Sự xuất hiện của hạm đội Liên Minh Nhân Loại lúc này khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Đám người này biết công nghệ của Liên Minh Nhân Loại khó chơi như thế nào.
Thủ đoạn ẩn giấu của bọn chúng có thể rất hiệu quả với các thế lực tầm trung trở xuống, nhưng với hạm đội hiện đại nhất Liên Minh Nhân Loại thì điều này còn là một điều bí ẩn.
Đúng như đám người này lo lắng, thực ra khi tàu của Liên Minh Nhân Loại tới nơi đây tất cả mọi thủ đoạn che giấu của chúng đều đã không còn chỗ che thân.
Nhưng mà ai bảo trong hàng ngũ các sĩ quan trên những chiến hạm này đều có đá·m s·át thủ giả dạng đâu.
Đặc biệt là trong đội ngũ chuyên quản lý radar, trinh sát.
Nên tạm thời hạm đội của Liên Minh Nhân Loại vẫn giống như bị che mắt, không thể nhận ra được sự tồn tại của hàng chục hạm đội khác.
“Tất cả thành viên phi hành đoàn chú ý, lối ra Đại Uyên Tinh Vực dự kiến sẽ xuất hiện trong khoảng 10 giờ nữa, trong khoảng thời gian này, nhân viên trên các chiến hạm trừ những người có công vụ có thể tự do sử dụng trận pháp dịch chuyển đi lại giữa các tàu.”
Thông báo được vang lên trên tất cả các con tàu của Liên Minh Nhân Loại 3 lần liên tiếp.
Trong một đại sảnh của chiến hạm lớn nhất hạm đội.
Đang có hơn 200 thanh thiếu niên có mặt ở nơi đây, trên sắc mặt của bọn họ đều không thể vung đi được một vẻ lo lắng.
Đại sảnh lúc này vô cùng nhốn nháo, tất cả mọi người đều đang buôn dưa lê bán dưa chuột với nhau, khung cảnh ồn ào như một cái chợ.
“Nghe nói các ngươi cũng là một trong những người được Đệ Nhất học viện của Liên Minh Nhân Loại tuyển chọn sao?”
“Thật không nghĩ ra được, ta cứ nghĩ mình là kẻ duy nhất được tuyển đi chứ? Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi.”
Chợt đại sảnh này bắt đầu trở nên càng thêm ồn ào hơn nữa khi có một nhóm người tiến vào.
Những kẻ này là đoàn đội của một người xuyên việt khác, Trần thiếu gia, kẻ sở hữu Thần Hào Hệ Thống và đội tùy tùng hộ vệ của hắn.
Tên Trần thiếu gia này là một thanh niên trẻ tuổi mặc bộ âu phục đen, đeo kính râm, đủ loại trang sức cấp độ cao đeo đầy trên người hắn tỏa ra áp lực cực mạnh khiến người không thể coi thường.
Ấn tượng đầu tiên của người ta khi nhìn vào hắn chính là không nhịn được mà nghĩ đến hai chữ “có tiền”.
Khi bước lên một sân khấu được dựng ở chính giữa đại sảnh, tất cả mọi người đều im lặng, bọn họ muốn xem xem tên Trần thiếu gia này muốn tụ tập tất cả mọi người ở đây là có vấn đề gì.
Trần thiếu gia ngay khi lên bục phát biểu, hắn nhìn trái ngó phải với ánh mắt đầy sự thất vọng.
“Ai, rõ ràng bổn thiếu đã mời tất cả các vị người xuyên việt được tuyển chọn lần này rồi mà, chỉ có 200 ngườI tới thôi sao?
Thật đáng tiếc.”
Ban đầu tất cả mọi người vẫn còn rất tự nhiên cười cười nói nói, nhưng ngay khi nghe thấy tên Trần thiếu gia kia nhắc đến 3 từ “người xuyên việt” tất cả mọi người trong phòng, trừ một số người vẫn giữ được vẻ bình tĩnh đều phản ứng như con mèo bị giẫm phải cái đuôi.
Tất cả mọi người đều không nhịn được mà vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Là người xuyên việt chính là một trong những bí mật lớn nhất của đám người này, việc bị người vạch trần bí mật này chính là không c·hết không thôi với bọn họ.
Nếu tên Trần thiếu gia kia còn nói thêm mấy thứ gì đó như “hệ thống” nữa, có nhiều kẻ sẽ không nhịn được mà muốn g·iết c·hết tất cả mọi người ở đây chỉ để giữ bí mật của mình.
“Ai ai, tất cả mọi người bình tĩnh cho ta một cái nào.
Làm như có mỗi mình các ngươi là người xuyên việt vậy.”
Nghe tên Trần thiếu gia kia nói vậy, tất cả mọi người đều giảm bớt đi sát ý một chút.
Nếu tên kia không thuyết phục được bọn họ, thì dù ngày hôm nay có phải đại náo con tàu này, bọn họ cũng phải g·iết hắn cho bằng được.
Trần thiếu gia chỉnh lại cà vạt trước ngực, hắn hắng giọng một chút chuẩn bị cho bài phát biểu.
“Giới thiệu với mọi người một chút, ta là Trần Ngạo Thiên, là Trần gia thiếu chủ sở hữu hơn 10 tinh cầu, đồng thời cũng là một người xuyên việt, sở hữu Thần Hào Hệ Thống.”
Đến lúc này, tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn vào hắn với ánh mắt khó có thể tin nổi.
Chẳng phải người xuyên việt tất cả đều phải giữ kín thân phận của mình, không thể để cho người khác phát hiện hay sao?
Thế quái nào lại xuất hiện một tên vừa vào sân đã bộc lộ thân phận của mình thế này, đã vậy hắn lại còn sở hữu hệ thống nữa.
Đến lúc này, trong đám người, đặc biệt là những kẻ có hệ thống thiên về sát phạt mắt đều sáng rực cả lên.
Chúng đang nảy lên ý đồ g·iết người c·ướp hệ thống, dù sao tình huống hai hệ thống dung hợp được nhắc đến rất nhiều trong tiểu thuyết rồi.
Đến chuyện không thể tưởng tượng nổi như xuyên qua còn xảy ra trên người chúng thì tại sao việc hệ thống dung hợp với nhau lại không thể.
Nhưng những lời nói tiếp theo của Trần gia thiếu chủ lại giống như dội một gáo nước lạnh lên đầu đám người này.
“Ta biết có vài vị ở đây sở hữu hệ thống, đang nảy ra ý định muốn g·iết ta để thử nghiệm dung hợp hệ thống.
Nhưng ta rất tiếc phải thông báo cho tất cả mọi người một chuyện, đó là người sở hữu hệ thống chỉ có thể sở hữu một hệ thống mà thôi.
Nếu ngươi muốn g·iết một kẻ sở hữu hệ thống khác để có thêm một hệ thống mới thì đó là vô nghĩa.”
Nghe vậy một vài kẻ có gương mặt đầy sát khí, biểu lộ vẻ không phục bước ra chất vấn.
“Ngươi nói như vậy chỉ là để đánh lừa chúng ta thôi đúng không?
Nếu không thì để ta thử g·iết ngươi xem có thể làm rơi ra cái hệ thống mà ngươi đang trang bị không?”
Một tên có Sát Thủ Hệ Thống đứng ra, trên tay hắn đã cầm sẵn một con dao có cấp độ không hề thấp.
Sát khí dọa người mà hắn tạo ra khiến mọi người có mặt đều phải dè chừng.
“Vị huynh đệ này, ta tự hỏi một người xúc động như ngươi làm sao có thể sống lâu đến tận bây giờ vậy?”
Keng!
Một tiếng kim loại va vào nhau chát chúa vang lên.
Không biết từ lúc nào tên thanh niên sở hữu Sát Thủ Hệ Thống đã xuất hiện từ phía sau và đâm một nhát chí mạng vào động mạch cổ của Trần Ngạo Thiên.
Lưỡi dao không chỉ đâm xuyên qua lớp lá chắn mà trang bị mang lại, đồng thời cũng đâm thủng luôn yết hầu của Trần đại thiếu gia.
“Ta đến giờ vẫn còn sống chính là vì tất cả những kẻ muốn g·iết ta đều đ·ã c·hết từ lâu rồi.”
Nhưng rất nhanh chóng, tên sát thủ này đã cảm thấy có gì đó không đúng ở đây.
Xúc cảm từ con dao truyền vào tay hắn không hề giống như đâm vào máu thịt, cảm giác này giống như đâm xuyên qua một khối kim loại thì đúng hơn.
Khói bụi bốc lên từ thân thể tên Trần thiếu gia vừa b·ị đ·âm kia, nơi hắn ta vừa đứng không hề có bất cứ ai ở đó cả, mà chỉ có một con rối bằng bí ngân được khắc lên trên người vô số các ma pháp phù văn huyền ảo.
“Đáng ghét, là C·hết Thay Con Rối sao?”
Tất cả mọi người ở đây nhìn thấy đạo cụ vừa được sử dụng mà phải nuốt nước bọt.
C·hết Thay Con Rối là một loại đạo cụ vô cùng quý giá, trên thị trường giá rẻ nhất cũng phải là 100 triệu đồng vàng cho mỗi một con rối như vậy.
Tên sát thủ cảm nhận được có một luồng khí tức xuất hiện ngay phía sau mình, hắn vội vàng lui về phía sau và va phải thân thể lực lưỡng của một bảo tiêu của Trần đại thiếu gia.
Khi hắn còn chưa kịp phản ứng, hai lòng bàn tay thô ráp đã ghì chặt vào hai bả vai hắn.
Một áp lực khổng lồ khiến cho tên sát thủ khó mà có thể di chuyển.
Thanh niên sở hữu Sát Thủ Hệ Thống có vẻ điên rồ lúc này giờ tỉnh táo hơn một chút khi c·ái c·hết đang gần kề.
“Đế Hoàng cấp! Ngươi điên rồi, bảo tiêu của ngươi lại là một Đế Hoàng cấp!”
Tất cả mọi người ở đây nghe thiếu niên kia nói vậy đều sợ xanh cả mặt, một vài người còn bắt đầu chuẩn bị chạy trốn.
Bọn họ giờ này đều suy đoán, cuộc họp này liệu có phải là một lần bắt rùa trong hũ hay không.
Dù cho đám người này có khả năng vượt cấp chiến đấu thế nào, sở hữu hệ thống hay bảo vật nghịch thiên đến đâu thì giờ phần lớn mọi người cũng không phải là đối thủ của Đế Hoàng cấp.
Kể cả khi cả đám người này có đoàn kết liên thủ với nhau chăng nữa.
“Được rồi, vị huynh đệ này còn muốn g·iết ta hay không?
Ta công nhận chính bản thân mình không phải là một người giỏi về chiến đấu, nhưng ta chắc chắn một điều là ta có thể dùng tiền để đè c·hết ngươi.”
Tên sát thủ lúc này cũng chỉ đành cắn răng cúi đầu xuống.
Tiếp theo đó Trần Ngạo Thiên lại lấy ra hàng chục, hàng trăm C·hết Thay Con Rối, đổ đầy một góc sảnh đường càng làm cho thiếu niên sở hữu Sát Thủ Hệ Thống phải tuyệt vọng.
Số lượng C·hết Thay Con Rối nhiều như vậy thì đối phương có đứng yên cho hắn chém cũng không c·hết được.
Nhận thấy tất cả mọi người trong sảnh đường này đã yên tĩnh lại, Trần thiếu gia tiếp tục bài phát biểu của mình.
“Ta biết tất cả các vị ở đây đều có rất nhiều điều nghi hoặc.
Nhưng thưa các người xuyên việt, các vị nghĩ mình có thể giấu rất sâu sao?”
Nói rồi Trần Ngạo Thiên ném ra hàng tá những giấy tờ ghi chép lại tất cả các hành động bất thường, quá trình phát triển và phân tích sơ bộ về năng lực của từng người.
Nhìn vào những tờ giấy đang rơi như mưa, thậm chí trên đó còn xuất hiện vô số phân tích về cả tính cách lẫn hệ thống của mình.
Rất nhiều người nổi giận và sẵn sàng cho một cuộc chiến bất cứ lúc nào.
Tách!
Một tiếng búng tay xuất hiện ngay sau đó, tất cả những tài liệu này đều không lửa tự cháy, trong nháy mắt tan biến như chưa hề có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Nhiều người xuyên việt không thể nhịn được phẫn nộ mà bước ra.
“Họ Trần! Ý của ngươi là gì đây? Ngươi muốn uy h·iếp chúng ta sao?”
Nhưng Trần Ngạo Thiên nghe vậy thì lắc đầu.
“Không, ta mời các vị tới đây chính là để bàn chuyện mà thôi.
Những hành vi vừa rồi cũng chỉ là bất đắc dĩ, ta chỉ muốn nói cho tất cả các vị ở đây một điều.
Ở cái Liên Minh Nhân Loại này, người xuyên việt cũng chẳng phải là giống loài gì quá đặc biệt, có hệ thống thì ngươi cũng chỉ là một kẻ có thiên phú tốt một chút, nên hi vọng các vị có thể lắng nghe ta một chút mà thôi.”
Cả đám người trầm lặng lại, nhưng vẫn có một vài ánh mắt đầy sát ý đã nhắm vào những người khác.
Đây là đám muốn xử lý những người xuyên việt khác để c·ướp đi hệ thống hay bảo vật nghịch thiên của kẻ khác.
Trần thiếu gia nhìn vào những ánh mắt này, hắn cảm thấy những ấy mắt ấy khá quen thuộc.
Vì trước kia, khi biết được cũng có những người xuyên việt khác tồn tại, ánh mắt hắn cũng như vậy.
“À, ta quên mất một điều chưa nói với các vị.
Người xuyên việt này g·iết người xuyên việt khác sẽ không thể nhận được thêm một hệ thống hay một bảo vật nghịch thiên nào khác đâu.
Nên những người đang có ý đồ g·iết người đoạt bảo không cần phí sức làm gì.”
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về Trần Ngạo Thiên lúc này chỉ đầy vẻ hoài nghi, bọn họ rõ ràng không thể nào tin nổi lời tên này nói.
“Đừng nhìn ta như thế chứ, ta thề là ta không hề nói dối một chút nào.
Như mọi người biết rồi đấy, ta là người sở hữu 10 hành tinh có sự sống, trên những hành tinh ấy đều có một người xuyên việt.
Và những kẻ ấy đều không có mặt ở trên hạm đội này trong ngày hôm nay.”
Chỉ cần nghe tới đây, tất cả mọi người đã hiểu chuyện gì đã xảy ra với 10 tên xui xẻo ấy.
Tên Trần Ngạo Thiên này nguy hiểm hơn mọi người nghĩ rất nhiều, trong lúc tất cả mọi người mới biết nhau là người xuyên việt thì tên đó đã âm thầm xử đẹp tận 10 người trong số bọn họ.
Trần thiếu gia vẫn nở một nụ cười ôn hòa, hắn lấy ra từ không gian trữ vật của mình 10 quả cầu ánh sáng.
“Đây chính là cái gọi là hệ thống, cho mọi người chạm vào một chút cũng không sao.”
10 quả cầu ánh sáng được tùy ý ném vào đám người phía bên dưới.
Đã có 10 người may mắn bắt được những quả cầu ánh sáng ấy.
Nhưng rất nhanh chóng, sắc mặt hớn hở như nhặt được của hời của bọn họ đã sạm lại.
“Đang chuẩn bị cài đặt hệ thống, đang xác nhận.
Đối tượng đã có một hệ thống khác, hệ thống không kiêm dung, xác nhận thất bại.”
Trần thiếu gia nhìn thái độ của tất cả những người đang cầm hệ thống trên tay mà cười nhạt.
Xem ra tất cả mọi người cũng như hắn, không ai có thể dung hợp hai hệ thống cùng một chỗ.
Nếu không hắn chắc sẽ phải phí sức xóa đi những mối nguy hiểm này ngay từ trong trứng nước.
Những người xuyên việt ở phía dưới cứ truyền tay nhau những quả cầu ánh sáng ấy mà lắc đầu đầy vẻ thất vọng.
Đúng như những gì Trần Ngạo Thiên nói, một người có hệ thống hay một bảo vật sẽ không thể có được một ngón tay vàng thứ 2.
Mọi người lúc này tâm thái đã chuyển biến rất nhiều.
Có người lắc đầu thất vọng, người ánh mắt lộ rõ vẻ không cam lòng.
Ban đầu bọn họ còn tưởng mình là nhân vật chính giống như trong mấy bộ tiểu thuyết ở đời trước.
Nhưng ngày hôm nay bọn họ lại nhận ra được, mình vẫn rất đặc biệt, nhưng không đặc biệt đến cái độ có thể được coi là nhân vật chính.
Trần Ngạo Thiên nhìn xuống phía bên dưới, đây mới chính là thứ mà hắn mong muốn, hắn muốn tuyển dụng người xuyên việt về làm việc dưới trướng mình, không phải tuyển về một đám mắt cao hơn đầu lúc nào cũng muốn xử lý hắn.
“Được rồi, tất cả mọi người đều đã biết được thân phận của nhau, nên giờ ta muốn nói thẳng.
Có lẽ trong bảng nhiệm vụ của một số người đã xuất hiện một nhiệm vụ yêu cầu sinh tồn cho khi tới vùng lãnh thổ được Liên Minh Nhân Loại hoàn toàn kiểm soát đi.
Ngày hôm nay chúng ta sẽ bàn về cách liên hợp với nhau để sống sót cho tới nơi an toàn.”