Trong phòng chỉ huy của chiến hạm chính, Lâm Bạch do vẫn dùng cái thân thể cực kỳ suy yếu ấy quan sát thế giới xung quanh, nên hắn không thể nhìn ra điểm bất thường nào từ đám thuộc hạ của mình.
“C·hết tiệt!
Một đám ăn hại, nuôi chúng bay đúng là chỉ tốn tài nguyên mà thôi!”
Do tầm mắt hiện tại không khá hơn người thường là bao, nên cái mà Lâm Bạch nhìn thấy đó chính là Diệp Hiên chém ra những đường kiếm nhanh như điện xẹt.
Ngay sau đó chính là những chiến binh của hắn tan biến thành tro bụi ngay sau khi lĩnh những đường kiếm ấy.
Nhưng ngay lúc này, ánh mắt của Lâm gia thiếu chủ xuất hiện một lần nữa, một ánh mắt chứa đầy hận thù cực kỳ lạnh lùng.
“Một đám vô dụng, xem ra ta không thể không tự mình ra tay báo thù rồi.”
Nhưng ngay lúc này, hắn chợt quay đầu nhìn về một phương hướng nào đó trong hư không vô tận.
Diệp Hiên đang đi tới cũng như vậy, ngoài ra Lâm Lục Dạ đang nằm giả c·hết trên boong tàu cũng cảm nhận được.
Còn có Bạch Hồn đang núp lùm trên tàu Spectre gần đó nữa.
“Cảm giác này… giống như khi một mảnh vỡ thế giới giáng lâm vậy.
Nhưng thanh thế này liệu có phải hơi lớn hơn bình thường quá nhiều lần không.”
Bạch Hồn đang vừa hấp thu linh hồn của những kẻ đ·ã c·hết trong c·hiến t·ranh vừa lẩm bẩm.
Hàng tỉ linh hồn của những chức nghiệp giả, những tên hải tặc vũ trụ sau khi c·hết đi đã được Bạch Hồn tiếp dẫn vào trong Thế Giới Hư Ảo trong thân thể mình.
Vì trong cái thế giới này chỉ có các linh hồn thể, các quyến tộc của Bạch Hồn, nên hắn đổi tên gọi cho cái thế giới nằm giữa chân thực và hư ảo trong thân thể mình là Bạch Sắc Địa Phủ.
Những chấn động bất thường xuất hiện ở Đại Uyên Tinh Vực này chính là do dư chấn khi hai thần khí v·a c·hạm nhau gây ra.
Có một đại thiên thế giới nào đó kết nối với Liên Minh Nhân Loại, nhưng do vách ngăn không gian giữa hai thế giới quá dày nên chúng không thể nào kết nối được với nhau.
Giờ rào cản giữa hai thế giới ấy đã bị đả thông sau màn v·a c·hạm nhẹ giữa Diệp Hiên và Lâm Lục Dạ.
Sự bất thường ở Đại Uyên Tinh Vực cũng rất nhanh chóng đã đến tay của các cao tầng trong Liên Minh Nhân Loại.
Bên ngoài cung điện ở tổ tinh của nhân loại.
Đứng trước tòa cung điện hoàng kim to lớn với những tòa tháp khổng lồ đã vượt qua bầu khí quyển.
Một nữ cao tầng của liên minh trong bộ áo choàng đen đầy hoa lệ và thần bí đang quỳ gối ngay trước cửa cung điện.
Chỉ thấy hai tay người này đang dâng lên một bản báo cáo được soạn giống như một tấu chương.
“Các vị Chủ Thần của nhân loại!
Thần Vương cấp, Liên Minh Nhân Loại đại cử tri Luna Freyar có mặt ở đây đây báo cáo một chuyện quan trọng!
Kẻ thù đã gây ra sự sỉ nhục không thể xóa nhòa với Liên Minh Nhân Loại chúng ta, chủ thế giới của Tứ Tượng Tông cuối cùng cũng đã xuất hiện!”
Tiếng nói của vị Thần Vương cấp này vang vọng khắp toàn cầu, khiến cho tất cả các quý tộc hay bình dân ở tổ tinh đều có thể nghe được thông tin chấn động này.
Với nhiều người trong Liên Minh Nhân Loại, họ luôn coi cái chiến trường được gọi là Đại Uyên Tinh Vực kia chính là một sự sỉ nhục.
Giống như một vết sẹo dài khắc lên bộ mặt của Liên Minh Nhân Loại.
Vô số người đã thể sẽ hủy diệt cái thế giới ấy ngay khi nó xuất hiện.
Và giờ, bọn họ chỉ cần đợi một lệnh xuất quân nữa là tất cả mọi người sẽ xách v·ũ k·hí và lên đường cho một cuộc chinh phạt.
Bầu không khí trên khắp hành tinh bình tĩnh lại đôi chút sau những lời của vị đại cử tri.
Tất cả mọi người đều mong chờ mệnh lệnh được hội đồng 12 ghế Chủ Thần đưa ra.
Sau 5 phút trầm lặng, cuối cùng cũng có một giọng nói vang ra từ tòa cung điện hoàng kim ấy.
“Chuyện này chúng ta đã biết, c·hiến t·ranh sẽ bắt đầu.
Nhưng trận chiến này sẽ do 3 ghế cuối trong hội đồng phụ trách, Thần Vương cấp trở xuống không được phép tới gần chiến trường để tránh t·hương v·ong không cần thiết.”
Tất cả mọi người còn đang cao hứng vì c·hiến t·ranh bắt đầu, nhưng chuyện không thể tham chiến lại làm mọi người chán nản.
Nhưng không có ai kêu ca vì điều ấy.
Tất cả mọi người đều hiểu được các Chủ Thần của liên minh mạnh như thế nào, chuyện ngăn cản đám người ra chiến trường chính là để tránh t·hương v·ong không cần thiết có thể xảy ra.
Chiến tranh sắp bắt đầu, ở phía bên kia chiến tuyến.
Xích Phong giới, một đại thiên thế giới với vô số những lỗ thủng lớn giống như một tổ ong khổng lồ.
Hiện tại, đại thiên thế giới này giống như trật tự sụp đổ, khắp nơi có thể thấy tu sĩ vì tài nguyên, công pháp mà đánh nhau túi bụi.
Phàm nhân có thể nói khổ không thể tả, khi lúc nào cũng phải nơm nớp sống trong lo sợ.
Có khi một pháp thuật nào đó của một tu sĩ cấp cao bay lạc tới, dễ dàng xóa sổ cả một tòa thành hàng trăm triệu người.
Trước kia các tu sĩ tuy có đánh nhau nhưng đây là một điều rất hiếm khi xảy ra, vì phần lớn các tu sĩ đều đã bận bế quan cảm ngộ đại đạo.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi.
Dạo gần đây, các tu sĩ, mặc kệ là chính đạo, ma đạo hay tà đạo.
Tất cả mọi người đều giống như đồng loạt xuất quan, chạy ra ngoài rồi cố gắng vơ vét càng nhiều tài nguyên càng tốt.
Và nguyên nhân cho tất cả sự hỗn loạn này đến từ một truyền thuyết của Xích Phong giới.
Đó là cứ 10 vạn năm một lần, sẽ có một tia sáng được gọi là Thiên Phạt từ trên trời rơi xuống, hủy diệt chín phần sự sống của thế giới.
Và thời hạn 10 vạn năm sắp tới, tai kiếp một lần nữa sẽ giáng xuống đại thiên thế giới này.
Với phàm nhân, đây là những truyền thuyết xa xôi hư vô mở ảo.
Đối với những người tu hành, đây lại chính là một sự thật lịch sử được ghi vào trong sách.
Còn thứ gì có thể chứng minh Thiên Phạt là sự thật thì chính là vô số những cái hố tròn xuất hiện trên Xích Phong giới này.
Chúng chính là bằng chứng rõ ràng nhất về sự tồn tại của Thiên Phạt, về tai kiếp có thể càn quét cả thế giới.
Nhưng ngay lúc các tu sĩ còn đang hỗn loạn chỉ chăm chú vào đánh c·ướp càng nhiều tài nguyên để có thể gia tăng thực lực, để cầu một đường sống sót khi t·hảm h·ọa ập đến.
Chợt trên bầu trời, không gian giống như đã nứt ra, có thể thấy một vũ trụ bao la hoàn toàn khác với Xích Phong thế giới.
Trụ sở của Tiên Minh, một tổ chức được tất cả các tông môn trên khắp thế giới liên hợp với nhau.
Ngày hôm nay, tổ chức này vốn đang bàn bạc đối phó với đại kiếp Thiên Phạt 10 vạn năm có một lần thì chợt dị biến này xảy ra.
Một thế giới khác xuất hiện đốt lên ngọn lửa hi vọng cho các tu tiên giả này.
Bọn họ không còn phải lo lắng việc Thiên Phạt có thể rơi vào đầu bất cứ lúc nào nữa.
Bọn họ có thể cân nhắc việc tiến vào và xâm lấn thế giới mới, một thế giới không có Thiên Phạt.
“Thế giới mới sao? Thật đáng để chờ mong a.”
Một người đàn ông trung niên trong y phục cổ trang nhìn lên trời với ánh mắt nóng rực.
Chợt trong đám người, một lão già gầy như một bộ xương khô lần mò thứ gì đó trong nhẫn trữ vật của mình.
Đó là một quả cầu pha lê đang phát ra ánh sáng đỏ lúc sáng lúc tối.
“Có chuyện gì vậy, Khô Cốt Lão Ma?”
Chỉ thấy trên đôi môi gầy gò đã chỉ còn da của lão già xuất hiện một nụ cười nhạt.
“Haha, các vị, ta biết thế giới bên kia là thế giới nào rồi.”
Thông tin này lập tức làm cho tất cả mọi người có mặt ở nơi đây phải chú ý.
Vô số ánh mắt tò mò nhìn về phía vị ma đạo cự đầu này.
Khô Cốt Lão Ma cũng không khiến mọi người phải chờ đợi câu trả lời quá lâu.
Lão ta lập tức giảng giải về nguồn gốc của quả cầu pha lê trong tay.
“Đây là một pháp bảo lão phu tìm được ở di tích của một tông môn tồn tại ở Cận Cổ thời đại cách đây 10 vạn năm.
Một tông môn cổ được gọi là Tứ Tượng tông.”
Có thể thấy dòng thời gian trôi qua giữa hai thế giới là hoàn toàn khác nhau, ở Xích Phong giới thời gian đã trôi qua trên dưới 20 đến 10 vạn năm, nhưng bên Liên Minh Nhân Loại, mọi thứ mới chỉ trôi qua 5000 năm.
Chênh lệch thời gian là khoảng 20 đến 40 lần.
Ánh mắt của những người xung quanh nhìn vào pháp bảo trên tay Khô Cốt Lão Ma bắt đầu trở nên tham lam.
Với quy luật công pháp càng cổ, chất lượng càng cao, đám người ở đây sao có thể không thèm khát một cổ vật đã trải qua 10 vạn năm được chứ.
“Ta biết các vị đang nghĩ gì nhưng đừng vội ra tay, thứ ta đang cầm trên tay cũng chẳng phải bảo vật gì cả.
Nó chỉ đơn giản là một pháp khí truyền tin từng được người của Tứ Tượng Tông sử dụng mà thôi.”
Chợt quả cầu pha lê lóe sáng lên, ngay sau đó là hình bóng của một lão già xuất hiện.
Người này nhìn không phải là một người tu tiên với cái dáng vẻ tiên phong đạo cốt, đây là một lão ma đầu với mái tóc trắng đã được nhuộm đỏ bởi máu.
“Đây là lần thứ 1526 lần thử nghiệm truyền tin về tông môn của tứ trưởng lão Luyện Hoàng Tuyền.
Đây là năm thứ tư phi chu của Tứ Tượng tông chúng ta bị mắc kẹt ở thế giới mới.
Thế giới này hoàn toàn khác so với Xích Phong giới của chúng ta.
Nơi đây không phải là một lục địa vô cùng vô tận, nó là một khoảng không to lớn với vô số ngôi sao lơ lửng trong hư không.
Còn số lượng các ngôi sao ấy có bao nhiêu thì ta cũng không thể nắm rõ.
Ở thế giới này, hoặc là vùng cương vực chúng ta đổ bộ tới là lãnh thổ của một hoàng triều nào đó, nhưng nghe người ta nói có vẻ là Liên triều thì phải.
Nơi đây linh khí dư giả, người người đều là người tu luyện.
Nhưng suy cho cùng chúng cũng chỉ là một đám bàng môn tà đạo, tu luyện không thành hệ thống.
Và sau 4 năm tìm hiểu, ta có thể xếp hệ thống tu luyện của chúng vào ma tu, chuyên lấy việc sát sinh làm quân lương đột phá cảnh giới…”
Qua hình chiếu của một vị trưởng lão của Tứ Tượng tông, các tông chủ của Xích Phong giới cũng hiểu được phần nào về tình hình bên kia khe nứt.
Chỉ đáng tiếc là do thời gian quá lâu khiến cho cả thông tin được truyền về và cả thứ pháp bảo hiển thị thông tin ấy đều hư hại nặng nề.
Nhưng chỉ chừng ấy cũng là quá đủ để cho các vị tông chủ có mặt ở nơi đây đưa ra quyết định cuối cùng.
Chỉ vài giờ ngay sau đó.
Từ khắp các tông môn trên toàn Xích Phong giới, vô số những chiếc phi thuyền khổng lồ được kích hoạt.
Nhưng do giới hạn về tài liệu mà chiếc lớn nhất trong số đó cũng chỉ như một chiến hạm cỡ nhỏ bên Liên Minh Nhân Loại.
Tuy vậy, số lượng các phi thuyền che khuất bầu trời này nhìn qua cũng rất hùng vĩ.
Tất cả đang hướng tới phía bên kia khe nứt.
Do chênh lệch thời gian nên trong lúc các tông môn có thời gian chuẩn bị cho một cuộc xâm lược, ở phía bên kia khe nứt tất cả mọi người đang phải gồng mình chống lại áp lực khi hai thế giới v·a c·hạm vào nhau.
Đây là khe nứt lớn nhất mà bọn họn từng chứng kiến trong cuộc đời mình.
Thông thường các khe nứt dẫn tới thế giới khác thường là một khe nứt không gian đủ để nhét vừa một tòa nhà 5 tầng.
Nhưng riêng cái khe nứt này thì đúng là ngoại cỡ của ngoại cỡ.
Một khe nứt lớn đủ để đặt vừa một hệ sao vào trong nó.
Tuy vậy cũng không thể ngăn được chuyện bọn hải tặc vũ trụ tiếp tục giao tranh với lực lượng Liên Minh Nhân Loại, đá·m s·át thủ đang săn g·iết những người xuyên việt, và Diệp Hiên đang chém đám pháo hôi do Lâm Bạch thả ra như chém dưa thái rau.
Trong cái tình huống đầy hỗn loạn ấy, không ai để ý xác của Lâm Lục Dạ đang dần khôi phục lại như cũ.
Cơ thể cô nàng chìm dần vào bóng tối và biến mất trên chiến trường.
Khi xuất hiện một lần nữa, Lâm Lục Dạ đã trồi lên từ cái bóng của Bạch Hồn trong chiến hạm Spectre.
Trong chiến hạm lúc này không chỉ có một mình cô mà còn có 4 chỉ huy của 4 quân đoàn khác.
Bọn họ đã được Bạch Hồn dịch chuyển khỏi chiến trường sau khi mỗi người nhận một kiếm từ Diệp Hiên.
Khởi động lại thân thể mình một chút, cô nàng tiếp cận và ôm chầm Bạch Hồn từ sau lưng.
“Kế hoạch như thế nào rồi, đạo lữ của ta?”
Bạch Hồn vừa quan sát màn hình, vừa trầm ngâm.
“Tuy có một vài điều ngoài ý muốn xuất hiện, nhưng hiện tại mọi thứ vẫn đang hướng tới kịch bản mà chúng ta muốn.”
Tuy miệng thì nói như vậy, nhưng nét mặt của Bạch Hồn lại bán đứng hắn.
Đó chỉ là một vẻ mặt lạnh lùng thoáng qua một chút bất an.
Dù mọi thứ đã đúng như kế hoạch của hắn, nhưng cái quan trọng nhất ở đây đó chính là sợi giây nhân quả kết nối giữa hắn, Lâm Lục Dạ với Lâm gia vẫn còn ở đó.
Nghĩa là món nợ nhân quả của hai người vẫn còn tồn tại ở nơi đó, dù trên lý thuyết thì Lâm Lục Dạ đ·ã c·hết vì Lâm gia.
Xem ra chuyện loại bỏ nhân quả ra khỏi người khó hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Bạch Hồn giờ vô cùng hoang mang, chẳng lẽ hắn và Lâm Lục Dạ phải đối đầu trực diện với Diệp Hiên mới có thể kết thúc tất cả mọi chuyện?
Ở phía Lâm Bạch.
Lúc này hắn cũng đang cau mày không kém.
Vừa rồi Diệp Hiên đã xử sạch hơn 10 triệu lính mới được Lâm Bạch thả ra nhằm tiêu hao sức mạnh của tên kiếm sĩ.
Nhưng cái chiến thuật biển người này khi phải đối mặt Diệp Hiên nó lại tỏ ra vô cùng bất lực và vô dụng.
“Xem ra ta phải ra tay rồi.”
Lúc này, tất cả những bọc mủ ô uế màu đen đã bao phủ hoàn toàn phần linh hồn còn lại của người xuyên việt trong thân thể Lâm Bạch.
Nhưng ngay lúc đám người này còn đang đánh nhau sống c·hết, khe nứt không gian dẫn tới Xích Phong giới đã hoàn toàn được mở ra.
Từ trong khe nứt, hàng chục triệu phi thuyền bay ra, chen ngang vào trận chiến đang diễn ra ở Đại Uyên Tinh Vực.