Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 187: Mai phục.



Chương 186: Mai phục.

Việc Diệp Hiên, người cuối cùng được hạm đội của Liên Minh Nhân Loại tới đón lên tàu không gian chỉ tốn có 10 phút để dọn đồ và lên phòng.

Nhưng việc thống đốc của hành tinh, Drak Stormbreak chuyển phần tài sản còn lại của Lâm gia lên trên tàu lại tiêu tốn của mọi người mất tận 5 ngày.

Nghe nói có một vài nhân viên nhìn thấy Drak vừa đếm số tài sản có được vừa chảy nước miếng trong kho hàng.

Cuối cùng sau khi xác nhận không còn bất cứ thứ gì bị bỏ lại thì hạm đội mới có thể rời đi.

Về phía Bạch Hồn, hắn là người sớm nhất khi đi đến Đại Uyên Tinh Vực trên con tàu Spectre, chiến hạm sống mới được chế tạo vài ngày trước.

Giờ con tàu vũ trụ khổng lồ của hắn giờ đang ẩn núp bên trong lõi của một tiểu hành tinh đã bị đục rỗng.

Dù không biết thứ gì đã đục khoét hành tinh này nhưng khi Bạch Hồn phát hiện ra, hành tinh kim loại này đã thủng lỗ chỗ như một miếng phô mai.

Đại Uyên Tinh Vực quả nhiên là một nơi nguy hiểm như lời đồn.

Bão năng lượng vũ trụ, không gian đột ngột sụp đổ, hay đột nhiên có hố đen xuất hiện trong không gian đúng là những t·hảm h·ọa vũ trụ bình thường nhất.

Nhưng làm Bạch Hồn khó chịu nhất có lẽ phải kể tới việc vài ngày trôi qua, đi từ tinh vực của Tiểu Tu Chân Liên Minh tới tận Đại Uyên Tinh Vực, hắn đã nhận được hơn 100 bản công pháp tu tiên được truyền từ mọi tần số.

Đây là lần đầu tiên hắn thực sự bay vào trong không gian, và giờ hắn mới hiểu được tại sao người trong Liên Minh Nhân Loại có vẻ không mặn mà với tu tiên cho lắm.

Có thể nói không gian bên ngoài của Liên Minh Nhân Loại tràn đầy các loại tri thức từ tu tiên công pháp có hố, tới các phương pháp tu luyện ngoại lai khác.

Khiến cho Bạch Hồn có một ảo giác, chỗ công pháp tu tiên này giống như quảng cáo thông cống được dán đầy trên cột điện.

Ngươi có thể tưởng tượng được việc đang chơi điện thoại mà cả đống quảng cáo nhảy ra nó khó chịu thế nào, và đặc biệt chỗ quảng cáo này còn tắt mãi không hết nữa.

Chất lượng của những công pháp này ngoài việc có hố ra còn lại vẫn rất tốt khi có thể tu luyện một đường tới Chân Tiên cảnh dễ dàng.

Số lượng dày đặc như vậy, thảo nào chính phủ của Liên Minh Nhân Loại phải khuyến cáo công dân không nên tu luyện các thể hệ siêu phàm không được cấp phép.

Trong mấy ngày này, Bạch Hồn vừa phải nâng cấp khẩn cấp cho chiến hạm mới của mình, vừa phải kiêm luôn lá chắn tâm linh ngăn không cho con tàu bị xé nát bởi đủ thứ t·hảm h·ọa vũ trụ.

Về việc cải tạo lại con tàu Spectre này, Bạch Hồn đương nhiên cũng có ý tưởng.

Dù sao chiếm hạm này cũng không phải t·àu c·hiến nghiêm chỉnh mà là một sinh vật sống, vì vậy hắn thử truyền thụ cho nó Thần Võ Đạo mà Lâm Lục Dạ đã chế ra.

Và kết quả đến chính hẵn cũng không ngờ được là cái thứ nhìn không hề giống người này cũng có thể tu luyện thành công.

Nhưng Bạch Hồn nghĩ lại thì đây có lẽ cũng không phải chuyện to tát gì lắm, vì hắn thấy Thần Võ Đạo của Lâm Lục Dạ giống một thể hệ tu luyện tế bào hơn là một thể hệ võ đạo nghiêm chỉnh.

Vì vậy, theo lý thuyết thì kể cả có là một con trùng dày cũng có thể tu luyện thể hệ này chứ đừng nói tới một chiến hạm sống.

Sau 80 năm ở mạo hiểm giả thế giới, Lâm Lục Dạ vẫn không quên cải tiến lại công pháp của mình.

Là đạo lữ của cô nàng, đương nhiên Bạch Hồn cũng từng tham gia góp ý cải tiến phương thức tu luyện của thể hệ này.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, chiến hạm Spectre đã đột phá cảnh giới tới Tẩy Tủy cảnh.

Đạt tới cảnh giới mới khiến cho mọi hệ thống v·ũ k·hí trên con tàu này giống như được lột xác khi sở hữu uy lực mạnh gấp hàng ngàn lần so với trước.

Nhưng quan trọng nhất là khả năng phòng thủ và khôi phục của thứ v·ũ k·hí sống này đã tăng lên một tầng cao mới.

Giờ Spectre có thể chịu đựng đủ loại tai họa vũ trụ mà vẫn có thể bình yên sống sót.



Bạch Hồn tưởng chừng ngày hôm nay sẽ có mỗi mình hắn tới để ngồi chờ hạm đội của Liên Minh Nhân Loại.

Nhưng hắn không thể ngờ được càng lúc càng có nhiều hạm đội sử dụng các bước nhảy không gian để đi tới nơi đây.

Chỉ 5 ngày ngắn ngủi nhưng đã có tới tận 50 hạm đội xuất hiện, mỗi hạm đội đều có ít nhất là 500 t·àu c·hiến trở lên.

Còn sức mạnh quân sự trên những con t·àu c·hiến đó thì Bạch Hồn không rõ ràng cho lắm khi trên mỗi con tàu đều có những trận pháp ngăn cản khí tức tiết ra ngoài.

Tuy vậy, Bạch Hồn cũng đã bắt được khí tức của một vài Thánh Giả cấp bên trong những chiến hạm ấy.

Có vẻ những kẻ tới nơi đây để mai phục không hề đơn giản một chút nào.

Bạch Hồn còn đang lo lắng đối phó như thế nào với hạm đội của Liên Minh Nhân Loại đâu, hắn thừa biết cái hạm đội đồng nát của Lâm Bạch yếu đuối như thế nào nếu so sánh với quân chính quy.

Nhưng nay áp lực phải đối đầu với đội quân ấy đã được không biết bao nhiêu kẻ san sẻ.

Còn khả năng những hạm đội này tới là để tiếp ứng chứ không phải là để chặn đánh đối phương?

Làm gì có hạm đội tiếp ứng nào đến mà lại lập tức núp sau những tiểu hành tinh đã tan vỡ, sau những đám mây bụi vũ trụ tràn đầy từ tính.

Có tàu vì không tìm được chỗ để núp còn tắt đi toàn bộ động cơ, sau đó bật lên một lực trường ngụy trang khiến cả con tàu hoàn toàn ẩn mình quang học và khó có thể bị phát hiện bởi ra đa.

Các chiến hạm của Lâm Bạch cũng đến rất đúng giờ, đám người này là những kẻ tới sau cũng và cùng nhanh chóng gia nhập vào trong đội ngũ núp lùm mai phục.

Những con tàu khác chứng kiến hạm đội ấy cũng không nói gì, chúng cũng chỉ cho rằng lại là một đồng bạn khác tới để tham gia vào trận đại chiến này thôi.

Mặc dù thực lực của những kẻ tới sau này có hơi yếu một chút, nhưng thêm một phần người là thêm một phần sức.

Trong chiến hạm chính của hạm đội do Lâm Bạch chỉ huy.

“Thật không ngờ trong khu vực này còn có nhiều kẻ muốn chặn đánh hạm đội của Liên Minh Nhân Loại đến vậy.

Hahaha! Đúng là trời cũng muốn giúp Lâm gia chúng ta báo thù mà!”

Ban đầu hạm đội của Lâm Bạch cũng không hề biết được ở nơi đây có nhiều t·àu c·hiến như vậy.

Nhưng sau khi nhận được cả đống tin nhắn “hỏi thăm sức khỏe” từ phía đối diện, hạm đội của Lâm Bạch mới biết được do thủ đoạn ngụy trang của hạm đội mình quá yếu kém nên bị những “đồng đội khác” phàn nàn.

Sau nhiều lần được các tiền bối chỉ điểm, khả năng ngụy trang của đội tàu Lâm Bạch tăng lên nhanh chóng.

Chẳng mấy chốc cái hạm đội nhỏ bé ấy cũng đã biến mất trong không gian vũ trụ như bao hạm đội khác.

Mọi người lại tiếp tục chờ đợi hạm đội của Liên Minh Nhân Loại tới.

Trong lúc này, Lâm Lục Dạ không nhịn được mà ra ngoài đi dạo một chút.

Trong vùng không gian hỗn loạn với đầy rẫy các tai họa vũ trụ của Đại Uyên Tinh Vực, trên một hành tinh với lớp vỏ đã bị ô nhiễm bởi những chất nhầy màu tím bao phủ toàn bộ mặt đất.

Cả thế giới giống như chìm trong một t·hảm h·ọa môi trường, một ngôi sao nhưng giống như một đại dương c·hất đ·ộc khổng lồ.

“Ồ, Lục Dạ, tới rồi sao?”

Có một bóng người đã ở đó chờ cô từ trước, và người đó không ai khác chính là Bạch Hồn.



Lâm Lục Dạ thấy hắn ở đây thì cô nhìn qua ngó lại với ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Đạo lữ của ta, tại sao ngươi lại ở nơi đây?

Cái chiến hạm ngươi gọi là Spectre đâu rồi?”

Bạch Hồn nghe vậy, hắn dùng ngón trỏ chỉ lên bầu trời tràn ngập ánh sáng tím đầy vẻ yêu dị của hành tinh.

Lâm Lục Dạ biết thứ ánh sáng tím đó là gì, đó là một cơn bão vũ trụ mang trong mình đầy sự hủy diệt.

Cô nàng nheo mắt lại và phát hiện ra có một vật thể nào đó đang bơi lượn ngay bên trong cơn bão năng lượng hủy diệt ấy như thể cá bơi trong nước.

Đó không phải là cái chiến hạm Spectre thì là gì.

Với lại, mắt của cô nàng cũng không có mù khi chứng kiến đủ thứ linh kiện trên con tàu ấy đang nhúc nhích và không ngừng đổi mới.

Đến chính người phát minh ra Thần Võ Đạo như cô nàng cũng khá bất ngờ khi chứng kiến cảnh tượng trên.

“Ngươi truyền thụ cho cái thứ đó Thần Võ Đạo của ta sao?”

Lâm Lục Dạ có hơi run run khi quay sang hỏi Bạch Hồn ngay bên cạnh.

Bạch Hồn gật đầu nhìn cô và cười, một nụ cười đầy vẻ châm chọc khiến cô muốn lao lên đánh cho hắn một trận.

Ngay sau đó, cô nàng nhìn vào đôi găng tay Thần Khí của mình.

“A! Ta thật khờ a! Biết thế ta chỉnh sửa lại Thần Khí của mình thành vật sống để chúng nó có khả năng tiến hóa!”

Trong lúc Lâm Lục Dạ còn đang khóc như mưa, Bạch Hồn bên cạnh vỗ về an ủi cô.

Chợt cô nàng nhớ ra điều gì đó.

“Bạch Hồn, tại sao hai ta cứ phải tham gia vào cuộc chiến vô nghĩa này chứ?

Tại sao ta nhìn khí vận của hai ta sẽ chỉ có một đường c·hết nếu rời khỏi cuộc chiến này chứ?”

Ánh mắt Lâm Lục Dạ lộ rõ một vẻ không cam tâm, cô nàng đã nhìn vào khí vận của mình và cả Bạch Hồn.

Cô là người đã trải qua 5 đời rồi nhưng đây là đời cô cảm thấy mình lại sợ hãi c·ái c·hết đến vậy.

Nhìn qua ngó lại, đường nào cũng là đường c·hết.

Chỉ trừ việc phải báo thù cho Lâm gia mới là đường sống duy nhất.

Bạch Hồn bên cạnh ôm chầm lấy cô, ánh mắt hắn cũng không ngừng nhìn vào nhân quả.

Đầu óc hắn cũng nhận được rất nhiều những thông tin mà tương lai của mình đã gửi về.

Đó là những tương lai mà cả hắn và Lâm Lục Dạ đã chạy trốn khỏi trận chiến này.

Và đúng như những gì Lâm Lục Dạ nhìn thấy, hắn và cô mỗi lần đều sẽ c·hết rất thảm, mặc kệ hai người có bao nhiêu cái mạng, có mang Thần Khí mạnh đủ để hủy diệt thế giới chăng nữa.

Cả hai người không nói thêm gì, họ cứ như vậy mà ôm chầm lấy nhau trên bờ cát bên cạnh đại dương tím đầy c·hất đ·ộc, dưới bầu trời tràn đầy những ánh cực quang tím vô cùng yêu dị.

Cuộc gặp mặt ngắn ngủi kết thúc ngay sau đó.

Cả hai giờ đều chuẩn bị nghiêm túc nhất có thể cho trận chiến sắp tới.



Có quá nhiều yếu tố không xác định đã xuất hiện ngay trước trận chiến này, những yếu tố vốn không hề có trong kế hoạch ban đầu.

Từ quy mô của hạm đội hộ tống, cho tới những kẻ không biết vì mục đích gì mà lại tới để phục kích hạm đội của Liên Minh Nhân Loại.

Nó khiến cho mọi chuẩn bị trước đây của hai người đều giống như một trò hề vô lực.

Giờ nếu có ai đó là kẻ đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến sắp tới thì đó chỉ có thể là một kẻ đã nhìn thấy được tương lai như Diệp Hiên mà thôi.

Bạch Hồn cảm thấy những gì mình chuẩn bị vẫn là chưa đủ.

Hắn lợi dụng khoảng thời gian trống sau đó đi khắp các bí cảnh khe nứt ở phần rìa ngoài của Đại Uyên Tinh Vực, nơi có những chủng tộc quái vật tới từ bên kia khe nứt.

Dù Tu Chân Liên Minh 5000 năm trước có rất ít các bí cảnh khe nứt chăng nữa thì cũng chỉ là rất ít mà thôi, trên hành tinh kiểu gì vẫn còn lại vài cái khe nứt.

Bạch Hồn đi loanh quanh và phát hiện ra 5 khe nứt có quái vật phần lớn là Kim Cương cấp, hắn lấy những khe nứt này làm các “điểm tuyển quân” chính.

Chỉ trong vài giờ hắn cũng đã tuyển được thêm một lực lượng khoảng 50 triệu “lính mới”.

Còn về v·ũ k·hí thì trên chiếm hạm Spectre của hắn cũng đã có sẵn một dây chuyền sản xuất.

Hắn chỉ cần tìm một vài hành tinh đã bị bỏ hoang, tìm đến những khu mỏ không người và thoải mái khai thác tài nguyên là có thể dễ dàng vũ trang cho một lực lượng q·uân đ·ội khổng lồ này.

Còn về phía Lâm Lục Dạ.

Chỉ thấy cô nàng đang không ngừng di chuyển giữa những hành tinh c·hết.

Mỗi hành tinh nơi cô nàng đặt chân tới, hắc ám xuất hiện và ăn mòn vạn vật.

Màu đen giống như bao phủ tất cả mọi loại màu sắc khác tồn tại trên thế giới.

Chẳng mấy chốc cả một hành tinh đã hoàn toàn bị bóng đêm bao trùm và biến mất, chỉ để lại một khu vực trùng với màu của không gian tăm tối.

Và trong không gian tăm tối của vũ trụ ấy, thi thoảng sẽ có một vài con mắt chứa đầy vẻ khát máu của loài săn mồi xuất hiện nhìn về thế giới bên ngoài.

Nhưng rất nhanh chóng, những con mắt ấy đóng lại như chưa hề tồn tại, giống như những con thú săn mồi che giấu đi bản thân mình trong màn đêm tăm tối.

Hàng ngàn hành tinh cứ như vậy mà biến mất trong vô hình.

Dù sao Đại Uyên Tinh Vực là một nơi lắm tai nhiều nạn, đủ thứ trường lực vặn vẹo che chắn đi vô số tầm mắt, chỉ cần không chú ý, sẽ chẳng có bất cứ ai phát hiện ra điều gì khác thường.

Lâm Lục Dạ lúc này đang đứng trên hư không, chính xác hơn là đứng trên một hành tinh có màu đen tuyệt đối.

Cô nhìn về phương xa, hướng về Tiểu Tu Chân Liên Minh tinh vực, nơi mà hạm đội của Liên Minh Nhân Loại sắp đi qua.

Hàng ngàn ánh mắt của những con quái vật khổng lồ đồng thời mở mắt nhìn về cái hướng ấy.

Không gian đang tĩnh mịch trước cổng của Đại Uyên Tinh Vực lúc này bỗng trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

Hàng ngàn những con t·àu c·hiến với kích thước khổng lồ xuất hiện.

Cái lớn nhất giống như một hành tinh trôi nổi trong không gian, cái nhỏ nhất cũng giống như một thành phố cỡ nhỏ.

Bên trong một con tàu cỡ trung của Liên Minh Nhân Loại, vẫn là Diệp Hiên với cái dáng vẻ chán đời và bộ đồ rách nát ấy đang lau thanh kiếm trên tay mình.

“Ồ giờ mới chuẩn b·ị đ·ánh nhau sao? Lâu hơn ta nghĩ quá nhiều đấy.”

Ánh mắt hắn nhìn qua bên ngoài cửa sổ, nhìn về phía vũ trụ xa xôi.