Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 180: Sau màn ra sân.



Chương 179: Sau màn ra sân.

Lúc này cả thiên đạo và Đại Huyền thế giới có thể nói đều là những kẻ sức cùng lực kiệt.

Chúng đã tiêu hao quá nhiều trong trận chiến vừa rồi.

Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Giờ đối thủ đã suy yếu tới mức tận cùng rồi, không nhân cơ hội lúc này ra tay thì chờ tới khi nào?

Và con mồi đầu tiên được hai người lựa chọn chính là thiên đạo.

Đại Huyền thế giới ý chí lấy ai làm hóa thân không lấy, lấy ngay phải Inami và Tiêu Huyền, hai kẻ có thể xem là nửa cái phân thân của hai người họ.

Nên giờ cái thế giới ý chí kia cũng chỉ là cá trong chậu, không cần phải lo lắng.

Chỉ có thiên đạo mới là kẻ khó chơi nhất ở nơi đây.

Vì vậy nó phải bị vây đánh.

Hai móng vuốt trên Hắc Ám Luân Hồi vuốt của Lâm Lục Dạ lúc này dài ra như hai thanh trường kiếm.

Nó dễ dàng lướt qua da thịt của tên to xác, để lại hai v·ết t·hương bị ăn mòn bởi hắc ám.

Thiên đạo phẫn nộ quay lại muốn bổ một rìu vào kẻ vừa đánh lén mình.

Nhưng một cây trường mâu trắng đã cản đường lưỡi rìu ấy.

Không có bất cứ tiếng kim loại nào vang lên khi hai món v·ũ k·hí này v·a c·hạm vào nhau.

Chỉ có chiếc rìu vàng lập tức biến mất như chưa hề tồn tại ngay khi chạm phải thanh trường mâu.

Dù sao ở chung với đám thiên đạo ý chí này lâu như vậy, còn ă·n c·ắp một lượng lớn tri thức và hiểu biết của chúng nữa.

Nên Bạch Hồn hiểu quá rõ cái cấu tạo của thứ v·ũ k·hí kia.

Mà tất cả những thứ được Bạch Hồn nhận biết và lý giải khi v·a c·hạm vào Phủ Định Trường Mâu sẽ bị phủ định sự tồn tại ngay lập tức.

Thanh trường mâu đâm thẳng vào người tên khổng lồ hoàng kim.

Chỉ thấy một lượng lớn da thịt của tên khổng lồ này hoàn toàn biến mất, nhưng chúng không hề biến mất triệt để như chiếc rìu vàng kia.

Nơi máu thịt b·ị đ·âm trúng, mọi thứ chỉ mờ ảo đi chứ không hoàn toàn biến mất.

Điều này chứng tỏ trong thành phần máu thịt của tên khổng lồ này có những thứ mà Bạch Hồn còn chưa hề biết đến hay có nhận thức về chúng.

"Xem ra ta còn cần phải cải tiến v·ũ k·hí này thêm nữa."

Thiên đạo thét gào đầy đau đớn khi từng tấc máu thịt trên thân thể nó dần bị phủ nhận sự tồn tại.

Không chỉ vậy, các biện pháp khác nhằm khôi phục lại thân thể đều trở nên vô nghĩa.

Thần Khí Mặt Nạ Bất hủ trong thân thể nó cũng đang cố phản ứng để loại bỏ hiệu ứng tiêu cực này nhưng lại hoàn toàn vô hiệu.

Giờ thiên đạo giống như một tờ giấy, Mặt Nạ Bất Hủ chính là một cục tẩy siêu sạch có thể loại bỏ tất cả chất bẩn.

Đủ mọi loại v·ết t·hương do nguyên tố, nguyền rủa, thời gian,... chính là các chất bẩn mà cục tẩy mang tên Mặt Nạ Bất Hủ có thể tẩy đi.

Nhưng Phủ Định Trường Mâu của Bạch Hồn lại như một con dao rọc giấy, cắt đi từng góc một của tờ giấy, nên dù cho cục tẩy kia có khả năng tẩy trắng như thế nào cũng không thể tẩy đi những phần của tờ giấy đã bị tách ra.

Hơn nửa người của thiên đạo đã b·ị đ·âm thành trong suốt trong nháy mắt.

Ngay sau đó, thiên đạo cố gắng phản công lại khi cố bắt Bạch Hồn bằng một bàn tay khổng lồ mọc ra từ phần thân thể còn nguyên vẹn.

Một lòng bàn tay chứa đầy các loại pháp tắc của một thế giới, chỉ cần bị nắm trúng thì chẳng khác nào cơ thể bị đè ép bởi cả một thế giới.

Nhưng lòng bàn tay ấy xuyên qua thân thể Bạch Hồn như thể một ảo ảnh.

Đây không phải do thân thể linh hồn của Bạch Hồn có thể không nhìn thế giới pháp tắc, mà là do hắn đã dùng Phủ Định Trường Mâu để phủ định việc mình đang có mặt ở vị trí vừa rồi.

Nên thứ duy nhất mà thiên đạo bắt được chỉ có không khí mà thôi.

Nếu không với chiêu thức vừa rồi của thiên đạo, dù cho ngươi có chạy trốn cả 10 vạn 8 ngàn dặm thì kết quả duy nhất cũng sẽ là chui vào trong lòng bàn tay ấy.



Khi hội đồng thiên đạo ý chí còn đang sững sờ thì Lâm Lục Dạ một lần nữa xuất hiện, một chiếc móng vuốt của cô cắt qua dễ dàng chặt đứt cánh tay khổng lồ ấy.

Giờ người khổng lồ thiên đạo lúc này nhìn vô cùng thê thảm.

Những v·ết t·hương do hắc ám mà Lâm Lục Dạ để lại lúc này giống như một loại c·hất đ·ộc không thể loại trừ đang ăn mòn thân thể hắn.

Còn những v·ết t·hương do Phủ Định Trường Mâu của Bạch Hồn gây ra lại khiến cho tên to xác này không thể nào khôi phục.

Qua phần xác thịt đã gần như trong suốt kia, có thể thấy được một chiếc mặt nạ thanh đồng bên trong thân thể.

Giờ này, tất cả Mặt Nạ Bất Hủ của các thiên đạo ý chí đã được gộp lại cùng một chỗ, đảm bảo cho hắc ám và phủ định không hủy diệt hoàn toàn thực thể này.

"Thần Khí!"

"Không thể nào!"

"Tại sao hai ngươi lại có thể sở hữu Thần Khí chứ?"

Giọng nói của hàng tỉ thiên đạo ý chí vang lên cùng một lúc vô cùng chói tai.

Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ vô cùng khó chịu khi phải nghe cả đống tạp âm ồn ào như vậy.

Nhưng khóe miệng hai người lúc này khó mà giấu đi được một nụ cười đắc chí.

Chất lượng v·ũ k·hí của hai người đã qua được thẩm định bởi ý chí của hàng tỉ vị nửa bước siêu thoát, xem ra việc nghiên cứu Thần Khí suốt 70 năm qua của hai người bọn họ không phải là vô ích.

Nhưng cũng không vì một lời khen như vậy mà hai người họ sẽ bỏ qua cho thiên đạo một con đường sống.

Dù sao đường về chủ thế giới của hai người họ còn đang được cất giấu bên trong thân thể của thiên đạo đâu.

Bạch Hồn múa cây trường mâu, đầu mâu chạm vào trong không gian để lại một vết cắt.

"Phủ định khoảng cách."

Trong nháy mắt, thiên đạo đã xuất hiện ngay trước mắt hai người họ.

Khi mà thiên đạo còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nó lập tức bị t·ấn c·ông bởi Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ.

Ổ bụng nó lại có thêm một khối thịt trở nên trong suốt, đùi phải lại xuất hiện thêm hai vết cắt với hắc ám ăn mòn không ngừng không nghỉ.

Nhưng khi thiên đạo kịp phát hiện và muốn phản công, khoảng cách giữa nó và hai kẻ thần bí kia lại một lần nữa biến đổi.

Người khổng lồ thiên đạo lại một lần nữa rơi vào trạng thái c·hết máy.

Thân thể nó đang không ngừng to lên biểu thị tất cả các ý chí trong thân thể đều đang có những ý nghĩ riêng biệt về trận chiến bất ngờ này.

Có ý chí muốn bỏ chạy, cái thì muốn ở lại và chiến đấu với hai người họ bằng cách của mình.

Nhưng có một thứ không bao giờ thay đổi, đó là đám nửa bước siêu thoát này không ai phục ai.

Giờ gã khổng lồ hoàng kim kia ngoài cái kích thước to lớn ra thì chẳng còn một chút uy h·iếp nào cả.

Nhận thấy thiên đạo đang không thể kiểm soát thân thể để ứng đối hiệu quả.

Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ tiếp tục lao lên t·ấn c·ông.

"Ta phủ định số đầu mâu đâm vào thân thể của ngươi chỉ có một."

Một đầu mâu Bạch Hồn đâm về phía trước bỗng chốc hóa thành vô số đầu mâu khác, đâm vào thân thể to lớn của thiên đạo từ mọi phía.

"May mắn, Phủ Định Trường Mâu phán xét số lượng đầu mâu đâm ra đã nhiều hơn 1 thay vì là một số 0."

Bạch Hồn thở phào nhẹ nhõm, nếu như vừa rồi hắn Thần Khí của hắn lại phán định hắn chưa đâm ra một mâu nào, không thể gây sát thương cho đối thủ thì khá là lúng túng.

Giờ này phần lớn thân thể của thiên đạo đã trở nên trong suốt.

"Ta muốn biết một điều, liệu cái Mặt Nạ Bất Hủ đó có thể chịu được Hắc Ám Luân Hồi Vuốt của ta hay không?"

Lâm Lục Dạ nhanh chóng lao vào trong phần thân thể trong suốt của thiên đạo như một làn khói đen quỷ dị.

Hai chiếc vuốt của cô nàng biến dài ra như hai thanh trường kiếm.



Tất cả ánh sáng xung quanh lập tức biến mất khi hắc ám được giải phóng, một nhát chém mạnh nhất từ trước tới nay của Lâm Lục Dạ được tung ra.

Thân thể của thiên đạo vốn đã lỗ chỗ bởi vô số các v·ết t·hương nay lại gần như bị xé toạc làm hai nửa.

Hai vết cắt to lớn in hằn trong máu thịt, liên tục có khói đen bốc ra như thể v·ết t·hương ấy là vực sâu không đáy.

Lâm Lục Dạ nhìn về phía trước, về phía Thần Khí Mặt Nạ Bất Hủ.

Món thần khí tưởng chừng như không thể bị phá hủy giờ này đã có thêm hai vết nứt lớn dữ tợn.

"Haha, xem ra v·ũ k·hí của ta đã có thể chạm vào ngưỡng cửa Thần Khí rồi."

Lâm Lục Dạ biết thứ ở trước mặt mình chỉ là Thần Khí phân thân, cô nàng không kiêu ngạo đến mức cho rằng mình có thể chế tạo ra Thần Khí.

Chợt, Mặt Nạ Bất Hủ lúc này bắt đầu rung lên như một chiếc điện thoại có người gọi đến.

Một cảm giác nguy hiểm đang ập tới, Lâm Lục Dạ vội vàng lui về sau.

Phân thân của Mặt Nạ Bất Hủ đột nhiên p·hát n·ổ, ánh sáng hoàng kim thần thánh giống như nhuộm vàng cả thế gian rồi biến mất ngay sau đó.

Một v·ụ n·ổ lớn xé nát phần thân thể vốn đã tàn tạ của thiên đạo.

Đồng thời, từ trong v·ụ n·ổ ấy cũng có một vật thể khác bay ra bên ngoài.

Đó là Hắc Ám Luân Hồi Vuốt của Lâm Lục Dạ được bọc trong Áo Choàng Thần Ẩn và một vài mảnh thịt vụn còn đang bám lên hai món Thần Khí ấy.

Bạch Hồn đứng ngay bên cạnh thiên đạo nên hắn cũng cảm nhận được v·ụ n·ổ vừa rồi mạnh như thế nào.

Nếu v·ụ n·ổ đó không xảy ra bên trong thân thể của thiên đạo, thì có lẽ giờ này cả Đại Huyền thế giới đã bị hủy diệt bởi v·ụ n·ổ vừa rồi.

Một vòng tròn nhìn như vô số các mảnh kính vỡ lơ lửng trên những gì còn lại của thân xác Lâm Lục Dạ.

Mỗi một mảnh vỡ lại là một bảng trạng thái riêng biệt.

Đây mới chính là bản thể hiện tại của Lâm Lục Dạ.

Ánh sáng tím quét qua quét lại những mảnh thịt vụn trên mặt đất.

"May mắn, vẫn còn một vài phần máu thịt đã thích nghi được với v·ụ n·ổ do Thần Khí phân thân tạo ra.

Xem ra lần này ta c·hết cũng đáng."

Giọng nói của Lâm Lục Dạ máy móc vang lên.

Lấy những phần thịt vụn còn đang không ngừng nhúc nhích dưới mặt đất làm hạch tâm, vô số các tia sáng chiếu qua đan vào nhau tạo thành hình dạng một cô gái gợi cảm.

Xương cốt, nội tạng, máu thịt, da tóc một lần nữa được tạo ra.

Một thân thể mới của Lâm Lục Dạ xuất hiện, việc đầu tiên cô làm ngay sau khi hồi sinh đó chính là vội lấy Áo Choàng Thần Ẩn che đi thân thể đang k·hỏa t·hân hoàn toàn của mình.

"Đạo lữ của ta, ngươi nhìn đủ chưa vậy?"

Lâm Lục Dạ nghiến răng nghiến lợi khi thấy Bạch Hồn cứ ở đó và ngắm nhìn cô trong hơn 5 phút.

Đáp lại, Bạch Hồn chỉ mỉm cười và hỏi ngược lại.

"A, ta cứ nghĩ nàng có thể tự tạo ra đồ để mặc chứ?"

Sắc mặt Lâm Lục Dạ lúc này đỏ bừng như gấc.

Bạch Hồn lập tức tạo ra một vùng không gian riêng biệt, không ai có thể nhìn xuyên qua kết giới này, kể cả đó có là thiên đạo hay thế giới ý chí.

Hắn bước vào trong đó với một bộ quần áo trên tay.

Tại sao hai người họ có thể nhàn nhã tán tỉnh nhau như vậy ngay trên chiến trường này.

Đơn giản là vì Đại Huyền thế giới ý chí giờ vẫn chưa thoát khỏi phong ấn từ cái bàn tay tràn đầy thế giới pháp tắc do thiên đạo tạo ra.

Còn thiên đạo cũng đã rơi vào trạng thái hấp hối sau v·ụ n·ổ vừa rồi.

Không còn Mặt Nạ Bất Hủ để khôi phục lại thân thể nữa.



Thiên Đạo giờ này chỉ còn là một đống máu thịt khổng lồ phủ kín hàng chục dặm.

Máu thịt màu hoàng kim của nó phủ kín mặt đất, giống như biến thành một mỏ vàng lộ thiên khổng lồ.

Có vô số gương mặt khác nhau, vô số cánh tay trồi lên lúc chìm lúc nổi, giống như nơi đây đang có vô số kẻ c·hết chìm.

Lúc này, Lâm Lục Dạ cũng đã được Bạch Hồn tự tay thay đồ, hai người họ cầm trong tay Thần Khí đi tới biên giới với cái đầm lầy hoàng kim kia.

"Các vị, rất cảm ơn các vị sau hơn 70 năm hợp tác."

Giọng nói này vang lên khiến cho vô số các thiên đạo ý chí chú ý.

Vì đơn giản, chủ nhân của giọng nói này chính là kẻ đã đề ra cái ý tưởng làm cho Đại Huyền cắn nuốt vô số các mảnh vỡ thế giới khác.

"Tên c·hết bầm! Là ngươi! Là ngươi!"

"Đáng c·hết thì ra mọi chuyện ngay từ đầu là do ngươi sắp đặt!"

"Khốn nạn a! Tại sao chúng ta không nghĩ sẽ có thế lực thứ 3 nhúng tay chứ?!"

Vô số các tiếng gào thét, những tiếng mắng chửi khó nghe vang lên, tất cả như muốn nguyền rủa c·hết kẻ đã đẩy bọn chúng vào bức đường cùng này.

"Các vị, vĩnh biệt nhé."

Bạch Hồn cầm Phủ Định Trường mâu, đâm mạnh vào đống máu thịt vàng kim.

Ánh sáng màu trắng nhanh chóng lan tỏa ra khắp khu đầm lầy vàng.

Ánh sáng ấy lan đến đâu là mọi vết tích của thiên đạo tiêu tan đến đấy.

Trong giây phút cuối cùng này, vô số các âm thanh từ hàng tỉ thiên đạo ý chí vang lên.

Chúng ồn ào tới mức Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ khó có thể nghe ra chúng đang nói gì.

"C·hết tiệt! Ta nhớ ra rồi! Ta trở về quá khứ là để bóp c·hết Liên Minh Nhân Loại 12 Chủ..."

"Ra là vậy! Hai ngươi là ghế..."

"Bạch Hồn Tà Thần, Vĩnh Dạ Tà Thần, ta đáng lẽ phải nhận ra hai ngươi sớm hơn mới đúng chứ..."

"Bạch Hồn, Vĩnh Dạ,... Bản thể của ta ở tương lai chờ hai ngươi!"

Cả Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đều không có thói quen nghe lời trăn trối của kẻ thù.

Tất cả các thiên đạo ý chí, những kẻ đã đạp vào nửa bước siêu thoát đều bị phủ nhận sự tồn tại mà tan biến.

Thiên đạo hoàn toàn tiêu tán.

Nó để lại một cánh cổng không gian dẫn tới một mảnh vỡ thế giới, lối về chủ thế giới của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ.

Bên cạnh đó, còn có một chiếc lông vũ trắng đang tỏa ra ánh sáng hoàng kim thần thánh.

Dù không biết tại sao nhưng khi cầm nó trong tay, Bạch Hồn lại cảm thấy chiếc lông vũ này rất hợp với hắn.

"Vừa rồi có phải hai ta g·iết thiên đạo hơi sớm quá thì phải.

Dù có hơi ồn chút nhưng ta vẫn nghe bọn chúng kể ra một vài thông tin rất thú vị như về 12 Chủ Thần của Liên Minh Nhân Loại gì đó đúng không?"

Bạch Hồn quay đầu lại thấy Lâm Lục Dạ lúc này đang cố làm sạch ráy tai vì sự ồn ào vừa rồi.

"Dù sao g·iết thì cũng đã g·iết rồi."

Lâm Lục Dạ nghe vậy gật đầu.

Chợt cô nàng nhớ ra điều gì đó mà nhổ nước bọt.

"Đạo lữ của ta, có phải hai ta làm việc hơi thừa khi cho cả đống thế giới quyền hành đã bị hai ta ô nhiễm cho thiên đạo hấp thu không?

Vừa rồi đánh thiên đạo có vẻ chúng ta cũng đã quên nói cho chúng, mấy cái thế giới quyền hạn chúng đang cầm trong tay là chưa bao giờ thuộc về chúng cả."

Bạch Hồn nghe vậy vừa đi vừa cười.

"Nếu hội đồng thiên đạo ý chí biết điều đó, có lẽ chúng sẽ còn ồn ào gấp 10 lần vừa rồi.

Mà không tán dóc nữa, chúng ta phải xử tên còn lại và cả cái Đại Huyền thế giới này."