Lâm Lục Dạ tay cầm khẩu Bolter, ngồi lên trên một tảng đá lớn, nhìn phía dưới là tộc nhân của Lâm gia đang dọn dẹp đ·ống đ·ổ n·át.
Nàng nhìn về phía cổng chính, nơi xác Lâm Kình Thiên vẫn đứng yên.
Một vài chiếc lá khô bị gió cuốn đến, chúng b·ốc c·háy ngay khi bay qua cơ thể đ·ã c·hết của ông ta.
Trong giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, Lâm Kình Thiên từ một tên phế nhân nửa bước Khai Mạch đã vô tình đột phá tới Vô Cấu cảnh.
Dù đ·ã c·hết nhưng xác ông ta vẫn toả ra hơi nóng, mọi thứ tiếp cận dù người hay vật đều b·ốc c·háy.
Vì vậy người Lâm gia không ai dám nhặt xác cho lão.
Vô Cấu cảnh võ giả cơ thể muốn tự nhiên phân hủy cần trải qua hàng trăm năm, trong lúc phân hủy tự nhiên sẽ tự động giải phóng năng lượng.
Dù Lâm Kình Thiên chỉ là một Vô Cấu cảnh nửa mùa chăng nữa, cái xác của lão cũng có thể đứng ở nơi đây hàng chục năm.
"Nhanh tay lên, không c·hết c·háy hết với nhau bây giờ."
Một vài võ giả của Lâm gia đang hối hả mang tới quan tài bằng kim loại.
Quần áo những người này đều ướt như chuột lột, tất cả là để giảm nhiệt khi tiếp cận xác lão tổ.
Hiệu suất của võ giả vẫn rất nhanh chóng, xác Lâm Kình Thiên đã được để vào quan tài.
Một vài người xung quanh đi theo, vẩy nước giải nhiệt, đổ lên cả những võ giả lẫn chiếc quan tài bắt đầu đỏ lửa.
Hơi nước bay lên tạo thành một màn sương mù nhỏ.
"Gia chủ! Tất cả mọi người trong Lâm gia chúng ta đều đã tụ tập đầy đủ!"
Lâm Thu Hải chạy tới tảng đá Lâm Lục Dạ đang ngồi, hắn kính cẩn báo cáo như thể là cấp trên chứ không phải cháu gái hắn.
Lâm Lục Dạ nhìn về phía xa, một đoàn người đang nhanh chân bước tới.
"Tiểu thư, ta nghe nói ngài gọi chúng ta trở về."
Đội võ giả mặc đồng phục hộ viện của Lâm gia đi tới, một đội ngũ khoảng 400 người.
Lâm gia tại Đông Hải thành này không chỉ có một phủ đệ, Lâm gia còn có vô số cửa hàng lớn nhỏ, hàng chục nhà máy.
Nên số người Lâm gia sau trận chiến còn khoảng 3000 người, trong đó 1200 người là dòng chính, phần còn lại đều là thanh niên trai tráng, công nhân trong các nhà máy.
Lâm Lục Dạ thấy người đã tụ tập đông đủ, nàng đứng dậy trên đỉnh tảng đá, nhưng thể một người lãnh đạo đang lên đài đọc diễn văn.
Mà chính xác, nàng giờ chính là người lãnh đạo Lâm gia.
"Giờ đã qua nửa ngày từ lúc Lang Sơn trại đột kích, ta đoán các vị hiện tại đều đã hiểu rõ được tình cảnh Lâm gia chúng ta hiện tại."
Đám võ giả mới trở về ngơ ngác nhìn nhau đầy kinh ngạc, một đứa bé 12 tuổi đang làm chuyện của một gia chủ?
Lâm gia điên rồi sao?
Nhiều người trong Lâm gia bắt đầu tỏ ra không phục, bầu không khí ngày càng ồn ào, một người bình thường ai lại đi nghe lời một đứa trẻ mới 12 tuổi chứ?
Các võ giả thường xuyên trú đóng bên ngoài Lâm gia không hề coi trọng Lâm Lục Dạ như những người trong dòng chính, họ chỉ coi chuyện Lâm gia tiểu thư còn nhỏ tuổi đã phát minh ra đủ sản phẩm mới chỉ là một trò đùa, tất cả chỉ là để mạ vàng cho một đứa trẻ.
Thái độ đám người này giống như đã ghi rõ ba chữ "Ta không phục" lên trên mặt.
Lâm Lục Dạ biết kiểu gì chuyện này cũng sẽ xảy ra, nàng không nuông chiều đám tộc nhân này nữa.
Tay cầm khẩu bolter nặng nề, nàng nhắm thẳng về phía một ngọn núi giả phía đối diện, một tảng đá to như một ngôi nhà nhỏ.
Oanh!
Một tiếng súng phá tan tất cả ồn ào.
Tất cả mọi người đều biến sắc, mặt đất rung lắc ai cũng cảm nhận được.
Cả đám võ giả nhìn về phía sau, chỉ thấy viên đạn đã đục một cái lỗ lớn trên tảng đá.
Các vết rạn lan tràn ra xung quanh, một tảng đá lớn bằng một ngôi nhà rạn nứt rồi cứ như thế sụp đổ.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Lục Dạ đang cầm trên tay một khẩu súng lớn với nòng súng còn đang b·ốc k·hói.
Đám võ giả của Lâm gia lúc này cúi đầu xuống, chúng trung thực không ít.
"Như đã nói, tình cảnh hiện tại của Lâm gia chúng ta rất nguy hiểm, hơn 400 võ giả tinh nhuệ nhất của chúng ta đã t·ử t·rận vào đêm qua, có thể nói là một nửa vũ lực của Lâm gia đã suy giảm.
Cùng với đó là tổng bộ của chúng ta bị tàn phá nặng nề, thiệt hại về người và của vô số."
Cả đám người lúc này nhìn Lâm Lục Dạ với ánh mắt rất khác, giống như nhìn một vị quân vương trẻ tuổi.
"Mới sáng nay thôi, người của phủ thành chủ đã tới, muốn bỏ đá xuống giếng, hủy diệt Lâm gia chúng ta."
Đám võ giả bên dưới bất ngờ khi nghe được chuyện này.
Sau trận chiến đêm qua, không chỉ có phân nửa Lâm gia bị t·hiêu r·ụi, còn có một dãy phố trước cửa bị vạ lây.
Người dân xung quanh c·hết thì c·hết, trốn thì trốn, vài dặm xung quanh Lâm gia không một bóng người.
Thậm chí đến sáng, phía Lâm gia còn truyền đến những âm thanh to như sấm nổ, càng khiến người ta bàng hoàng, chạy càng xa càng tốt.
Cái loại người thích hóng hớt, chuyện nào cũng muốn nhìn đã gần như tuyệt chủng.
Thời đại này, không có bản lĩnh ngươi đi xem cái náo nhiệt gì? Tìm c·hết sao?
Nên người trong thành vẫn chỉ biết Lâm gia bị thổ phỉ tập kích, Lang Sơn trại đánh vào thành, không ai biết về đội quân thành chủ mang đến đã toàn diệt.
Đám võ giả mới trở về tò mò, muốn biết làm sao gia tộc còn lại 80 võ giả trọng thương có thể chống lại đội quân của thành chủ.
"Dù một mình ta đã g·iết sạch đám người phủ thành chủ nhưng đây cũng là một giấu hiệu, có thể năm gia tộc còn lại Hoàng, Lưu, Triệu, Tôn,Hạng sẽ ra tay, chia cắt Lâm gia chúng ta trong tương lai."
Nhưng có vẻ đám võ giả chỉ chú ý tới một thông tin duy nhất, Lâm Lục Dạ một mình hủy diệt một chi q·uân đ·ội 500 người.
Cường giả vi tôn.
Đám võ giả là một đám chỉ tin phục cường giả.
"Tiểu thư uy vũ!"
"Gia chủ uy vũ!"
Cả đám người mới lúc trước còn mặt ủ mày chê khi phải nghe lời một đứa nhóc mới 12 tuổi, giờ lại hết lòng tung hô một cường giả.
Lâm Lục Dạ lúc này nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn từ người ở phía dưới, cái vẻ mặt xuất hiện ngay khi nàng bày ra chiến công của mình.
"Ta quên mất, đây là một đám não cơ bắp, tập hợp bọn chúng lại rồi thông báo sách lược của Lâm gia làm gì chứ?"
Nàng nhẹ nhàng trượt xuống từ đỉnh tảng đá.
"Tất cả những người có chức vụ quan trọng còn sống sót, hoặc Tụ Khí cảnh đỉnh phong võ giả, tất cả đi theo ta.
Còn những người còn lại, tiếp tục dọn dẹp chiến trường, chờ có mệnh lệnh mới."
Lâm Lục Dạ một mình đi trước, những người còn lại nhìn nhau một chút, rồi một nhóm 30 người đi theo sau nàng.
Một sảnh đường còn khá nguyên vẹn trong trang viên Lâm gia, nơi Lâm Lục Dạ chuẩn bị từ trước.
Lúc này, cô bé 12 tuổi ngồi tại chủ vị, hai bên là hàng ghế được những người đi theo ngồi kín.
"Hiện tại, mọi người đều có thể đoán được Lâm gia chúng ta suy yếu tới mức nào rồi."
Sắc mặt tất cả mọi người đều trầm ngâm, những thành viên cấp cao còn sống sót thì đau đầu xoa trán liên tục, những người mới vào không biết nên phát biểu gì.
"Trong vòng một tháng tới, Lâm gia chúng ta sẽ tạm thời đóng cửa tất cả các cửa hàng, nhà máy chuyên sản xuất đồ gia dụng."
Lời nói này như sấm đánh bên tai, phá vỡ bầu không khí trầm lặng.
"Không thể nào!"
"Gia chủ! Xin nghĩ lại đi! Tất cả cửa hàng của chúng ta sinh ý rất tốt, nếu giờ ngừng kinh doanh sẽ gây thiệt hại rất lớn!"
"Lâm gia chúng ta vừa trải qua kiếp nạn, giờ là lúc cần kiếm lại tiền để bù đắp tổn thất!"
Lâm Lục Dạ lắc đầu, nàng vốn không hi vọng gì ở đám cao tầng mới, một đám người chỉ biết nhìn vào lợi ích trước mắt.
Bàn tay nàng vỗ mạnh vào bàn trà bên cạnh, lực lượng từ chân bàn truyền xuống mặt đất làm cả sảnh đường rung chuyển, sàn nhà rạn nứt.
Đám người lúc này im lặng.
"Lúc trước Lâm gia chúng ta có thể làm lớn làm mạnh là nhờ có lão tổ che chở, nếu không năm gia tộc đã sớm hợp sức lại chèn ép Lâm gia chúng ta.
Nếu vẫn phân tán lực lượng như cũ, đối thủ sẽ không ngần ngại phục kích, tiêu diệt từng bộ phận Lâm gia chúng ta, đánh chiếm các cửa hàng.
Đến lúc đó chúng ta sẽ mất cả người lẫn của."
Phần lớn những người mới trong cao tầng của Lâm gia cũng chỉ dừng lại ở mức quản lý vài cửa hàng nhỏ, thậm chí một vài người cũng chỉ biết viết tên của mình.
Sau khi nghe gia chủ mới giảng giải, đám người này cúi đầu xuống.
Đám người này giống như bảo vệ canh cửa đột ngột thăng chức lên giám đốc, vẫn chưa thể quen ngay được với vị trí mới.
"Tất cả cửa hàng đóng cửa ngừng kinh doanh, toàn bộ tộc nhân còn lại dồn về hai nơi duy nhất là tổng bộ Lâm gia và nhà máy sản xuất kim loại.
Toàn bộ nhân lực của Lâm gia chúng ta sẽ được dồn vào để sản xuất những thứ này."
Nói rồi, Lâm Lục Dạ lấy ra những mẫu súng đạn đã được chuẩn bị từ trước.
Một cây súng kíp, loại chỉ có thể bắn phát một được gắn thêm lưỡi lê.
Một cây súng khác giống như súng tiểu liên AK47 nhưng kích thước lớn gấp 2 lần, cỡ đạn sử dụng cho mẫu súng này cũng được khuếch đại.
Đám người hứng thú khi chứng kiến những mẫu v·ũ k·hí này, ai cũng nhận ra chúng cùng loại với khẩu bolter mà Lâm Lục Dạ đang sử dụng.
Cầm lên khẩu súng kíp, Lâm Lục Dạ bắt đầu giới thiệu.
"Thứ v·ũ k·hí này gọi là súng kíp, là loại v·ũ k·hí mà một người bình thường sử dụng cũng có thể b·ắn c·hết một Luyện Lực cảnh võ giả dễ dàng, thậm chí có thể uy h·iếp Tụ Khí cảnh."
Luyện Lực cảnh võ giả về lực lượng, tốc độ, thể lực, giác quan rất mạnh, nhưng thể chất của họ vẫn không thể chống lại súng đạn.
Thể chất Luyện Lực võ giả có thể so với mãnh thú, Tụ Khí cảnh thể chất thông thường so được với voi, nhưng đáng tiếc là voi có thể bị súng săn b·ắn c·hết.
Cao tầng của Lâm gia lúc này sáng mắt.
"Theo ý của tiểu thư là thứ này có thể sản xuất hàng loạt?"
"Nếu như thứ này được phân phát cho tất cả phàm nhân trong Lâm gia, chúng ta sẽ ngay lập tức sử hữu một đội quân hàng ngàn võ giả?"
Nghĩ đến đây, đám người Lâm gia đồng loạt hít khí lạnh.
Đông Hải thành là một thành trì có hàng trăm ngàn dân cư.
Nhưng võ giả thông thường nhất là Luyện Lực cảnh cũng chỉ có khoảng 3000 người, trong đó Lâm gia chiếm hơn 800, phần còn lại là thành chủ và năm đại gia tộc.
Nhờ có lượng võ giả đông đảo, kèm theo Lâm Kình Thiên trấn giữ, Lâm gia mới có thể xưng bá nơi này.
Mất đi hơn nửa võ giả, quan trọng nhất là Lâm Kình Thiên t·ử t·rận, thực lực của Lâm gia cũng chỉ mạnh hơn một gia tộc thông thường chút ít, tình thế tràn ngập nguy hiểm.
Giờ Lâm Lục Dạ đưa ra loại v·ũ k·hí sản xuất hàng loạt, thứ có thể cho Lâm gia thêm một cỗ lực lượng sánh ngang ngàn tên võ giả, làm sao có thể khiến người ta bình tĩnh?
Trong lúc đám người còn cao hứng, Lâm Lục Dạ giới thiệu về khẩu súng còn lại.
"Đây là súng tiểu liên, một loại súng có sức sát thương mạnh, có thể bắn liên thanh, nếu liên tục bắn có thể phá vỡ được chân khí lá chắn của Tụ Khí cảnh."
Lâm Lục Dạ nói đến đây cũng cảm thấy không chắc chắn cho lắm, nàng vẫn nhớ cảnh tên phó tướng Tụ Khí đỉnh phong tay không bắt đạn súng bolter.
Tuy sát thương của khẩu AK47 dị bản này mạnh hơn nhiều so với bản gốc, nhưng vẫn không sánh nổi sức mạnh từ loại pháo cầm tay kia.
"Đây là khẩu súng chỉ dành riêng cho võ giả sử dụng, thể chất của phàm nhân quá miễn cưỡng để sử dụng khẩu súng này, và sản lượng sản xuất khẩu súng này rất thấp vì không đủ vật liệu, vì vậy đây sẽ là một thứ v·ũ k·hí hữu hạn.
Chỉ những người có công mới được ban tặng."
Cao tầng mới của Lâm gia cũng không quan tâm vấn đề này cho lắm, không ai sẽ đề ra những yêu cầu cho rằng cần phân phát súng đạn công bằng.
Vì quy tắc này cũng rất thịnh hành tại thời đại này.
Giang hồ có vô số môn phái, gia tộc khác nhau nhưng ở đâu cũng vậy, luôn có ngoại môn, nội môn, hạch tâm.
Đãi ngộ cả về tài nguyên tu luyện và công pháp rất khác biệt, ngoại môn chỉ được truyền thụ phần mở đầu của công pháp, vào nội môn là chính thức gia nhập, có thể tu luyện công pháp chính tông.
Còn muốn đạt được Thần Công trấn tông phải trở thành đệ tử thân truyền, trở th·ành h·ạch tâm nhân vật.
Tiếp theo đó, Lâm Lục Dạ lại lấy ra hàng loạt những loại v·ũ k·hí khác như thuốc nổ TNT, các chủng loại súng đạn khác, đủ thứ v·ũ k·hí khiến người Lâm gia hoa cả mắt.
Lâm tiểu thư đã vẽ ra một Lâm gia mạnh mẽ hơn bao giờ hết, khiến các trưởng lão mới nhận chức hưng phấn không thôi.
"Được rồi, mọi người đều đã biết chuyện của mình phải làm. Giờ thì có ai biết sinh nhật của Tống Hỏa là vào ngày nào không?"
Lâm Lục Dạ chuyển đổi đề tài khiến mọi người bất ngờ, nhưng khi nghe thấy cái tên kia, nhiều người gương mặt trở nên lạnh lùng đầy hận ý, thù hận giữa Lang Sơn trại và Lâm gia chính là không c·hết không thôi.
Lâm Thu Hải gương mặt đầy sát khí, ôm quyền cúi người trước vị gia chủ mới.
"Gia chủ, tên Tống Hỏa kia mỗi khi đến sinh nhật thường sẽ mời các thế lực giang hồ phạm vi mười dặm quanh Lang Sơn, nên sinh nhật tên đó không phải là bí mật gì, còn cụ thể là hai tháng nữa."
Lâm Lục Dạ nghe vậy cười lạnh, thứ nàng muốn đơn giản chỉ là báo thù mà thôi.
Một lần báo thù có ý nghĩa.
"Lang Sơn trại tập kích Lâm gia chúng ta ngay trong sinh nhật của ta, hai tháng nữa ta đem người đến đốt trụi Lang Sơn của hắn."
Tất cả những người trong sảnh ôm quyền thành kính, dù cho đứa trẻ này còn nhỏ tuổi chăng nữa, đi theo Lâm Lục Dạ là có thể báo thù, theo nàng Lâm gia có được vinh quang.
Trong lòng những người này đã không còn gì không phục, chính thức tôn nàng làm gia chủ mới.