Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 181: Kẻ đi, người đến.



Chương 180: Kẻ đi, người đến.

Sau c·ái c·hết của thiên đạo, bàn tay hoàng kim đang trấn áp Đại Huyền thế giới ý chí cuối cùng cũng tan biến.

Hóa thân của Đại Huyền thế giới ý chí lúc này cảm nhận được hai kẻ mới xuất hiện kia nguy hiểm vô cùng.

Nhưng ngay khi nó vừa quay người lại, hai giọng nói bỗng xuất hiện ngay sau lưng nó.

"Đứng lại."

"Chạy đi đâu mà vội vàng vậy, thanh niên?"

Hai bóng người kỳ lạ kia đã xuất hiện ngay sau lưng thanh niên áo đen này.

Ngay sau đó, hóa thân của Đại Huyền thế giới tiếp tục dùng quyền hạn thế giới, mở ra một thế giới nhỏ ngay bên trong Đại Huyền thế giới.

Chỉ cần đi tới nơi đây thì kể cả thiên đạo cũng rất khó có thể tìm đến nó.

Cánh cổng không gian dẫn tới thế giới mới biến mất, hóa thân thở phào nhẹ nhõm khi thấy hai kẻ xâm nhập kia không đuổi theo nó.

Thiên đạo ngoại lai kia đã bị tiêu diệt, nên giờ này có thể coi hóa thân được tạo ra từ hai thiên mệnh chi tử này chính là một thiên đạo mới của Đại Huyền thế giới.

Nhưng thiên đạo mới này mới vào vị trí được vài phút, mông còn chưa ngồi ấm chỗ đã bị người đuổi theo đánh.

Một thiên đạo vô tình như nó giờ này cũng cảm nhận được cảm giác biệt khuất mà nhân loại cảm nhận được là gì.

Nhưng còn chưa thở dài thở ngắn được trong cái tiểu thế giới trơ trọi toàn cát đá này được bao lâu.

"Nhìn sắc mặt ngươi không được tốt lắm, làm tách trà nhé."

Đại Huyền thế giới ý chí nhận lấy tách trà theo bản năng con người còn sót lại từ thân thể.

Nhưng nó rất nhanh chóng đã nhận ra mình hiện tại là một dạng sống nhìn giống con người chứ không phải con người, nên tách trà trên tay và bùn đất phía bên dưới cũng chẳng khác gì nhau.

Và khoan đã, tiểu thế giới này chẳng phải chỉ có một mình nó mới có thể đi vào thôi sao?

Hóa thân của Đại Huyền thế giới quay người lại, nó chứng kiến hai bóng người quen thuộc kia.

Lần này, hóa thân không lựa chọn chạy trốn nữa, ánh mắt của nó khóa chặt hai kẻ lạ mặt kia.

"Hai ngươi là ai chứ? Tại sao các ngươi có thể đi vào tiểu thế giới này?"

Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ không hề nói gì, nhưng quyền hạn của Đại Huyền thế giới quay xung quanh hai người họ đã nói lên tất cả.

"Các ngươi ă·n c·ắp quyền hạn thế giới của ta!"

Hóa thân của Đại Huyền thế giới ý chí bỗng chốc cảm nhận một cảm giác vô cùng phẫn nộ.

Hết thiên đạo rồi lại đến hai kẻ lạ mặt này, tại sao thế giới này lại yếu đuối như vậy chứ!

Lúc này đối mặt với thanh niên áo đen, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ lại cảm thấy vô cùng thú vị.

Một kẻ giống như hóa thân của thế giới đáng lẽ ra phải vô tình nhưng giờ lại phẫn nộ giống như một thiếu niên nhiệt huyết.

Kể ra cũng phải thôi, dù sao hóa thân này cũng là sự dung hợp của hai vị thiên mệnh chi tử vào cùng một chỗ.

Giờ hai người cảm giác thanh niên áo đen đang phẫn nộ kia có thể nói ra câu "đừng khinh thiếu niên nghèo" bất cứ lúc nào.

"Đám t·rộm c·ắp! Các ngươi đáng c·hết a!"

Nói rồi thanh niên áo đen phẫn nộ ném thẳng viên gạch được ngưng tụ từ thế giới quyền hạn về hai người.

Nhưng viên gạch lại giống như không bị hóa thân khống chế nữa, nó càng bay tốc độ lại càng chậm cho tới khi ngoan ngoãn rơi vào bàn tay của Lâm Lục Dạ.

Cô nàng nhìn cục gạch đang luân chuyển đủ mọi loại màu sắc này mà gật đầu.

"Vật liệu tốt đấy, với nó có lẽ ta có thể chế tạo thêm 3 móng vuốt nữa cho bộ vuốt của mình."



Lúc này màu sắc của viên gạch cũng đã thay đổi, nó dần biến thành một khối vật liệu có màu đen như màn đêm.

Đại Huyền thế giới ý chí lúc này cũng cuống cuồng rồi.

Phải biết một nửa quyền hạn của Đại Huyền thế giới đều đã được ngưng tụ để chế tạo cục gạch ấy.

"Không! Quyền hạn thế giới của ta!"

Lâm Lục Dạ vừa vuốt ve khối vật liệu, cô nàng vừa lắc đầu cười mỉm.

"A, ngươi có chút nhầm lẫn ở đây thì phải.

Quyền hạn thế giới mà ngươi sở hữu thực tế là thứ mà ta và đạo lữ của ta cho ngươi và thiên đạo ngoại lai kia quyền sử dụng, nhưng hai ta chưa bao giờ cho các ngươi quyền sở hữu chúng."

Giờ hóa thân của Đại Huyền thế giới mới nhận ra một sự thật đáng sợ.

Ngoại trừ quyền hạn thế giới vốn có của Đại Huyền, tất cả những quyền hạn nó từng có thể điều động giờ này lại không hề động dù chỉ một chút.

"Không có quyền hạn thế giới thì sao chứ? Ta liều c·hết với các ngươi!"

Thanh niên áo đen lúc này lao lên như một nhân vật chính trong một bộ tiểu thuyết nhiệt huyết, nhưng đáng tiếc cơ thể hắn lại bỗng dưng khựng lại ngay giữa đường.

Thanh đao trong tay còn chưa tiến gần hai người kia được 1 mét thì bỗng dưng dừng lại.

Bạch Hồn nhìn vào hắn với ánh mắt đầy nghiền ngẫm.

"Ngươi chắc không biết dù có là Inami hay là Tiêu Huyền thì về bản chất hai kẻ đó đều có thể tính là phân thân của ta và Lục Dạ.

Chỉ cần ta nghĩ, toàn bộ thân thể, cuộc đời của hai người kia sẽ hoàn toàn thuộc về chúng ta.

Và ngươi chiếm lấy phân thân của hai ta rồi muốn dùng nó để chống lại chúng ta sao?

A, nực cười."

Lúc này Đại Huyền thế giới cũng cảm nhận được có gì đó không ổn với thân thể hắn.

Quyền hạn, pháp tắc, quy tăc, khái niệm,... đủ các thứ đang bị bóc ra khỏi người hóa thân này.

Đồng thời làn da, cơ bắp, nội tạng,... tất cả những gì có trong thân thể vật lý của nó đều đang tan chảy như sáp nến.

Giờ tại vị trí mà thanh niên áo đen kia vừa đứng, chẳng còn lại bất cứ thứ gì ngoài một thứ nhìn giống như một tia hương khói.

Đây chính là một phần của Đại Huyền thế giới ý chí.

Hương khói đang dần tiêu tán, thế giới ý chí muốn chạy trốn khỏi tay hai ác ma này.

"Phủ định không gian."

Nhưng tia hương khói có di chuyển như thế nào chăng nữa cũng giống như không thể rời đi.

Nó hoàn toàn bị nhốt trong một cái hộp rộng khoảng 1 mét khối.

Vì tất cả các khái niệm không gian trong cái hộp này như khoảng cách, độ cao, rộng, sâu,... đều đã không còn.

"Dù không có bất cứ hận thù nào nhưng mục tiêu của hai ta là thế giới này, nên xin lỗi."

Đầu mâu đâm vào tia hương khói ấy và xóa bỏ hoàn toàn nó, thậm chí đến cả bản thể thực sự của Đại Huyền thế giới ý chí còn đang lẩn trốn cũng bị lực lượng của Phủ Định Trường Mâu theo nhân quả tuyến tìm đến và xóa bỏ.

Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ giờ này đã xử lý hoàn tất hai đối thủ của mình.

Họ bước ra thế giới bên ngoài.

Bầu trời lúc này không còn là màu hoàng kim thần thánh v·a c·hạm với những khoảng không đầy màu sắc dập dờn như mặt nước nữa.

Lúc này bầu trời chỉ còn hai màu đen trắng xoay quanh nhau vô cùng hài hòa.

Lâm Lục Dạ lấy ra Hắc Ám Luân Hồi vuốt của mình.



Cô nàng nhẹ nhàng vung tay, một vết cắt không gian khổng lồ xuất hiện như muốn chia cắt thế giới này thành hai nửa.

Không đúng, cả thế giới này, kể cả có là lục địa với diện tích gấp 10 lần một Đại Thiên Thế Giới hay là bầu trời sao rộng lớn trong tinh không.

Tất cả đều đã bị tách làm hai nửa.

Lâm Lục Dạ muốn hủy diệt thế giới này sao?

Không, cô ta không làm một việc vô ích như vậy làm gì.

Để rèn đúc ra Thần Khí của riêng mình, cả Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đều đã tiêu hao vô số tài nguyên.

Lượng tài nguyên khổng lồ chỉ có thể đong đếm bằng thế giới.

Và giờ hai người họ muốn khôi phục lại tài nguyên đã tiêu hao, đồng thời để có thể tăng cường thêm sức mạnh cho bản thân mình.

Nên đã đến lúc để bỏ vào trong túi cái Đại Huyền thế giới đã được hai người mở rộng ra hàng trăm triệu lần.

Dưới chân Lâm Lục Dạ, một bóng đen khổng lồ trồi lên, một nửa của Đại Huyền thế giới lập tức chìm trong đêm tối vĩnh cửu.

Nếu có ai đó ở xa thế giới này, họ sẽ chứng kiến một bóng đen đang hóa thành một cái miệng khổng lồ gồm vô số hàm răng sắc nhọn, nuốt trọn một nửa Đại Huyền thế giới.

Một nửa của một Đại Thiên thế giới cỡ lớn cứ như vậy mà bị cắn nuốt chỉ sau 3 giây ngắn ngủi.

Còn số phận của các sinh linh ở nửa thế giới đã bị cắn nuốt ấy?

Bọn họ còn sống nhưng giờ họ đã được chuyển hóa thành quyến tộc của Lâm Lục Dạ.

Các sinh linh này không những không c·hết mà còn có được trường sinh bất lão và sức mạnh mạnh mẽ, nhưng cái giá phải trả chính là sinh sống dưới màn đêm vĩnh cửu vĩnh viễn.

Đó là về các sinh linh, còn phần vật chất và năng lượng còn lại của thế giới được Lâm Lục Dạ cho vào Thế Giới Hắc Ám, để chữa trị những tổn thương sau quá trình rèn đúc Hắc Ám Luân Hồi Vuốt.

Bạch Hồn nhìn diện tích phần còn lại của Đại Huyền thế giới mà thắc mắc.

"Lục Dạ, chẳng phải hai ta đã nói chia đều rồi sao?

Phần còn lại của Đại Huyền thế giới rõ ràng lớn hơn rất nhiều so với phần đã bị Lâm Lục Dạ cắn nuốt.

Nhưng đáp lại, Lâm Lục Dạ chỉ mỉm cười, cô tung viên gạch mang theo cả đống thế giới quy tắc giống như một món đồ chơi.

Bạch Hồn thấy vậy cũng gật đầu hiểu ý, phân chia như hiện tại là rất công bằng.

Giờ đến lượt hắn lấy phần thế giới thuộc về mình.

Phủ Định Trường Mâu từ trên trời rơi xuống cắm vào mặt đất.

Sức mạnh của nó nhanh chóng ô nhiễm vạn vật xung quanh, biến tất cả mọi thứ trở nên mờ ảo, giống như những ảo ảnh không thuộc về thực tế.

Tuy tốc độ ăn mòn của Phủ Định Trường Mâu rất nhanh chóng, nhưng nếu cứ để nó ăn mòn như vậy thì phải tốn vài tháng trời nữa thì ô nhiễm từ Thần Khí này mới có thể ăn mòn cả thế giới.

Ngay lúc này, cửa sau được Bạch Hồn đặt vào trong tất cả các sinh linh sử dụng Bạch Hồn mạng xã hội được kích hoạt.

Phải biết sau hơn 70 năm hoạt động, có thể nói toàn bộ tu sĩ trên Đại Huyền thế giới đều đã sử dụng mạng xã hội này.

Bọn họ bị ô nhiễm từ mạng xã hội này ảnh hưởng trong tích tắc.

Một giây trước còn là người, một giây sau tất cả đã hóa thành Bạch Hồn Tinh Linh, hóa thành quyến tộc của Bạch Hồn.

Vạn vật xung quanh các tinh linh này cũng đang dần trở nên hư ảo, chỉ còn là những cái bóng phát ra ánh sáng trắng dịu nhẹ.

Nhìn từ trên cao, phần còn lại của Đại Huyền thế giới đang xuất hiện vô số các đốm trắng.

Tốc độ l·ây l·an của những vùng trắng này càng lúc càng nhanh.



Đến cuối cùng, cả mảng lục địa khổng lồ nhìn qua cũng mờ ảo chẳng khác nào thân thể của một Bạch Hồn Tinh Linh.

Bạch Hồn vận dụng cả quyến tộc và Thần Khí kết hợp với nhau để tiêu hóa thế giới này.

Hắn rút ra chân thực và chỉ để lại hư ảo.

Một mảng lục địa khổng lồ và cả bầu trời sao đều dần hóa thành một màu trắng, chúng nhanh chóng thu nhỏ lại thành một khối lập phương nhỏ bằng đầu ngón tay cái.

Bạch Hồn cầm khối lập phương ấy lên, hắn ném nó vào trong miệng và nuốt xuống như thể vừa ăn một viên đường.

Và cuối cùng thì những gì của Đại Huyền thế giới cũng sẽ trở thành một phần của Hư Ảo Giới trong gốc cây linh hồn thần thánh.

Sau khi hấp thu xong phần còn lại của thế giới, Bạch Hồn đang vân vê một đoàn khí đủ mọi màu sắc trong tay mình, chỉ thấy vô số các pháp tắc phù văn trôi nổi trong đó.

Đây là chân thật khái niệm, thứ còn lại sau khi Bạch Hồn cắn nuốt thế giới.

Chỉ thấy Bạch Hồn triệu hồi ra một Hư Ảo Thân và một Bạch Hồn Tinh Linh khác.

Hắn bắt đầu cho khái niệm chân thật vào trong người hai thực thể này.

Một cảnh tượng khá khó tin đang xảy ra.

Chỉ thấy Hư Ảo Thân và Bạch Hồn Tinh Linh đang trong trạng thái mờ ảo như linh hồn giờ đang ngày càng ngưng thực.

Da thịt, quần áo trang sức, tất cả mọi thứ trên hai người này giờ đều không khác gì người thường.

Khi Bạch Hồn ra lệnh, cả hai không ngần ngại dùng v·ũ k·hí trên tay quẹt vào tay còn lại.

Máu tươi chảy ròng xuống khẳng định cho hai kẻ này giờ đã trở thành những con người có máu có thịt.

Lâm Lục Dạ đang tò mò xem Bạch Hồn thực nghiệm thì bỗng dưng thấy hắn co người lại như thể một người trầm cảm vì đánh mất 100 triệu.

"Ngươi sao vậy đạo lữ của ta? Có gì không ổn sau khi cắn nuốt thế giới sao?"

Ngón tay ngọc ngà của cô nàng liên tục chạm vào má hắn.

"Không có gì đâu, Lục Dạ.

Ta chỉ vừa phát hiện ra nếu ta sử dụng chân thực khái niệm lên các thuộc hạ của mình, bọn họ có thể tiết kiệm được 99% năng lượng tiêu hao không cần thiết."

Nếu Bạch Hồn nhận ra được điều này sớm hơn, tất cả quyến tộc của hắn nên được nâng cấp từ lâu rồi chứ không phải chờ đến giờ này.

"Thôi vậy, hai ta trở về thôi, ta cũng không muốn trải nghiệm cái cảm giác bị biển hỗn độn nuốt sống là như thế nào đâu."

Lâm Lục Dạ chỉ ra tất cả mọi hướng xung quanh, vô số sức mạnh hủy diệt với vô số các loại màu sắc khác nhau từ tất cả mọi hướng đang cuốn tới.

Một thế giới giống như một bong bóng trôi nổi giữa đại dương được gọi là hỗn độn.

Nay mọi thứ bên trong bong bóng ấy đã bị hai đứa nào đó đục rỗng, nên lớp vỏ ngoài thế giới nhanh chóng mất đi khả năng chống lại "nước biển" mang theo đủ loại sức mạnh hủy diệt tràn vào.

Sức mạnh hủy diệt đến từ hỗn độn hải là thứ mạnh khỏi phải nói, Bạch Hồn cũng đã thử bơi trong đại dương này.

Kết quả là hắn đ·ã c·hết vài tỉ lần chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Nếu Lâm Lục Dạ và Bạch Hồn bị đại dương này nhấn chìm, thứ duy nhất có thể tồn tại được chính là thế giới trong thân thể bọn họ.

Không còn việc gì để làm ở thế giới này nữa, hai người tiến về mảnh vỡ thế giới đầu tiên mà bọn họ đặt chân tới, để trở về thế giới cũ...

Thị trấn mạo hiểm giả, ngay khi Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ vừa rời đi.

Một vị khách mới lại xuất hiện ngay tại quảng trường trung tâm của thị trấn.

Cột sáng chói lóa như nối liền trời và đất xuất hiện, dị tượng từng xảy ra khi Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ tới thế giới này.

Tất cả mạo hiểm giả đều tò mò nhìn về phương hướng này, bọn họ biết thị trấn của mình lại chào đón thêm một vị đạo sư mới đến.

Bước ra từ cột sáng lúc này là một thanh niên trẻ tuổi nhưng lại vô cùng lôi thôi, từ đầu đến chân là một bộ đồ tây cũ nát, đầu bù tóc bết, râu ria xồm xoàm, nhưng lại có một đôi mắt sắc như kiếm.

Nhìn hắn giống như một kẻ đi đám tang thăm viếng n·gười đ·ã k·huất rồi lại lạc đường sống trong rừng cả tháng trời.

Nếu Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ có mặt ở nơi này, hai người họ sẽ lập tức nhận ra được người tới là ai.

Người đó Diệp Hiên, kẻ thù làm hai người họ lo lắng bấy lâu nay.