Chương 188: Trận chiến này, chúng ta dùng để tiễn đưa vị chủ thần tương lai.
Trong đại sảnh hoa lệ của một trong những chiến hạm hiện đại nhất Liên Minh Nhân Loại, khoảng 200 người xuyên việt có đủ thứ hack cheat đang tụ tập cùng một chỗ.
Kể từ ngày hạm đội này khởi hành từ Hoàng Tinh V643, cái nhiệm vụ với dòng chữ đỏ như máu đó vẫn luôn ám ảnh những người này.
Chỉ cần nhìn qua nhiệm vụ ấy cũng có thể cảm nhận được lưỡi hái tử thần đang kề lên cổ khiến đám người này hít thở không thông.
Bọn họ vốn nghĩ rằng đây chính là kiếp nạn của mình, nhưng cả đám người lại không nghĩ ra được, mình không phải là kẻ duy nhất.
Trong lúc cả cái hội trường đang nhốn nháo ồn ào, mọi người đang không ngừng bàn bạc với nhau kết bè kết cánh để vượt qua kiếp nạn trước mắt.
Chỉ có một ông chú, nhầm, là một thanh niên với gương mặt tiều tụy, râu tóc xồm xoàm, quần áo giống như một kẻ vô gia cư giờ đã được thay thế bằng một bộ âu phục đen tươm tất gọn gàng.
Trên tay hắn lúc nào cũng cầm chắc lấy thanh kiếm trên tay mình.
Người này không phải ai khác, hắn chính là Diệp Hiên.
Từ đầu đến giờ, hắn vẫn đứng tựa lưng vào tường mà không hề quan tâm chút nào đến cuộc họp đang diễn ra trước mắt.
Là một kẻ đã thấy được tương lai, hắn không hề quan tâm đến đá·m s·át thủ hay một lực lượng quân sự phản chính phủ nào đó sẽ đột kích vào hạm đội này.
Vì hắn biết kiểu gì mình cũng sẽ không dính vào cái vụ này.
Mục tiêu của đá·m s·át thủ đúng là nhằm vào những người xuyên việt thật, nhưng bọn chúng không đủ binh lực để có thể á·m s·át tất cả mọi người.
Vì vậy chúng sẽ chỉ nhằm vào những người xuyên việt nổi bật nhất.
Và tên Trần Ngạo Thiên kia chính là một trong những mục tiêu chính của cuộc đột kích lần này.
Hắn quá nổi bật giữa một đám người xuyên việt.
Cây cao chịu gió lớn, nhưng dù cho có bị đá·m s·át thủ dí theo thế nào chăng nữa, hắn vẫn là một tên phúc lớn mạng lớn khi có thể sống sót sau khi c·hết đi sống lại không biết bao nhiêu lần.
Nhưng những người khác lại không hề may mắn như vậy.
Diệp Hiên nhìn qua một góc tương lai, hắn thấy được chỉ có khoảng gần trăm người xuyên việt có thể sống sót sau đợt tập kích này.
Và những kẻ sống sót là những kẻ có nhiều thủ đoạn nhất, hoặc là đủ thông minh để biết giấu mình.
Còn đám sở hữu hệ thống thiên về chiến đấu thì giống như sao băng lướt qua bầu trời, chúng chỉ tỏa sáng được một khoảng thời gian trước khi bị nhấn chìm bởi số lượng kẻ thù áp đảo.
Nhưng ngay khi Diệp Hiên còn trầm ngâm, một thiếu niên lạ mặt trong một bộ vest đen, tay cầm một ly rượu đã tiếp cận hắn.
“Xin lỗi một chút, nhưng ông chú là người xuyên việt hay nhân viên trên tàu vậy?”
Đang suy nghĩ thì b·ị đ·ánh gãy, Diệp Hiên ngẩng đầu lên thì thấy một thiếu niên tóc đỏ dáng người khá nhỏ con.
Hắn nhận ra người này là ai, một tên có Thăm Dò hệ thống, một hệ thống có thể giúp hắn nhìn thấy những sợi dây nhân quả.
Với dây đỏ biểu thị cơ duyên, dây đen biểu thị t·ử v·ong, dây trắng bình thường, dây vàng tài phú,…
Và trong mắt thiếu niên ấy bây giờ, hắn nhìn về bất cứ nơi đâu cũng chỉ là một màu đen c·hết chóc.
Nhưng chỉ riêng khi nhìn về phía ông chú Diệp Hiên này, hắn mới có thể nhìn ra một sợi dây đỏ giống như phao cứu mạng.
“Ông chú sao?”
Diệp Hiên cảm thấy hắn đâu có già như vậy chứ?
Hắn lại sờ cằm mình như một thói quen, và ngay sau đó hắn cảm nhận được bộ râu rậm rạp của mình.
Tên nhóc kia nói hắn là ông chú cũng không hề sai.
Với lại cái tuổi thật của hắn đã đủ người ta gọi hắn một tiếng lão tổ.
Hắn đã sống không biết bao nhiêu năm trong khi hệ thống mô phỏng hoạt động.
Ngàn năm, vạn năm, hay là lâu hơn vậy?
Nói chung sống quá lâu khiến hắn cũng không nhớ nổi mình đã sống qua bao nhiêu năm nữa.
Đó là mô phỏng, còn ở trong thực tế, hắn cũng đi qua thị trấn mạo hiểm giả, làm đạo sư và nghiên cứu tri thức trong thị trấn đó gần trăm năm.
Khi đi vào, hắn nhìn giống như một tên điên sát khí đầy mình, giống như thể hắn có thể dùng kiếm chém c·hết bất cứ kẻ nào hắn cảm thấy không vừa mắt.
Nhưng sau khi rời khỏi thị trấn ấy với thực lực đã tăng lên không biết bao nhiêu lần, Diệp Hiên giờ nhìn giống như một nhà văn với vẻ ngoài lôi thôi, toàn bộ sát khí trên thân hắn giống như đã biến mất hoàn toàn.
“Ông chú?”
Lại một tiếng nói nữa kéo Diệp Hiên khỏi hồi ức.
“Ồ, có chuyện gì sao anh bạn nhỏ?”
Giọng nói của hắn ôn tồn giống như một người thủ thư điềm tĩnh.
“Rất xin lỗi vì đã làm phiền nhưng ông chú là người xuyên việt đúng không?”
Diệp Hiên nghe vậy, hắn nhìn qua ngó lại.
“Ta thấy ở đại sảnh này, ngoài một vài nhân viên của Liên Minh Nhân Loại hay mấy tên bảo tiêu mà Trần thiếu gia mang tới, mọi người ở đây ai chẳng là người xuyên việt.
Đương nhiên ta cũng là một trong số đó.”
Thiếu niên tóc đỏ nghe vậy vội cúi người xin lỗi.
“Xin lỗi ông chú, tại vì trong khu vực này có mỗi ông chú là người nhìn già nhất ở đây nên cháu mới nghi ngờ.”
Tiếp theo đó, thiếu niên giới thiệu mình là Minh Viêm, tới từ hành tinh Xích Sa A51, một hành tinh cách Hoàng Tinh V643 khoảng 20 năm ánh sáng.
Ngay sau đó, thiếu niên này đã lộ rõ bản chất của một phần tử khủng bố về mảng xã giao kinh khủng như thế nào.
Diệp Hiên cảm thấy tê cả người trước cái miệng đang nói không ngừng của thiếu niên.
Hắn thề là cả đời hắn chưa bao giờ thấy ai có thể nói nhiều như vậy.
Nhưng cũng không trách Minh Viêm được, khi mà cái hệ thống của thằng nhóc ấy là Thăm Dò hệ thống, có thể giúp nó tìm được cơ duyên.
Cơ duyên không phải lúc nào cũng ở trong hoang dã mà ở trong thành thị cũng không ít.
Để có thể tiếp cận những cơ duyên ấy đòi hỏi khả năng thuyết phục, đàm phán, kỹ năng ăn nói phải rất tốt mới có thể cầm cơ duyên về tay mình.
Nên dần dần, thiếu niên Minh Viêm này cũng đã có thói quen nói nhiều.
Nhưng cuộc trò chuyện giữa hai người này rất nhanh chóng đã b·ị đ·ánh gãy.
“Được rồi các vị, hôm nay tại hạ, Trần Ngạo Thiên muốn chế tạo ra một người xuyên việt liên minh, mọi người cùng nhau liên kết cùng một chỗ, cùng nhau sưởi ấm để vượt qua khó khăn trước mắt.
Mọi người ai không đồng ý có thể thoải mái rời đi, ai đồng ý kết minh có thể ở lại.”
Nghe tên Trần thiếu gia này nói vậy, trong đại sảnh lập tức có gần trăm người lập tức bỏ đi.
Còn lại ở trong đại sảnh này là hơn trăm tên người xuyên việt đã bị thuyết phục và hợp lại với nhau trở thành một liên minh người xuyên việt.
Là một kẻ nhìn thấy tương lai, Diệp Hiên cũng không rảnh rỗi gì mà ở lại đại sảnh này.
Hắn biết cuộc chiến mà hắn mong chờ không ở nơi đây, nên lập tức quay người bước ra khỏi hành lang, bỏ mặc phía sau một hội trường kết minh náo nhiệt.
“Ông chú, chờ đã!”
Thiếu niên Minh Viêm lúc này giống như một cái đuôi bám ngay phía sau hắn.
“Ồ, là nhóc sao?
Nhóc không ở lại kết minh với vị Trần thiếu gia kia mà bám theo ta làm gì.”
Dù đã biết trước kết quả từ mô phỏng tương lai nhưng Diệp Hiên vẫn hỏi cho có lệ.
Minh Viêm nghe vậy ngập ngừng một chút, ngay sau đó thằng nhóc quyết định thành thật để đi theo Diệp Hiên.
“Được rồi ông chú.
Hệ thống của ta có thể thăm dò cơ duyên, phúc họa.
Ta nhìn thấy kết quả duy nhất của mình nếu ta đi theo đám người của Trần thiếu gia đó là chỉ có một con đường c·hết mà thôi.
Mà trong tất cả mọi người, ta chỉ thấy được cơ hội duy nhất giúp mình có thể sống sót chính là đi theo ông chú mà thôi.
Với lại nhìn ông chú già như vậy có lẽ chính là người xuyên việt có tư lịch già nhất trong hội người xuyên việt chúng ta đi.”
Diệp Hiên quay lại nhìn thằng nhóc một lúc.
Ngay sau đó hắn tiếp tục bước đi.
“Thật đáng tiếc a, ngươi nếu như là nữ thì tốt.
Thôi, đi theo ta đi.”
Minh Viêm mắt sáng rực lên, cậu nhóc biết lần này mình không phải c·hết rồi.
“Vâng thưa ông chú.”
Cậu nhanh chóng theo đuôi phía sau Diệp Hiên.
Nhưng chợt thiếu niên nhìn thấy một sợi chỉ đen đang đi đến gần hai người mình.
Người tới là một sĩ quan của chiến hạm này, gương mặt của hắn quá bình thường, bình thường tới nỗi không ai có thể nhớ rõ được đặc điểm gương mặt đó là gì.
Điều đó chỉ chứng tỏ, kẻ đang tiếp cận hai người không phải loại tốt lành gì.
“Ông chú! Cẩn…”
Nhưng Minh Viêm còn chưa kịp nói hết câu, tay Diệp Hiên đã nắm thanh kiếm của mình, rồi hắn buông tay trong tích tắc.
Tên sĩ quan còn chưa kịp làm gì thì người lập tức đã b·ị c·hém ngang lưng.
“C·hết tiệt, tại sao ngươi có thể phát hiện ra ta chứ?
Ngươi không sợ g·iết nhầm người sao?”
Nhưng Diệp Hiên lại mặc kệ và tiếp tục bước đi về phía trước.
“Sát khí của ngươi giấu quá kém.”
Tên sĩ quan kia nghe vậy vẫn không hiểu ý của Diệp Hiên là gì.
Cho tới khi Diệp Hiên bắt đầu thả ra sát khí của hắn, thứ sát khí điên cuồng khiến cho tất cả mọi người trong hạm đội của Liên Minh Nhân Loại đều phải lạnh cả sống lưng.
Nhưng ngay sau đó, sát ý ấy lại biến mất như chưa bao giờ xuất hiện.
“Haha, ra là vậy, quả nhiên thủ đoạn che giấu sát khí của ta chẳng là cái thá gì nếu so với ngươi cả.
Xem ra, ngươi mới là…”
Nhưng hắn còn chưa kịp nói hết lời, kiếm khí của Diệp Hiên để lại trong thân thể hắn cũng đã bộc phát, nghiền nát mọi thứ của hắn thành hư vô.
Sát khí của Diệp Hiên chưa bao giờ tiêu tan, thậm chí nó vẫn gia tăng sau mỗi giây, mỗi phút, chỉ là khả năng thu liễm khí tức của hắn quá mạnh rồi, nếu không thì sát khí của tên này đủ để làm cho người mạnh hơn hắn vài cảnh giới cũng phải run sợ.
Diệp Hiên tiếp tục bước về phía trước, mặc kệ cho hạm đội lúc này vì hắn mà trở nên hỗn loạn như thế nào.
Minh Viêm nhìn cảnh tượng xảy ra trong nháy mắt mà nuốt nước bọt vì sợ hãi.
Hắn biết mình và ông chú bí ẩn kia chênh lệch rất lớn, nhưng hắn không nghĩ khoảng cách giữa hai người lại chênh lệch lớn như vậy.
Quả nhiên một người xuyên việt có thâm niên nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với đám mới sở hữu hệ thống chưa đầy một năm như hắn.
Nhưng ngay khi thấy Diệp Hiên càng lúc càng rời xa, thằng nhóc mới vội vàng chạy theo.
“Ông chú! Chờ ta một chút!”
Việc một sĩ quan bị g·iết cũng không gây ra quá nhiều náo loạn trên con tàu này.
Vì đơn giản, tên sát thủ vừa rồi rất chuyên nghiệp, hắn che giấu đi tất cả những giấu vết của mình nên sẽ chẳng có ai lần ra được giấu vết của hắn, kể cả khi tên này biến mất chăng nữa.
“Ông chú, giờ chúng ta nên đi đâu đây?”
Diệp Hiên bước đi như bay, mỗi bước của hắn đều có thể vượt qua những dãy hành lang hàng cây số, nếu Minh Viêm không chạy nhanh theo sau thì rất dễ mất dấu hắn.
“A, trở về chiến hạm cỡ vừa và nhỏ nào đó mà chờ đợi thôi.
Trận chiến sắp xảy ra rồi, con tàu này sớm muộn gì cũng biến thành một bãi chiến trường.”
Minh Viêm nghe vậy là hiểu chuyện dì sắp xảy ra, đây chính là chuyện mà hệ thống đã cảnh báo tất cả người xuyên việt.
Không gian vũ trụ bên ngoài, lối vào Đại Uyên Tinh Vực.
Lúc này, vùng không gian phía trước từ hỗn loạn bắt đầu chuyển sang bình tĩnh.
Những cơn bão năng lượng hay các vết nứt không gian cũng bỗng dưng biến mất, tạo thành một con đường thông suốt kết nối với những phần còn lại của Liên Minh Nhân Loại.
Trên đài chỉ huy của soái hạm chính của hạm đội.
“Lối đi tới Glory Skulls Tinh Vực đã được mở ra.”
“Tất cả mọi người bắt đầu tính toán các tham số, chuẩn bị cho bước nhảy không gian.”
“Chúng ta sẽ trở về trong thời gian nhanh nhất có thể.”
Thuyền trưởng của hạm đội còn đang ra lệnh cho tất cả mọi người, thì bỗng dưng một sĩ quan thông tin liên lạc đột ngột rời khỏi vị trí trong ánh mắt đầy nghi ngờ của tất cả mọi người.
Chẳng lẽ tên này xin phép đi vệ sinh đúng lúc như vậy sao?
Nhưng không, trên tay của tên sĩ quan đột ngột xuất hiện một thanh kiếm cấp độ Đế Hoàng cấp.
Khi tất cả mọi người còn đang kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tên sĩ quan bí ẩn đã lao tới, dùng thanh kiếm trên tay đâm xuyên qua người thuyền trưởng và khiến ông ta bị trọng thương.
Nhưng dù sao nơi đây cũng là một chiến hạm hiện đại của Liên Minh Nhân Loại, nên những người có mặt trên chiến hạm này có thể nói đều là tinh anh.
Các binh sĩ bảo vệ trật tự tuy tới hơi muộn nhưng bọn họ cũng kịp xông lại, ngăn cản tên sát thủ có thể tiến bước nữa.
Từng cây trường thương nhanh chóng được đâm xuyên qua người tên sát thủ, găm chặt thân thể hắn lên trên mặt đất.
Còn về phía thuyền trưởng.
Một đội bảo vệ đã cầm theo khiên chống b·ạo đ·ộng đặc biệt xông vào.
Bọn họ lấy thân mình tạo thành một rào chắn ngăn giữa thuyền trưởng và tên sát thủ.
“Thuyền trưởng, ngài không sao chứ?”
Một y tá trong bộ đồ trắng nhanh chóng tiếp cận và chữa thương cho vị thuyền trưởng bằng phép thuật chữa thương của mình.
Nhưng kể cả khi v·ết t·hương còn chưa lành, vị thuyền trưởng vẫn cố gắng ngồi dậy.
Ông ta chỉ thẳng vào tên sát thủ đang bị đóng đinh trên mặt đất và liên tục hô.
“Bom! Khụ...Trên người hắn có bom!”
Nhưng lúc này mọi người mới kịp phản ứng thì cũng đã quá muộn rồi.
Từng phù văn pháp thuật trên quả bom được thắp sáng.
Uy lực giống như kích nổ lõi của một mặt trời ngay trong đài chỉ huy.
Vụ nổ khủng kh·iếp với ánh sáng chói lóa chiếu sáng toàn bộ hạm đội.
Ngay sau đó là một cái hố đen được tạo ra do uy lực của v·ụ n·ổ, cố gắng cắn nuôt tất cả những gì còn sót lại ở đài chỉ huy đã rách nát.
Đá·m s·át thủ lúc này đều gửi một thông điệp cho nhau qua tất cả các tần số thông tin liên lạc.
“Trận chiến này, chúng ta dùng để tiễn đưa vị chủ thần tương lai về nơi an nghỉ cuối cùng!”