 20 năm về trước, Tô gia công tử Tô Hoành.
Tiêu Huyền lúc này cũng cảm thấy khá khó tin.
Một tên từng bị Kim Đan tu sĩ dọa đến đạo tâm tan vỡ như vậy đáng lẽ ra cả đời chỉ dừng bước ở cảnh giới Trúc Cơ mới đúng.
Nhưng người đang đứng đối diện với hắn giờ này lại tỏa ra một loại khí tức nguy hiểm làm Tiêu Huyền vô cùng kiêng kỵ.
Tên này có lẽ đã sớm không còn là chính bản thân hắn, trong đầu của Tiêu Huyền đột nhiên nảy lên một ý nghĩ như vậy.
Cảm giác của Tiêu Huyền không sai một chút nào.
Kẻ đứng trước hắn có cái thân thể thực chất là do 2998 người biến dị, "đàm đạo" trao đổi các bộ phận cơ thể với nhau để cho ra một cơ thể hoàn hảo nhất.
Tu vi của hắn không phải do hắn tự tu luyện được mà được ăn ké khi nghe 3 vị không thể diễn tả giảng đạo cùng nhau.
Hồn phách hắn cũng giống như bao người khác, nó đã bị vặn vẹo ngay từ giây phút đầu tiên hắn nghe đạo.
Tô Hoành đã sớm không còn là hắn nữa, cả thân thể hay là linh hồn.
Hắn giờ là công cụ của thiên đạo, một thiên mệnh chi tử khác được thực thể này tạo ra.
Giờ này không chỉ có Bạch Hồn hay Lâm Lục Dạ để mắt tới nơi này, mà cả ý chí Đại Huyền thế giới và cả thiên đạo cũng đang dõi theo nơi đây.
Tiêu Huyền đối diện với Tô Hoành.
Cả hai bên lúc này đều không có chút biểu hiện nào gọi là kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt cả.
Tiêu Huyền vốn tới nơi này chỉ để g·iết, còn Tô Hoành vốn không còn là chính bản thân hắn nữa nên hắn không hề quan tâm đến Tô gia phía bên dưới sống c·hết như thế nào.
Khí thế của Tiêu Huyền lạnh lùng mà sắc bén, giống như một thanh đao đang ẩn mình trong bóng tối.
Còn Tô Hoành lại tùy ý giải phóng lực lượng của mình như thể hắn đang muốn phô trương sức mạnh tuyệt đối của mình để đè bẹp đối thủ.
Cả hai người lúc này đều đang ngày càng bay cao.
Đến khi cả hai cách mặt đất hơn 30000 dặm, trận chiến của họ cuối cùng cũng bắt đầu.
Tiêu Huyền rút đao nhanh chóng, dưới trạng thái thiên địa hợp nhất, hắn giờ di chuyển cũng chẳng khác một thanh đao ra khỏi vỏ là bao.
Tô Hoành cũng khá bất ngờ trước tốc độ của đối thủ mình, hắn chỉ cảm nhận được tiên đạo tu vi của đối thủ mình là Nguyên Anh cảnh thì vô cùng coi thường.
Dù cho Tiêu Huyền có một hệ thống tu luyện khác thì sao chứ?
Nhưng giờ hắn lại phải rơi vào thế bị động chỉ vì khinh địch.
Cũng đừng quên, Tô Hoành hiện tại đang là thiên mệnh chi tử của phe thiên đạo.
Ánh sáng hoàng kim bất diệt nhanh chóng bao phủ bàn tay trái, chủ động đón đỡ lấy đòn t·ấn c·ông từ phía Tiêu Huyền.
Rắc! Rắc!
Cuộc đụng độ của hai kẻ có sức mạnh tương đương Độ Kiếp Nhân Tiên làm cho không gian của Đại Huyền thế giới không chịu nổi mà bắt đầu vỡ ra như gương.
Dù sao Đại Huyền vốn chỉ là một mảnh vỡ thế giới, nói to ra cũng chỉ là tiểu thiên thế giới, sức chịu đựng của không gian có thể chịu nổi giao tranh cấp độ Đại Thừa kỳ là cùng.
Hai bóng người cứ liên tục v·a c·hạm giáp lá cà với nhau với tốc độ khủng kh·iếp.
Bầu trời của vòng trong sau mỗi lần v·a c·hạm lại có thêm một vết rách.
Lúc này cả thiên đạo hay là Đại Huyền thế giới ý chí cũng phải cuống cuồng rồi.
Nếu để hai tên này đánh nhau như vậy thì có lẽ Đại Huyền thế giới phải c·hết trước khi một trong hai người t·ử t·rận, còn thiên đạo sau khi đầu tư nhiều tư nguyên vào thế giới này như vậy cũng phải trắng tay.
Sợi dây nhân quả kết nối hai tên thiên mệnh chi tử lúc này cũng mờ nhạt đi trông thấy.
Ngày hôm nay không phải là ngày mà hai tên này quyết chiến với nhau.
Lúc này ánh mắt của hai tên thiên mệnh chi tử không còn vẻ lạnh lùng nữa.
Cả hai bắt đầu nhìn xung quanh và đều nhận ra thế giới này sẽ bị hủy diệt nếu cả hai tiếp tục cuộc chiến.
Tiêu Huyền thu đao vào vỏ, hắn lạnh lùng nói.
"Xem ra thiên địa khôi phục nhưng cũng chưa đến cái mức có thể chịu được cuộc chiến giữa ta và ngươi."
Tô Hoành lúc này giống như vừa nhận được một mệnh lệnh nào đó, hắn cũng gật đầu đồng ý với thỏa thuận đình chiến do Tiêu Huyền nêu lên.
"Được rồi, chờ 50 năm nữa, khi mà thiên địa hoàn toàn khôi phục.
Chúng ta sẽ quyết một trận phân cao thấp, cũng quyết sinh tử."
Nói rồi Tô Hoành biến mất, để lại tại chỗ vô số những chiếc lông vũ trắng đang dần tan biến trong không gian.
Tiêu Huyền thấy vậy cũng quay đầu rời đi, hắn không thèm quan tâm việc Tô phủ ngay bên dưới đã bị hủy diệt hay chưa.
Sau khi cuộc đụng độ ngắn ngủi này kết thúc, tất cả các tu sĩ ở vòng trong mới dám nhìn lên trên bầu trời.
Giờ hàng tá các vết nứt không gian khổng lồ đã ở đó như những vết sẹo hằn lên trên da thịt của thế giới.
Có thể thấy rõ có thứ gì đó đang bám vào không gian của thế giới này, dùng những xúc tu của nó để cuốn chặt các mảnh vỡ thế giới khác, đặt chúng vào trong không gian của Đại Huyền thế giới.
Còn thời gian 50 năm được Tô Hoành nhắc tới chính là khoảng thời gian được Bạch Hồn, Lâm Lục Dạ và hội đồng thiên đạo tính toán.
Đó là lúc Đại Huyền thế giới đã hấp thu các mảnh vỡ thế giới xung quanh với số lượng đủ lớn, khiến cho thế giới này thăng cấp lên làm trung thiên thế giới.
Nhưng đây không phải là thứ mà Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ mong muốn.
Hai người họ muốn thế giới ý chí và thiên đạo phải đánh nhau đến cái ngươi c·hết ta sống.
Và cách để giúp một cái thế giới ý chí non nớt có thể đánh lại với một con quái vật thiên đạo đó chính là vỗ béo cái thế giới ý chí non nớt ấy, giúp nó trưởng thành.
Một kế hoạch khác bắt đầu được sử dụng, một kế hoạch nằm ở bên ngoài của Đại Huyền thế giới.
Phòng thí nghiệm nằm dưới Bạch phủ.
Bạch Hồn lúc này trên tay đang vân vê một quả cầu ánh sáng nhu hòa.
Thật bất ngờ là khí tức quả cầu ánh sáng ấy lại mang theo khí tức của thiên đạo.
Đây là một phần khí vận của thiên đạo mà Bạch Hồn lấy được, dù sao hắn cho hóa thân của mình nằm vùng trong hội đồng thiên đạo lâu như vậy mà không có một chút thu hoạch thì hơi vô lý.
Trên tay Lâm Lục Dạ cũng có một quả cầu ánh sáng tương tự.
Đây là khí vận của Đại Huyền ý chí thế giới.
Dù sao con cưng của nó là Tiêu Huyền cũng đi làm cho Hắc Vũ cung của Lâm Lục Dạ hơn 20 năm rồi, nên chuyện Lâm Lục Dạ lấy được một vài mẫu khí vận cũng rất bình thường.
Với lại truyền thừa của Tiêu Huyền hiện tại thì gần như toàn bộ là của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ, nên tên nhân vật chính này phải trả nợ nhân quả bằng một chút khí vận là chuyện đương nhiên.