Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 18: Tiến công Lâm gia.



Chương 17: Tiến công Lâm gia.

Trong sảnh đường của Triệu gia.

Hôm nay, gia chủ của năm đại gia tộc còn lại ở Đông Hải thành đều đã tập hợp đầy đủ.

Và chủ đề của cuộc trò chuyện này không ngoài thứ gì khác, chính là bàn cách xóa sổ và chiếm đoạt mọi thứ của Lâm gia.

"Đã một tuần trôi qua kể từ ngày Lang Sơn trại t·ấn c·ông Lâm gia, các vị còn chần chừ gì nữa?

Chẳng lẽ chờ đến khi Lâm gia hồi phục mới tiến công sao?"

Mở đầu là Triệu gia gia chủ, một người đàn ông trung niên mặc áo bàu nâu đen, để ria mép, gương mặt lúc nào cũng nở một nụ cười nhạt.

"Lưu gia chúng ta cũng muốn ra tay lắm, nhưng người của phủ thành chủ cũng từng đến Lâm gia ngay sau đêm đó rồi biến mất bí ẩn, ta đoán Lâm gia vẫn còn con bài chưa lật."

Lưu gia gia chủ, một người đàn ông cao to với bộ râu quai nón, gương mặt khiến trẻ con không dám khóc tiếp lời.

"Lưu gia chủ nói rất đúng, nhưng cũng không thể để Lâm gia lấy lại sức."

Trong tiếng nói của một đám nam tử lại vang lên tiếng của một nữ nhân, Hoàng gia gia chủ là một mĩ phụ khoảng 30 tuổi, mặc trên người một bộ áo được làm bằng tơ mỏng, có thể mờ ảo nhìn thấy cơ thể đầy đặn mê người.

"Đúng! Đúng! Đúng! Hoàng gia chủ nói rất đúng!"

Tôn gia gia chủ là người trẻ nhất ở đây, một thanh niên tuấn tú với dáng vẻ của một thư sinh áo trắng, nhưng cả buổi hắn lại chỉ ngắm Hoàng gia gia chủ.

Đám người ở đây nhìn về phía Tôn gia chủ mà cảm thấy mất mặt, chúng ta đều biết Hoàng gia gia chủ là một yêu tinh câu người, nhưng ngươi vừa nhìn ả vừa chảy nước miếng là cái quỷ gì?

Đám người cảm thấy mất mặt thay cho hắn.

Hạng gia gia chủ, người già nhất ở đây, một người từ đầu tới giờ chỉ thưởng thức ly trà.

Lão già râu tóc bạc phơ đặt ly trà xuống, vừa phẩm vị trà vừa nói.

"Ta không biết Lâm gia hiện tại đang cất giấu m·ưu đ·ồ gì, nhưng việc tất cả cửa hàng nhà máy của Lâm gia mấy ngày nay đều đóng cửa ngừng kinh doanh là thật.

Nếu như vậy, năm nhà chúng ta có thể nhân lúc này thâu tóm tất cả những cửa hàng này, dù Lâm gia có một lần nữa ngóc đầu cũng không thể kinh doanh, sớm muộn gì cũng sụp đổ."

Cuối cùng cũng có một ý kiến hợp ý tất cả mọi người ngồi đây.

Muốn hủy diệt Lâm gia ngay lập tức cũng có thể, nhưng cái giá phải trả là quá đắt, ai cũng không muốn làm chim đầu đàn.

"Hạng lão tiên sinh quả nhiên lợi hại."

Đám gia chủ lúc này bắt đầu quay ra thổi phồng lẫn nhau.

"Đâu dám, đâu dám. Chỉ là người Lâm gia tự chặt tay chân mình mà thôi, hahaha."

Tại phòng thí nghiệm bí mật trong lòng núi của Lâm Lục Dạ.

Mà bây giờ có lẽ nó không còn là bí mật nữa.

Hàng chục hộ vệ của Lâm gia, tay cầm súng kíp gắn lưỡi lê ngày đêm canh gác nơi đây.

Lâm Lục Dạ tuy đã trở thành gia chủ nhưng nàng lại không quản sự vụ, tất cả chuyện lớn nhỏ giao hết cho người bên dưới, còn nàng tập trung tất cả vào nghiên cứu.

Người phía dưới không những không phản đối mà còn đồng ý hai chân hai tay, bọn họ biết muốn có v·ũ k·hí mới mạnh hơn thì cần gia chủ không ngừng nghiên cứu phát minh.

"Gia chủ! Các vị trưởng lão có tin cấp báo!"

Lâm Lục Dạ bỏ ống nghiệm trên tay xuống, quay lại nhìn cửa phòng thí nghiệm.

"Vào đi."



Một thiếu nữ dáng người yểu điệu bước vào, người này là Tiểu Mai, thị nữ đi theo Lâm Lục Dạ sớm nhất.

Một nửa bên trái mặt nàng giờ được che phủ bởi một chiếc mặt nạ bằng đồng.

Khi Tống Hỏa tung ra bão lửa, nửa bên trái gương mặt nàng bị b·ỏng n·ặng, may mắn nàng kịp thời nhảy xuống giếng mới thoát được một kiếp.

"Gia chủ, các trưởng lão báo cáo phía năm đại gia tộc bắt đầu chiếm đoạt, chia cắt tất cả các cửa hàng của Lâm gia chúng ta, mong gia chủ định đoạt chuyện này."

Lâm Lục Dạ nghe vậy, nàng lại bình tĩnh quan sát ống nghiệm.

"À, ta tưởng chuyện gì to tát lắm chứ? Sau tháng này, đám người đó ăn bao nhiêu từ Lâm gia chúng ta thì đều sẽ phải trả giá gấp bội."

Thiếu nữ bình tĩnh lạnh lùng, một dáng vẻ đáng ra không nên xuất hiện ở cái tuổi này.

Thị nữ Tiểu Mai nhìn mà thương chủ nhân nhà mình, nàng quay người lại đi báo tin cho tất cả các trưởng lão.

Lâm Lục Dạ nhìn vào trong ống nghiệm và mỉm cười.

"Chế tạo đan điền với điều kiện khoa học của thế giới này đúng là chuyện không tưởng, dù ta biết phải làm như thế nào."

"Nhưng."

"Haha-haha."

Tiếng cười của một nhà khoa học điên cuồng vang lên.

"Ta có thể lấy đan điền của kẻ khác làm mẫu vật mà, từ đây có thể bắt đầu nghiên cứu rồi, nếu mọi chuyện vẫn thuận lợi như kiếp trước, rất nhanh thôi, hahaha..."

Ở cái hốc đá nào đó trong hang động, có mấy tên tráng hán có mang kí hiệu đầu sói của Lang Sơn trại, chúng đều b·ị đ·ánh gãy tứ chi và bị nhốt trong lồng.

Tên thê thảm nhất đã bị Lâm Lục Dạ giải phẫu móc đan điền ra khỏi cơ thể.

Đây là đám quay lại dò thám tình hình Lâm gia, kết quả b·ị b·ắt sống và trở thành vật thí nghiệm của Lâm tiểu thư.

Trong phòng thí nghiệm còn một thiếu niên khác.

Thiếu niên dung mạo thường thường, người cởi trần, có thể thấy rõ phần bụng vừa được khâu lại không lâu.

Người này là Lâm Khuyết, con trai của Lâm Thu Hải.

"Ác ma... Đây rõ ràng là ác ma, người bình thường sao có thể làm ra những chuyện như vậy?"

Thiếu niên liên tục lẩm bẩm như thể sắp phát điên, cậu khoanh tay ôm bụng nhưng không phải vì tránh rét mà là quá sợ hãi.

"Chuột trắng nhỏ... Khụ khụ, nhầm. Biểu ca, giờ huynh đã sở hữu hai đan điền rồi, giờ bắt đầu luyện công nào."

Giọng nói mềm mại trong vắt như thể một thiên sứ đang thì thầm bên tai, nhưng với Lâm Khuyết, giọng nói này chẳng khác gì ác quỷ đòi mạng.

Khi gia chủ mới là Lâm Lục Dạ lên nắm quyền Lâm Khuyết cảm thấy khó hiểu, không phục việc một tiểu thư tham gia chính sự.

Nhưng sau khi tới địa ngục này, Lâm Khuyết sẽ đ·ánh c·hết bất cứ kẻ nào dám nói gia chủ mới chỉ là một tiểu thư khuê các bình thường.

Bình thường cái quỷ gì? Có ai bình thường mà t·ra t·ấn đám người Lang Sơn trại đến mức chúng muốn c·hết không được.

Cắt gân tay gân chân thành thạo khỏi phải nói, mổ bụng móc tim kẻ khác như lấy đồ trong túi.

Hắn, con trai của một trưởng lão bị nàng gây tê không có cảm giác, nhưng lại sống sờ sờ bị người mổ bụng rồi cấy vào bên trong một cơ quan nào đó giống như bong bóng cá.

Sau ca phẫu thuật ấy, Lâm Khuyết còn cảm thấy thận của mình bị đặt lệch vị trí.

"Biểu ca, không nghe rõ lời ta nói sao?"



Nghe thấy giọng nũng nịu của Lâm Lục Dạ bắt đầu chuyển sang nghiêm khắc, Lâm Khuyết lúc này mới định thần lại, vội vàng đả tọa thổ nạp.

Trên lâu tháp cao nhất Lâm gia, Lâm Kình Thiên và các trưởng lão mới đang quan sát tình hình huấn luyện của các tộc nhân.

"A. Đó là ý của gia chủ sao?"

Lâm Thu Hải quay đầu hỏi.

"Vâng, các vị lão gia, đó là những gì gia chủ đã nói."

Tiểu Mai phía sau lưng ông ta gật đầu, mọi người ở đây cũng không thắc mắc gì nữa.

Nhìn xuống phía dưới thao trường.

Tổng bộ của Lâm gia hiện tại giống một trại lính hơn là một gia tộc võ đạo.

Một đội hàng chục phàm nhân đang luyện tập bắn súng, đám người này hành động bước đi đều nhịp, mọi động tác đều tinh chuẩn như được lập trình sẵn.

Phải, là được Lâm Bạch lập trình sẵn.

Để tiết kiệm bộ xử lý máy tính, tất cả các NPC trong giấc mơ khi cách xa Lâm Lục Dạ đều sẽ hành động như máy móc.

"Chuẩn bị! Bắn!"

Tiếng súng đồng loạt vang lên, chỉ thấy những bia ngắm bằng thép tấm phía trước đều bị đạn bắn xuyên qua hồng tâm.

Ở một bên khác, một đội hàng trăm võ giả đang lấy súng kíp để huấn luyện côn pháp và thương pháp.

Côn pháp được sử dụng là Đả Cẩu Côn, một loại côn pháp âm hiểm chuyên đánh chỗ yếu hại, nếu dùng súng kíp để thi triển các loại côn pháp quá cương mãnh có thể làm hỏng cấu tạo bên trong súng.

Thương pháp là Cuồng Phong thương pháp, lấy tốc độ là chủ yếu, phần lớn các chiêu thức của thương pháp này đều là đâm thẳng với tốc độ cao.

Dù mới luyện qua vài ngày nhưng tân binh của Lâm gia đều đã tinh thông hai môn võ kỹ này, tốc độ phát triển nhanh bất bình thường.

Để giúp Lâm Lục Dạ không cần quan tâm nhiều đến mấy việc lặt vặt, người trong Lâm gia phát triển cực nhanh.

Tất cả công nhân trong các nhà máy của Lâm gia đều chuyển thành binh lính, chỉ cần huấn luyện vài ngày cũng có thể bách phát bách trúng, kỷ luật nghiêm minh.

Đám trưởng lão đoàn hôm trước còn là một đám gà mờ, thì vài ngày sau giống như khai khiếu, quản lý mọi việc đâu vào đấy.

Người trên sân huấn luyện của Lâm gia, chính xác là cả Đông Hải thành đều vô cảm như máy móc, nhìn xa hơn nữa thì ngoài tòa thành này, cả đại Ung đế quốc người đều đứng yên như những con búp bê.

Nhưng cũng có một vài trường hợp ngoại lệ, trưởng lão đoàn của Lâm gia, gia chủ năm đại gia tộc, những người này vẫn hoạt động và có cảm xúc y như người bình thường.

Đây là những NPC quan trọng trong cốt truyện của giấc mơ này.

Nửa ngày sau.

Bầu không khí quái dị của sân huấn luyện biến mất, đám binh lính đang được huấn luyện không còn cứng nhắc nữa mà bắt đầu lấy lại được biểu cảm.

Đơn giản là Lâm Lục Dạ vừa chui ra khỏi hang.

"Hahaha! Một người có hai đan điền, kết hợp với Vạn Ảnh Thần Công, thế mà tốc độ tu luyện lại tăng gấp mười lần, đã vậy thành quả tu luyện còn có thể bạo kích nữa!"

Một cô bé xinh xắn với nụ cười dần trở nên bệnh hoạn đi ra ngoài, áo khoác trắng của nàng đẫm máu của các mẫu vật.

Để chúc mừng thí nghiệm thành công, nàng tự ban thưởng mình đi ra ngoài hít thở không khí một chút.

Sắc trời cũng dần tối, Lâm Lục Dạ rảnh rỗi đi dạo.

Lâm gia một lần nữa được xây dựng lên từ đống tro tàn, với khả năng dọn dẹp của võ giả, thật khó có thể nhìn thấy vết tích của đ·ám c·háy đêm hôm đó.



Nhìn về phía đội quân của Lâm gia, nàng ngạc nhiên về tốc độ trưởng thành của những người này.

Nhưng nàng cũng nhanh chóng không quan tâm, có lẽ do thể chất con người ở hai thế giới khác nhau đi.

Nàng đi đến bất cứ đâu, người trong gia tộc cũng phải cúi người gọi nàng một tiếng gia chủ.

Bỏ đi áo khoác trắng đẫm máu, Lâm Lục Dạ lại trở về dáng vẻ của một tiểu thư thanh thuần động lòng người.

Từ trên núi xuống, nàng nhẹ nhàng thi triển khinh công, chỉ vài bước nàng đã đạp qua vô số cành cây, tiến thẳng về tòa tháp cao nhất.

Đứng trên đỉnh tháp, nhìn xuống bao quát tất cả, mọi hoạt động của các tộc nhân phía bên dưới đều nằm trong tầm mắt nàng.

Từ đây nhìn xuống, một lần nữa nàng nhặt lại tham vọng đ·ã c·hết từ 2000 năm trước, nhặt lại cảm giác nắm trong tay giang sơn, nhặt lại bản chất của một quân vương.

"Hôm nay ta nắm trong tay Lâm gia, sau đó là tòa thành này.

Nhưng vậy vẫn chưa đủ, ta muốn cả đế quốc này, thế giới này, và vô vàn thế giới khác!"

Lâm Lục Dạ cười lạnh, một nụ cười đầy bí ẩn...

Đã qua một tháng kể từ trận chiến đêm hôm ấy, Lâm gia vẫn đóng cửa từ chối tiếp khách, không quản chuyện bên ngoài.

Phía bên ngoài Lâm gia, một khu phố đổ nát bị bỏ hoang.

Trận chiến giữa Lâm gia lão tổ và Lang Sơn trại chủ đã gần như san bằng toàn bộ khu phố .

Mọi thứ đều bị đốt rụi, muốn thấy một căn nhà được dựng lên cũng là điều khó khăn.

Người dân trong thành còn đồn đại oan hồn của những người đ·ã c·hết còn lảng vảng quanh khu vực này, khiến ăn mày cũng không dám nghỉ lại nơi đây.

Sau một tháng bị bỏ hoang, cỏ bắt đầu mọc lên trên phế tích.

Từ phía xa, một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi tới.

Một đoàn người gồm hơn 1900 võ giả và khoảng 20000 phàm nhân có vũ trang đi theo kiếm chút chỗ tốt.

Khoảng 1500 người là số võ giả của cả năm đại gia tộc hợp lực lại.

200 người là võ giả còn sót lại của thành vệ quân, phần còn lại là đám tán tu, bang chủ các bang hội nhỏ trong Đông Hải thành.

Sau khi thành chủ c·hết, trị an tại Đông Hải thành ngày càng tệ, các thế lực mới do vài võ giả cấp thấp thành lập mọc lên như nấm, các thế lực nhỏ này muốn chia một chén canh từ lỗ hổng mà Lâm gia và phủ thành chủ để lại.

"Đã qua tận một tháng mà Lâm gia vẫn làm con rùa rút đầu, xem ra truyền ngôn Lâm tiểu thư mới 12 tuổi lên làm gia chủ là thực sự.

Ta đoán mấy lão già còn lại của Lâm gia chắc đang đóng gói hành lý chuẩn bị chạy."

Triệu gia chủ đi đầu cười nói, hai bên là bốn gia chủ các nhà còn lại.

"Thật không nghĩ thành chủ lại có thể ngã tại Lâm gia, có lẽ chuyện này không phải do Lâm gia gây ra mà do tên Hàn Nhất đó dẫn người quá sớm, kết quả đụng phải người của Lang Sơn trại.

Sau đó chó cắn chó, Lâm gia đứng bên cạnh nhặt tiện nghi."

Tôn gia gia chủ trẻ tuổi biểu lộ rõ vẻ khinh thường cả ba thế lực kia.

Trong lúc ai cũng đang huênh hoang tự đắc, chỉ có lão già Hạng gia gia chủ lại cau mày.

"Ta thật không hiểu tại sao, rơi vào bước đường cùng rồi mà Lâm gia vẫn có thể mạnh miệng, đòi chúng ta phải trả giá gấp nhiều lần?"

Nghe vậy, đám người chỉ cười trừ vì cái tính đa nghi của Hạng gia chủ.

Đạo quân ô hợp này dừng lại, phía trước đã là cổng chính của Lâm gia.

Một pháo đài bằng bê tông với cánh cổng lớn bằng thép, bức tường lớn cao 8 mét bao quanh bốn phương tám hướng tổng bộ Lâm gia.

Giờ nơi đây chẳng khác nào một căn cứ quân sự.