Nhờ có bầy sói của Lâm Lục Dạ cầm chân, nên áp lực từ hạm đội của Liên Minh Nhân Loại đã giảm đi nhanh chóng.
Đúng lúc này, từ phía boong tàu của chiến hạm SS961, một giọng nói đầy khiêu khích của Diệp Hiên vang lên.
“A, xem ra đối thủ của ta xuất hiện rồi, ta đi xử lý hắn.”
Lâm Lục Dạ lập tức rời đi mà không thèm nhìn Lâm Bạch một mắt làm hắn giận không thôi, nhưng hắn cũng đành chịu.
Dù sao giờ thì người ta cũng đang trên đường đi báo thù cho hắn.
Diệp Hiên đang lao nhanh về nơi hai chiến hạm khổng lồ v·a c·hạm thì dừng lại.
Trước mặt hắn lúc này xuất hiện một thiếu nữ đeo mặt nạ quạ và trùm trên người chiếc áo choàng lông vũ đen đầy bí ẩn đang cách vị trí của hắn hàng ngàn cây số.
Hai người dừng lại, đứng từ xa mà bắt đầu tán chuyện.
“A, Lâm Lục Dạ sao?
Lần đầu chúng ta gặp mặt nhưng đây là lần không biết bao nhiêu ta đấu với ngươi.”
Diệp Hiên không ngần ngại bày ra khả năng nhìn thấy tương lai của hắn.
Đối diện, Lâm Lục Dạ cũng vô cùng lạnh nhạt trả lời.
“Chào ngươi, Diệp Hiên.
Ta không có đánh nhau với ngươi nhiều lần như vậy, nhưng ta từng g·iết ngươi trong 3 kiếp trước của mình.”
Diệp Hiên nghe vậy nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn nghe được thông tin này.
Phải biết mỗi lần mô phỏng tương lai thì kí ức của hắn đều không được hoàn chỉnh do có Áo Choàng Thần Ẩn q·uấy n·hiễu.
“Đây là lần đầu ta nghe được thông tin này đấy, vậy ra ngoài việc sở hữu 2 Thần Khí, một chức nghiệp SSS cấp, một chức nghiệp SS cấp, một hệ thống tu luyện cực kỳ khó chịu chưa biết tên, cấp độ hoàn toàn là một dấu hỏi chấm.
Ngươi vẫn còn ẩn giấu khả năng mô phỏng nào đó sao?
Sợ thật đấy, đây có lẽ sẽ là biến số lớn nhất trong trận chiến ngày hôm nay đi.”
Miệng nói như vậy nhưng trong ánh mắt của Diệp Hiên lại chẳng hề xuất hiện một vẻ sợ hãi nào.
Lâm Lục Dạ cũng không muốn nói nhiều hơn nữa.
Găng tay bên trái, phần còn lại của Hắc Ám Luân Hồi Vuốt nhanh chóng biến đổi.
Một cây cung phản khúc giống như được chế tạo ra từ hắc ám thuần khiết nhanh chóng mọc ra từ chiếc găng tay ấy.
Ma lực ngưng tụ thành những mũi tên với màu sắc của màn đêm đen nằm gọn trong tay phải của cô nàng.
Lâm Lục Dạ vừa tiến nhanh về phía trước vừa không ngừng bắn cung.
Mỗi lần bắn là hàng triệu mũi tên bóng tối được bắn ra, tạo thành một cơn mưa đen phủ kín cả một vùng không gian.
Diệp Hiên nở một nụ cười điên cuồng đối mặt với cơn mưa đen ấy.
Với tầm mắt của một kiếm sĩ đã vào sinh ra tử cả triệu năm, hắn có thể dễ dàng tìm được sơ hở trong cơn mưa tên ấy.
Vài đường kiếm bổ ra dễ dàng hất bay vô số mũi tên sang nơi khác.
Diệp Hiên có vẻ nhẹ nhàng khi đối mặt với cơn mưa bóng tối, nhưng con tàu phía bên dưới và những thứ khác lại không.
Những mũi tên bay lạc dễ dàng xuyên thủng và bay qua lớp kim loại siêu bền của chiến hạm SS961 phía bên dưới, biến nó thủng trăm ngàn lỗ.
Mấy hành tinh xa xôi cũng không khá hơn là bao khi chỉ một mũi tên v·a c·hạm vào cũng đủ để xé nát không biết bao nhiêu ngôi sao.
Không chỉ riêng Diệp Hiên đang lao về phía đối phương, Lâm Lục Dạ cũng vậy.
Dù sao cô nàng không phải là một xạ thủ bình thường, cô đồng thời cũng là một võ giả.
Mỗi một bước đi của Lâm Lục Dạ đều nhuộm đen lớp kim loại phía dưới bằng những cái bóng kỳ lạ.
Những cái bóng ấy dễ dàng lan tỏa ra xung quanh giống như một giọt mực không ngừng lan ra trong nước.
Từ những cái bóng ấy, vô số những con mắt của loài thú săn mồi khát máu mở ra.
Một bầy sói bóng tối giống như một bầy ác ma leo lên từ địa ngục, chúng phun trào lên như một dòng thác đen vô cùng vô tận.
Chúng đi sau nhưng đến trước, lao lên nhưng một cơn s·óng t·hần màu đen khổng lồ.
Nhìn kiều gì thì Diệp Hiên cũng phải bị đè sập khi đối đầu với số lượng kẻ địch khủng kh·iếp như thế này.
Nhưng tên kiếm sĩ đầu bù tóc rối này chỉ cười lạnh.
Hắn nhẹ nhàng chém ra vài đạo kiếm khí nhỏ bé.
Ngay khi đạo kiếm ý ấy chạm vào kẻ địch giống như gây ra một phản ứng dây chuyền.
Chỉ cần con sói đầu tiên bị cắt thành mảnh vụn, kiếm khí giống như đã cắn nuốt năng lượng từ con sói ấy và sinh sôi thêm nhiều đạo kiếm khí khác, chém về phía những con sói xung quanh.
Một truyền mười, mười truyền trăm.
Có vài đạo kiếm khí nhưng lại cho người ta một cảm giác đây là một loại d·ịch b·ệnh.
Và quả thực nó giống như một loại d·ịch b·ệnh khi mà chỗ kiếm khí thế hệ mới đang không ngừng biến đổi, càng lúc càng khác biệt so với đạo kiếm khí đầu tiên được chém ra.
Ba giây thời gian ngắn ngủi nhưng cũng đủ để khiến cơn s·óng t·hần sói bóng đêm kia tan nát mười không còn một.
Tuy vậy, không vì thế mà số lượng của đám sói ít đi, trái lại, theo bóng tối của Lâm Lục Dạ bắt đầu ăn mòn môi trường xung quanh, số lượng của chúng càng ngày càng nhiều.
“Lâm Lục Dạ!
Tới hay lắm!”
Diệp Hiên nhẹ nhàng vung kiếm, kiếm khí nhẹ nhàng xé toạc bầy sói khổng lồ và vô số những mũi tên bóng đêm đang lao tới.
Khi cả hai người tới đủ gần, Lâm Lục Dạ thu lại cây cung ở bên găng tay trái của mình.
5 chiếc móng vuốt sắc nhọn được mở ra bên tay phải như những lưỡi đao bóng tối.
Oanh!
Đa Nguyên Kiếm v·a c·hạm với Hắc Ám Luân Hồi Vuốt.
Thứ âm thanh kinh khủng mà hai món Thần Khí khi v·a c·hạm với nhau kinh khủng tới nỗi khiến cho tất cả mọi người, mặc kệ là đá·m s·át thủ hay người của Liên Minh Nhân Loại.
Tất cả mọi người đều không thể chịu nổi thứ âm thanh có thể lan truyền trong cả hư không ấy.
Đó chính là tiếng động kinh khủng như thể đang có hai thế giới, hai vũ trụ đang v·a c·hạm vào nhau.
Tiếng động mỗi khi hai Thần Khí v·a c·hạm với nhau vang vọng khắp nơi trong vũ trụ.
Ở bất cứ nơi nào trong Liên Minh Nhân Loại giờ cũng có thể nghe thấy tiếng vang chát chúa khi hai thứ v·ũ k·hí đã vượt xa mọi lẽ thường v·a c·hạm nhau.
Một chiến hạm hiện đại và vững chắc như SS961, sau khi được tất cả thuyền viên truyền vào sức mạnh đã có sức phòng ngự tương đương với một Chân Thần cấp.
Nhưng khả năng phòng ngự mạnh mẽ ấy cũng chẳng có mấy tác dụng lắm khi con tàu khổng lồ giờ đã bị dư ba từ trận chiến xé toạc nó ra làm đôi.
Không gian nơi Lâm Lục Dạ và Diệp Hiên giao chiến lúc này đã b·ị đ·ánh cho tan nát.
Năm chiếc móng vuốt của Hắc Ám Luân Hồi Vuốt đảo qua, những ngôi sao cách chiến trường hàng năm ánh sáng đột nhiên bị xé nát, hắc ám tràn ra cắn nuốt tất cả mọi thứ.
Lưỡi của Đa Nguyên Kiếm lướt qua, không gian giống như bị phân tách thành vô số khối, khí thế sắc bén dễ dàng cắt nát cả thứ hắc ám có thể ăn mòn cả vũ trụ.
Keng!
Hai món v·ũ k·hí lại v·a c·hạm nhau một lần nữa.
Nhưng kết quả lần này thật bất ngờ khi 3 trong số 5 móng vuốt trên Thần Khí của Lâm Lục Dạ đã bị đối phương chặt đứt.
Trái lại, Đa Nguyên Kiếm của Diệp Hiên cũng xuất hiện 3 vết cắt cực kỳ sắc bén, khiến cho lưỡi kiếm tưởng chừng đã b·ị c·hém gãy.
“Xem ra ưu thế lần này thuộc về ta!”
Diệp Hiên gào thét đầy hưng phấn, sát khí hắn tỏa ra ngưng thành thực chất, thứ sát khí hắn đã tích lũy qua không biết bao nhiêu lần mô phỏng giờ được giải phóng.
Cả không gian đang rách nát của vũ trụ này dường như cũng đang bị nhuộm đỏ bởi thứ sát khí ấy.
Chỉ thấy Đa Nguyên Kiếm không ngừng nhúc nhích, biến đổi.
Chẳng mấy chốc, lưỡi kiếm đã khôi phục giống y như lúc ban đầu, thậm chí nó còn sắc bén hơn vô số lần so với trước.
Hắn tùy ý để cây kiếm của mình đâm vào thứ hắc khí được thiên phú Hắc Ám tạo ra.
Nếu lúc trước thứ hắc khí này còn có thể ăn mòn thanh kiếm này đôi chút, nhưng hiện tại, Đa Nguyên Kiếm giống như đã hoàn toàn tiến hóa để thích nghi được với loại năng lượng có thể ăn mòn cả vũ trụ này.
“Kiếm của ngươi thích nghi tiến hóa sao?
Ta thật không nghĩ được một người chuyên về tiến hóa như ta có ngày lại bị người vượt trước một đầu.”
Lâm Lục Dạ lắc đầu nhẹ.
Chỉ thấy những chiếc vuốt đã b·ị c·hém gãy tự động phân giải thành một lớp sương mù đen, ngay sau đó, 5 chiếc móng vuốt bóng tối mới đã được tổ hợp lại nhìn giống như lúc ban đầu.
“Haha, xin lỗi nhưng ngươi đã đoán sai rồi.
Ta chỉ tình cờ phát hiện có một loại kiếm khí không bị ảnh hưởng bởi sự ăn mòn từ cái thiên phú quỷ dị của ngươi mà thôi, Lâm Lục Dạ.”
Biết mình đã hiểu lầm, Lâm Lục Dạ trầm lặng.
Cô nàng bắt đầu sử dụng hai thiên phú khác của mình là Bạo Kích và Cộng Dồn Ấn Ký.
Những chiếc móng vuốt lúc này giống như đã hóa thành hư ảo, giống như không gian của vùng thế giới xung quanh những móng vuốt bóng tối ấy giờ này đã bị lỗi.
Lâm Lục Dạ tung ra một đòn bất ngờ, Diệp Hiên chỉ cảm nhận được có sát cơ từ bốn phương tám hướng kéo tới.
Từ trong bóng tối, vô số những móng vuốt đột ngột xuất hiện vồ về phía kiếm sĩ đầu bù tóc rối.
Tốc độ, lực lượng,… mọi thứ từ những chiếc vuốt này đã mạnh hơn vô số lần so với vừa rồi.
Diệp Hiên biết, nếu hắn không thể đỡ nổi đòn t·ấn c·ông này, thân thể của hắn có lẽ sẽ bị băm thành bụi.
Tên kiếm sĩ múa kiếm kín không kẽ hở, giống như tạo thành một chiếc lồng chắn ngăn cản mọi đòn t·ấn c·ông từ tất cả các phía.
Trên Đa Nguyên Kiếm lúc này phát ra một loại kiếm ý mang theo ánh sáng hoàng kim bất hủ, thứ giống như là khắc chế cứng đối với hắc ám ăn mòn do Lâm Lục Dạ tạo ra.
Thứ khí tức quen thuộc này, Lâm Lục Dạ vẫn còn nhớ rất rõ cô đã gặp nó ở đâu.
“Thứ năng lượng mang thuộc tính bất hủ này, ngươi từng đi qua mạo hiểm giả thế giới sao?”
Tuy vẫn đang không ngừng đối phó với những chiếc móng vuốt liên tục chui ra từ hắc ám như thể số lượng vô cùng vô tận.
Diệp Hiên vẫn thể hiện rõ thái độ vô cùng nhàn nhã.
Hắn cũng nghe được đối thủ của mình đứng ở kia lầm bầm lầu bầu.
“Mạo hiểm giả thế giới? Ngươi cũng biết đến nơi đó sao?
Phải rồi, chắc cái tấm Vĩnh Dạ Quan Tưởng Đồ siêu hố ở cái thị trấn ấy là tác phẩm của ngươi đi.
Còn cái tấm Bạch Hồn Thần Mộc Quan Tưởng đồ là của kẻ còn lại, đúng chứ?”
Diệp Hiên nói lời làm Lâm Lục Dạ giật mình không thôi.
Chứng kiến vẻ mặt có vẻ hơi bất ngờ ấy, Diệp Hiên vô cùng thoải mái vung kiếm, hắn vừa vung vừa nói chuyện phiếm.
“Đừng tỏ ra bất ngờ như vậy chứ.
Ta cũng là một đạo sư của thị trấn ấy mà, nên nói theo cách nào đó, ta và hai ngươi là đồng nghiệp của nhau.”
Thế công của Lâm Lục Dạ đã kết thúc, nhìn thấy cô nàng còn ngẩn người vì bất ngờ, Diệp Hiên nở một nụ cười nhạt.
“Sơ hở a, cái này không giống như một kẻ có thể g·iết ta có thể làm.”
Nói rồi Diệp Hiên đột nhiên biến mất trong tất cả tầm mắt.
Cho dù có là một đại năng ở đây cũng không thể nhìn thấy bóng hình của hắn, trừ khi kẻ đó nhìn vào dòng thời gian.
Tên kiếm sĩ này đã cắt đứt một đoạn thời gian, làm cho một phần của hiện tại và quá khứ của mình bị chặt đứt, và cuối cùng hắn lại dán sự hiện diện của mình tới tương lai.
Tương lai 1 giây sau đó.
Lâm Lục Dạ là một người có thể nhìn xuyên qua thời gian, nhưng cô cũng phải bất ngờ trước thủ đoạn này.
Diệp Hiên giống như không bị ảnh hưởng bởi vô số các định luật, quy tắc và thời gian.
Hắn giống như một con cá có thể tùy ý bơi lượn giữa dòng sông thời gian, không như vô số các sinh linh khác chỉ là bọt nước tùy ý thả trôi mình trên dòng sông ấy.
Chỉ một giây ngắn ngủi cũng đủ để quyết định trận chiến.
Máu của Lâm Lục Dạ đã nhuộm đỏ Đa Nguyên Kiếm, thân thể của cô nàng b·ị c·hém ngang lưng, một phân thành hai, chỉ còn lại phần thân dưới vẫn đứng vững ở nơi đó.
Nhưng về phía Diệp Hiên, hắn tuy “chiến thắng” nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.
Ổ bụng hắn xuất hiện 5 lỗ thủng lớn với hắc khí đang liên tục tràn ra, chứng tỏ Lâm Lục Dạ không phải bị g·iết mà không hề phản kháng.
“Haha, tốt, tốt lắm.
Phải là kẻ như vậy mới xứng với việc đã g·iết ta vô số lần trong mô phỏng.”
Diệp Hiên tiếp tục bước đi, hắn nhìn về những chiến hạm còn lại của Lâm gia đang mắc kẹt vào một nửa khác của tàu SS961.
“Lâm Bạch! Ta biết ngươi ở đó!
Ra đi nào! Đối diện với kẻ đã g·iết cả nhà ngươi!”
Tiếng thét đầy vẻ khiêu khích của Diệp Hiên vang lên, truyền qua cả chân không vắng lặng.
Rót vào tai Lâm Bạch, đốt cháy lên ngọn lửa căm thù trong lòng hắn.
“Khốn nạn! Khốn nạn a!
Cái quỷ gì mà v·ũ k·hí mạnh nhất? Còn không thể trụ nổi 15 phút khi đối đầu với Diệp Hiên thì mạnh nhất cái con khỉ!”
Ánh mắt phẫn nộ của Lâm Bạch quay sang nhìn tất cả những người còn lại.
“Số 1, Số 3, Số 4, Số 5!
Các ngươi đi xuống dưới đó chém c·hết hắn cho ta!”
Bốn chỉ huy của 4 quân đoàn lập tức nhận lệnh.
Cửa khoang kim loại trên thân tàu được mở ra, 4 chiến binh mạnh nhất mà Lâm Bạch hiện có được tung ra chiến trường.
Diệp Hiên vẫn rất thong dong tiến đến, hắn hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ chiến ý nào từ 4 người đang lao tới.
Biết đối thủ chỉ tới để đánh xì dầu, Diệp Hiên chỉ nhẹ nhàng tặng mỗi tên một kiếm.
Quả nhiên, 4 chỉ huy của 4 quân đoàn đánh nhau như bán độ, giống như thể họ tự động va vào thanh kiếm của đối phương.
Cả 4 người nhanh chóng bị hất văng về 4 hướng khác nhau, rồi một hiệu ứng dịch chuyển xuất hiện, thứ chỉ nhìn qua sẽ làm người lầm tưởng 4 chỉ huy này đang bị kiếm khí cắt thành vô số mảnh và tan biến trong không trung.
“Hoa văn thật nhiều a.”
Diệp Hiên nhìn qua mà không thể nhịn được nhổ nước bọt.
Hắn đoán được còn một kẻ khác ở nơi đây để đối phó với Lâm Bạch, dù không biết ý định của tên đó là gì nhưng hiện tại thì kẻ thù của kẻ thù là đồng minh.