Thanh niên nhìn như một ông chú này giờ đang cầm trên tay một thanh kiếm và một tấm danh th·iếp.
"Ờm, xin chào mọi người, ta được người mời tới thị trấn này để làm đạo sư."
Diệp Hiên giơ lên tấm th·iếp mời trong tay và hỏi mọi người xung quanh.
Nhưng ánh mắt mọi người lại đột nhiên chuyển hướng đến một nơi khác.
Diệp Hiên giờ mới nhận ra có người đang ngồi xổm ngay cạnh mình.
Hắn nhận ra người đàn ông thần bí này, chính là người đã đến để bàn bạc với hắn, đồng thời cũng chính là kẻ đã đưa tấm danh th·iếp dịch chuyển hắn tới thế giới này.
"Chào đồng nghiệp, ta là đạo sư Tiên Tri, kiêm luôn Nhà Khảo Cổ ở thị trấn này.
Ta có 3 cuốn sách để làm quà cho người anh em đây."
Nói rồi, người thần bí này lấy ra ba cuốn sách.
Thông Quá Khứ, Thấu Hiện Tại, Dự Tương Lai.
Ánh mắt Diệp Hiên nhìn về ghế số 1 lúc này như nhìn thấy một tên l·ừa đ·ảo, mọi vẻ thần bí mà kẻ này từng thể hiện giờ giống như trôi theo dòng nước.
Ở một nơi khác, dinh thự của Bạch Vũ Thần.
Vẫn là đình nghỉ mát ấy, nơi ghế số 8 của Liên Minh Nhân Loại thường xuyên ngồi uống trà.
Cô nàng tiểu thư tóc vàng lại nhàn nhã thưởng thức ly trà.
Nhưng gương mặt đầy vẻ hưởng thụ của cô đã lập tức phải trở nên cau có khi có một vị khách mới đột ngột xuất hiện ở nơi đây.
"A, lãnh đạo, ngài lại tới nơi đây để làm gì?"
Ngồi đối diện cô không biết lúc nào đã xuất hiện thêm một bóng người khác, Tiên Tri, ghế số 1 của Liên Minh Nhân Loại.
Hắn vô cùng tự nhiên khi lấy cho mình thêm một ly trà khác và nhẹ nhàng thưởng thức.
"Không có gì cả, mọi sắp đặt của ta ở thế giới này đã hoàn tất nên ta tới đây là để chào từ biệt mà thôi.
Với lại hai đứa kia không lấy quá nhiều đồ trong vườn của cô đấy chứ?"
Bạch Vũ Thần nhìn về phía hồ nước của nhà mình, nơi mà lúc trước còn bị bao phủ bởi vô số những chiếc lá.
"A, việc đó sao?
Tôi chưa từng thấy hồ nước nhà mình sạch như vậy.
Hai đứa nó dọn mặt hồ cho tôi thì tôi vui còn không kịp chứ đừng nói gì tới việc tìm chúng nó để tính sổ."
Riêng việc này thì Bạch Vũ Thần lại vô cùng thoải mái.
Còn mặt hồ nhìn có vẻ vô cùng bình thường kia lại là cái được gọi là hỗn độn hải, chính xác hơn là có người đã bơm nước từ hỗn độn hải thực sự vào để tạo thành một hồ nhân tạo, trang trí cho khu vườn nhà mình.
Bên hồ nước của trang viên khổng lồ này có một gốc cây kỳ lạ.
Nếu nhìn kỹ thì đó là một gốc cây do vô số loại dây leo khác nhau đan lại cùng một chỗ, mỗi dây leo lại là một vũ trụ riêng biệt.
Chúng v·a c·hạm, đan vào nhau tạo thành một thế giới thụ khá kỳ lạ.
Mỗi khoảnh khắc qua đi, vô số lá cây mới được thế giới thụ sinh ra, và cũng có vô số các thế giới khác rơi xuống từ những tán cây ấy.
Những mảnh vỡ thế giới được thế giới thụ diễn hóa ra đều là những viễn cảnh thế giới bị hủy diệt mà thế giới thụ đã đào thải.
Nên không sớm thì muộn những mảnh vỡ thế giới ấy cũng sẽ tan biến và bị hủy diệt, tạo thành cái mà các mạo hiểm giả gọi là ngày các mảnh vỡ thế giới đại đổi mới.
Thân cây không ngừng rung động do các vũ trụ v·a c·hạm lẫn nhau, biến gốc cây thành đầu nguồn của vô số cơn gió trong trang viên này, những cơn gió mang tên thời không loạn lưu.
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua.
Lúc này trên mặt hồ cũng bắt đầu xuất hiện vô số những chiếc lá mới, mỗi một chiếc lá đều là một mảnh vỡ thế giới.
Khi Bạch Vũ Thần đặt tách trà xuống đĩa sứ, nơi đây chỉ còn lại sự tĩnh lặng.
Không có bất cứ dấu vết nào cho thấy nơi đây từng có người thứ hai ngồi đây uống trà.
Như thể sự xuất hiện của người bí ẩn kia chỉ giống như là một ảo tưởng mà Bạch Vũ Thần tưởng tượng ra.
Nhìn vào mặt hồ lại được phủ đầy lá cây.
“Ai, lại bừa bộn nữa rồi, hi vọng khi ta trở lại, mặt hồ lại sạch sẽ như lúc trước.”
Vừa than thở, cô nàng tiểu thư cũng biến mất như chưa bao giờ tồn tại qua…
Hoàng Tinh V643, trước cổng của bí cảnh khe nứt.
Chỉ huy của 4 quân đoàn đang chuẩn bị dẫn quân vào trong bí cảnh để chi viện cho Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ thì dị biến xảy ra.
Khe nứt đang dần biến mất trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm xuất hiện khiến cho tất cả thành viên trong quân đoàn đều có thể cảm nhận được áp lực kinh khủng nhất mà họ từng gặp từ trước tới nay.
"Không ổn!
Bản thể và Lâm Lục Dạ vừa bước vào trong cánh cổng không gian ấy!"
Bản năng chiến đấu của Số 1 lúc này điên cuồng cảnh báo, nhưng thân là chiến binh mạnh nhất của Bạch Hồn, hắn không hề có một chút sợ hãi nào mà vào tư thế sẵn sàng chiến đấu ngay lập tức.
Khi hào quang chói lóa do bí cảnh khe nứt biến mất dần dịu xuống, cả quân đoàn sững sờ khi chứng kiến hai người vừa bước ra khỏi khe nứt ấy.
"Có chuyện gì xảy ra vậy mọi người, sao lại chĩa súng vào quân mình như vậy?"
Đến giờ Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ vẫn cảm thấy hành trình của hai người họ quá là ảo diệu rồi.
Hai người đã cùng nhau đi qua hơn 80 năm ở mạo hiểm giả thế giới, đi qua cả một đời người.
Có quá nhiều chuyện đã xảy ra, có quá nhiều thứ để nói tới.
Nhìn qua bề ngoài thì thời gian không để lại bất cứ dấu vết nào trên người họ, nhưng sức mạnh của họ đã tăng lên một tầng thứ hoàn toàn khác lại là chuyện không giả được.
Khí tức của hai người đã thay đổi nhiều tới nỗi các quân đoàn của Bạch Hồn cũng khó mà nhận ra.
"Chủ thể, Lục Dạ, có chuyện gì đã xảy ra vậy?
Chúng ta chỉ thấy hai ngươi bước vào trong bí cảnh khe nứt ấy được vài giây rồi khe nứt đóng lại ngay lập tức.
Sau đó thì hai người một lần nữa xuất hiện và khí tức tăng lên kinh khủng như vậy.
Chuyện gì đã xảy ra?"
Câu hỏi của Số 1 cũng là câu hỏi của tất cả mọi người ở đây, họ đều tò mò chuyện gì đã xảy ra trong bí cảnh khe nứt ấy.
Trên đường trở lại căn cứ, Bạch Hồn truyền lại toàn bộ thông tin về mạo hiểm giả thế giới cho đám đàn em của mình.
Giữa sa mạc tràn đầy nắng và cát, chiếc xe tăng địa hình có kích thước như một pháo đài di động băng qua nhanh chóng như thể đang đi trên đất bằng.
Một đoàn xe khổng lồ cứ như vậy hành quân một cách công khai.
Bọn họ không hề sợ bị Diệp Hiên phát hiện mà cầm kiếm đến chém họ.
Dù sao Hoàng Tinh V643 này hiện tại đang chìm trong c·hiến t·ranh.
Không chỉ là cuộc chiến giữa các thế lực khác nhau để tranh giành địa bàn, mà còn là cuộc chiến của con người với các giống loài ngoại lai đang xâm chiếm thế giới này từ bên kia khe nứt.
Hiện giờ thứ đi lại nhiều nhất ngoài đường không phải là xe cộ mà là các khí tài quân sự hạng nặng.
Nên đoàn xe này cũng chẳng có gì khác biệt với hàng triệu đoàn xe khác đang lăn bánh trên hành tinh này.
Trong pháo đài di động khổng lồ ấy.
Người của 4 quân đoàn lúc này cũng cảm thấy thổn thức, bọn họ không ngờ được bản thể của họ chỉ đi vào khe nứt một giây, nhưng đi ra đã là người của 80 năm sau.
Lúc này Bạch Hồn cũng cảm nhận được 4 quân đoàn dưới trướng mình đã quá yếu và không thể theo kịp được với sức mạnh hiện tại của hắn.
Giờ một Bạch Hồn Tinh Linh thế hệ mới cũng có thể dễ dàng đánh bại được chiến binh mạnh nhất dưới trướng hắn là Số 1.
Nhìn đám đàn em với cái gương mặt trầm cảm, Bạch Hồn cũng không đành lòng để đám người này về hưu quá sớm.
Hắn hứa với bọn họ sẽ nâng cấp cho 4 quân đoàn này nhanh nhất có thể.
Dù sao khoảng thời gian 1 tháng vẫn là đủ thời gian để nâng cấp đám người này.
Chợt một cuộc gọi từ căn cứ chính của Lâm gia phá hỏng bầu không khí hiện tại.
Giờ người duy nhất ở căn cứ có quyền truy cập với thế giới bên ngoài chỉ có một người mà thôi.
Người đó không ai khác chính là Lâm Bạch.
Thấy vậy, Bạch Hồn lập tức hóa thành một làn khói, chui vào bên trong chiếc nhẫn mà Lâm Lục Dạ đang đeo trên ngón áp út.
Thái độ của Lâm Lục Dạ đang từ cà lơ phất phơ giờ chuyển sang lạnh lùng như một cỗ máy c·hiến t·ranh.
Tất cả mọi người đều đang biểu diễn trước mặt Lâm Bạch.
Màn hình được mở lên, một thanh niên với gương mặt ngày càng tiều tụy xuất hiện.
Hiện tại vẫn còn một phần linh hồn của Bạch Hồn mắc kẹt trong thân thể ấy, phần linh hồn này giờ phải chịu áp lực lớn gấp hàng chục, hàng trăm lần ngày trước.
Lúc trước việc mất đi một nửa linh hồn cũng đã khiến cho "Lâm Bạch" không thể làm việc hiệu quả và bỏ lỡ rất nhiều nghiên cứu trong vài tháng.
Sau khi Lâm Lục Dạ đến thế giới thực, phần linh hồn của "Lâm Bạch" lại bị Bạch Hồn thu hồi gần như toàn bộ.
Phần linh hồn còn lại của người xuyên việt phải chèo chống toàn bộ thân thể và tâm linh cho Lâm Bạch, nhưng phần linh hồn của nguyên chủ Lâm Bạch lại không tự mình đứng ra điều khiển thân thể vốn có của hắn.
Tình hình lúc này giống như một người nông dân phải nai lưng ra làm để nuôi sống 100 tên quý tộc.
Nên dù cho đã từ bỏ phần lớn nghiên cứu, tình trạng của Lâm Bạch càng ngày càng kém đi.
"Ta vừa nhận được tin tình báo chính xác, vừa có một hạm đội t·àu c·hiến được cử tới để chuẩn bị đón Diệp Hiên rời đi vào tháng sau.
Vì vậy tất cả các đơn vị phải nắm từng phút từng giây để tăng cao thực lực."
Giọng nói của Lâm Bạch lúc này cực kỳ yếu ớt, giống như một người đã không ngủ cả tháng trời vậy.
Đám người nhìn hắn giống như có thể c·hết bất cứ lúc nào.
Không biết thân thể của Lâm Bạch có thể nhịn được sự giày vò này cho đến ngày đánh nhau với Diệp Hiên hay không nữa.
Có thể thấy trong ánh mắt lạnh lùng của những thành viên trong quân đoàn có một chút vẻ thương hại dành cho hắn, nhưng không nhiều.
Dù sao vẫn còn một phần linh hồn của người xuyên việt bị mắc kẹt trong thân thể ấy, phần linh hồn lưu trữ tất cả những kí ức về đời trước của Bạch Hồn.
Chợt ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi của thanh niên bỗng chốc trở nên cực kỳ lạnh lùng, một vẻ cao cao tại thượng giống như vua chúa nhìn vào nô lệ xuất hiện.
Mọi người biết đây là lúc Lâm Bạch thực sự chiếm lại quyền điều khiển thân thể này rồi.
Ánh mắt khiến người muốn đấm cho một trận đảo qua tất cả mọi người, ngay sau đó ánh mắt hắn đảo về phía Lâm Lục Dạ đang giả trang làm một người nhân tạo không cảm xúc.
"Lục Dạ, mau cho ta xem thành quả của cô trong tháng vừa rồi."
Lâm Bạch gọi Lâm Lục Dạ là Lục Dạ với một thái độ trịch thượng, chứ không phải một thái độ đầy vẻ quan tâm như Bạch Hồn.
Đối với Lâm Bạch, cô ta chỉ là một người nhân bản, một con rối không hơn không kém, không xứng đáng được mang theo họ của hắn.
Dù rất khó chịu nhưng cô nàng vẫn nhịn lấy.
Một bảng trạng thái nhanh chóng được chiếu ra giữa không trung.
Lâm Lục Dạ:
Chức nghiệp: Ám Ảnh Thợ Săn (SS cấp) Vĩnh Dạ Nữ Đế (SSS cấp).
Nhìn vào bảng trạng thái này, Lâm Bạch không ngờ được Lâm Lục Dạ có thể phát triển nhanh như vậy.
Gương mặt hắn ngốc trệ một lúc vì bất ngờ, nhưng ngay sau đó là ghen ghét làm cho ánh mắt hắn nhìn vô cùng khó chịu.
Sau đó tên này quay đầu đi chỗ khác, có lẽ hắn giờ vẫn không thể chấp nhận được việc một người nhân bản mà hắn cho là thấp kém giờ lại có thể sánh ngang với Lâm gia lão tổ.
"Hừm, chỉ là một đứa người nhân bản có chút thiên phú thôi, vào tay ta ta vẫn có thể làm tốt hơn nó."
Nghe thấy câu này, cả Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đều nảy ra một ý tưởng, liệu giờ hai người họ có nên tạo phản ngay lập tức hay không?
"Tốt lắm, ngươi phát triển rất nhanh, à không, rất chậm, đúng là làm ta quá thất vọng rồi."
Nói rồi với cái tâm tính không được tốt cho lắm, hắn ngắt kết nối với vẻ ghen tị lộ rõ trên mặt.
Ngay khi ngắt kết nối, gương mặt lạnh lùng của Lâm Lục Dạ bĩu môi đầy khinh bỉ nhìn về phía màn hình.
"Sách, mới có chừng đó mà đã không chịu nổi, ta mà biểu thị thực lực của mình đã có thể sánh ngang với Chân Thần cấp thì tên đó chắc xù lông lên mất."
Sau khi cắn nuốt một nửa Đại Huyền thế giới, Lâm Lục Dạ cảm nhận được thực lực của mình đã tăng mạnh, cô cảm nhận được mình đã mạnh ngang với một Chân Tiên cảnh, quy đổi ra chính là Chân Thần cấp.
Nhưng Lâm Lục Dạ đâu có biết được, nếu cô nàng lấy ra nửa cái Đại Huyền thế giới ra làm gạch để nện người thì Thần Vương cảnh cũng phải chạy.
Lúc này bầu không khí trong xe mới trở lại trạng thái bình thường, mọi người đều cười cười nói nói vô cùng vui vẻ.
Bạch Hồn cũng chui ra khỏi chiếc nhẫn và ngồi bên cạnh Lâm Lục Dạ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không cần nói một lời họ cũng đã đoán được ý nghĩ của nhau.
Tên Lâm Bạch này nhìn kiểu gì cũng thuộc loại phản diện não tàn trong mấy bộ truyện đô thị sảng văn.
Đây là một trong những loại phản diện đứng đầy đường và dễ c·hết nhất trong tiểu thuyết.
Họ có nên bóp c·hết hắn ngay lập tức không?
Nhưng ngay sau đó, cả hai người đã lập tức bóp tắt cái ý nghĩ này.
Dù sao tên Lâm Bạch này cũng không phải là phản diện bình thường, hắn là một tên phản diện có hệ thống.
Ai mà biết được cái hệ thống đó có công năng như thế nào?
Nhỡ đâu Lâm Bạch còn tồn trữ mấy tấm thẻ có thể xóa bỏ sự tồn tại của bất cứ ai hắn nhìn thấy thì sao?
Có quá nhiều điểm để hai người phải thận trọng khi tiếp xúc với Lâm Bạch.
Dù sao nhịn thêm một tháng nữa, chờ đến cái ngày đánh với Diệp Hiên thì hệ thống có bài tẩy gì Lâm Bạch cũng phải nôn hết ra.
Lúc đó nếu Lâm Bạch quá mạnh hai người có thể tính đến phương án chạy trốn, nếu hắn quá yếu thì xông ra đánh úp cả hắn và Diệp Hiên.
Dù sao cái chuyện núp lùm đánh lén này hai người họ cũng có kinh nghiệm thực hành trên thiên đạo và Đại Huyền thế giới ý chí rồi.
Nhưng Lâm Bạch càng não tàn, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ lại càng kiêng kỵ Diệp Hiên.
Dù sao nhìn kiểu gì thì Diệp Hiên ở thế giới này giống như đang sở hữu đãi ngộ dành cho nhân vật chính.
Mà hậu quả khi đối mặt với nhân vật chính trong tiểu thuyết là gì thì Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đều hiểu quá rõ ràng.
Trận chiến với Diệp Hiên vào một tháng sau có lẽ nên có một kết quả hòa là tốt nhất cho cả hai phe.
Chợt Bạch Hồn nhớ lại điều gì đó.
"Lục Dạ, bảng trạng thái vừa rồi là gì vậy?
Ta nhớ là em đã trở thành một với bảng trạng thái rồi mà?"
Nghe vậy, Lâm Lục Dạ cười nhẹ.
"Vừa rồi ta chỉ lừa hắn mà thôi."
Nói xong Lâm Lục Dạ biểu diễn cho hắn cách làm giả một bảng trạng thái.
Từ 1 cấp yếu gà cho đến Chủ Thần cấp làm người phải sợ hãi.
Bạch Hồn nhìn qua và dễ dàng học được thủ thuật làm giả của cô nàng.